Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 93

Hệ Thống khóe mắt rưng rưng: "Cậu, cậu nhất định muốn tôi phải nói ra từ đó sao?"

Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh nhận ra: "Quỷ đúng không!"

"Áaa!" Hệ thống nhảy dựng lên, lại sợ bị những người khác nghe thấy chủ đề linh dị này, luống cuống tay chân bịt chặt miệng Mạc Bắc Hồ lại: "Đừng có nói!"

Mạc Bắc Hồ vô tội chớp chớp mắt.

"Ở nơi này cũng có sao?" Hệ thống cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh: "Là quỷ nào làm chuyện xấu? Hôm nay trạng thái Tần Khác không tốt chẳng lẽ là bởi vì quỷ..."

"Có thì có." Mạc Bắc Hồ thành thật nói: "Thật ra thì chỗ nào cũng có."

"Nhưng trạng thái Tần Khác không tốt thì không liên quan đến chuyện này, hôm qua tui thấy người đại diện của Tần Khác lại đến tìm hắn ta."

"Ôi ôi!" Hệ Thống vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy rồi, hai người bọn họ cãi nhau đến nửa đêm, người đại diện hình như còn bắt Tần Khác đến gặp người khác, Tần Khác khoảng chừng tờ mờ sáng mới quay về, sắc mặt khó coi đến đáng sợ."

Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: "Gặp người nào?"

"Cậu biết không?"

"Hừm hừm." Mặt mày hệ thống lộ ra một chút tự hào: "Cậu tưởng tôi vẫn còn là hệ thống của ngày xưa sao? Tôi đã khác rồi! Tôi là hệ thống đã được nâng cấp toàn diện!"

"Chỉ cần tôi muốn biết, nhân loại đối với tôi, đã không còn bí mật nào nữa!"

Nó vô cùng kiêu ngạo, hạ giọng nói: "Nhưng mà cậu đừng nói ra bên ngoài nha, đặc biệt là không được nói cho Tạ Hào biết."

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Hệ thống sầm mặt xuống: "Bởi vì tôi không muốn hắn biết!"

Ai bảo hắn cứ làm ra vẻ tài giỏi, hừ!

"Thôi được rồi." Mạc Bắc Hồ đành phải miễn cưỡng đồng ý, dù sao cậu cảm thấy, thật ra đối với Tần Khác, Tạ Hào không mấy quan tâm.

"Người gã ta mang tới là ba của Tần Khác." Hệ Thống hạ giọng nói: "Ba của Tần Khác đã đồng ý gia hạn hợp đồng thay Tần Khác, sau đó cố tình đi cùng người đại diện đến để thuyết phục Tần Khác."

"Nghe ý của Tần Khác, hắn ta không những không muốn gia hạn hợp đồng với giải trí Tinh Thần nữa, mà thậm chí sau này còn định chậm rãi rút lui khỏi giới giải trí -- hình như hắn ta đã mua một căn nhà trong một thị trấn nhỏ phía Nam, muốn trở về trồng hoa trồng rau sống qua ngày."

Hệ thống đã bắt đầu nhiều chuyện thì kể vô cùng ngon lành: "Lúc trước hắn ta bước chân vào giới giải trí cũng vì trả nợ cho gia đình, nghe nói ba hắn ta làm ăn thiếu một khoản tiền lớn, trừ khi trên trời có của cải rơi xuống, nếu không về cơ bản là không trả nổi."

Mạc Bắc Hồ hơi hơi nhíu mày, cậu là yêu quái đến từ thế giới khác, đối với tiền cũng không có cảm giác sâu sắc như vậy.

Nhưng đã ở nơi này lâu như vậy rồi, cũng biết đối với nhân loại mà nói, tiền là đồ vật quan trọng thế nào.

Mạc Bắc Hồ vừa trở về vừa nhỏ giọng hỏi: "Vậy hắn ta muốn rời khỏi giới giải trí, là vì tiền đã trả xong rồi sao?"

"Trả xong từ lâu rồi." Hệ thống làm như thật mà nghiêm túc phân tích: "Chắc là đang đợi hết hạn hợp đồng!"

"Kết quả hắn ta không ngờ, đợi đến lúc hết hạn hợp đồng, công ty không muốn buông tha hắn ta, còn tìm cả ba hắn ta đến. Dựa trên quan sát của tôi, người đại diện và ba hắn ta chắc chắn đã hoàn thành một loại hiệp nghị nào đó, vì để Tần Khác gia hạn hợp đồng với Tinh Thần, ba hắn ta đã nói dối rằng mình lại nợ rất nhiều tiền, cầu xin Tần Khác cố gắng kiếm thêm tiền..."

"Nhưng bởi vì tò mò, tôi lén lút kiểm tra tình hình tài chính của ba hắn ta, phát hiện tuy rằng ông ta tiêu tiền như nước chưa từng để dành được tiền, nhưng không hề mắc nợ. Cho nên dựa theo suy đoán của tôi, đây chắc chắn là một lời nói dối do hai người bọn họ cùng nhau lên kế hoạch."

Hệ thống không nhịn được than thở: "Nhân loại đúng là sinh vật kỳ lạ, vì tiền tài, thậm chí còn liên thủ với người ngoài để lừa gạt con cái của mình."

Mạc Bắc Hồ kinh hãi: "Vậy chẳng phải Tần Khác vẫn chưa biết bọn họ đang lừa hắn ta sao?"

"Đúng vậy." Hệ thống nhìn Mạc Bắc Hồ thêm một chút, nhắc nhở cậu: "Nhưng dựa theo lẽ thường, cậu không có con đường để biết chuyện này, cho nên, cậu không thể trực tiếp nhắc nhở hắn ta như vậy."

"Đúng nhỉ." Mạc Bắc Hồ tiếc nuối thu hồi ánh mắt: "Vậy phải làm sao đây..."

Những ngày cùng nhau quay phim, cậu cảm thấy mình và Lý Mộng Dao, cùng với Tần Khác cũng coi như bạn bè, hắn ta gặp rắc rối, tốt nhất vẫn nên giúp đỡ hắn ta trong phạm vi khả năng cho phép, nhưng không thể để bản thân bại lộ.

"Ui!" Mạc Bắc Hồ đứng trước cửa phòng mình, đột nhiên vỗ tay một cái: "Tui chắc chắn đã giả làm người quá lâu rồi, nên quên mất biện pháp của yêu quái!"

Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Biện pháp của yêu quái là sao?"

Mạc Bắc Hồ chỉ chỉ vào mình: "Tui là một hồ ly tinh."

"Tui nhắc nhở người ta, có thể trực tiếp báo mộng mà!"

Hệ thống kinh ngạc mở to mắt: "Cái gì! Cậu, cậu còn biết cái này nữa!"

"Đúng vậy!" Mạc Bắc Hồ đảo mắt một vòng, vẫn nói với hệ thống: "Tui cảm thấy có thể được, có thể thử một lần, dùng một chút giá trị tình yêu để thử xem..."

Cậu mắt trông mong nhìn hệ thống: "A Thống, tui có thể dùng một chút giá trị tình yêu được không?"

"Đương nhiên rồi!" Hệ thống vỗ vỗ bả vai cậu: "Đây chính là giá trị tình yêu cậu cực cực khổ khổ kiếm về, cậu muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó!"

"A Thống!" Mạc Bắc Hồ hơi cảm động, lại hơi chột dạ.

-- Lúc trước cậu vừa đến thế giới này, vẫn chưa biết hệ thống rốt cuộc có phải người tốt hay không, phòng bị nó, nên còn giấu một chiêu không nói rõ với nó.

Lâu như vậy rồi, cũng không biết nên thành thật thế nào nữa.

Mạc Bắc Hồ ưu tư nghĩ, có lẽ, đây chính là cái giá của việc nói dối.

Cậu chột dạ nhìn hệ thống một cái, yên lặng trở về phòng, chuẩn bị thử báo mộng cho Tần Khác một chút, để hắn ta đừng bị lừa.

Mạc Bắc Hồ đợi đến nửa đêm.

Cậu dựng lỗ tai lên, lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, sau khi suy đoán Tần Khác có lẽ đã ngủ rồi, lúc này mới thử bước vào giấc mơ của hắn ta.

Để đề phòng bị người khác nhận ra, Mạc Bắc Hồ biến trở lại nguyên hình, lấy hình thái bạch hồ tiến vào trong giấc mơ, nhưng trước khi đặt chân vào, cậu cúi đầu nhìn mình, mắt đảo một vòng, tự thêm cho mình chút hiệu ứng đặc biệt.

Hiệu ứng đặc biệt tiên khí lượn lờ trong ấn tượng khuôn mẫu của phàm nhân.

Làm xong những chuyện này, Mạc Bắc Hồ lúc này mới hài lòng lắc lắc đuôi, tiến vào giấc mơ của Tần Khác.

Trong mộng của nhân loại có thể xuất hiện đủ loại phản ứng, Mạc Bắc Hồ vẫn kiềm chế, giữ một khoảng cách nhất định với Tần Khác, chỉ nhìn hắn ta từ xa xa.

Tần Khác trong mộng ngồi trước một khoảng sân nhỏ, đội một chiếc mũ rơm, trên vai vắt một cái khăn lông, cúi đầu rắc chút thức ăn xuống đất, nhìn đàn ngỗng đuổi theo đàn gà giành ăn với chúng, không nhịn được lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Tiểu Bảo à." Giọng nói mang theo tiếng địa phương nặng truyền ra từ trong nhà, một bà cụ tóc bạc chống gậy, run rẩy bước ra, cười với hắn ta: "Hôm nay cà chua chín chưa vậy? Con phải để ý nhiều một chút nha, nếu không sẽ bị chim ăn hết đấy, hái xuống sớm một chút, để vào nhà cũng sẽ chín."

"Vâng." Tần Khác đứng dậy, ôn hòa cười trả lời.

Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu một cái, mơ hồ nhớ rõ Tần Khác nói, hắn ta lớn lên cùng với bà nội, nên mới biết làm những việc kim chỉ.

Cho nên sau khi hắn ta chậm rãi lui khỏi giới, là muốn về ở cùng với bà nội à.

Mạc Bắc Hồ không lập tức lên tiếng quấy rầy, nhìn hắn ta đưa bà nội về phòng, sau đó mới bước lên một bước tiến vào sân nhỏ.

Tần Khác dường như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía vị khách không mời xuất hiện trong mơ.

Hắn ta hơi hơi nhíu mày, tự lầm bầm lầu bầu một câu: "Nuôi chó trắng ở nông thôn hình như rất dễ bị bẩn..."

Mạc Bắc Hồ: "..."

Cậu đã tự thêm hiệu ứng đặc biệt cho mình rồi mà! Sao vẫn như thế này!

"Chậc chậc chậc." Tần Khác cười rắc rắc cho cậu thêm một nắm thức ăn.

Mạc Bắc Hồ ghét bỏ tránh thức ăn ra, trực tiếp ngồi xuống trước mặt hắn ta, gần như nhìn thẳng hắn ta nói: "Ngươi không phát hiện được chỗ nào không đúng sao?"

Tần Khác ngây người một lát: "...Chó biết nói."

Có lẽ bởi vì đang ở trong mộng, hắn ta vẫn khá điềm tĩnh, không la hét om sòm, tỏ ra vô cùng bình thản.

"Tôi đang nói ngươi." Mạc Bắc Hồ đau đớn kịch liệt mà thở dài: "Ngươi phải cẩn thận, gần đây có người muốn lừa gạt ngươi."

Suy nghĩ trong mơ không được trôi chảy cho lắm, Tần Khác chần chờ một chút, vẫn chậm rãi gật đầu: "Hợp đồng của tôi gần đến hạn rồi, quả thật đã gặp rất nhiều người mưu đồ bất chính."

Hắn ta cười khổ một tiếng: "Không chỉ anh Tiền, còn có rất nhiều người từ các công ty khác cũng muốn giở trò trong hợp đồng."

"Không cần lo lắng, trước khi tôi đưa ra quyết định, đều sẽ tham khảo ý kiến luật sư."

Mạc Bắc Hồ lắc đầu: "Không chỉ có vậy."

"Nguy hiểm lớn nhất có lẽ đến từ người thân cận của ngươi."

Cậu bày ra tư thái thần tiên, cảnh báo đối phương: "Quan tâm tắc loạn, ngươi phải cẩn thận."

Tần Khác khó hiểu ngẩng đầu, còn chưa nghĩ ra được chuyện gì, đã nhìn thấy động vật kỳ lạ trước mặt biến mất tăm hơi.

Hắn ta kinh hãi, đột nhiên một hồi cảm giác mất trọng lượng kéo hắn ta xuống, hắn ta giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy từ trên giường.

"Hộc!" Tần Khác lau lau mồ hôi lạnh trên trán, theo bản năng hồi tưởng lại giấc mơ của mình.

Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một giấc mơ rõ ràng như vậy, sân nhỏ, bà nội, còn có con vật kỳ lạ kia trong mơ...

Trong mơ hắn ta dường như xem đối phương là một con chó trắng bình thường, nhưng sau khi tỉnh táo lại, có thể nhận ra rõ ràng nó hoàn toàn khác biệt so với động vật thông thường, rõ ràng có chút thần dị!

"Cẩn thận người thân cận..." Tần Khác cúi đầu, loại chỉ dẫn này đã vô cùng rõ ràng.

Đặc biệt là không lâu trước đây, người kia vừa cùng anh Tiền đến tìm hắn ta.

Tần Khác nhắm mắt lại, ôm lấy mặt mình, rất lâu sau mới để lộ một tiếng thở dài từ giữa những kẽ tay.

Thật ra bản thân hắn ta vốn đã không tin tưởng hai người bọn họ lắm, chỉ là...

Cũng gần đến lúc phải hạ quyết tâm rồi.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

...

Mạc Bắc Hồ rời khỏi giấc mơ của Tần Khác, đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, định báo mộng cho cả ông chủ nữa.

Cậu đã nói trước rồi, phải quan tâm ông chủ neo đơn nhiều hơn mà!

Mạc Bắc Hồ nghĩ là làm, lập tức thử bước vào giấc mơ của Tạ Hào.

...

Bên kia, Tạ Hào duỗi eo một cái, đặt bản thiết kế xuống, tiện tay mở một video ngắn về hồ ly lên.

"Mặc dù được rất nhiều người yêu thích, nhưng sinh linh lông xù xù nhỏ bé này lại có tâm lý cảnh giác khá mạnh, phải trải qua một thời gian dài chung sống, mới có thể khiến chúng thực sự dỡ bỏ sự phòng bị..."

Trong giọng đọc của người thuyết minh, Tạ Hào nhìn thấy tin nhắn Mạc Bắc Hồ gửi đến.

"Ông chủ, bây giờ đã ba giờ sáng rồi, tại sao anh vẫn chưa ngủ."

Tạ Hào đột nhiên chột dạ, cân nhắc khả năng không trả lời để giả vờ mình đã ngủ rồi.

Nhưng Mạc Bắc Hồ đã cắt đứt đường lui của hắn: "Tui đã báo mộng cho anh rồi, kết quả anh căn bản chưa ngủ!"

Tạ Hào: "..."

"Có thể làm lại lần nữa không, tôi sẽ ngủ ngay."

"Không còn nữa!" Mạc Bắc Hồ gửi đến một meme tức giận: "Bỏ lỡ rồi thì không còn nữa!" (⁠⁠⁠Д⁠´⁠)⁠⁠⁠⁠⁠

Tạ Hào: "..."

Bây giờ hắn đang bắt đầu nghiêm túc xem xét lại thói quen sinh hoạt của mình.

---

Edit: hahah, (⁠⁠⁠Д⁠´⁠)⁠⁠⁠⁠⁠ là toi tự thêm ấy, định tìm meme dễ thương minh hoạ cho mọi người, mà sợ bị dính bản quyền, nên thoi.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 93
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...