Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 23

60@-

Quý Cảnh Hành vừa bước tới, Thái hậu liền vui mừng ra mặt, cười đến mức khóe miệng không khép lại được.


Hắn vốn là người ôn hòa lễ độ, thấy ba người đang đứng đó thì liền nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân, ánh mắt cong cong, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe.


Sau khi lần lượt chào hỏi, thăm hỏi sức khỏe từng người, Quý Cảnh Hành mới nhẹ nhàng bước tới gần, ngồi xuống cạnh Thái hậu. Bà lập tức kéo tay hắn, gương mặt mang theo vẻ lo lắng như một người mẹ già phiền lòng chuyện con cái, chậm rãi nói: “Bây giờ ai gia chỉ lo lắng cho ngươi. Ngươi cứ khăng khăng không chịu thành thân, rốt cuộc là làm sao thế?”


Hắn là huynh đệ ruột với hoàng đế, muốn cưới kiểu thê tử nào mà chẳng được? Dung mạo xinh đẹp, tài năng xuất chúng, cứ việc chọn.


Thậm chí so với hoàng đế, hắn còn có nhiều lựa chọn hơn. Dù gì hoàng đế cũng phải giữ hình tượng, còn bị đủ thứ quy tắc, lễ nghi trói buộc.


Còn hắn chỉ là một vị Vương gia, thật sự chẳng vướng bận gì. Thích ai thì cưới người đó, chẳng cần phải cân nhắc quá nhiều.


Nói đi nói lại, quan trọng vẫn là bản thân hắn có muốn hay không.


Mà vấn đề lớn nhất chính là… hắn không muốn.


Quả nhiên, Quý Cảnh Hành hơi mím môi, nụ cười ôn hòa trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự kiên định rõ ràng, từng chữ từng câu: "Nhi thần ngưỡng mộ tình cảm sâu đậm giữa huynh trưởng và tẩu tử, nên không muốn qua loa chấp nhận một cuộc hôn nhân chỉ để có."


Thái hậu lập tức đập mạnh tay vịn ghế đến vang lên bạch: "Ai bảo ngươi phải chấp nhận cho có? Ý ta là ngươi nên nghiêm túc tìm kiếm một người phù hợp!"


Hắn nói những lời đó, ánh mắt lại khẽ liếc về phía Tạ Vân. Nàng hiểu hắn, tất nhiên cũng hiểu rõ ẩn ý sau lời nói ấy.



Nhưng nàng lại chẳng thể đáp lại, cũng không có cách nào hồi đáp.


Nụ cười bên môi Quý Cảnh Hành thoáng chua xót, chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi biến mất.


Không khí lập tức rơi vào trầm mặc. Đây vốn không phải là một đề tài dễ chịu gì, hễ nhắc đến, không khí liền lạnh đi vài phần.


Nhưng hôm nay Thái hậu đã hạ quyết tâm phải moi cho được chuyện này, nên lại tiếp tục lặp lại ý cũ: "Ai gia sống được mấy năm nữa chứ? Nếu không kịp nhìn thấy con cháu thành gia lập thất, đến lúc nhắm mắt ta cũng không yên lòng!"


Quý Cảnh Hành nhất thời có chút luống cuống. Lần trước Thái hậu cũng nói y hệt như thế, nhưng khi đó huynh trưởng vẫn chỉ là huynh trưởng, Tạ Vân vẫn chưa phải là tẩu tử của hắn.


Ấy vậy mà chưa đến mấy ngày sau, ngày đại hôn đã được định luôn rồi.


Thái hậu liếc hắn một cái đầy trách móc, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó rút ra đòn sát thủ cuối cùng. Bà lấy từ trong ngực ra chiếc nhẫn ngọc mà tiên đế từng đeo, vừa v**t v* vừa bắt đầu rưng rưng rơi lệ.


Miệng còn lẩm bẩm: “Nó… không thành thân a…”


Khóe môi Quý Cảnh Lẫm hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Lấy tinh thần “thà để người chết chứ không chết mình”, hắn liền mở miệng: “Duẫn Chi (tức Quý Cảnh Hành) tuổi cũng không còn nhỏ, đúng là nên sớm thành thân mới phải. Mấy hôm trước Nam Dương Hầu còn dâng sớ, tỏ ý muốn kết thông gia với hoàng tộc.”


Câu này hắn cố tình nói ra như thế, bởi đúng là Nam Dương Hầu có ý định kết thân, nhưng đối tượng lại là hắn, muốn gả con gái duy nhất vào hậu cung.


Con gái Nam Dương Hầu là người có tiếng tăm, được gọi là “tiểu Quan Âm”, nổi danh với vẻ hiền lành nhân hậu, như thể từ bi phổ độ chúng sinh.


Mà đặc điểm lớn nhất của nàng chính là dung mạo quá mức thanh tú, giữa hai hàng mày có một nốt ruồi son nhỏ, khuôn mặt tinh xảo phối với biểu cảm dịu dàng từ bi, nhìn vào thì...



Tạ Vân âm thầm nghĩ bụng: Đây đúng là một cực phẩm “bạch liên” (ý chỉ kiểu người ngoài thì tỏ vẻ thanh cao, hiền thục, nhưng thật ra tâm cơ đầy mình) mà.


Khuôn mặt Bồ Tát, tâm địa rắn rết, chính là kiểu người như vậy. Kiếp trước, Trinh Quý Nhân sảy thai liên tiếp, một cái rồi lại một cái, đều là do ái nữ duy nhất của Nam Dương Hầu gây ra.


Thủ đoạn của nàng ta cực kỳ lợi hại, có thể nói là vai phản diện lớn nhất trong hậu cung. Thứ đáng sợ nhất mà nàng ta nắm trong tay chính là “thần khí phá thai”, không màu không mùi, khó lòng đề phòng, chỉ cần dùng một chút là chuẩn xác tuyệt đối.


Nghĩ đến đây, Tạ Vân không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm chửi: "Má nó! Nhân vật như vậy mà cũng vào được hậu cung, mình thật sự không chống đỡ nổi đâu."


Dù nói thế nào, nàng cũng được hun đúc bởi tư tưởng xã hội chủ nghĩa và những giá trị tích cực. Nếu chỉ đề phòng thì còn tạm, chứ gặp loại phải đấu tay đôi trực diện thế này… nàng thật sự không chơi lại.


Hiện tại, tuy hậu cung có chút sóng gió lặt vặt, nhưng so với quá khứ thì vẫn được xem là rất yên bình.


Chỉ là hiện tại Nam Dương Hầu đã chuyển ánh mắt sang Đoan Vương, điều này khiến Tạ Vân trong lòng thật sự thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, nàng cũng bắt đầu lo lắng thay cho Quý Cảnh Hành.


Lại nhìn sang Quý Cảnh Lẫm với nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái kia, nàng bỗng có cảm giác. Hắn e là đã biết chuyện gì đó rồi.


Quý Cảnh Hành cụp mắt, chậm rãi lên tiếng: “Một nữ nhân có thanh danh như Bồ Tát, e là vốn không nhằm vào ta mà tới, chỉ sợ trong lòng có mưu đồ khác.”


Vừa nói, ánh mắt hắn liếc sang Quý Cảnh Lẫm và Tạ Vân, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Nam Dương hầu là kẻ tâm địa thâm hiểm, dã tâm không nhỏ, nên thận trọng đề phòng. Không thể cứ thế mà thuận theo ý hắn được.”


Thái hậu suy nghĩ một lát, gật đầu đồng tình: “Cưới vợ kiểu gì cũng được, chỉ riêng loại 'họa thủy tô son' như vậy thì tuyệt đối không thể bước chân vào cửa.”


Nữ nhân tốt trong thiên hạ không thiếu, nhưng cả nước đều biết đến danh tiếng Bồ Tát của nàng ta, vậy thì e là chỉ có duy nhất một người như thế.



Quý Cảnh Lẫm cũng chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện đó thôi. Dù sao Duẫn Chi (Quý Cảnh Hành) cũng là đệ đệ ruột của hắn, muốn đâm một nhát cho đau cũng được, nhưng nếu thật sự đẩy Quý Cảnh Hành vào hố lửa, hắn lại không nỡ.


Vì thế, hắn nghiêm túc nói: “Vài ngày trước trẫm đã cân nhắc rồi. Người ta thường nói nữ nhi giống cha, trong triều có không ít vị đại thần là mỹ nam tử nổi danh. Con gái của bọn họ chắc cũng chẳng kém cạnh gì.”


Hắn còn chưa nói hết, thì Quý Cảnh Hành đã từ tốn mở miệng: “Hoàng huynh đã có Vân Vân, còn cứ mãi để tâm đến nữ nhi nhà người ta làm gì?”


Thái hậu nghe tới đó, cũng không còn giữ nổi nét mặt, bật cười ha ha nói: “Đúng vậy, cũng không thể để Vân Vân nhà chúng ta, vừa hiền lành lại thật thà, bị bắt nạt.”


Nghĩ đến đời trước, Hoàng hậu đúng là kiểu người đanh đá, sắc sảo, chẳng liên quan gì đến "hiền lành thật thà" cả.


Tạ Vân cũng không nhịn được mà gật gù trong bụng, giữa một đám người tinh ranh như hồ ly, thì nàng quả thật là người hiền lành, thật thà và đáng yêu nhất rồi.


Nói xong, Thái hậu vỗ vỗ tay Tạ Vân, rồi xoay người nhìn sang Quý Cảnh Hành, mặt nghiêm lại: “Cho ngươi thêm một năm nữa, nhưng không thể trì hoãn mãi. Dù gì cũng phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp, chuyện này không thể thiếu được đâu!”


Quý Cảnh Hành ngoài mặt không phản bác, nhưng trong lòng nghĩ: Có thể kéo thêm được ngày nào thì hay ngày đó.


Hôm nay hắn vào cung vốn là vì chuyện Tiêu Thu Mính. Tiêu gia đã đến cầu hắn, hắn cũng phải ra mặt nói đỡ đôi câu.


Vì vậy một lát sau, hắn mới thở dài, nói: “Không biết Hoàng huynh định xử lý Thu Mính thế nào?”


Vừa dứt lời, Thái hậu đã lập tức không vui, sa sầm mặt lại, trách hắn: “Thu Mính là thư đồng của ngươi, tình cảm sâu đậm là phải. Nhưng Vân Vân cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, lại là tẩu tử của ngươi, sao có thể để người khác lấn át được? Ta đây, là bà già này không đồng ý!”


“Vân Vân nhà ta trước đây suýt nữa là mất mạng! Tình cảm là phải hai bên đồng lòng, còn ép buộc thì là chuyện hoàn toàn khác! Một bên còn có thể cứu vãn, còn bên kia thì là vết thương tâm lý không thể lành lại được!”



Quý Cảnh Lẫm cũng lập tức quay sang lườm một cái sắc bén như dao, ánh mắt lạnh lùng đến mức như muốn nói: “Ngươi dám mở miệng xin tha, trẫm sẽ xử ngươi trước!”


“Các người hiểu lầm rồi, ý của ta là…” Vừa nói, hắn vừa dùng chiếc quạt ngọc gõ nhẹ vào lòng bàn tay, trong ánh mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: “Đày đi Lĩnh Nam sung quân, thật ra không tồi, giữ được cái mạng, nhưng phải chịu khổ cả đời.”


“Chứ nếu thật sự một đao chém chết, thì chẳng còn biết đau khổ là gì nữa.”


Quý Cảnh Lẫm xoay người nhìn sang Hoàng hậu, hỏi: “Vậy, ý của nàng thế nào?”


Tạ Vân hơi do dự. Thật ra nàng cũng không biết nên xử lý thế nào cho đúng. Nhưng khi nhớ lại đêm đó, sự sợ hãi, tuyệt vọng như chìm xuống đáy vực, nàng lập tức lạnh lòng, kiên quyết nói: “Vậy thì… đày đến Lĩnh Nam đi. Khổ một chút, mệt một chút, nhưng còn giữ được mạng sống.”


Dù gì đi nữa, nếu chuyện của nàng thật sự bị vạch trần, thì cả mạng sống cũng không giữ được, chứ đừng nói gì đến sung quân hay không.


Quý Cảnh Lẫm gật đầu, giọng dứt khoát: “Vậy thì cả nhà sung quân tới Lĩnh Nam khai hoang!”


Chuyện tới đây coi như đã quyết định xong.


Chỉ là, trong lòng Tạ Vân vẫn thấy bất an, kiểu người như Tiêu Thu Mính, tâm lý rõ ràng có vấn đề. Nghe thì có vẻ si tình, gọi hay thì là “cuồng yêu”, nhưng thực ra nói thẳng ra là b**n th**.


Nàng lo sợ hắn sẽ tìm cách quay lại kinh thành trả thù, mà con người ta đâu thể lúc nào cũng sống trong đề phòng. Không ai có thể chống chọi với kẻ điên triệt để được.


Chỉ là, hiện tại nàng không có bằng chứng, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nên nàng không thể kết tội trước.


Quý Cảnh Lẫm khẽ nheo mắt, tội thì xử xong rồi. Còn có thể sống mà đến được Lĩnh Nam hay không, thì… phải xem vận số của hắn thôi.


Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Truyện Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi! Story Chương 23
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...