Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 97
Mạc Bắc Hồ đi theo sau Tạ Hào dạng hồ ly, không nhịn được vươn móng vuốt, thăm dò sờ sờ cái đuôi của hắn.
Trong mơ cũng có cảm giác, hơn nữa tương đối chân thật.
Mạc Bắc Hồ hài lòng gật gật đầu, ông chủ thoạt nhìn chăm sóc lông đuôi của mình không tệ.
Cậu còn đang suy nghĩ, Tạ Hào đi phía trước đã dừng chân lại, Mạc Bắc Hồ vừa hơi không chú ý, đã đâm thẳng vào người hắn.
"Tiểu Hồ." Tạ Hào chậm rãi quay đầu lại, hồng hồ tây trang phẳng phiu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cậu quên rồi sao? Trước khi sờ đuôi của người khác, phải chủ động lộ bụng ra."
"Cái gì!" Mạc Bắc Hồ theo bản năng chụm chân trước lại, giấu bụng bụng của mình đi: "Nào ra cách nói này!"
"Có." Tạ Hào vươn tay về phía cậu, à không, vươn móng vuốt về phía cậu.
Mạc Bắc Hồ không tình nguyện: "Chính anh cũng có lông bụng rồi, tại sao phải sờ của em."
"Nhưng chính cậu cũng có lông đuôi rồi, tại sao phải sờ của tôi?" Tạ Hào mỉm cười hỏi ngược lại, cái đuôi to phía sau lay động: "Cậu xem."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Cậu phát hiện bản thân thật sự không thể nói lại Tạ Hào, cho dù hắn đã biến thành hồ ly cũng vậy.
Nhưng vẫn luôn cảm thấy không thể để hắn được như ý nguyện dễ dàng như vậy, Mạc Bắc Hồ xoay chuyển tròng mắt, quyết định kéo dài một chút.
Cậu hắng hắng giọng nói: "Được rồi, vậy lát nữa cho anh sờ."
"Nơi này là đường phố, anh không thể thật sự bắt em nằm xuống đường cái lộ bụng được đúng không?"
Mạc Bắc Hồ thử thương lượng với hắn.
Cậu mang theo ý đồ xấu mà suy nghĩ, dù sao đây cũng là giấc mơ, đại đa số cảnh trong mơ đều không có logic, nói không chừng một lát sau hắn cũng không biết nên đi đâu, chuyện sờ bụng, chắc chắn cũng không tính.
"Được rồi." Tạ Hào miễn cưỡng đồng ý, dùng móng vuốt lông móc ra một cái đồng hồ quả quýt nhìn thoáng qua, gật gật đầu nói: "Cũng sắp đến giờ rồi."
"Sao?" Mạc Bắc Hồ không hiểu hỏi: "Giờ gì?"
Tạ Hào nghiêm túc nói: "Giờ xảy ra chuyện lớn."
"Rầm" một tiếng, gió lớn nổi lên, Mạc Bắc Hồ ngồi trên mặt đất, lông mao trên người đều bị thổi nằm rạp về phía sau.
Cậu vội vàng lắc lắc đầu, ánh mắt đuổi theo đối tượng gây ra cuồng phong: "Là cái gì?"
"Là rồng." Tạ Hào nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào bóng dáng khổng lồ trên trời nói: "Rồng hồ ly."
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ há to miệng: "Rồng hồ ly là gì?"
"Chính là rồng mọc đầu hồ ly." Tạ Hào đúng lý hợp tình nói: "Cậu nhìn thử xem."
Mạc Bắc Hồ vội vàng tập trung tinh thần nhìn lại, mới phát hiện thứ bay ngang đỉnh đầu là cự long có vảy và móng vuốt sắc bén, thường chỉ xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng phương tây, nhưng có một cái đầu hồ ly lông xù xù kỳ cục.
Một đầu hồ ly khổng lồ.
"Nhân tiện nhắc một chút." Tạ Hào mỉm cười chỉ vào đàn bồ câu béo tốt bên đường: "Đó là bồ câu hồ ly."
Mạc Bắc Hồ trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì, chỉ có thể đi ngang qua chim chóc đang nhảy tưng tưng trên mặt đất, đầu hồ ly mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc.
"Ầm" một tiếng, cự long lại lướt qua trên đỉnh đầu.
Mạc Bắc Hồ ngây ngốc ngẩng đầu, không nhịn được cảm thán: "Giấc mơ của nhân loại, thật kỳ diệu nha."
Tạ Hào trong mơ theo bản năng phớt lờ những từ liên quan đến "mơ", hắn mỉm cười nói: "Cự long đã đến rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ cướp đoạt công chúa, sau đó chờ dũng sĩ đi đến giải cứu."
Mạc Bắc Hồ: "...Ai là công chúa?"
Tạ Hào nở nụ cười với cậu: "Cậu đoán xem tại sao chúng lại xuất hiện ở đây?"
Mạc Bắc Hồ ngay lập tức trợn tròn mắt: "Khoan đã, chẳng lẽ là... Oa a a!"
Cậu bị gió thổi làm cay mắt, lúc mở mắt ra, đã nhìn thấy Tạ Hào một tay móc vào móng sau Cự Long, dùng một tư thế tương đối tao nhã đẹp trai bay lên không trung, còn không quên gọi cậu: "Dũng giả Tiểu Hồ, nhớ đến cứu tôi đó."
"Tại sao anh lại là công chúa!" Mạc Bắc Hồ thật sự có chút không theo kịp diễn biến của hắn: "Nhưng phải đi đâu?"
"Đây là bản đồ." Tạ Hào từ trên bầu trời ném xuống từng món đạo cụ: "Đây là thanh bảo kiếm có thể đánh bại cự long, đây là đồ ăn phòng khi cậu đói bụng trên đường, đây là thư tình tôi gửi cho cậu, còn đây là..."
Mạc Bắc Hồ ngửa đầu, tay chân luống cuống nhảy lên đón những đạo cụ hắn ném xuống, không nhịn được hét lớn: "Nhưng mà..."
"Không sao đâu." Tạ Hào mỉm cười nhìn cậu: "Cậu nhất định sẽ thành công, dũng giả!"
Mắt thấy hắn sắp bị cự long mang đi, Mạc Bắc Hồ không nhịn được ngửa đầu hô to: "Nhưng mà, anh nhìn giống như hoàn toàn tự nguyện được mang đi mà!"
Mạc Bắc Hồ im lặng một lát, thở dài một hơi, dùng chút thủ thuật thần tiên, gian lận nhảy cóc qua hành trình của dũng sĩ, trực tiếp xuất hiện trước mặt công chúa.
Ở đây có một hồ nước trong veo như gương, đàn rồng đầu hồ ly vui đùa tinh nghịch ở nơi này, hoàn toàn không có con rồng nào quan tâm "công chúa" đang vẽ hình trái tim trên bãi cỏ bên cạnh.
Thoạt nhìn, vừa nãy công chúa chẳng qua chỉ là quá giang một chuyến bằng cự long mà thôi.
Mạc Bắc Hồ không nói gì ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Hào, thở dài ném trả những đạo cụ thượng vàng hạ cám hắn vừa ném ra lại cho hắn: "Em đến rồi."
"Ôi, dũng giả dũng cảm!" Tạ Hào lập tức dùng cơ thể che hình trái tim trên mặt đất lại, chân thành nói: "Cậu nhanh quá."
"Anh đã quên rồi sao?" Mạc Bắc Hồ cố gắng làm hắn tỉnh táo lại một chút: "Em là hồ ly tinh mà."
"Đúng vậy, cậu là dũng giả hồ ly thiên bẩm." Tạ Hào mỉm cười cúi người hành lễ với cậu, Mạc Bắc Hồ cũng không biết đây là nghi thức ở đâu hay do hắn tự sáng tác ra trong mơ, chỉ biết hắn ngồi dậy trông khá tao nhã.
Cho dù đội cái đầu hồ ly lông xù xù đi chăng nữa.
Mạc Bắc Hồ hỏi hắn: "Vậy bây giờ anh có thể..."
Tạ Hào ngắt lời cậu: "Để cảm tạ ngài đã đánh bại cự long..."
Mạc Bắc Hồ không nhịn được nhìn đàn cự long đang lăn lộn vui đùa bên cạnh.
Tạ Hào mỉm cười nói: "Xem, nó ngã xuống rồi, tự mình ngã xuống cũng là ngã xuống."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Tạ Hào mặt không đổi sắc bổ sung: "Tóm lại, để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, tôi định tặng cậu bảo vật tối cao của vương quốc."
Mạc Bắc Hồ nghĩ, nếu đã tới tận đây rồi, ít nhất cũng hoàn thành câu chuyện này cùng hắn đi.
Cậu phối hợp nói: "Được rồi, vậy bảo vật đó là gì?"
Tạ Hào ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thâm tình nhìn cậu nói: "Tôi định sẽ gả đứa con gái trân quý nhất của phụ vương tôi cho cậu."
"Tức là bản thân tôi đây, à không, bản hồ đây."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Cậu há miệng th* d*c: "Nhưng mà, không phải anh là đàn ông sao?"
Tạ Hào suy nghĩ một lát, gật gật đầu đồng tình với quan điểm của cậu: "Được rồi, vậy chỉnh sửa một chút, tôi định sẽ gả đứa con trai trân quý nhất của phụ vương tôi cho cậu, lấy về cũng được, dù sao tóm lại là ở bên nhau."
Mạc Bắc Hồ càng thêm mê mang: "Nhưng vừa rồi anh nói là công chúa..."
"Vậy thì hoàng tử." Tạ Hào cũng không quá quan tâm: "Chỉnh sửa lại một chút, hoặc bổ sung thêm là nam công chúa cũng được, đây đều không phải là trọng điểm."
Mạc Bắc Hồ thần sắc dại ra: "Vậy trọng điểm là gì?"
"Trọng điểm là kết hôn." Tạ Hào thân mật dán dán má vào má cậu: "Tôi và cậu."
Mạc Bắc Hồ ngây người tại chỗ, lắp bắp nói: "Nhưng em, nhưng em không phải người mà! Em là hồ ly tinh!"
"Thật trùng hợp." Tạ Hào mặt mang ý cười: "Bây giờ tôi cũng không phải người."
Mạc Bắc Hồ chần chờ một chút, nhấn mạnh: "Nhưng em còn là nam hồ ly tinh!"
"Tôi ngay cả chuyện cậu có phải người hay không cũng không quan tâm." Tạ Hào nghiêng nghiêng đầu: "Còn quan tâm những thứ này sao?"
"Hình như..." Mạc Bắc Hồ dao động, dường như sắp bị hắn thuyết phục: "Hình như là như vậy."
"Thì ra anh..."
Cậu không khỏi dùng một ánh mắt khác nhìn Tạ Hào.
Tạ Hào tiến lên trước một bước, cười tủm tỉm thúc giục cậu: "Vậy nên, bây giờ cậu nên thực hiện lời hứa rồi."
"Đến đây nào, lộ bụng ra."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Không xong, mặc dù là giấc mơ không theo trật tự, nhưng hình như hắn vẫn chưa quên lời hứa vừa rồi.
"Cái, cái này..." Mạc Bắc Hồ trộm nhìn hắn một cái.
Vốn dĩ, cũng không phải không thể để hắn sờ một chút.
Nhưng mà, bây giờ cậu đã biết ông chủ...
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, hắng hắng giọng nói: "Anh đưa đầu sang đây."
Tạ Hào không chút nghi ngờ cậu, mỉm cười đưa đầu qua.
Mạc Bắc Hồ nhảy dựng lên một cái: "Anh, anh tỉnh lại trước đi ông chủ!"
Trán cậu phóng ra một luồng ánh sáng, toàn bộ mộng cảnh đột ngột tan biến.
...
Nhà họ Tạ.
Tạ Hào gần đây rất hứng thú với chuyện đi theo Tạ Chấn Phong học nấu ăn, vì vậy thường xuyên về nhà ở.
Lúc này, trong phòng Tạ Hào khác với thường lệ mà tắt đèn sớm, chủ nhân căn phòng hiếm khi ngủ sớm, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng ổn định.
Tạ Hào mong đợi giấc mơ đêm nay, dù sao Tiểu Hồ đã đồng ý sẽ đến gặp hắn trong mơ.
Hơn nữa hắn cũng có sự mong đợi đặc biệt với giấc mơ của mình, nếu được, hắn hy vọng đây sẽ giống một cuộc hẹn hò trong mơ hơn, cho nên hắn đã xem không ít thánh địa hẹn hò trong mơ, chẳng hạn như quảng trường nhà thờ có bồ câu trắng, nhà hàng tráng miệng trang trí phong cách Bắc Âu, vân vân.
Nhưng cảnh trong mơ hoàn toàn không do hắn kiểm soát.
Tạ Hào chỉ loáng thoáng ý thức được mình hình như đang mơ, nhưng vẫn không tự chủ được mà thuận theo cảnh trong giấc mơ, mơ hồ cảm thấy, đây hẳn là một giấc mơ đẹp và thú vị...
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn dường như cảm nhận được xúc cảm lông xù xù trên tay.
Hắn theo bản năng cảm thấy, đây hình như là bụng của Tiểu Hồ.
Bên dưới lông nhung mềm mại là da thịt ấm áp, hắn dường như có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cậu thông qua lòng bàn tay.
Tạ Hào thưởng thức dư vị của "giấc mơ đẹp", mỉm cười mở mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Tiểu Hồ?"
Hắn đối diện với một đôi mắt màu đen tròn xoe.
Bộ lông nâu mượt mà, trên đầu còn buộc một bím tóc nhỏ đáng yêu.
Tạ Hào tỉnh táo khỏi giấc mơ ngay lập tức.
Cún phốc sóc màu nâu Khả Khả từ từ há miệng, ngồi trên tay hắn, lộ ra nụ cười tà ác.
Tạ Hào cảm thấy có chuyện không hay, nhưng đã quá muộn rồi.
Khả Khả mở miệng, một ngụm ngậm lấy tay hắn, không hề khách sáo làm dính nước bọt lên tay hắn.
"A -- Là người nào thả nó vào phòng tôi!" Tạ Hào phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tức đến mức hộc m//áu xách Khả Khả lên, nhẹ nhàng ném nó ra khỏi cửa phòng, ghét bỏ xông vào nhà vệ sinh, cố gắng chà xát lòng bàn tay mình, giơ ngón giữa về phía cô chó nhỏ đang nghênh ngang đi đến cửa, thong thả ung dung rung rung cái đuôi nhỏ.
"Ôi trời Khả Khả!" Triệu Vân Khởi dang rộng vòng tay, ôm con chó nhỏ từ dưới mặt đất lên, thân mật cọ cọ mũi nó: "Con gọi anh trai dậy sớm như vậy sao? Giỏi quá nha bé cưng!"
Tạ Hào: "..."
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
