Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 94
Ngày hôm sau, Mạc Bắc Hồ nhanh chóng phát hiện trạng thái của Tần Khác đã trở lại rồi.
Mặc dù hắn ta thoạt nhìn như tối qua không ngủ ngon, nhưng ánh mắt không chút dao động, không còn vẻ mặt chìm sâu trong lo lắng nữa.
Mạc Bắc Hồ hài lòng gật gật đầu, che giấu công và danh, mò một cái bánh bao từ hộp đồ ăn sáng bên cạnh ra, sau đó bị Tô Tiểu Ngọc ấn tay lại.
Tô Tiểu Ngọc mặt không cảm xúc nhìn cậu một cái, đổi bánh bao trong tay cậu thành hạt bắp.
Mạc Bắc Hồ: "..."
Không phải nói làm chuyện tốt sẽ gặp quả tốt sao!
Cậu bĩu môi, vô cùng đáng thương gắp từng hạt bắp bỏ vào trong miệng -- bởi vì căn bản không có bao nhiêu, ăn nhanh thì không cảm nhận được, cũng giống như không ăn vậy.
Hệ thống mỉm cười đi ngang qua, gật đầu chào hỏi Tô Tiểu Ngọc, cũng lấy một cái bánh bao từ hộp đồ ăn sáng ra, ngồi xuống bên cạnh Mạc Bắc Hồ.
Mắt nó nhìn chăm chú Tô Tiểu Ngọc đi qua góc cua, cổ tay lập tức xoay một cái, nhét bánh bao vào trong miệng Mạc Bắc Hồ thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh! Ăn nhanh ăn nhanh!"
Mạc Bắc Hồ bỏ hết toàn bộ bánh bao vào trong miệng, có tật giật mình mà nhai nuốt vội tốc độ cực nhanh.
Nuốt xong một miếng bánh bao, Mạc Bắc Hồ thở ra một tiếng cảm thán thỏa mãn: "Ha--"
Một hồ một thống đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhau, phát ra một tiếng cười gian xảo mưu kế đã thành công.
"Hê hê hê!" Hệ thống hỏi cậu: "À đúng rồi, thử báo mộng ngày hôm qua của cậu thế nào rồi?"
"Thành công rồi." Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: "Tui đã gặp Tần Khác trong mơ, ban đầu hắn ta cũng đang có giấc mơ đẹp được về quê sống cùng bà nội."
"Tôi đã nhắc nhở hắn ta cẩn thận người bên cạnh, hắn ta chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn."
Cậu chuyển ánh mắt về phía Tần Khác đang chủ động tìm đạo diễn thương lượng kịch bản hôm nay: "Hy vọng hắn ta có thể sớm ngày sống cuộc sống mình mong muốn, trở về quê bên cạnh bà nội."
Hệ Thống ngẩn ra một chút, do dự nhìn Mạc Bắc Hồ, nhỏ giọng nói: "Nhưng bà nội hắn ta đã qua đời rồi."
"Hả?" Mạc Bắc Hồ kinh ngạc: "Chuyện khi nào vậy?"
"Chuyện mấy năm trước rồi." Hệ thống bừng tỉnh nhận ra, vỗ tay một cái: "Tôi nhớ ra rồi, lúc đó hắn ta đang ở trong đoàn phim, hình như cuối cùng cũng không thể quay về gặp người lớn lần cuối."
Gần đây nó đang ăn quả dưa này, dựa vào năng lực của mình, men theo đường mạng đã mò ra không ít tin đồn ít người biết: "Lúc đó Tinh Thần đã dùng chuyện này tuyên truyền một thời gian, nhưng bản thân Tần Khác vô cùng phản cảm, lần đầu tiên cãi nhau một trận lớn lớn với công ty, thậm chí vắng mặt cuộc phỏng vấn đã hẹn trước."
"Ước chừng từ lúc đó, hắn ta đã có khoảng cách với công ty rồi."
"Sao lại như vậy..." Mạc Bắc Hồ có chút thổn thức, không nhịn được cảm khái: "May mà ông chủ không phải người như vậy."
Cậu dừng lại một chút, cũng vội vàng khen ngợi hệ thống một câu: "A Thống cũng không phải hệ thống như vậy!"
"Hừ hừ." Hệ thống hơi kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi, tôi chính là hệ thống có tố chất nghề nghiệp mà!"
"Cậu biết mà, chúng ta có lực lượng như thế này, nếu muốn không từ thủ đoạn thì chỉ cần tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư tìm một chút tin xấu của người khác, tùy tùy tiện tiện cũng có thể tiêu diệt đối thủ cạnh tranh tiềm năng của cậu."
“Nhưng, chúng ta là người có lý tưởng, có nguyên tắc của mình!”
Nó duỗi tay vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, chúng ta đi đến được vị trí ngày hôm nay, đều là từng bước một, quang minh chính đại mà đi lên!”
“Ừm ừm!” Mạc Bắc Hồ đồng tình gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên cho bản thân và hệ thống: “Quá đỉnh!”
Cậu đưa mắt nhìn thấy Tần Khác đang tiến về phía bọn họ, hệ thống vội vàng hạ thấp giọng nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Đừng nhắc tới bà nội trước mặt hắn ta.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu nhận lời.
Cậu có thể hiểu được, mặc dù trong mộng vẫn có thể gặp lại, tưởng niệm đằng đẵng cũng có thể kéo dài sự sống, nhưng đối với bất kỳ tồn tại có sinh mạng nào, cái chết vẫn là một chuyện khiến người khác đau buồn.
Tần Khác đi tới bên cạnh bọn họ ngồi xuống, lấy hai cái bánh bao, cười cười chào hỏi Tiểu Hồ: “Chào buổi sáng.”
Hắn ta ngượng ngùng cười cười: “Hôm qua trạng thái của tôi không tốt, khiến cậu phải chờ vô ích rồi.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn lắc đầu, nhớ tới hai câu mà Lý Mộng Dao thường treo bên miệng, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, mọi người ai cũng có vài ngày như vậy thôi.”
Tần Khác sững sờ một chút, không nhịn được cười: “Cậu đừng cái gì cũng học theo cô ấy.”
Hắn dịu dàng xoa xoa đầu Tiểu Hồ, bẻ một nửa bánh bao đưa cho cậu.
Mạc Bắc Hồ giả vờ như vừa rồi mình vẫn chưa ăn gì, vội vàng nhét bánh bao vào trong miệng.
Tần Khác nhìn về phía trước, vừa nhét bánh bao vào miệng vừa nói chuyện phiếm với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, cậu có biết gì về giống chó không? Tôi đang nghĩ, sau này có nên nuôi một con chó nhỏ màu trắng không… À không đúng, là chó lớn.”
“Khụ khụ!”
Mạc Bắc Hồ suýt chút nữa bị bánh bao làm cho nghẹn.
Tần Khác vươn tay vỗ vỗ lưng cậu, đưa cho cậu một cốc nước, cười nói: “Đừng ăn gấp gáp như vậy.”
Mạc Bắc Hồ khó khăn nuốt bánh bao xuống, có chút chột dạ liếc trộm đối phương một cái: “Tôi, tôi không biết gì đâu!”
“Ồ.” Tần Khác cũng không ngạc nhiên, chần chờ mở miệng: “Hôm qua tôi có nằm mơ.”
Mạc Bắc Hồ dỏng tai lên: “Ừm?”
“Tôi mơ thấy bà nội.” Tần Khác cuối cùng vẫn nói ra: “Và một con chó trắng rất lớn.”
Tần Khác cảm thấy sau một thời gian dài tiếp xúc, hắn ta và Mạc Bắc Hồ cũng được xem như bạn bè, thỉnh thoảng, có lẽ có thể dựa dẫm vào bạn bè một chút.
Mạc Bắc Hồ: “…”
Cậu đã dần dần quen với chuyện bị xem thành một con chó trắng lớn rồi.
“Tuy rằng phần lớn thời gian, giấc mơ đều không có logic gì cả.” Tần Khác lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, lúc nhỏ tôi thường xuyên v**t v* con chó của nhà hàng xóm, bà nội cũng nói sẽ ôm một con về cho tôi.”
“Nhưng vẫn luôn bận việc, sau đó kéo dài mãi, cho đến khi… cuối cùng cũng không thể nuôi được.”
Mạc Bắc Hồ mắt trông mong nhìn hắn ta, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy thì nuôi một con đi.”
“Ừm.” Tần Khác cười rộ lên: “Tôi định trở về sẽ nuôi ngay.”
“Lần này sẽ không nói những lời như, đợi xong việc này đã, đợi thu xếp xong mọi chuyện rồi tính nữa, mà sẽ nuôi ngay lập tức.”
“Buổi sáng tốt lành!” Lý Mộng Dao hôm nay không có cảnh quay, nhưng vẫn giữ được thói quen dậy sớm, trên mặt đắp mặt nạ chạy ra ngoài, vô cùng có sức sống chào hỏi bọn họ: “Ngủ ngon không các bạn ơi!”
Cô nàng giả vờ vô tình liếc trộm Tần Khác một cái -- chắc hẳn trước đó cô cũng nhận ra trạng thái của hắn ta không thích hợp.
“Rất ngon.” Tần Khác chủ động trả lời: “Hôm qua tôi đã có một giấc mơ đẹp.”
“Thật sao?” Lý Mộng Dao vui vẻ, vội vàng hỏi tới: “Mơ gì vậy?”
“Ừm--” Tần Khác khó xử gãi gãi cằm: “Dù sao đó cũng là một giấc mơ khiến người khác vui sướng, khiến tôi cảm thấy trạng thái hôm nay cũng không tệ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lý Mộng Dao hân hoan hớp một ngụm Americano đá, than thở: “Ôi, thèm uống sữa đậu nành ngọt quá đi! Nhưng mà tôi phải kiểm soát đường, hu hu!”
“Có thể cho tôi mơ một giấc mơ đẹp được ăn đồ ngọt thoải mái mà không mập không?”
Mạc Bắc Hồ dỏng tai lên, thầm nghĩ chuyện này cũng không khó.
Tần Khác bật cười.
…
Buổi quay chụp tiếp theo, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Trạng thái của mọi người đều rất tốt, chẳng mấy chốc đã đến cảnh quay đóng máy cuối cùng.
Mạc Bắc Hồ ngủ dậy từ sớm, trang điểm cùng với Tô Tiểu Ngọc, hóa thân thành nhân vật.
Có thể nói, Mạc Bắc Hồ trước đó đã đi học lâu như vậy, ngoài thời gian quay phim cũng không quên thường xuyên luyện tập cùng Tô Tiểu Ngọc, ròng rã mấy tháng trời luyện tập, chính là vì cảnh quay ngày hôm nay.
Trang điểm hoàn tất, Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, hơi hơi nghiêng đầu, chiếc mũ đính đá trên đầu lấp lánh tỏa sáng, toàn bộ đầu đều đang phát quang.
Cậu tò mò lắc lắc đầu, khiến bản thân trông giống như một đèn disco tròn lấp lánh.
“Đừng nhúc nhích.” Tô Tiểu Ngọc buồn cười liếc cậu một cái, đè đầu cậu lại: “Cứ như vậy, chụp với tôi một tấm.”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Vậy tôi nên làm biểu cảm gì?”
Tô Tiểu Ngọc cười cười nâng cằm cậu lên: “Cứ giữ vẻ mặt không được thông minh lắm này là vừa đẹp.”
Mạc Bắc Hồ: “…”
Cậu vô tội chớp chớp mắt, nhìn về phía camera.
Nhưng mà sự thật chứng minh, kỹ thuật chụp ảnh của Tô Tiểu Ngọc cũng không tốt hơn cậu là bao, nút chụp vừa nhấn xuống, trong màn hình liền xuất hiện hai cái mặt V-line.
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ mở to hai mắt.
“Cái quái gì đây!” Tô Tiểu Ngọc tức muốn hộc m//áu mà phất tay áo: “Đạo diễn Tề! A Tề! Cho bọn tôi mượn máy ảnh của cô dùng một chút, điện thoại này chụp không được!”
Đạo diễn Tề tò mò nhìn qua, chỉ vào tấm ảnh rồi cười đến mức ngả tới ngả lui: “Ôi trời, mặt của hai cậu còn cần bật app làm đẹp làm gì nữa, chỉnh cho biến thành bộ dạng này! Dùng điện thoại chụp được mà, để tôi chụp cho hai người.”
“Làm lại lần nữa nào.”
Đạo diễn quả không hổ là đạo diễn chuyên nghiệp, bố cục và ánh sáng đều thuộc hàng tuyệt phẩm, rõ ràng cùng một công cụ, nhưng ảnh chụp từ tay cô lại có hồn hơn hẳn.
Đạo diễn Tề nảy ra ý tưởng: “Đây, chụp thêm một tấm nữa, tôi có ý tưởng tuyên truyền này, hai người nhập vai đi.”
Mạc Bắc Hồ và Tô Tiểu Ngọc nhìn nhau, hai người nhanh chóng phối hợp nhập vai.
Mạc Bắc Hồ bắt chước thần thái điềm tĩnh của Tô Tiểu Ngọc, còn Tô Tiểu Ngọc thì mặt mày rũ xuống, ánh mắt đau thương.
Đạo diễn Tề hài lòng lật qua lật lại xem hai tấm ảnh, cười nói: “Hai tấm này nếu chỉnh màu cũ một chút đã có thể in ra làm poster được rồi.”
“Cậu xem, tấm ảnh đầu tiên rõ ràng là dáng vẻ Tiểu Hồ vừa tiến vào gánh hát nhận thầy, tấm sau… chính là cảnh còn người mất, tiếc nuối về một quá khứ không thể níu kéo.”
Cô ấy dặn dò hai người: “Tấm ảnh này của cậu khoan hãy đăng, đăng lên dễ tiết lộ nội dung kịch bản.”
Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi, vội vàng gật đầu.
Tô Tiểu Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, không nhịn được lộ ra chút ý cười, nhưng vẫn cố tình đè xuống, lạnh mặt nhắc nhở cậu: “Hôm nay là cảnh cuối cùng rồi, diễn xong là đóng máy.”
“Vâng ạ, sư phụ.” Mạc Bắc Hồ trịnh trọng gật đầu.
Tô Tiểu Ngọc nhướng mày: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Dạ?” Mạc Bắc Hồ vội vàng sửa miệng: “Đàn anh.”
Tô Tiểu Ngọc nhìn cậu một cách sâu xa, thu hồi ánh mắt: “Tôi đã lâu không luyện tập, trình độ thế này, không thể làm thầy được.”
“Nhưng đã lên sân khấu thì không được tỏ ra yếu thế, có tám phần cũng phải lấy hết can đảm cho đủ mười phần.”
Cậu ấy tiến lên một bước, vén lên một nửa tấm rèm, quay đầu hỏi cậu: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ!” Mạc Bắc Hồ hắng hắng giọng, hiếm khi có chút căng thẳng: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy thì mời--” Tô Tiểu Ngọc cong miệng cười, phất tay áo: “Theo tôi lên sân khấu!”
Cảnh này đầu cuối tương ứng, không chỉ phải quay cảnh cuối cùng, mà cũng là cảnh đầu tiên nhất.
Tô Tiểu Ngọc lên sân khấu, chiêng trống vang trời, dưới khán đài không còn một chỗ trống, khách khứa ngồi đầy, là thời điểm thịnh vượng nhất của gánh hát Linh Châu.
Nam chính của cảnh này đã tìm một diễn viên nhí tới diễn, mới khoảng mười bốn mười lăm tuổi, lén lén lút lút trèo lên đầu tường, dắt theo em gái cùng nhau xem kịch trộm, kết quả bị người bảo vệ nhìn thấy, chạy trốn một mạch vào trong hậu trường.
“Người nào?” Mạc Bắc Hồ quay đầu lại, cây trâm trên đầu lung lay, giống hệt một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.
Nam chính dắt theo em gái, mặt lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng nói không nên lời.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
