Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 99
Mạc Bắc Hồ cuối cùng vẫn chia sẻ chuyện đã xảy ra trong giấc mơ với Tạ Hào.
Đương nhiên, không phải là phiên bản hoàn chỉnh.
Cậu không thầy tự giỏi, đã học được cách che giấu trọng điểm, biến những chuyện xảy ra trong giấc mơ thành câu chuyện dũng sĩ đấu rồng đơn giản.
Không có nàng công chúa đầu hồ ly đòi gả bản thân cho cậu.
Tạ Hào nghe xong câu chuyện này, cũng không biết tại sao lại rơi vào trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt nhìn Mạc Bắc Hồ cũng mang theo vài phần phức tạp.
Mạc Bắc Hồ vừa mới nói dối, ít nhiều gì cũng cảm thấy trong lòng có quỷ, chột dạ dời mắt vùi đầu ăn cơm, không dám nhìn hắn.
Mỗi người một tâm tư mà ăn xong bữa cơm này, Tạ Hào đưa Mạc Bắc Hồ về ký túc xá công ty, Mạc Bắc Hồ vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy hệ thống đang ngồi xổm ở cửa công ty, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bọn họ.
Tạ Hào nhướng mày, xuống xe, cố ý mở cửa xe cho Mạc Bắc Hồ, sau đó cho cậu một cái ôm hờ hững, khiêu khích liếc mắt nhìn hệ thống một cái.
Hệ thống chậm rãi nắm chặt nắm đấm, nhe răng trợn mắt với hắn.
Tạ Hào cười khẽ một tiếng, chạm vào liền buông, lịch thiệp mở miệng: “Nếu ngày mai cậu ở công ty, có thể cùng dùng bữa trưa với tôi.”
“Được.” Mạc Bắc Hồ tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng chọn món ăn của hắn.
Hệ thống ra dáng gà mẹ bảo vệ con, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tạ Hào một cái, lúc này mới lôi kéo Mạc Bắc Hồ tiến về phía ký túc xá.
“Thật tình, muộn như vậy rồi cậu lại một mình đến nhà hắn là vô cùng nguy hiểm!” Hệ thống lạnh mặt dạy dỗ Mạc Bắc Hồ: “Có người tuy mặt ngoài trông giống con người, nhưng trên thực tế, mặt người dạ thú, không thể không đề phòng được!”
“Dạ thú?” Mạc Bắc Hồ nghi hoặc: “Thú gì cơ?”
Hệ thống nghẹn một chút, luôn cảm thấy như vậy hình như không những không mắng được Tạ Hào, ngược lại còn mắng phải Mạc Bắc Hồ.
Nó hắng giọng, coi như không có chuyện này, thuận miệng chuyển chủ đề: “Hắn chỉ gọi cậu đến ăn cơm thôi sao?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ có vẻ lơ đãng.
Hệ thống cảnh giác quay đầu lại, đi một vòng xung quanh cậu: “Chờ đã, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì?” Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn chính mình.
“Chắc là không có.” Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn hắn ta cũng không có cái gan trộm đó.”
“Vậy tại sao cậu lại lơ đãng vậy?”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, cảm thấy mình vẫn cần sự giúp đỡ của nó.
Cậu ngập ngừng nói: “A Thống, cậu có biết cái gì gọi là tiềm thức không?”
“Biết chứ.” Hệ thống vốn định cho cậu một đoạn giải thích chuyên nghiệp, nhưng lại lo với đại não của Tiểu Hồ thì căn bản không thể hiểu nổi, cho nên định bụng phân tích vấn đề cụ thể, hỏi lại một câu: “Tại sao cậu lại muốn biết cái này?”
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ: “Lúc báo mộng trước đây, tui cũng báo cho ông chủ một cái.”
Hệ thống nháy mắt cảnh giác: “Hắn ta không để xuất hiện cảnh tượng nào không phù hợp với hồ ly vị thành niên trong mơ đấy chứ?”
“A?” Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Tui không gặp anh ấy, anh ấy đang thức đêm.”
“Ồ.” Hệ thống thở phào một hơi, cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo hắn không chịu đi ngủ cho đàng hoàng, bỏ lỡ rồi đúng không?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ nhíu nhíu mày: “Đúng vậy, con người sao lại có thể không ngủ chứ, không tốt cho cơ thể.”
Hệ thống: “…Thật ra cũng không cần lo lắng cho hắn như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Anh ấy đồng ý với tui sẽ ngủ sớm, tui liền báo mộng cho anh ấy một lần nữa.”
Hệ thống nheo mắt suy đoán: “Lại không thành công? Nhân loại từ xưa đến nay đều là sinh vật có ý chí yếu ớt, nếu nói ngủ sớm liền có thể ngủ sớm được, thì trên đời đã không có nhiều người bị mất ngủ dày vò, hoặc là có chứng trì hoãn như vậy.”
Mạc Bắc Hồ ngây ngẩn cả người, cậu lắc đầu: “Không có, báo mộng thành công rồi.”
“Chậc.” Hệ thống một bộ “hời cho hắn rồi”, nó hỏi: “Cho nên, hai người đã gặp nhau trong giấc mơ? Nếu chỉ là vài chuyện tiếp xúc ngọt ngọt ngào ngào thì không cần phải nói với tôi đâu.”
Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu: “Có gặp mặt, nhưng mà, sau khi tỉnh dậy, anh ấy không nhớ gì cả.”
“Cái gì!” Hệ thống tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ai cho phép hắn quên mất!”
“Chỉ để một mình cậu nhớ thì tính là cái gì! Cho dù thất bại cũng nên là cậu từ chối hắn, hắn thật sự không hề giả ngu sao?”
Hệ thống bán tín bán nghi choàng vai Mạc Bắc Hồ: “Có khi nào bởi vì hắn cảm thấy quá xấu hổ nên cố ý giả vờ quên không?”
“Cậu chắc chắn hắn không có nói dối chứ?”
“Chắc là…” Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu: “Tôi cảm thấy hình như anh ấy có nói dối một chút, nhưng không phải ở chỗ này.”
“Anh ấy hình như lo lắng mình đã làm gì trong giấc mơ, cho nên nói với tui, giấc mơ và tiềm thức không có chút quan hệ nào cả, bảo tôi đừng để ý.”
“Ha! Tôi biết ngay mà!” Hệ thống nhảy dựng lên, vô cùng kiêu ngạo, như thể đã nắm được thóp của hắn mà nói: “Hắn quả nhiên đang lừa bịp cậu! Rõ ràng là ngược lại, giấc mơ và tiềm thức có liên quan mật thiết với nhau!”
“Cậu nói cho tôi biết hắn đã làm gì trong giấc mơ, tôi giúp cậu phân tích!”
Nó xắn tay áo lên, tràn đầy ý chí chiến đấu, dường như định nhân cơ hội này để Mạc Bắc Hồ nhận rõ bộ mặt thật của người nào đó.
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, cũng không giấu nó, lần thứ hai trong tối nay kể lại câu chuyện trong giấc mơ, lần này là kể phiên bản đầy đủ.
“Hừ hừ.” Trong mắt hệ thống lóe lên tinh quang: “Tiểu Hồ, bây giờ tôi đã biết tại sao gã này lại muốn che giấu rồi, quả nhiên, trong giấc mơ này ẩn giấu một bí mật động trời!”
“Cậu xem, hắn tưởng tượng bản thân mình thành hồ ly, có thể cho thấy hắn thật ra rất hy vọng được giống như cậu, có thể trở thành đồng tộc của cậu, hoặc là đến gần cậu hơn một chút, đương nhiên, cũng phản ánh từ một phía rằng, hắn thật sự rất thích hồ ly.”
Mạc Bắc Hồ ngơ ngơ ngác ngác gật đầu: “Anh ấy cũng muốn làm hồ ly tinh?”
“Cũng không nhất định là hồ ly.” Hệ thống bổ sung một câu: “Có lẽ chỉ đơn thuần là muốn giống như cậu thôi.”
“Còn có một chuyện vô cùng rõ ràng!”
Hệ thống lạnh mặt nói: “Quả nhiên tên đàn ông này đang nhớ thương cậu!”
Mạc Bắc Hồ trợn tròn hai mắt: “Nhớ thương tui?”
“Tên nhóc này đúng là lòng lang dạ sói Tiểu Hồ ơi!” Hệ thống vỗ đùi một cái, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Hắn thích cậu!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, hệ thống lại vỗ đùi một cái sau đó ôm lấy đầu mình: “Không đúng, cậu không biết thì càng tốt chứ, tôi việc gì phải thay hắn tỏ tình chứ! A a a tôi là đồ ngốc!”
Mạc Bắc Hồ vội vàng an ủi nó: “Không sao đâu! Thật ra tôi biết rồi!”
“Cậu biết rồi?” Hệ thống khiếp sợ quay đầu lại: “Sao cậu biết được?”
“Biết ở trong mơ.” Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu: “Tui thì không hiểu về giấc mơ tiềm thức này nọ, nhưng tui đã gặp qua rất nhiều người rồi.”
“Vậy…” Hệ thống nuốt nước bọt, không biết tại sao, bỗng nhiên trở nên căng thẳng..
Nó cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy bây giờ cậu có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ?” Mạc Bắc Hồ chống đầu gối nghiêm túc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy, lá gan của nhân loại thật sự rất lớn.”
“A?” Hệ thống không ngờ chủ đề lại thăng hoa lên đến tầm cao của nhân loại.
“Tui là hồ ly tinh đó.” Mạc Bắc Hồ mặt mày nghiêm túc nói: “Là yêu quái.”
“Trong rất nhiều chuyện xưa của nhân loại, yêu quái đều là loài ăn thịt người đúng không? Tuy rằng tui không ăn.”
Hệ thống nghiêm túc suy tư một lát, tán đồng gật gật đầu: “Dựa theo tư liệu mà tôi tìm kiếm được trên internet cho thấy, nhân loại quả thật, sở thích tương đối rộng rãi.”
“Ngoại trừ hồ ly tinh, cũng có nhiều loài càng không giống người hơn nhưng bọn họ cũng thích, cho dù là bạch tuộc lớn, cơ giáp, người máy thông minh, những kẻ hoàn toàn không có cơ thể con người bọn họ cũng ai đến cũng không cự tuyệt.”
Hệ thống vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Nhìn như vậy thì, hồ ly tinh dù sao cũng có hình người, đã được xem là cấp độ nhập môn rồi.”
“Oa…” Mạc Bắc Hồ không nhịn được mà cảm thán, có chút chần chừ nói: “Ở thế giới của bọn tui, yêu quái nói chung đều kết hôn với đồng tộc.”
“Hơn nữa, hồ ly tinh tìm hồ ly tinh, lang yêu tìm lang yêu, hổ yêu tìm hổ yêu, ngay cả khác loài cũng rất hiếm.”
Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Dù sao thì, nếu là tui, tui chắc chắn sẽ không tìm hổ yêu, lang yêu có thể ăn th/)ịt tui luôn, cho dù bọn họ trông có thân thiện đến đâu, tôi cũng sẽ chạy trốn thật xa.”
“Ừm--” Hệ thống nghiêm túc nói: “Nói cách khác, cậu thật ra chỉ chấp nhận hồ ly tinh giống hệt cậu, về mặt sinh lý thì hoàn toàn không thể chấp nhận con người?”
Hệ thống kinh hãi đến biến sắc: “Vậy thì gay rồi a Hồ Hồ, thế giới này căn bản không có hồ ly tinh nào khác, chẳng phải cậu sẽ không tìm được đối tượng sao?”
Mạc Bắc Hồ không hé răng tiếng nào.
Hệ thống ý thức được chuyện gì, từ từ quay đầu nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Lẽ nào nói…”
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, như thể đang thương lượng với nó mà nói: “Tôi thấy ông chủ không giống lang yêu, cũng không giống hổ yêu.”
Hệ thống: “…Cho nên, ý của cậu là, sau khi cậu nhận ra tình cảm của hắn, lại phát hiện ra cũng không khó chấp nhận như vậy?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ thành thành thật thật gật đầu: “Anh ấy ở trong mơ còn là hồ ly nữa.”
Hệ thống giật giật khóe miệng: “Cậu đừng nói với tôi, cậu cảm thấy dáng vẻ kia của hắn trong mơ cũng khá đẹp trai nhé?”
“Sao có thể?” Mạc Bắc Hồ trợn to hai mắt phủ nhận: “Đứng thẳng bằng hai chân nhưng vẫn phủ đầy lông lá, cũng chỉ có hồ ly nhãi con mới học biến thành người công lực chưa tới nơi tới chốn mới có sai sót này, tôi mới không thích nhóc con đâu.”
Cậu lẩm bẩm một tiếng, có chút ngượng ngùng mài mài móng tay: “Nhưng mà, nhưng mà nếu chỉ nhìn cái đầu thôi, bộ lông mềm mượt, vẫn rất xinh đẹp.”
Hệ thống: “…”
Nó hoàn hồn lại từ cơn chấn động tinh thần ngắn ngủi, vội vàng khuyên cậu: “Hồ Hồ ơi cậu hồ đồ rồi! Hồ ly tinh không thể chỉ nhìn mặt, không phải, chỉ nhìn đầu được đâu!”
“Tui đương nhiên biết.” Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu: “Đó cũng không phải dáng vẻ thật sự của anh ấy.”
“Anh ấy là người mà, tôi chắc chắn biết.”
Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu: “Nhưng cậu cũng nói, anh ấy muốn biến thành đồng tộc với tui, cho nên mới trở thành dáng vẻ như vậy trong giấc mơ.”
Hệ thống nghẹn lời: “Bây giờ tôi thừa nhận giấc mơ và tiềm thức không có chút quan hệ nào còn kịp không?”
Mạc Bắc Hồ hỏi hệ thống: “Nghĩ như vậy, cậu không cảm thấy, anh ấy cũng khá đáng yêu sao?”
“Không cảm thấy! Hoàn toàn không cảm thấy!” Hệ thống lớn tiếng kháng nghị: “Tạ Hào với cái từ này căn bản là quăng tám sào tre cũng không đánh tới!”
Nó đau buồn muốn ch*t: “Xong rồi, Hồ Hồ, cậu bị người ta lừa dối rồi!”
Nó rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đêm nay sẽ cho Mạc Bắc Hồ xem một lượt rồi mới đi ngủ, sau đó căm phẫn móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tạ Hào.
Đồng Hi: “Tôi hận anh.”
“Anh dám lừa dối Tiểu Hồ ngây thơ đơn thuần của tôi!”
Tạ Hào tâm trạng không tệ mà gửi qua một icon mặt cười: “Đừng khách sáo.”
“Còn nữa, Tiểu Hồ không phải của cậu.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
