Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 101

Hứa Giao Quân thật sự giống như hắn nói, hoàn toàn không có ý định nói chuyện chính, chỉ cùng ăn cơm với bọn họ, sau đó lần lượt ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, đợi trận mưa sao băng chậm chạm chưa đến kia.

Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, bọn họ đợi hồi lâu cũng không nhìn thấy một chút dấu hiệu nào của mưa sao băng.

"Ai." Hứa Giao Quân thở dài một hơi: "Xem ra hôm nay không có duyên rồi."

"Về đi về đi, không miễn cưỡng."

Hắn cười hỏi: "Có cần tôi đưa không? Hình như bây giờ Tiểu Hồ vẫn ở ký túc xá phải không? Không định tự mua nhà sao?"

Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một chút, dường như hoàn toàn chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.

Hứa Giao Quân ý vị thâm trường nhìn Tạ Hào một chút: "Tình hình tài chính trước đây của cậu không tốt lắm, bây giờ chắc cũng cải thiện rồi nhỉ? Vậy thì có thể xem xét mua một căn nhà của riêng mình rồi."

"Đương nhiên, nếu cậu nói với tôi bây giờ cậu vẫn không có nhiều tiền, tôi sẽ đề nghị cậu đổi công ty, để tránh bị ông chủ lòng dạ hiểm độc..."

Tạ Hào nhướng mày: "Sao lại có người gây chuyện chia rẽ ngay trước mặt vậy nhỉ?"

"Khà khà." Hứa Giao Quân cười híp mắt nói: "Tôi biết nghệ sĩ của Thiên Hỏa các anh từ trước đến nay đều không tham gia xã giao, sợ Tiểu Hồ chưa từng nhìn thấy chuyện đời của chúng ta cứ thế bị anh lừa mất."

"Tôi uống một chút rượu, phải gọi người lái hộ, anh lái xe đến à? Có cần cho tôi cho đi chung một đoạn không?"

"Không cần." Tạ Hào cười một tiếng: "Tôi không uống rượu, tôi có thể đưa cậu ấy."

Hứa Giao Quân ngạc nhiên nhìn hắn một cái: "Không phải lúc nào anh cũng có quản gia đi theo sao?"

"Ông ấy sẽ lựa chọn né tránh vào một số thời điểm." Tạ Hào mỉm cười đáp lời: "Càng hiểu chuyện hơn người nào đó."

"Vậy thì sao?" Hứa Giao Quân không để bụng: "Tôi cũng không phải quản gia."

Hắn ta vươn vai một cái: "Nếu đã như vậy, chi bằng anh đưa tôi về đi, tôi đi ké xe một chút."

Tạ Hào cũng không từ chối, chỉ nhìn nhìn hắn ta: "Vậy xe của anh?"

"Ngày mai lại gọi người đến lái." Hứa Giao Quân ngáp một cái: "Ôi ôi, đột nhiên cơn buồn ngủ này ập đến rồi."

Tạ Hào cười nhạo một tiếng, xoay đầu đổi một khuôn mặt khác nhìn Tiểu Hồ: "Chúng ta  đưa cái tên ma men này về trước đã, sau đó đến nhà tôi..."

Hứa Giao Quân lập tức tỉnh táo ngồi bật dậy: "Khoan đã! Nhà anh?"

"Tôi dẫn cậu ấy xem phim tài liệu lịch sử." Tạ Hào thản nhiên nói: "Cậu ấy xem không hiểu lắm, có quá nhiều chỗ cần giải thích."

"Ồ, cậu là người từ nước ngoài trở về." Hứa Giao Quân gật gật đầu, sau đó nghi ngờ nhìn chằm chằm Tạ Hào: "Nhưng tại sao lại để anh giải thích? Giải trí Thiên Hỏa học lịch sử đều trực tiếp để ông chủ dạy sao? Anh rảnh rỗi như vậy à?"

Tạ Hào nụ cười không đổi: "Tôi cam tâm tình nguyện."

"Chậc." Hứa Giao Quân liên tục lắc đầu, khoác vai Mạc Bắc Hồ nói: "Tiểu Hồ, nhớ rõ lời tôi nói."

Mạc Bắc Hồ mờ mịt, rõ ràng đã quên gần hết rồi: "Câu nào cơ?"

Hứa Giao Quân không ngại nhắc lại một lần nữa, chỉ vào Tạ Hào nói: "Lời tên này nói, một chữ cũng không thể tin."

Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn về phía Tạ Hào, Tạ Hào nhếch môi cười với cậu: "Đừng nghe hắn ta nói bậy nói bạ nữa."

"Tôi nói bậy nói bạ?" Hứa Giao Quân khịt mũi coi thường một tiếng: "Anh tưởng tôi không biết anh muốn làm gì chắc? Đến lúc đó anh sẽ--"

Hắn mượn trạng thái hơi say mà diễn xuất luôn, khoác vai Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ ơi tay c** nh* quá đi, chúng ta cùng so kích thước tay đi nào? Ôi chao người cậu thơm quá, tôi hình như hơi choáng rồi để tôi dựa một chút... Cánh tay tôi cứng rắn hơn cậu này, cứng cứng cậu có muốn sờ không?"

Tạ Hào: "..."

Mạc Bắc Hồ vô cùng thành thật nhéo nhéo cánh tay hắn ta, đúng sự thật nói: "Không cứng nha, mềm mềm."

Tạ Hào không khách sáo, cười thành tiếng.

"Nói linh tinh!" Hứa Giao Quân lập tức đứng thẳng lên, xắn tay áo cố gắng bảo vệ danh dự của mình: "Chỉ là gần đây tỷ lệ mỡ cơ thể của tôi tăng lên một chút xíu thôi!"

"Được rồi, yên lặng đi, con ma men." Tạ Hào mỉm cười kéo hắn ta lại: "Tránh xa Tiểu Hồ một chút."

Hứa Giao Quân nhìn hắn một cái, đột nhiên nhếch môi cười.

Lông mày Tạ Hào giật một cái, có dự cảm không lành.

Hứa Giao Quân dựa vào ngực hắn, bóp giọng nói: "Anh trai, vậy em dựa vào lồng ngực cứng cáp của anh trai nha... Má!"

Tạ Hào ghét bỏ hất hắn ta bay ra ngoài.

Hứa Giao Quân loạng choạng hai bước, tự mình chống bàn đứng thẳng, run rẩy chỉ ngón tay vào Tạ Hào: "Cái đồ độc phụ nhà mi! Lại ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng thì thầm: "Ít nhất cũng là độc phu nhỉ."

Cậu và Tạ Hào hợp sức, một trái một phải khiêng Hứa Giao Quân lên, đưa hắn ra khỏi phòng riêng.

Hứa Giao Quân mặt không biểu cảm: "...Hình như hai chân tôi không chạm đất."

Tạ Hào: "Tôi cũng chưa dùng bao nhiêu sức lực"

Hứa Giao Quân quay đầu nhìn sang Tiểu Hồ.

Mạc Bắc Hồ chạm mắt với đối phương, có hơi chột dạ hạ Hứa Giao Quân xuống một chút, để hắn ta hai chân chạm đất rời khỏi nhà hàng.

Tạ Hào đưa Hứa Giao Quân về đến nhà.

Mặt ngoài hắn không lộ chút gì, nhưng sau đó dường như cơn say lại đến, nằm sấp trên ghế sau nói không ít lời điên khùng, chính là loại chỉ cần tùy tiện đăng một câu thì có thể lập tức lên hot search.

Tạ Hào căn bản lười quan tâm hắn, cũng chỉ có Mạc Bắc Hồ vui vẻ đáp lại hắn ta vài câu, ông nói gà bà nói vịt với hắn ta.

"Tới rồi." Tạ Hào dừng xe lại, mở cửa ghế sau, cực kỳ ghét bỏ hỏi đối phương: "Trong nhà có người có thể xuống đón anh không? Hay để chúng tôi đưa anh vào trong."

"Đưa -- vào trong." Hứa Giao Quân nấc rượu một cái: "Cái người vô tình vô nghĩa kia sẽ không xuống đón tôi đâu."

Tạ Hào nhướng mày một cái: "Ai?"

Hứa Giao Quân hạ giọng: "Anh đoán xem."

"Không đoán." Tạ Hào mặt không biểu cảm nhìn Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng nhấc hắn ta từ ghế sau xuống, miễn cưỡng đỡ một tay.

Đến trước cửa nhà Hứa Giao Quân, Tạ Hào bấm chuông cửa, bên trong cửa nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân.

Cửa vừa mở ra, trước cửa lộ ra một gương mặt khiến người khác bất ngờ -- là Chu Vân Thượng.

Ông ấy nâng một cốc cà phê, đeo kính, rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ.

Trong sự im lặng nhìn nhau của mấy người, Hứa Giao Quân dang rộng vòng tay: "Bà xã ơi, tôi đã về rồi!"

Mạc Bắc Hồ sửng sốt một chút, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nhìn Chu Vân Thượng rồi lại nhìn nhìn Hứa Giao Quân.

Sau đó cậu nhìn thấy, Hứa Giao Quân nhào vào trong nhà, tay chân cùng sử dụng lăn đến trước mặt con mèo tam thể tò mò đến cửa xem náo nhiệt, không ngừng dùng đầu cọ nó.

Chu Vân Thượng từ trước đến nay không thích giải thích cũng không thể không giải thích một câu: "Nó đặt tên cho con mèo."

"Ừm à!" Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình căn bản không hề suy nghĩ nhiều.

Tạ Hào tương đối thẳng thắn hỏi: "Chú đang sống chung với hắn à?"

"Ừm." Chu Vân Thượng vốn không muốn nói nhiều, nhưng bởi vì ánh mắt quái dị vừa rồi của hai người, vẫn nói thêm hai câu để phủi sạch quan hệ: "Gia đình nó sợ nó không đáng tin cậy, không cho phép nó sống một mình bên ngoài, chỉ cho phép ở trong nhà tôi."

Tạ Hào nhướng mày, không quá tin tưởng lắm: "Hắn dù sao cũng là người trưởng thành rồi, có thể không đáng tin cậy đến mức nào?"

"Hừ." Chu Vân Thượng cười lạnh một tiếng: "Trước đây nó nói muốn đi tìm cảm hứng, trọ trong nhà trọ thanh niên tập thể giá rẻ, xách theo cái vali phiên bản giới hạn tồi tàn kia, mặc quần áo hàng hiệu đến, vali cứ mở ra vứt ở khu vực công cộng."

"Anh trai tôi và chị gái nó đến cục cảnh sát nhận người, bị trộm đến mức chỉ còn lại một bộ đồ ngủ trên người."

Tạ Hào chân thành nói: "Vậy thì thật sự cần một người giám hộ."

Mạc Bắc Hồ đã nói với hắn "chuyện chính" mà Hứa Giao Quân từng đề cập qua điện thoại trước đây, nhưng bây giờ Chu Vân Thượng không nhắc đến, Tạ Hào cũng coi như không biết.

Tạ Hào khẽ gật đầu: "Người đã đưa đến rồi, vậy chúng tôi đi đây."

"Khoan đã." Chu Vân Thượng cuối cùng cũng mở miệng, ông ấy nhìn chằm chằm Mạc Bắc Hồ nói: "Hứa Giao Quân nói với cậu chưa?"

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chuyện nào ạ?"

Chu Vân Thượng cười lạnh một tiếng: "Vậy là đã nói hết rồi."

Ông ấy đau đầu ấn vào giữa trán: "Thôi, đến cũng đến rồi, tôi nói thẳng luôn -- Tôi có một kịch bản muốn tìm cậu quay."

Tạ Hào cố ý giả ngốc: "Khởi Hành?"

"Không." Chu Vân Thượng quả quyết lắc đầu: "Không phải ."

" là đầu tư thương mại, mặc dù bên ngoài nói là tôi đạo diễn, nhưng các cậu có thể xem như tất cả chúng tôi đều là người được liên minh nhà đầu tư thuê."

"Tôi có thể thành thật nói, bộ phim mà tôi muốn tìm cậu, xét về quy mô thì hoàn toàn không thể đối kháng lại ."

"Loại tác phẩm văn nghệ mang tính cá nhân này, chắc chắn sẽ tương đối kén người xem."

Tạ Hào dường như đang suy tư: "Là loại tương đối thích hợp để nhận giải?"

Chu Vân Thượng nói ngắn gọn: "Có lẽ, nhưng tôi cũng không phải vì cái này mà quay."

Tạ Hào cười hỏi: "Vậy không vì thương mại, không vì nhận giải, chú quay bộ phim này làm gì?"

Chu Vân Thượng im lặng một lát, sau đó mở miệng: "d*c v*ng thể hiện."

Ông ấy đổi một tư thế, dựa vào sau cửa: "Tôi đã quay không ít thứ, nói thật, có hơi cạn kiệt cảm hứng."

Ông ấy nhìn thoáng qua Hứa Giao Quân ở phía sau không biết từ lúc nào đã nằm trên mặt đất nhéo móng mèo ngủ say, nói: "Tên nhóc này ám ảnh với 'linh cảm' như vậy, có lẽ cũng bởi vì chịu ảnh hưởng từ tôi."

"Thì ra là như vậy." Tạ Hào thì không quá bất ngờ, cười nói với Mạc Bắc Hồ: "Trước đây ông ấy phải gọi là bạo quân trong trường quay, không người nào được phép chỉ tay năm ngón vào phim của ông ấy, cho nên nghe nói ông ấy sắp đạo diễn , ba tôi còn giật mình một cái, không hiểu tại sao ông ấy lại nhận công việc thương mại này."

Chu Vân Thượng hừ cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Khi ý tưởng của bản thân đã đủ hoàn thiện, không cần ý kiến của người khác, nhưng khi không có linh cảm nào, nghe thêm tiếng nói thế giới bên ngoài, cũng là một phương pháp."

"Tôi chỉ có thể nói, đến bây giờ, kỹ thuật quay một bộ phim hoàn chỉnh của tôi đã trưởng thành, nhưng những cái khác, tôi cũng không dám đảm bảo."

"Có lẽ tôi sẽ quay một bộ phim vô cùng dở tệ, siêu cấp vô vị, hoặc lại lần nữa tìm được cảm hứng, quay ra một tác phẩm tốt có thể khiến bản thân tôi lần nữa kinh ngạc..."

Ông ấy nhún vai: "Tôi không thể đảm bảo, cho nên đây chỉ là một lời mời, ít nhất cũng phải đến năm sau, cậu vẫn còn khá nhiều thời gian để chậm rãi suy xét."

Tạ Hào nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt với hắn.

"Đi thôi?" Tạ Hào hỏi cậu.

"Được." Mạc Bắc Hồ lịch sự vẫy tay: "Tạm biệt đạo diễn Chu."

"Chu Vân Thượng vẫn là Chu Vân Thượng mà." Tạ Hào không nhịn được cảm thán một câu.

Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một chút, cố gắng bắt kịp suy nghĩ của hắn: "Anh đang nói, ý tưởng của ông ấy rất giống đạo diễn lớn?"

"Không." Tạ Hào nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi đang nói phương diện đối nhân xử thế của ông ấy vẫn thiếu sót như thường lệ."

"Vậy mà thật sự mặc cho Hứa Giao Quân nằm dưới đất, để chúng ta đứng ở cửa nghe ông ấy kể ý tưởng xong."

Hắn mở tay ra: "Tôi khô cả họng rồi."

"Đi thôi, đi mua một chai nước?"

Mạc Bắc Hồ không có ý kiến gì.

Tạ Hào đến siêu thị mini bên đường mua hai chai nước, còn thuận tiện lấy một chút đồ ăn vặt, để lát nữa ăn khi xem phim tài liệu lịch sử cùng cậu cũng có chút đồ ăn.

Hắn xoay đầu lại, bất ngờ phát hiện Mạc Bắc Hồ đang ghé vào trên quầy thu ngân, cùng với con gái của chủ tiệm thích thú xem TV.

Tạ Hào có chút muốn cười, hắng giọng: "Hay là, về nhà chúng ta lười biếng một chút, không xem phim tài liệu lịch sử nữa, xem hoạt hình một lát?"

Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng lên, nhưng vẫn tương đối kiềm chế nói: "Học trước, lúc nghỉ ngơi thì xem."

Tạ Hào tán thưởng gật đầu: "Rất tốt."

Hắn đưa Mạc Bắc Hồ trở lại xe, hỏi cậu: "Cậu muốn xem thể loại hoạt hình nào?"

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút: "Giống cái vừa rồi vậy, tôi muốn biết sau này bọn họ thế nào rồi, có kết hôn không?"

"Cần tiết lộ nội dung trước không?" Tạ Hào sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mỉm cười nói: "Nói chung, kết thúc của loại câu chuyện này, cho dù là công chúa và hoàng tử, hay là công chúa và công chúa, hoàng tử và hoàng tử, đều là bọn họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau."

Mạc Bắc Hồ truy vấn: "Rồi sao nữa?"

"Rồi sao nữa?" Tạ Hào ngẩn ra một chút.

Mạc Bắc Hồ khó hiểu: "Bọn họ không sinh nhãi con sao?"

"Khụ." Tạ Hào bất đắc dĩ cười một chút: "Công chúa và hoàng tử có thể, nhưng công chúa và công chúa, hoàng tử và hoàng tử thì không thể sinh."

"Hơn nữa phần lớn những cái này cũng không phát sóng..."

"Cũng đúng." Mạc Bắc Hồ khẽ gật đầu: "Cũng không nhất thiết phải sinh con."

"Vậy bọn họ không giao phối sao?"

Động tác kéo dây an toàn của Tạ Hào dừng lại.

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: "Không sinh nhãi con cũng có thể giao phối mà? Cái này cũng không phát sóng sao?"

Tạ Hào hắng giọng: "Cái này, không thể phát sóng."

"Ồ..." Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn chằm chằm hắn: "Sao anh lại đỏ mặt rồi?"


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 101
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...