Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 98
Sau khi chính thức đóng máy, Mạc Bắc Hồ ngày hôm sau đã trở về công ty.
Cậu vẫn ở trong ký túc xá của công ty, tạm thời chưa có ý định chuyển nhà.
Mạc Bắc Hồ chào hỏi tiếp tân một tiếng, mở điện thoại xem hot search hiện tại -- đã quảng cáo giúp một chút, nói với mọi người, nếu muốn xem thì có thể xem bộ phim mới của Tiểu Hồ sắp định ngày phát sóng.
Đương nhiên, cái "sắp" này đã bao hàm một biến số nhất định.
Nhưng ít nhất sẽ sớm hơn không ít so với vừa đóng máy.
Ngoài chuyện này ra, bọn họ cũng đề cử mọi người có thể xem mà Tần Khác vừa phát sóng xong, còn có thể xem chính chủ cô nương người mới Lý Mộng Dao.
-- Cũng không còn cách nào, Lý Mộng Dao vừa mới ra mắt, không có tài liệu khác để xem.
Mạc Bắc Hồ lướt nhanh qua khu bình luận một lượt, ngoại trừ mọi người than khóc "Cái này chưa chiếu cái kia cũng chưa chiếu" ra, thật ra đều tương đối bình thường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, thoải mái dễ chịu nằm lên giường của mình.
Trong đoàn làm phim đều chỉ ở khách sạn, có hơi nhớ giường của mình rồi.
Câu đó nói như thế nào nhỉ? Ổ năm sao ổ bốn sao, đều không bằng ổ hồ ly nhà mình.
Sau khi kết thúc lần quay phim này, cậu lại có thể nghỉ ngơi một thời gian, không cần vào đoàn dài hạn, chỉ có vài thông báo lẻ tẻ. Mạc Bắc Hồ lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua bảng sắp xếp thời gian mà hệ thống gửi cho cậu, xác nhận bây giờ không có công việc, lúc này mới ngáp một cái, nhắm mắt nằm xuống.
Cậu vô ưu vô lo ngủ một giấc ngủ trưa, lúc mở mắt ra, mặt trời đã lặn khuất, màn đêm lén treo cao.
Mạc Bắc Hồ hồ ly hồ khí mà vươn vai một cái, định trở người xuống giường tìm chút gì đó ăn, tiện tay nhìn điện thoại, thấy vài tin nhắn chưa đọc.
Tạ Hào: "Chiều nay tôi phải đi họp ở công ty khác, tối nay cùng nhau ăn cơm được không?"
"Gần đây tôi học thêm không ít món mới, tôi đã đã gấp không chờ nổi muốn thể hiện rồi."
Thấy cậu một lúc lâu vẫn không phản hồi, Tạ Hào đợi một hai tiếng rồi lại bổ sung: "Nếu không yên tâm về tay nghề của tôi, tôi vẫn có thể mua về một vài món khác, gần đây tôi có đế một cửa hàng gà dừa không tồi, nhưng buôn bán rất đắt khách, cần phải xếp hàng trước, quản gia Trương nói ông ấy rất sẵn lòng cống hiến sức lực giúp chúng ta mua về."
"Tôi định lát nữa trực tiếp về nhà, hầm chân gà om trước, để quản gia Trương đón cậu qua, thế nào?"
Lại cách một hai tiếng đồng hồ sau, Tạ Hào gửi đến một biểu cảm cún con bị bỏ rơi trong thùng giấy: "Để ý tôi đi, Tiểu Hồ."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Không xong, quên nói với hắn là quay về phải ngủ một giấc ngủ trưa rồi.
Mạc Bắc Hồ vội vàng gửi tin nhắn cho hắn: "Em vừa mới ngủ quên!"
"Tốt quá rồi." Tạ Hào trả lời cực nhanh, gửi đến một biểu cảm lau nước mắt và một đĩa tôm hai màu đỏ trắng tươi ngon: "Tôi còn tưởng tôi cũng lạnh giống như đĩa tôm này rồi chứ."
Mạc Bắc Hồ chột dạ xin lỗi: "Xin, xin lỗi, đồ ăn đã nguội rồi sao?"
Tạ Hào: "Tin tức xấu, nó thật sự đã nguội rồi."
"Nhưng còn một tin tốt nữa -- vốn dĩ nó là món tôm lạnh."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Tạ Hào hỏi cậu: "Đói bụng chưa? Tôi để quản gia Trương đến đón cậu."
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, bắt chước cách nói chuyện của hắn: "Tin xấu, đừng để quản gia Trương đến đây."
"Nhưng còn một tin tốt nữa -- Em sẽ tự mình đến!"
Tạ Hào: "...Đừng bắt chước cách tôi nói chuyện, Tiểu Hồ, rất dễ khiến trái tim người khác đột ngột ngừng đập đấy."
"Hì hì." Mạc Bắc Hồ cười trộm hai tiếng, sau khi đồng bộ lịch trình của mình cho hệ thống, bò dậy khoác một cái áo ngoài rồi ra cửa.
Rất nhanh, cậu bấm vang chuông cửa nhà Tạ Hào.
"Đến rồi đây." Tạ Hào mở cửa lớn, dựa vào cửa nhìn cậu cười: "Không phải tôi đã nói mật mã cho cậu rồi sao? Cậu có thể trực tiếp vào mà."
Hắn cúi người xuống, đưa cho Mạc Bắc Hồ một đôi dép đi trong nhà.
Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn tạp dề trên người hắn, hít hít chóp mũi, ngửi thấy từng đợt mùi thơm truyền ra từ nhà bếp, không nhịn được hỏi: "Ông chủ, đây là món anh mới học gần đây ạ?"
"Đúng vậy." Tạ Hào nở nụ cười: "Nhưng cũng không hoàn toàn."
"Mặc dù tôi cũng rất hy vọng mình là thiên tài học nấu ăn một hai tháng đã có thể làm được một bàn đầy món chính, nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ kịp học vài món sở trường, còn lại là những món gần đây tôi ăn cảm thấy không tồi, nên nhờ quản gia Trương đóng gói mang về."
"Oa--" Mạc Bắc Hồ ngay lập tức bị mỹ thực thu hút sự chú ý, tò mò hỏi: "Quản gia Trương đâu rồi?"
"Đương nhiên đã để ông ấy về trước rồi." Tạ Hào mỉm cười nói: "Để tránh làm lộ sức ăn của cậu."
Nếu là trước đây, Mạc Bắc Hồ chắc chắn đã gật đầu như vậy, nhưng bây giờ, cậu nhạy bén nhận ra suy nghĩ tiềm ẩn của Tạ Hào -- hắn muốn riêng tư.
Mạc Bắc Hồ không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái.
Âm thầm sửa lại suy nghĩ của mình -- hình như cũng không tiềm ẩn lắm, là tương đối rõ ràng.
Tâm trạng Tạ Hào thoạt nhìn có vẻ không tệ, bước vào phòng bếp bưng từng đĩa thức ăn ra, giới thiệu với Mạc Bắc Hồ đây là sản phẩm của cửa hàng nào, hoặc là hắn học được từ đâu.
Mạc Bắc Hồ vô thức bị hấp dẫn tầm mắt, vừa nghe hắn giới thiệu vừa ăn tới tấp.
Đợi đến khi đã giới thiệu hết món ăn một lượt, Tạ Hào quan sát xem Mạc Bắc Hồ thích món nào nhất, làm như vô tình hỏi: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu -- chuyện thử báo mộng, thành công không?"
Mạc Bắc Hồ nghẹn lại một chút.
Cậu chột dạ nhìn Tạ Hào, nhỏ giọng nói: "Thành công... xem như thành công rồi."
c** nh* giọng hỏi: "Em quả thực đã vào cảnh trong mơ của anh, anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ đó không?"
Tạ Hào hơi có chút kinh ngạc, không nhịn được nhíu nhíu mày, lầm bầm một tiếng: "Thì ra đã báo mộng rồi sao?"
Hắn hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào, còn tưởng mấy ngày ngủ sớm này của hắn đều vô nghĩa, hoàn toàn không thành công...
Mạc Bắc Hồ quan sát sắc mặt của hắn, hỏi lại: "Anh không nhớ sao?"
Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mộng cảnh đặc biệt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngủ một đêm tỉnh dậy không nhớ chuyện gì cả, đối với nhân loại mà nói là chuyện hết sức bình thường.
"Ừm." Tạ Hào thở dài một hơi đầy tiếc nuối: "Xem ra là như vậy."
"Nhưng mà không sao cả." Hắn nhanh chóng thả lỏng, mỉm cười nhìn Mạc Bắc Hồ: "Bởi vì cậu vẫn còn nhớ, cậu có thể kể cho tôi nghe."
"A?" Mạc Bắc Hồ khiếp sợ trợn tròn mắt.
Tạ Hào nghi hoặc nháy mắt một cái: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu cũng quên rồi?"
"Không, không quên." Mạc Bắc Hồ căng da đầu nói: "Chỉ là, ừm..."
Tạ Hào đột nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nghiêm khắc mà nói, cảnh trong mơ là không thể kiểm soát, người nằm mơ về bản chất cũng giống như người say rượu, không ai có thể đoán trước được hắn có thể làm những chuyện gì.
Tạ Hào trước đây chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng có thể gặp Mạc Bắc Hồ trong giấc mơ, đã bỏ qua nguy hiểm này.
Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của Tiểu Hồ, chẳng lẽ...
"Khụ." Tạ Hào mỉm cười hỏi cậu: "Tiểu Hồ cậu đã xem một số sách về cảnh trong mơ và tiềm thức chưa?"
Mạc Bắc Hồ sửng sốt một lát, nghi hoặc lắc đầu: "Em chưa xem nhiều sách lắm."
Cậu có hơi xấu hổ nói, cái gì mà "tiềm thức", cậu căn bản chưa từng nghe nói qua.
"Không sao." Tạ Hào thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói một cách chém đinh chặt sắt: "Nói đơn giản thì, bọn chúng hoàn toàn không có chút quan hệ nào."
"Cho nên bất kể tôi trong mơ đã làm gì, thật ra đều không liên quan gì đến bản thân tôi."
Mạc Bắc Hồ bị hắn nói đến mức choáng váng, có hơi chần chờ hỏi: "Thật, thật sao?"
"Đúng, không sai, chính là như vậy." Tạ Hào cười cười, giả vờ không hề quan tâm: "Hơn nữa, cậu nói như vậy, tôi phát hiện báo mộng hình như cũng không có tác dụng gì."
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”
Trước đó rõ ràng hắn chưa gặp được, mới ầm ĩ nói nhất định phải báo mộng một lần cơ mà.
Tạ Hào khẽ thở dài một hơi, chống cằm nói: “Chỉ có một mình cậu nhớ được cuộc gặp gỡ của chúng ta trong mơ, đối với tôi mà nói, cũng giống như không gặp mà.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng: “Dù sao thì, là tôi tương đối muốn gặp cậu, cũng đâu phải cậu muốn gặp tôi…”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, chần chờ nói: “Em, em cũng có nhớ anh mà!”
“Thật không?” Tạ Hào chống cằm cười với cậu.
Mạc Bắc Hồ dường như nhìn thấy cái đuôi hồ ly màu đỏ đang nhẹ nhàng quơ quơ sau lưng hắn.
Mạc Bắc Hồ: “…”
Xem ra giấc mơ vẫn có chút ảnh hưởng đến hiện thực.
“Khụ.” Mạc Bắc Hồ hắng hắng giọng: “Nếu anh đã nói như vậy rồi, vậy thì sau này… em sẽ không báo mộng cho anh nữa.”
“Cũng không cần nói chắc chắn như vậy.” Tạ Hào không nói quá tuyệt đối: “Chỉ nói gần đây thôi.”
“Dù sao thì gần đây chúng ta cũng có thể tùy tiện gặp mặt, con gà tinh kia chắc vẫn chưa sắp xếp công việc tiếp theo cho cậu đâu nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ chậm một nhịp mới nhớ ra “gà tinh” là đang nói đến hệ thống, cậu do dự gật gật đầu, tiếp tục nhét thức ăn vào trong miệng.
Tạ Hào hơi hơi nâng ly, ra vẻ thoải mái hỏi: “Cho nên, cậu cũng đã biết chuyện này không liên quan gì đến con người thật của tôi rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết, cậu đã nhìn thấy gì trong giấc mơ không?”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút: “Cho nên anh vẫn muốn hỏi à?”
“Hỏi một chút thôi mà.” Tạ Hào ra vẻ vô tội mở to hai mắt: “Đây là lòng hiếu kỳ.”
“Ai cũng đều sẽ tò mò, người đeo khuôn mặt của mình đã làm gì trong giấc mơ chứ? Đây là nhân chi thường tình.”
“Vậy thì cũng không cần quá lo lắng.” Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói thầm: “Hắn không đeo mặt của anh, hắn đeo một khuôn mặt hồ ly.”
“Cái gì?” Tạ Hào nhất thời không phản ứng lại, thậm chí nghi ngờ Tiểu Hồ đang nói ẩn dụ gì đó.
“Chính là…” Mạc Bắc Hồ do dự một chút, đưa tay lên chỉnh lại đầu của mình, “bùm” một tiếng biến đầu thành đầu hồ ly, cái mõm nhòn nhọn đóng đóng mở mở: “Anh ở trong mơ xuất hiện như thế này này.”
Tạ Hào: “…”
Hắn trầm mặc một lát, giống hệt một bức tượng, sau đó mới như thể cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình mà mở miệng hỏi: “Tôi có thể sờ một chút không?”
Mạc Bắc Hồ ngập ngừng một chút, nhưng vẫn rất hào phóng đưa đầu qua.
Tạ Hào nhéo nhéo vành tai mềm mại của cậu, cuối cùng mới khiến não bộ vận hành trở lại, hắn hít sâu một hơi nói: “Cho nên, tôi căn bản không hề lộ mặt, vậy thì sao cậu xác nhận được đó chính là tôi?”
“Em có thể phân biệt được chủ nhân của cảnh trong mơ đang ở đâu.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Hơn nữa, mặc dù anh đội đầu hồng hồ ly, nhưng giọng nói của anh, còn có… khí chất, đều giống y như đúc anh ngoài đời thật.”
Tạ Hào hơi nhướng mày: “Khí chất như thế nào?”
Mạc Bắc Hồ nghẹn một chút, do dự nói: “Là khí chất rất xứng đôi với hồ ly?”
Tạ Hào cong khóe miệng: “Một cách chơi chữ tuyệt diệu.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
