Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 100

Hệ thống không chiếm được chút chỗ tốt nào từ Tạ Hào, tức giận đấm một phát xuống đệm sô pha, ác từ trong gan mà ra, liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, quyết định làm một lần hòn đá ngáng chân trên con đường tình yêu của Tạ Hào.

Nó cười lạnh hai tiếng vào điện thoại, quay sang nói với Mạc Bắc Hồ: “Nhưng cho dù nói thế nào, Tiểu Hồ, đây cũng không phải chuyện nhỏ, cậu phải cân nhắc thêm, cân nhắc thêm.”

Nó làm bộ làm tịch mà nói: “Tuy rằng đối phương thoạt nhìn có vẻ rất dụng tâm, nhưng cũng không thể quyết định nhanh như vậy được, vẫn nên tiếp xúc nhiều hơn rồi xem sao.”

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ nghi hoặc chớp chớp mắt, “Ồ” một tiếng nhận lời, gật đầu phụ họa: “Tiếp xúc nhiều hơn!”

“Không đúng không đúng!” Hệ thống gấp đến mức nhảy dựng lên: “Trọng điểm là xem sao đã! Không phải tiếp xúc nhiều hơn mà!”

Mạc Bắc Hồ vẫn không hiểu lắm sự khác biệt rõ ràng giữa hai cái này nằm ở đâu, nhưng vì chăm sóc cho cảm xúc của hệ thống, cậu hiểu chuyện mà gật gật đầu, tự tin chỉ chỉ vào đầu mình: “Được, tui hiểu rồi!”

Mạc Bắc Hồ nghỉ ngơi hai ngày, chạy hai cái thông cáo quay quảng cáo, lịch trình sau đó cũng không sắp xếp vào đoàn phim, ngược lại còn học thêm một vài khóa cưỡi ngựa, võ thuật, bắn súng, Mạc Bắc Hồ còn tranh thủ vượt qua kỳ thi lý thuyết lái xe, sau đó việc luyện tập thực hành cũng sắp được xếp vào lịch trình.

-- Dùng lời của hệ thống mà nói, vì để tiếp nhận những kịch bản chưa biết trước, mỗi một diễn viên ưu tú phải làm tốt mọi sự chuẩn bị.

“Ba ngày nữa có một sự kiện thảm đỏ.” Hệ thống dặn dò cậu: “Cậu chưa tham gia nhiều kiểu sự kiện này, cho nên tôi đã tìm cho cậu một giáo viên người mẫu, lát nữa cậu học cách đi đường và tạo dáng chụp ảnh tại điểm cố định một chút.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc hỏi: “Đi đường cũng phải học sao? Tôi cũng không phải ngày đầu tiên giả làm người, không đến nỗi bốn chân chạm đất trước mặt người khác mà.”

“Đi thảm đỏ và đi đường bình thường không giống nhau đâu.” Hệ thống kiên nhẫn vỗ vỗ vai cậu: “Càng thiên hướng đi catwalk hơn, nhưng so với sàn T thì cần thả lỏng hơn một chút, căng giãn đúng mực là tốt nhất.”

“Tuy rằng khuôn mặt này của cậu gần như không cần lo ảnh chụp ra sẽ không đẹp, hơn nữa lần đầu tiên đi thảm đỏ, cho dù có căng thẳng đến mức cùng tay cùng chân thì mọi người cũng sẽ thông cảm cho cậu một chút, thế nhưng!”

Hệ thống chống nạnh: “Chúng tôi vẫn hy vọng cậu có thể một tiếng kêu làm kinh động lòng người mà!”

“Đương nhiên, không phải thật sự bảo cậu gào lên trên thảm đỏ đâu! Bây giờ cậu có bao nhiêu tích phân rồi?”

Mạc Bắc Hồ thành thật trả lời: “Hơn hai triệu.”

Lần thoát vòng của “Thập Nhất hoàng tử” lần trước đã mang tới hiệu ứng kéo dài không tệ, lục tục mang về cho cậu không ít lưu lượng và giá trị tình yêu. Cho đến tận hôm nay, trong các bảng tổng hợp “mỹ nhân thanh lãnh”, “hồng nhan bạc mệnh”, “cảm giác rách nát” của đủ loại phim truyền hình, cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Thập Nhất hoàng tử.

Hơn nữa hệ thống còn nói, đợi phát sóng, trên đường đua này, một mình cậu có thể chiếm hai nhân vật.

“Vậy thì tốt rồi.” Hệ thống vui mừng gật đầu: “Đợi đến lúc nào đó cậu tích đủ mười triệu giá trị tình yêu, vậy tôi cũng không còn bao lâu nữa đã phải đi rồi.”

“Trước khi đi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa cho cậu nhiều nhất có thể.”

“Trước đây không phải quan hệ của chúng ta và rất tốt sao? Show tạp kỹ gần đây của đài chính phủ, nói về di tích văn hóa và lịch sử, tôi cảm thấy là một công việc không tệ, nhưng mà…”

Hệ thống nhìn cậu một cái thật sâu: “Tôi lo sẽ bại lộ sự thật cậu không có văn hóa, cho nên trước tiên bù cho cậu một gói văn hóa thành ngữ, tục ngữ, cậu bỏ chút tích phân ra mua, sau đó gần đây tranh thủ xem sách lịch sử, tôi đã soạn sẵn cho cậu danh sách sách rồi.”

“Được, A Thống!” Mạc Bắc Hồ gật đầu như giã tỏi.

Hệ thống vỗ bả vai cậu: “Vì Hồ Hồ thành tiên mà đọc sách!”

“Được!” Mạc Bắc Hồ nháy mắt có động lực: “Sau này tôi chính là hồ có đọc sách!”

Ngay lúc này, điện thoại của cậu vang lên.

Hệ thống vẻ mặt khinh thường: “Chậc, lại là Tạ Hào?”

“Không phải.” Mạc Bắc Hồ tò mò giơ điện thoại lên: “Là đạo diễn Hứa.”

Đạo diễn của , Hứa Giao Quân, hỏi cậu có rảnh không, có tiện nghe điện thoại không.

Hệ thống nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu cứ nhận đi, nói không chừng là có phim mới, muốn lén thông báo trước cho cậu.”

Lần hợp tác trước của bọn họ tương đối không tồi, hoàn toàn có thể cân nhắc hợp tác lần hai.

Mạc Bắc Hồ vừa trả lời một chữ “Được”, điện thoại của Hứa Giao Quân đã gọi tới.

“Tiểu Hồ, lâu rồi không gặp, thế nào, công việc nhiều không?” Tiếng cười hi hi của Hứa Giao Quân truyền đến từ trong điện thoại: “Có nhớ tôi không?”

“Lâu rồi không gặp, đạo diễn Hứa!” Mạc Bắc Hồ phấn khởi hân hoan trả lời, không chút gánh nặng mà nói dối: “Nhớ anh lắm!”

Hứa Giao Quân cười “hê hê” hai tiếng: “Cậu đoán xem tôi tìm cậu làm gì?”

Mạc Bắc Hồ thuận theo ý hắn ta mà đoán thử: “Có lời mời phim mới?”

“Cũng sấp sỉ.” Hứa Giao Quân cười rộ lên: “Gần đây tôi xem show thời trang, bộ quân phục kia đẹp trai quá, tôi cũng muốn làm một bộ.”

“Nhưng mà cái đề tài này tương đối nhạy cảm, hơn nữa loại tôi muốn lại là kiểu dáng quân phục không tồn tại, chỉ có thể tự mình tạo thời đại hư cấu, hoặc dứt khoát làm về người ngoài hành tinh, nhưng làm không khéo thì sẽ giống như kịch bản phim thiếu nhi…”

Hắn ta làm bộ làm tịch mà đè giọng khàn khàn nói: “Ta là tướng quân ngoài hành tinh đây!”

Mạc Bắc Hồ bị lời của hắn ta chọc cười, cũng cười ngốc nghếch theo.

“Tôi bên này còn đang sầu đây, chưa đâu vào đâu cả, trong thời gian ngắn sẽ không quay được.” Hứa Giao Quân đổi giọng: “Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Hồ, cậu còn nhớ Chu Vân Thượng không?”

“Nhớ rõ!” Mạc Bắc Hồ vội vàng nói: “Ông ấy đã dạy tui diễn xuất đấy!”

“Ha ha.” Hứa Giao Quân cười gượng hai tiếng: “Chắc đó không phải ý định ban đầu của cậu đâu.”

*Hứa Giao Quân gọi đạo diễn Chu là cậu, em trai của mẹ gọi là cậu.

“Cảnh đóng máy lần trước, tôi đã gọi cậu tới, cũng là muốn để ông ấy xem sự tiến bộ của cậu trong những ngày qua, tiện thể giúp cậu tranh thủ nhân vật một lần nữa -- Cậu biết mà, mấy bộ chế tác lớn đầu tư khủng của bọn họ, ba năm chọn vai năm năm chuẩn bị cũng là chuyện rất bình thường.”

“Ừm ừm.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn phụ họa: “Tui biết, cảm ơn anh!”

“Ôi -- Khách sáo làm gì!” Hứa Giao Quân rất hưởng thụ, hắng giọng nói: “Lúc đó ông ấy vẫn còn cứng miệng lắm, nhưng mà sau khi phim của chúng ta phát sóng, ông ấy đã thật thơm rồi.”

“Đặc biệt là gần đây, ảnh hậu trường kia của cậu vừa được tung ra, ông ấy đã có hơi đứng ngồi không yên.”

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc hỏi: “Ông ấy…  Ông ấy muốn tìm tui đóng phim sao?”

Hứa Giao Quân cân nhắc câu chữ rồi nói: “Tôi cảm thấy, chắc là như vậy.”

Mạc Bắc Hồ càng thêm mơ hồ: “Chắc là?”

“Con người ông ấy trước nay vốn rất khó mà lường được mà.” Hứa Giao Quân cũng vô cùng vô tội: “Hỉ nộ vô thường, trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra miệng, tôi chỉ có thể đoán thôi.”

Hệ thống không nhịn được chen miệng vào: “Vậy thì phải xem ông ấy muốn làm gì.”

“Ấy?” Hứa Giao Quân nghi hoặc: “Ai ở bên cạnh thế, nghe không giống lão Tạ mà?”

Mạc Bắc Hồ giải thích một câu: “Là người đại diện của tui.”

Lúc quay , hệ thống vẫn chưa có hình người, Hứa Giao Quân chắc là không biết đến người tên “Đồng Hi”.

“Ồ.” Hứa Giao Quân đáp một tiếng: “Hành động chính là -- cậu tôi muốn đề cử cậu tham gia tranh giải nam phụ xuất sắc nhất của giải thưởng Tinh Quang Xán Lạn kia.”

“Đương nhiên rồi, chỉ là ông ấy muốn đăng ký cho cậu thôi, có thật sự được đề cử hay không, vẫn phải xem các giám khảo khác có chọn không.”

Hứa Giao Quân có hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Tôi chích cho cậu một mũi dự phòng trước, tôi thấy cũng mông lung lắm, không phải cậu diễn có vấn đề, chủ yếu là quan hệ của tôi với đám giám khảo kia không tốt cho lắm, phim của tôi trước nay đều không có duyên với mấy giải thưởng kiểu này.”

“Cậu với bộ phim kia của Lão Lộ không phải cũng đang tranh thủ lên sóng trong năm nay sao? Tôi tương đối xem trọng chuyện cậu dùng bộ đó để đoạt giải, Lão Lộ nói chung cũng là hộ chuyên nghiệp lấy thưởng, ảnh đế lão làng mà.”

Mạc Bắc Hồ nghe đến mức mơ mơ màng màng, nhưng cũng không có cảm giác chân thật -- Cậu không có ấn tượng gì với giải thưởng cả, bởi vì hệ thống gần như chưa từng nhắc tới.

Yêu cầu của hệ thống đối với cậu là giá trị tình yêu, trước giờ chưa từng đề cập đến chuyện phải để cậu đoạt giải.

“Vậy…” Mạc Bắc Hồ chần chờ nhìn hệ thống một cái: “Cảm ơn ông ấy?”

“Không cần.” Hứa Giao Quân vội vàng nói: “Cậu đừng tự mình đi cảm ơn ông ấy đấy, con người ông ấy ghét nhất là đạo lý đối nhân xử thế, cậu mà đi tìm là ông ấy sẽ nổi giận thêm.”

“Tôi đây là tiết lộ nội tình cho cậu trước, cũng chỉ muốn nói với cậu một tiếng, ông ấy đã bị vả mặt rồi, biết sai rồi, nếu ông ấy thật sự tìm cậu, cậu vẫn có thể cân nhắc nhận kịch bản của ông ấy, tuy ông ấy tính tình xấu, nhưng quay phim thì thật sự rất có tài.”

“Tôi vốn định gọi cả hai người cùng nhau đi ăn cơm nói chuyện này, ông ấy lại không cho, cậu nói xem ông ấy có phiền hay không chứ?”

“Cho nên cậu có rảnh không? Tôi đang ở thành phố A, ăn cơm một mình, quá là nhàm chán, cậu qua đây chúng ta nói chuyện kỹ hơn -- à đúng rồi, tôi gọi cả Lão Tạ, miễn cho hắn không yên tâm.”

Mạc Bắc Hồ hoàn toàn không nghe ra ý trêu chọc của đối phương, dường như không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Vào thời gian cơm tối, Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ cùng nhau đi vào một nhà hàng Pháp có danh tiếng không tệ ở thành phố A.

Hứa Giao Quân đã đặt phòng riêng có vị trí tốt nhất trong nhà hàng, từ cửa sổ sát đất bên cạnh bàn ăn nhìn ra ngoài, có thể thấy được công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố A, bên cửa sổ thậm chí còn đặt một chiếc kính viễn vọng.

Tạ Hào bước vào, nhìn về phía kính viễn vọng kia, tò mò hỏi: “Trang trí hay là dùng được thật?”

“Dùng được, bởi vì nó là của tôi mang tới.” Hứa Giao Quân cười rộ lên: “Chưa nghe nói sao? Hôm nay có mưa sao băng.”

“Nhưng nghe nói mắt thường chưa chắc đã nhìn thấy được, nên tôi mang theo trang bị.”

“Cũng khá lãng mạn.” Tạ Hào cười khẽ một tiếng, kéo ghế cho Mạc Bắc Hồ, để cậu ngồi xuống.

“Hết cách rồi, làm đạo diễn, lúc nào cũng vậy.” Hứa Giao Quân thổn thức mà xòe tay ra: “Phải tìm kiếm linh cảm trong tất cả mọi thứ của cuộc sống thường ngày, biết đâu trận mưa sao băng này có thể mang lại cho tôi chút linh cảm gì đó về ‘quân trang vương tử ngoài hành tinh’ thì sao.”

Tạ Hào kinh ngạc liếc hắn ta một cái: “Phải không?”

“Hóa ra là vì linh cảm, tôi còn tưởng anh đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Hứa Giao Quân: “…”

Hắn ta chống cằm nói với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, tôi nhớ không nhầm thì sức lực cậu rất mạnh phải không?”

“Có thể giúp tôi di dời một thứ không?”

Mạc Bắc Hồ vội vàng đồng ý: “Dời cái gì?”

Hứa Giao Quân mỉm cười chỉ vào Tạ Hào: “Dời cái thứ này ra ngoài.”

“A?” Mạc Bắc Hồ trợn to hai mắt.

“Ôi, thật là không hiểu chuyện.” Tạ Hào nhẹ nhàng lắc đầu: “Tuy rằng tôi cũng rất hy vọng có thể ném anh ra ngoài, nhưng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu khiến người khác khó xử như vậy với Tiểu Hồ.”

Hứa Giao Quân: “…Anh sao lại thế này?”

“Trước đây gặp mặt chỉ thấy anh âm dương quái khí, bây giờ sao lại còn trà xanh trà nhài nữa?”

“Ảo giác thôi.” Tạ Hào hừ cười một tiếng: “Cho nên, anh cố tình mời chúng tôi ăn cơm, là có chuyện gì đứng đắn cần nói sao?”

“Không có đâu.” Hứa Giao Quân đúng lý hợp tình nói: “Chuyện đứng đắn đã nói xong trong điện thoại rồi, bây giờ chỉ là mời bạn bè ăn cơm thôi.”

“Tôi ghét nhất là nói chuyện nghiêm túc trong lúc ăn cơm, ảnh hưởng đến khẩu vị.”

Tạ Hào không nhịn được mà bật cười.

Hứa Giao Quân trên dưới đánh giá hắn một lượt: “Tôi đúng là không ngờ anh thật sự sẽ đi cùng, cho nên, anh đến đây với thân phận người giám hộ, hay lấy thân phận ông chủ công ty đến?”

“Đều không phải.” Tạ Hào khẽ nhún vai: “Là đến đây với tư cách bạn tốt của Tiểu Hồ.”

“Ồ--” Hứa Giao Quân đầy ẩn ý mà kéo dài câu, quay đầu nói với Tiểu Hồ: “Dù chỉ một chữ của người này nói, cậu cũng đừng tin.”

Mạc Bắc Hồ: "?"


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 100
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...