Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 96
Nhân vật lần này Mạc Bắc Hồ thủ vai lại ch*t rồi, cuối cùng lại nhận được một bao lì xì.
Tần Khác và Lý Mộng Dao đều thật sự nhập diễn, đạo diễn hô "Cắt" rồi vẫn không thể lập tức thoát vai được, đặc biệt là Lý Mộng Dao, ôm một bên cánh tay Mạc Bắc Hồ khóc nức nở, không thể ngừng lại được.
Mạc Bắc Hồ duỗi một tay ra lau nước mắt cho cô ấy, còn khiến cô ấy giật mình nấc lên một cái.
-- Đứa nhỏ này thật sự coi cậu là người ch*t rồi.
Tần Khác mặc dù kiềm chế hơn nhiều, nhưng cũng không thoát khỏi số mệnh bị hai người bọn họ ghé sát hỏi "Khóc thật rồi hả".
Khóc hết nước mắt cho một nhân vật trong phim, một nhóm người mới choàng vai bá cổ, lên xe đi đến địa điểm tiệc đóng máy mà đạo diễn đã đặt trước.
...
Trong tiệc đóng máy, Mạc Bắc Hồ kiềm chế sức ăn của mình, tuân thủ tinh thần mỗi món đều nếm một chút ban phát ơn huệ, thưởng thức một bàn mỹ thực.
Cậu còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Tạ Hào, sau đó nhìn ngang ngó dọc một chút -- tại hiện trường tiệc đóng máy, Lý Mộng Dao cũng không biết đã uống bao nhiêu, đang ôm đạo diễn Tề khóc lóc thảm thiết, vừa khóc nức nở vừa cười thành tiếng, hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc.
Tô Tiểu Ngọc không uống rượu, tự mình nâng một ly trà, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, với ai cũng chạm ly một cái.
Tần Khác lo lắng đỡ một anh trai quay phim đã uống quá chén, cố gắng giao đối phương cho nhân viên phục vụ mang trở về phòng.
Đúng là một cảnh tượng hỗn loạn mà.
Mạc Bắc Hồ vội vàng nhét một miếng há cảo tôm vào trong miệng, sau đó chạy qua giúp đỡ nâng anh trai quay phim bằng một tay, vô cùng có tình nghĩa hỏi Tần Khác: "Đưa đến nơi nào?"
Tần Khác sững sờ tại chỗ.
Mặc dù vẫn luôn nghe nói về truyền thuyết của Mạc Bắc Hồ, nhưng bây giờ cậu đã ẩn giấu sự đặc biệt của mình trong đám đông rất tốt, hắn ta gần như chưa bao giờ tận mắt chứng kiến sức mạnh của Mạc Bắc Hồ.
Vẫn là nhân viên phục vụ phản ứng lại trước, vội vàng đỡ một tay: "Ngài giao anh ấy cho tôi là được, tôi sẽ đưa anh ấy về phòng."
"Được rồi." Mạc Bắc Hồ thuận tay đưa người cho đối phương, nhìn thấy hệ thống đang kính rượu với người khác dịch lại gần cậu, hạ giọng nói: "Tiểu Hồ, chúng ta lại lên hot search rồi!"
Hệ thống không tránh Tần Khác, bởi vì hắn ta cũng là một trong số những người trong cuộc khác.
Nó mở điện thoại ra, ba cái đầu nhanh chóng chụm lại trước điện thoại, có thể thấy rõ ràng trên hot search đang ghi -- "Ảnh leak của Tần Khác Mạc Bắc Hồ", nhấn vào là có thể nhìn thấy chín khung chụp liên tục cảnh Tần Khác ôm Mạc Bắc Hồ chạy ra khỏi toà nhà hí kịch.
Nhìn từ góc độ quay chụp, rõ ràng là chụp từ hướng mà hệ thống đã chú ý lúc trước.
Tần Khác thoáng nhíu mày, nhìn sắc mặt Mạc Bắc Hồ.
Hai người lúc nhận bộ phim này đã hiểu rõ, chuyện đẩy thuyền chắc chắn sẽ có, ngay cả bản thân đạo diễn Tề cũng nói, tình cảm giữa hai người là giai đoạn mơ hồ vượt qua tình bạn, nhưng vẫn chưa đến tình yêu...
Cho nên hai người ít nhiều gì cũng đều có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng đó là chuyện sau khi phim chính thức phát sóng.
Tần Khác nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?"
Mạc Bắc Hồ lại không quá quan tâm.
Cậu nghiêm túc xem diễn viên là một công việc, hơn nữa ban đầu cậu và Lộ Trưng cũng từng bán CP tà môn dưới sự chỉ huy của Tiểu Béo, có một nhận thức kỳ diệu về "Biện pháp tuyên truyền công khai minh bạch" đối với "CP".
"Nhiệt độ cao như vậy sao?" Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: "Vậy có phải nhân cơ hội này tuyên truyền phim một chút thì tốt hơn không?"
Cậu quay đầu lại nhìn một cái, đạo diễn Tề trông có vẻ đã say rồi, bây giờ không thể trông cậy vào được, chỉ có thể tìm Tô Tiểu Ngọc thôi.
Tần Khác hơi hơi nhíu mày, nói với cậu: "Cậu chờ một chút, tôi xác nhận với người đại diện của tôi xem bọn họ có quạt gió thêm củi không."
Hắn ta đã không còn che giấu mối quan hệ bất hòa của mình với người đại diện trước mặt bọn họ nữa rồi.
Hệ thống theo bản năng nói: "Cậu có hỏi thẳng bọn họ cũng không thừa nhận đâu, không bằng tôi..."
Tần Khác nâng mắt nhìn hệ thống, dường như đang nghi ngờ chẳng lẽ hệ thống có cách chắc chắn hơn.
Hệ thống lắp bắp một chút, ngập ngừng nói: "T, tôi sẽ giám định lại cho cậu một chút!"
Tần Khác có thể cảm nhận được thiện ý của nó, cười cảm ơn nó, gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại -- bây giờ hắn ta và đối phương quan hệ không tốt, không thể mong đợi đối phương nhìn thấy sẽ trả lời ngay, đặc biệt là chủ đề mang tính chất chất vấn như thế này.
Mạc Bắc Hồ không chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ lướt hot search.
Khoảng chín giờ tối, đang là thời điểm tốt để mọi người hóng drama, không ít người sống đang ở trên hot search, ngoài việc đơn thuần khen ngợi ngoại hình của hai người ra, còn có không ít náo nhiệt có thể xem--
"Đạo diễn ơi Tiểu Hồ nhà bọn em sao lại chít nữa rồi! Có thể cho Tiểu Hồ nhà bọn em một vai diễn trọn vẹn được không QAQ"
"Ô hô! Hồ Hồ mở khóa skin mới! Là Hồ Hồ hoa đán, đẹp đẹp!"
"Tần Khác và Tiểu Hồ, thơm thơm, đi ngang qua cắn một miếng."
"Bên cạnh là người mới của Thiên Hỏa đúng không? Cũng khá đáng yêu."
"Khi nào phát sóng! Vẫn chưa phát sóng mà đã bưng đến trước mặt tôi ra vẻ rồi hả!"
Mạc Bắc Hồ thậm chí còn thấy có người vui sướng khi người gặp họa tag Tạ Hào bên dưới, nói hắn sắp có con rể rồi, Tạ Hào hiện tại vẫn chưa trả lời.
Cậu đang xem náo nhiệt ngon lành thì Tô Tiểu Ngọc đi tới bên cạnh mấy người, mở miệng nói thẳng vào vấn đề: "Đã nhìn thấy hot search chưa?"
"Ừm ừm." Mạc Bắc Hồ vội vàng đưa điện thoại qua cho đối phương xem: "Đàn anh nhìn xem, có người nhận ra phục trang hí kịch em mặc là đầu diện sư phụ Lý Văn Linh đã từng mặc trước đây rồi!"
Tô Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn một cái, nhìn biểu cảm của cậu, không nhịn được thở dài một hơi.
Cậu ấy vỗ vỗ đầu Mạc Bắc Hồ: "Cát Minh đã xử lý rồi."
"Hot search này cũng không cần hạ xuống, dù sao cũng là một lần tuyên truyền, không lấy thì uổng phí."
"Chỉ là đến hơi sớm một chút, chúng ta vẫn chưa biết khi nào có thể phát sóng..."
"Cát Minh đã thương lượng với Lộ Trưng và đạo diễn Đặng rồi, ngày mai xem xét tình hình một chút, để chúng ta liên kết tuyên truyền cho một chút, để mọi người trước tiên đến đó xem, dù sao đều là phim truyền hình của Thiên Hỏa."
Hệ thống vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đây là cách tốt nhất, sau đó còn có..."
Nó liếc nhìn Tần Khác một cái.
Tô Tiểu Ngọc hiểu được ý của nó, cười cười nói: "Yên tâm, mưa móc đều dính, tôi đến là để hỏi thăm một chút, Tần Khác gần đây có phim nào lên sóng không."
Tần Khác do dự một chút, hơi hơi gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ thương lượng với người đại diện."
Tô Tiểu Ngọc nói chuyện tương đối thẳng thắn: "Ý kiến của gã ta bây giờ cậu nghe một chút thì được, đừng tin hết, dù sao bây giờ cậu sắp rời đi, hắn ta chưa chắc đã trông mong cậu tốt, biết chưa?"
Tần Khác cũng xem như quen thuộc phong cách của Tô Tiểu Ngọc, biết cậu ấy tuy rằng miệng độc, nhưng thật ra cũng khá quan tâm bọn họ, cảm kích gật đầu: "Tôi biết, cảm ơn."
"Thôi được rồi, mấy chuyện khác các cậu không cần phản hồi." Tô Tiểu Ngọc xua xua tay: "Chuyện này giao cho tổ chương trình xử lý là được, lát nữa tôi sẽ lắc cho đạo diễn Tề tỉnh, thông báo với cô ấy một tiếng."
"Vâng!" Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng đồng ý, vốn dĩ cậu cũng không xem chuyện này là chuyện lớn.
Hơn nữa Tạ Hào cũng không nhắc đến, hẳn là không phải chuyện quan trọng gì.
Huống hồ, cậu vẫn còn chút chuyện khác phải bận rộn.
Đưa mọi người uống say trong sảnh lớn về phòng xong, cậu sẽ phải bận rộn.
Cậu tích cực chủ động hỏi: "Có người nào cần đưa về phòng không?"
Tô Tiểu Ngọc buồn cười nhìn cậu: "Cậu còn phụ trách mấy chuyện này nữa? Để nhân viên phục vụ làm là được rồi, các cậu về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai phải trở về rồi, không lẽ tất cả đều định ngủ trên đường?"
"Không sao đâu!" Mạc Bắc Hồ xắn tay áo lên: "Bọn họ sức lực quá nhỏ, đợi bọn họ chuyển xong cũng không biết đến khi nào, vẫn là để em làm vậy!"
Cậu động tác nhanh nhẹn xách hai con ma men lên, khiêng một lượt lên vai.
Tô Tiểu Ngọc: "..."
Tần Khác: "..."
Hai người im lặng nhìn cậu đi xa, đồng thời ném ánh mắt về phía Đồng Hi.
Hệ thống vỗ đùi: "Ôi trời, cái đồ ngốc này! Cậu biết bọn họ ở phòng nào không mà đi rồi!"
"Đợi tôi dẫn đường cho cậu!"
Nó cũng vội vàng đuổi theo.
Tô Tiểu Ngọc không nói gì mà thở dài một hơi.
Tần Khác bất đắc dĩ cười cười, an ủi cậu ấy: "Đây cũng xem như là phong cách của Tiểu Hồ nhỉ."
Tô Tiểu Ngọc xua xua tay: "Thôi vậy."
"Nếu không dựa vào khuôn mặt đó của cậu ấy, ra ngoài còn phải để cậu ấy phòng bị người khác nhiều hơn, bây giờ ít nhất không cần quá mức lo lắng..."
"Không đúng, vẫn phải lo lắng." Tô Tiểu Ngọc chống cằm thở dài: "Dù sao cậu ấy chỉ có sức lực, không có tâm cơ."
Tần Khác cười cười, bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Vậy thì chúc cậu ấy ít gặp người xấu."
...
Mạc Bắc Hồ dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, trở thành một người khuân vác chăm chỉ, cần cù siêng năng khiêng từng con ma men một về phòng, còn ấn ấn sau lưng cho một số người thoạt nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trọng, để bọn họ ngày mai không đến mức bị say rượu quá khó chịu.
Sau đó, cậu cuối cùng cũng trở về phòng mình.
Chào tạm biệt hệ thống nói phải quay về dò theo đường truyền mạng để giám sát dư luận một chút, Mạc Bắc Hồ bò xuống giường, mở điện thoại ra, thăm dò gửi một tin nhắn cho Tạ Hào: "Ngủ chưa?"
Đợi trong một lát, hắn vẫn không trả lời.
Mạc Bắc Hồ hài lòng gật gật đầu -- Tạ Hào đã hẹn với cậu, muốn mời cậu báo mộng thêm một lần nữa, Mạc Bắc Hồ định đồng ý lời mời của hắn.
Theo lời Tạ Hào nói, hôm nay hắn không những sẽ ngủ sớm chờ đợi trong mơ, thậm chí còn sẽ xem thêm một số cảnh muốn mơ thấy làm ám thị tâm lý, để cầu mong ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.
Tuy nhiên, giấc mơ của nhân loại cũng không phải dễ thao túng như vậy, cũng không biết hắn có thể thành công hay không.
Mạc Bắc Hồ trầm ngâm, hóa thành nguyên hình, dò theo mùi của Tạ Hào, chui vào giấc mơ của hắn.
"Đoong—"
Dường như là tiếng chuông nhà thờ vang lên, một bầy bồ câu trắng vỗ cánh bay lượn, quanh thân Mạc Bắc Hồ tiên khí lượn lờ, tò mò ngẩng đầu nhìn đàn bồ câu này.
Đột nhiên giọng nói của Tạ Hào truyền đến từ đằng sau: "Cậu đang nhìn gì?"
Mạc Bắc Hồ vội vàng quay đầu: "Tạ..."
Cậu còn chưa kịp gọi thành tiếng, biểu cảm đã đông cứng trên mặt.
Cậu có chút không chắc chắn đối tượng trước mắt có phải Tạ Hào hay không.
-- Đứng trước mặt cậu là một con hồ ly lông hồng mặc vest.
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc nghiêng nghiêng đầu một cái: "Sao anh lại mặc quần áo?"
Đối phương hỏi ngược lại: "Sao cậu lại không mặc quần áo?"
Mạc Bắc Hồ nghẹn lại một chút, cúi đầu nhìn nhìn bộ lông trắng muốt bồng bềnh của mình, không nhịn được chột dạ nghĩ, hình như, hình như đúng thật là nên mặc quần áo...
"Cậu đã không còn là hồ ly hoang không người nuôi dưỡng nữa, phải mặc quần áo đàng hoàng." Tạ Hào đầu hồ ly cười ghé sát lại, mũi chạm mũi chào hỏi cậu: "Đi thôi, tôi dẫn cậu về mặc một bộ quần áo trước."
Mạc Bắc Hồ theo bản năng đi theo hắn.
Đi được một đoạn đường mới phản ứng lại -- Rõ ràng là cậu đến báo mộng cho Tạ Hào, sao lại thành đảo khách thành chủ rồi?
Trước khi đi ngủ hắn rốt cuộc đã xem cái cái gì vậy!
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
