Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 95

Mạc Bắc Hồ lớn hơn nam nữ chính hai ba tuổi, đã đến tuổi có thể lên sân khấu.

Cậu liếc nhìn “binh lính truy đuổi” phía sau hai người, cũng biết nguyên nhân, cười bảo bọn họ trốn vào trong rương trang phục, dặn bọn họ không được lên tiếng, lúc tan diễn thì trà trộn vào đám đông rồi rời đi.

Hai người vội vàng gật đầu nhận lời, chỉ lén lút nhìn qua khe hở của chiếc rương, xem hết một tuồng này.

Đây là lần đầu bọn họ gặp mặt.

Sau đó trong màn đêm, một trận hỏa hoạn lớn, đã thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ gánh hát.

Sau đó cảnh sát khoan thai tới muộn, lấy lý do là “sự cố cháy nổ”, vội vàng kết thúc chuyện này, che đậy chân tướng của mấy chục mạng người, vậy mà trong dân gian lại đồn rằng, đây là do chọc giận quỷ thần.

Cùng thời gian, nhà họ Tiết, một phú thương ở đất Linh Châu đã mang theo toàn bộ gia sản, cũng lặng yên không một tiếng động lên thuyền rời khỏi nơi này. Nghe nói đêm đó, nhà họ Tiết đã dọn khối tài sản nhiều như núi, từng rương từng rương châu báu, giống như nước chảy mà chuyển lên thuyền lớn, rời khỏi Linh Châu.

Câu chuyện mang đầy màu sắc truyền kỳ như vậy, cho dù chính quyền địa phương cố ý không cho điều tra lan truyền, cũng tự có người thêm mắm thêm muối mà bàn tán ra ngoài.

Thêm vào một chút tình yêu, phản bội, tài bảo, một câu chuyện linh dị đã trở nên sống động như thật, cũng đủ khiến người khác tò mò.

Lời đồn về quỷ thần càng ngày càng nghiêm trọng, ở Linh Châu thậm chí dần dần xuất hiện một “Liễu Thần” hư cấu nhưng cụ thể, đến mức phát triển ra cả tín đồ, trong phố ngoài hẻm, thỉnh thoảng có người cúng bái -- nghe nói, chỉ cần lấy mạng người làm vật tế, là có thể đòi mạng kẻ phụ tình.

Có người nói, năm đó Tô Tiểu Ngọc và đại thiếu gia nhà họ Tiết có tình cảm, nhưng cuối cùng đại thiếu gia muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Lâm môn đăng hộ đối từ nước ngoài trở về, thế là, Tô Tiểu Ngọc trong vở diễn cuối cùng của [Tỏa Lân Nang], đã lấy hơn hai mươi mạng người của gánh hát để tế Liễu Thần, chỉ vì muốn báo thù đại thiếu gia nhà họ Tiết.

Mà nhà họ Tiết vì sợ hãi sự trả thù của Liễu Thần, nên mới dọn cả nhà đi ngay trong đêm.

Chỉ là năm năm sau, mọi chuyện lắng xuống, gánh hát Linh Châu ngày nào cuối cùng cũng bị một thương hộ từ nơi khác không rõ lai lịch mua lại, đập đi trùng kiến, tất cả dường như đã trần ai lạc định, người nhà họ Tiết tha hương xa xứ, nay cũng quay về tế tổ.

Mà câu chuyện về Liễu Thần, lại một lần nữa càng ngày càng trở nên xôn xao.

Đầu tiên là tiểu thư nhà họ Lâm khó khăn lắm mới mang thai lại năm lần bảy lượt bị rắn dọa cho kinh hãi, sau đó, cuối cùng cũng đã có án mạng.

Người mua lại gánh hát đó đã bị thiêu chết.

Ngọn lửa lớn của năm năm trước lại bùng lên, tòa nhà đổ nát kia lại một lần nữa bốc cháy, có người nghe thấy, tiếng hát tuồng trong lửa cứ ê ê a a--

“Ngày lành tháng tốt vốn nên cười, cớ sao Giao Châu chợt hóa lệ rơi?”

Trong phút chốc, lời đồn gánh hát có quỷ lan truyền nhanh chóng, trở nên ồn ào huyên náo trong thành Linh Châu.

Tần Khác mang theo em gái Lý Mộng Dao, bởi vì chuyện cũ năm năm trước, lén lút đi tới gánh hát Linh Châu, muốn xem thử manh mối, lại ngoài ý muốn chạm mặt vị thám tử tuấn mỹ Mạc Bắc Hồ từ nước ngoài trở về, ba người bị cảnh sát tóm được, cùng nhau tống vào nhà giam.

Cứ như vậy, ba người cũng xem như quen biết, Mạc Bắc Hồ và Tần Khác vừa gặp đã hợp, muốn phá vụ án cũ của gánh hát ở thành Linh Châu, và cả truyền thuyết Liễu Thần, Lý Mộng Dao mặc dù trăm bề không muốn, nhưng cũng chỉ đành mặt mày khổ sở đi theo bọn họ.

Cảnh diễn lần đầu lên sân khấu quay xong, Mạc Bắc Hồ và Tô Tiểu Ngọc xuống đài, cùng nhau đi tới toà nhà hí kịch đối diện.

Vì cảnh diễn này, đạo diễn Tề đã cố tình bố trí cảnh vật thật đối xứng, bên trái là toà nhà hí kịch lúc phồn hoa, bên phải là toà nhà hí kịch sau khi bị lửa thiêu, đối lập nhau, trông rất có chiều sâu.

Đợi đến khi cảnh quay cuối cùng đóng máy, Mạc Bắc Hồ phải giải mã toàn bộ bí ẩn, giữa hai tòa nhà, Tô Tiểu Ngọc ở trong toà phồn hoa diễn quá khứ, Mạc Bắc Hồ ở trong lầu hoang tàn diễn hiện tại, tương quan dưới cảnh thật, hiệu quả sẽ tốt hơn kỹ xảo nhiều.

“Chờ một chút.” Mạc Bắc Hồ đã tiến vào trạng thái, nhưng đạo diễn Tề lại gọi bọn họ, ra hiệu bọn họ đợi thêm: “Đồ trang trí bên trong vừa bị người khác đụng ngã rồi, phải sửa lại một chút, hai người nghỉ ngơi nửa tiếng đi.”

“Được.” Tô Tiểu Ngọc đồng ý, liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một chút.

Cậu không ngốc nghếch cười hì hì giống như mọi khi, ngược lại vô cùng nghiêm túc, dường như đang ấp ủ cảm xúc.

Tô Tiểu Ngọc do dự một chút, lo lắng mình đã tạo áp lực quá lớn cho cậu.

Cậu ấy quay đầu nhìn thoáng qua, thấy diễn viên quần chúng bán kẹo hồ lô làm bối cảnh bên đường, tiến lên hỏi đối phương: “Hồ lô này là thật đúng không?”

“Đương nhiên.” Người bán hàng rong bán kẹo hồ lô cười rộ lên: “Tôi chính là đang bán kẹo hồ lô ở ven đường mới bị kéo tới đóng phim đấy.”

“Mua một xiên.” Tô Tiểu Ngọc cười một tiếng, bảo trợ lý trả tiền, sau đó đưa xiên kẹo hồ lô đỏ rực tới trước mặt Mạc Bắc Hồ.

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ theo bản năng há miệng cắn cây kẹo hồ lô, sau đó mới nâng mắt lên nhìn người, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm rớt cây kẹo, vội vàng luống cuống tay chân đỡ lại.

Tô Tiểu Ngọc cười cậu: “Cậu là quỷ ham ăn đầu thai à? Cũng không nhìn xem là người nào đưa cho, cứ mở miệng ra cắn trước như vậy?”

Mạc Bắc Hồ đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nâng nâng xâu kẹo hồ lô lên: “Vậy cái này…”

“Ăn đi.” Tô Tiểu Ngọc cười cười: “Cho cậu ăn.”

“Đây là cảnh diễn cuối cùng rồi, cũng không đến nỗi bây giờ cậu ăn một miếng này, lát nữa lên sân khấu có thể mập thêm ba cân đúng không?”

Mạc Bắc Hồ lập tức cười ngây ngô, “răng rắc” một tiếng cắn xuống nửa xâu kẹo hồ lô.

“Chậm thôi.” Tô Tiểu Ngọc hiếm khi lộ ra chút ý cười dịu dàng: “Không chê chua à?”

“Không chua.” Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực nhìn đối phương: “Ngọt lắm, kẹo đàn anh mua vô cùng ngọt.”

Tô Tiểu Ngọc phì cười một tiếng, cố ý trêu chọc cậu: “Nhưng lời này đừng để Tạ Hào nghe thấy, nếu không thì hắn sẽ khóc nhè đấy.”

“Vừa rồi cậu diễn không tệ, bất kể là nhân vật, hay là tuồng kịch.”

Cậu ấy chần chừ một chút, dường như không quá quen thuộc với hành động thân mật như thế này, xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ: “Cho nên, cảnh diễn tiếp theo, tôi cũng không lo lắng cho cậu.”

“Cứ diễn như bình thường là được rồi, đừng căng thẳng quá.”

Cách hai người không xa, Lý Mộng Dao giơ điện thoại lên, không nhịn được chụp lại khung cảnh này.

“Ôi chao.” Lý Mộng Dao không nhịn được thưởng thức tác phẩm nhiếp ảnh của mình, chia sẻ cho Tần Khác bên cạnh xem: “Cậu xem, chụp không tệ đúng không? Lát nữa tôi sẽ hỏi đạo diễn Tề xem có thể đăng được không.”

“Anh nói xem, ở trong truyện, có phải hai thầy trò bọn họ cũng từng chung sống với nhau như vậy không.”

Cô ấy không nhịn được mà nhập tâm vào nhân vật, cảm thấy sống mũi hơi chút cay cay.

“Ừm.” Tần Khác nhìn hai người bọn họ, vỗ vỗ vai Lý Mộng Dao: “Tôi cảm thấy, cảnh diễn này sẽ vô cùng xuất sắc.”

“Đó là đương nhiên.” Lý Mộng Dao cũng cùng chung vinh dự mà chống nạnh theo: “Không hổ là chúng ta!”

Hai người bọn họ lúc này không có cảnh quay, đều đang ở bên cạnh chờ cảnh đóng máy cuối cùng, cho nên hệ thống cũng đứng ngay bên cạnh hai người.

Sắc mặt hệ thống đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía tòa nhà bên cạnh.

Lý Mộng Dao tò mò hỏi: “Sao vâỵ?”

Hệ thống chỉ về hướng đó nói: “Vừa rồi đèn flash lóe lên một chút, có phải có người chụp trộm không?”

“Không đến mức này chứ?” Lý Mộng Dao lẩm bẩm một tiếng: “Xa vậy cơ mà…”

Cô ấy nói xong, lại tự phản bác mình: “Cũng chưa chắc chắn mà, cẩn thận nghĩ lại thì, trước đây tôi còn từng thấy có người mặc đồ rằn ri leo lên núi chỉ để có thể trực tiếp chụp được tư liệu của đoàn phim… Vẫn là kiểu trạm ca quang minh chính đại như Tiểu Tạ tổng thì tốt hơn.”

Nhắc tới Tạ Hào, biểu cảm của hệ thống nháy mắt trở nên có chút kỳ lạ.

Nó có hơi không nghe lọt tai được lời tốt về Tạ Hào, “hừ” một tiếng, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

-- Khoảng cách quá xa rồi, nếu bây giờ nó chạy qua đó ngăn cản, cũng có vẻ quá không giống người.

Hơn nữa một vài hình ảnh hậu trường lộ ra cũng xem như tuyên truyền trước, nó hoàn toàn tin tưởng vào khuôn mặt của Tiểu Hồ.

Đương nhiên, nếu có người nào muốn giở trò, vậy thì cũng đừng trách hệ thống nó men theo đường truyền mạng mà đấm cho không trượt phát nào!

Hệ thống đã quyết định, không tiếp tục quan tâm người ở phía xa nữa, tiếp tục nhìn vào trong trường quay.

Qua mấy bộ phim này, sự tiến bộ của Mạc Bắc Hồ rõ như ban ngày, bây giờ không cần giáo viên dẫn dắt cậu nhập vào nhân vật trước, cậu cũng đã có thể diễn rất tốt.

Hệ thống không khỏi kiêu ngạo mà ưỡn thẳng ngực -- Không hổ là hồ ly tinh mà nó coi trọng!

Lúc mới bắt đầu Mạc Bắc Hồ quả thật có hơi căng thẳng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu diễn “phản diện”.

Đương nhiên, Mạc Bắc Hồ cảm thấy nhân vật này cũng không xấu lắm, nhưng y chỉ vì báo thù mà gi*t người, theo pháp luật của nhân gian mà nói, nên được xem là người xấu.

Cậu vỗ vỗ mặt mình, vứt bỏ đi suy nghĩ của “Mạc Bắc Hồ”, cũng vứt bỏ suy nghĩ về pháp luật nhân gian, chỉ toàn tâm toàn ý nhập tâm vào nhân vật này.

Thù lớn đã báo…

Cậu nhắm mắt lại ấp ủ cảm xúc, chờ đạo diễn lên tiếng, lần cuối cùng lên sân khấu.

“Tiểu Hồ.” Đạo diễn Tề quay đầu gọi cậu: “Lên sân khấu.”

Mạc Bắc Hồ mở mắt ra, khóe miệng hơi hơi mang theo ý cười thanh thản, bước lên trên sân khấu: “Hôm nay tôi mời hai vị đến đây, nghe một vở tuồng.”

Toàn bộ câu chuyện được cậu xâu chuỗi lại thành một sợi chỉ, đan xen giữa hai tòa nhà hí kịch, phơi bày hết tất cả chân tướng ra trước mặt Tần Khác, Lý Mộng Dao.

Tần Khác bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt chuyên chú: “Cậu chính là y.”

“Cậu chính là người của gánh hát năm đó… Cậu muốn báo thù, tại sao không nói cho chúng tôi biết!”

“Kế hoạch của cậu vẫn luôn rất thuận lợi, cậu vẫn luôn mượn dao gi*t người, lợi dụng Trương đội trưởng gi*t người mua toà nhà, uy h**p Tiết công tử gi*t Trương đội trưởng, lừa gạt Lâm tiểu thư vì để tự bảo vệ mình mà gi*t Tiết công tử…”

“Bước tiếp theo, chỉ cần để tôi, lợi dụng tôi, gi*t ch*t lão gánh chủ đã may mắn thoát thân, thù của cậu sẽ báo xong, tại sao lại không nhịn được mà phải tự mình ra tay?”

Mạc Bắc Hồ cười cười nói: “Tôi không tin anh.”

“Anh quá ngu ngốc, lúc nào cũng làm hỏng chuyện.”

“Nói dối!” Lý Mộng Dao khóc đỏ cả mắt: “Tôi không tin! Cậu nói bậy, không phải cậu làm… Cậu, tại sao cậu không tìm cảnh sát Lưu! Anh ấy vẫn luôn giúp đỡ chúng ta mà!”

“Tôi cũng không tin ông ta.” Mạc Bắc Hồ cười nhìn về phía bọn họ: “Tôi không tin bất kỳ người nào.”

“Không đúng!” Tần Khác không cam lòng ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải như vậy.”

“Bởi vì cuối cùng, cậu không nỡ để chúng tôi làm kẻ ch*t thay.”

Động tác Mạc Bắc Hồ hơi khựng lại, cười nâng tay áo lên che mặt, xướng lên một câu cuối cùng: “Trong phút chốc chợt quên sạch thất tình, thấu được chua lệ ướt đẫm vạt áo--”

Cơ thể cậu mềm nhũn, ngã xuống sân khấu hí kịch, khóe miệng mang theo nụ cười, một vệt máu chảy xuống.

Tần Khác và Lý Mộng Dao xông lên sân khấu, kinh hoảng luống cuống ôm cậu từ trên đài lên, xông ra khỏi toà nhà hí kịch.

Trong tầm mắt mơ hồ của Mạc Bắc Hồ, cậu nhìn thấy bóng người đứng trước sân khấu kia, trong một khoảnh khắc chợt quay về thuở ban đầu --

Sư phụ dạy bảo đồ đệ nhỏ vừa mới nhập môn: “Vừa rồi con ch*t kiểu gì vậy hả, sao lại có thể rắc một cái sau đó ch*t luôn được? Dù sao cũng là một kép chính, ch*t cũng phải ch*t thật xinh đẹp!”

Y xoay người làm mẫu một lần, ngã xuống đất một cách khiến người thương tiếc.

Mạc Bắc Hồ đột nhiên cười rộ lên, vươn tay về phía bóng hình hư ảo, hỏi y: “Sư phụ, con ch*t có xinh đẹp không?”

Cậu yên bình nhắm mắt lại.

Phía bên kia.

Quản gia Trương khó khăn lắm mới thuyết phục được Tạ Hào, người đang cố gắng đến thị trấn cảng biển để xem cảnh đóng máy của Mạc Bắc Hồ, nhìn hắn không tình nguyện ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc.

Đột nhiên, ông nhìn thấy Tạ Hào đứng bật dậy.

Trực giác mách bảo quản gia Trương có chuyện không lành: "Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

Tạ Hào hít sâu một hơi, tự an ủi mình: "Chỉ là quay phim, đây là công việc, sự nghiệp là trọng yếu."

Nhưng ngay lúc đó hắn lại không nhịn được run rẩy đưa bức ảnh leo lên hot search đến sát trước mặt quản gia Trương: "Chú xem! Chú không cho con đi, người của con suýt bị trộm rồi!"

Quản gia Trương liếc nhìn bức ảnh, trong ảnh, Tần Khác đang ôm Mạc Bắc Hồ trong trang phục hoa đán, quỳ rạp xuống đất hốt hoảng, vẻ mặt đau thương.

Cho dù chỉ là ảnh chụp lén của hậu trường, cũng truyền tải được cảm xúc động lòng người, vừa nhìn liền biết có chuyện xưa.

Trách không được lại leo lên hot search.

Sau khi quản gia Trương đánh giá khách quan, thấy Tạ Hào đã bắt đầu bùm bùm bùm gõ chữ, đột nhiên linh cảm không lành xuất hiện: "Thiếu gia? Ngài sẽ không phải đang..."

Tạ Hào nâng mắt nhìn ông ấy một cái: "Đang chúc mừng Tiểu Hồ đóng máy, khen ngợi cậu ấy diễn rất tốt, ảnh bị leak ra đã nhìn thấy được rồi, sau đó mời cậu ấy cùng đi ăn."

Quản gia Trương thở phào nhẹ nhõm, ông còn lo lắng thiếu gia sẽ la lối khóc lóc làm loạn.

-- Mặc dù chuyện này trước đây không thể tưởng tượng được, nhưng sau khi rơi vào lưới tình, ông ấy cảm thấy cũng không phải là không thể.

"Chú nghĩ con sẽ giả vờ đáng thương à?" Tạ Hào ném điện thoại sang một bên, khịt mũi khinh thường một tiếng: "Làm sao có thể."

"Con sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc cậu ấy yêu thích."

"Chua xót ghen tuông là gia vị tình yêu của riêng con." Tạ Hào chống cằm, để lộ một chút ý cười: "Con biết những lúc như thế này, nên tự hào về cậu ấy."

"Con không ngại để cả thế giới nhìn thấy, người con thích lấp lánh đến nhường nào."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 95
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...