Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 102

"Chỉ là hơi nóng một chút thôi." Tạ Hào xoay đầu đi, duỗi tay xoa xoa loạn tóc Mạc Bắc Hồ: "Đừng nói những chuyện không thể phát sóng như thế này ở bên ngoài!"

"Ò..." Mạc Bắc Hồ nửa hiểu nửa không trả lời, lén lút nhìn Tạ Hào một cái, nhỏ giọng hỏi: "Không thể phát sóng, cũng không thể nói sao?"

"Tôi chỉ biết chuyện nam nữ của nhân loại không thể tùy tiện nói, nam nam cũng không được sao?"

Tạ Hào hiếm khi rơi vào trầm mặc.

Ngay lúc Mạc Bắc Hồ tưởng rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này, từ bỏ không chờ đáp án nữa, Tạ Hào lại lần nữa mở miệng: "Trước mặt người khác có lẽ có thể nói, nhưng trước mặt tôi thì không được."

Mạc Bắc Hồ ngẩn ra một chút, thuận theo chủ đề của hắn hỏi: "Tại sao?"

Tạ Hào đúng tình hợp lý nói: "Bởi vì trong lòng tôi có quỷ."

Dừng lại một chút, hắn mang theo ý cười sửa lại: "Không đúng, có yêu."

Mạc Bắc Hồ yên lặng mở to mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tạ Hào để rảnh tay phải, vươn tay xoay đầu cậu trở lại: "Được rồi, đang lái xe đấy, đừng nói những lời làm nhiễu loạn nhân tâm như vậy."

Mạc Bắc Hồ lúc này mới ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt.

Hôm nay cậu đã báo cáo với hệ thống trước rồi, không về ký túc xá công ty, muốn đến nhà Tạ Hào tá túc -- xem một số phim tài liệu lịch sử.

Hệ thống đang tiếp xúc với chương trình tạp kỹ bảo vệ di vật văn hóa mà nó đã đề cập trước đó, nghe nói khả năng cao có thể nhận được, chỉ là cụ thể vẫn chưa biết sẽ để cậu đóng vai nhân hóa của di vật văn hóa nào.

-- Chương trình di vật văn hóa này là hình thức nửa phổ cập khoa học, đôi lúc sẽ mời một số nghệ sĩ diễn một đoạn kịch ngắn với hình tượng nhân hóa của di vật văn hóa nào đó, đoạn sau người biến thành di vật văn hóa, lại mời nhà sử học chuyên nghiệp kể câu chuyện đằng sau di vật văn hóa.

Một tập cũng không dài, kịch ngắn ba đến năm phút, giải thích cũng chỉ mười mấy phút, nhưng đầu tư lại tương đối đầy đủ, đoạn phim ngắn vài phút cũng mời đạo diễn sân khấu có tiếng tăm không nhỏ trong giới.

Nhưng đối với Mạc Bắc Hồ mà nói, hơi có chút thử thách.

Không chỉ vì cậu hoàn toàn không biết gì về lịch sử của thế giới này, mà còn vì...

Từ lịch sử quá khứ mà xem, đoạn kịch ngắn ba đến năm phút kia thiên về vũ kịch hơn, cơ bản không có lời thoại gì, chủ yếu là men theo âm nhạc kết hợp với động tác biểu cảm thể hiện phong thái thời bấy giờ.

Nói theo lời của hệ thống, chính là phải diễn ra cái "cảm giác không khí thời cổ xưa".

Mặc dù hệ thống đã nói Tiểu Hồ đừng quá lo lắng, nó sẽ cố gắng hết sức tranh thủ một vai diễn phù hợp với Mạc Bắc Hồ hơn, nhưng để phòng ngừa bất trắc, trên thời khóa biểu của Mạc Bắc Hồ, lại có thêm một tiết học nhảy.

Cũng chính vì công việc bên phía hệ thống bận rộn, mới nghiến răng giao "trọng trách" đồng hành cùng Mạc Bắc Hồ xem phim tài liệu lịch sử cho Tạ Hào.

-- Không còn cách nào, cậu vắng tiết quá nhiều, một mình xem thì cũng không hiểu lắm.

Mạc Bắc Hồ vừa mới nhét được một đống kiến thức trọng tâm vào đầu, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau, đầu gật gà gật gù chuẩn bị ngủ gục thì cậu nghe thấy Tạ Hào nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một chút, chúng ta xem phim truyền hình đi."

Mạc Bắc Hồ ngay lập tức mở to mắt.

"Xem cái gì đây." Tạ Hào lướt lướt danh mục: "Tùy Đường anh hùng truyện, hay là Dương Quý Phi..."

Mạc Bắc Hồ hứng thú bừng bừng thò lại gần: "Có cái nào giống phim Na Tra Truyền kỳ lúc trước, có hồ ly tinh tham gia không?"

Động tác Tạ Hào khựng lại một chút, buồn cười nói: "Lĩnh vực này khác nhau mà, bây giờ chúng ta đang xem phim lịch sử, nhìn chung thì không có yêu quái."

"Nhưng mà..."

Hắn nhìn ánh mắt thất vọng rõ ràng của Mạc Bắc Hồ, hắng hắng giọng: "Cũng không mong cậu học được lịch sử gì từ phim truyền hình, dù sao bây giờ là thời gian thư giãn, xem cái khác cũng được."

Mạc Bắc Hồ ngay lập tức hai mắt sáng rực.

Tạ Hào âm thầm phỉ nhổ bản thân không có nguyên tắc trong lòng, nhưng vẫn không chút gánh nặng mở cho cậu.

"Cậu đợi một chút." Tạ Hào vẫn đang tìm kiếm: "Tôi tra xem tập nào có hồ yêu."

"Không sao!" Mạc Bắc Hồ vô cùng ngoan ngoãn: "Xem yêu quái khác cũng được, em cũng rất tò mò yêu quái ở chỗ mọi người thường làm gì?"

Tạ Hào động tác khựng lại: "Yêu quái ở chỗ chúng tôi?"

Hắn đối diện với ánh mắt Mạc Bắc Hồ, mang theo một chút nghi ngờ.

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt một cái, hoàn toàn không nhận ra mình lại lộ ra thêm chút chuyện khác.

Trên TV yêu quái hiện hình, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Mạc Bắc Hồ -- diễn viên hóa trang hiệu ứng đặc biệt há to miệng lớn màu đỏ máu, cắn chết một người say rượu lang thang giữa đêm khuya.

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ há miệng th* d*c, căng thẳng liếc nhìn Tạ Hào một cái.

Tạ Hào nhận ra cậu có chút căng thẳng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Hắn nhìn màn hình TV: "Chẳng lẽ cậu bị yêu quái trong TV hù dọa rồi?"

Mạc Bắc Hồ: "...Đương nhiên không phải!"

Cậu là yêu quái hàng thật, sao lại bị yêu quái nhân loại giả dạng hù dọa!

Tạ Hào mắt mang ý cười: "Không sao đâu, tôi cũng không cười nhạo cậu."

Hắn đứng dậy, chu đáo lấy một cái chăn đưa cho Mạc Bắc Hồ: "Muốn đắp lên không? Có thể quấn mình lại để xem, không biết cậu từng nghe nói 'kết giới chăn' chưa? Bất kể bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, trong chăn vĩnh viễn an toàn."

"Chỉ cần trùm chăn không nhìn ra bên ngoài, cho dù là yêu ma hay quỷ quái cũng không làm hại cậu được."

Mạc Bắc Hồ cảm thấy giọng điệu của hắn như thể đang dỗ dành trẻ con, nhưng chăn rất mềm mại, cho nên vẫn tiếp nhận thiện ý này.

Cậu âm thầm quấn mình lại, sau đó bắt đầu minh oan: "Em không sợ chút nào."

"Em chỉ muốn nói, tôi không giống nàng ta, em không ăn thịt người!"

c** nh* giọng nói thầm: "Cũng đâu phải không có gì ăn nên cùng đường, trên đời này có nhiều mỹ thực như vậy, tại sao cứ nhất thiết phải ăn thịt người!"

"Anh nghĩ xem, nhân loại tốn nhiều công sức làm các loại thức ăn ngon miệng như vậy, tại sao còn ăn thịt sống chứ!"

Mạc Bắc Hồ chỉ vào yêu quái trên màn hình TV: "Anh xem, bên cạnh nàng ta là một quán bánh bao mà, tại sao lại không ăn bánh bao mà ăn thịt người! Hơn nữa người kia say rượu tiểu tiện bên ngoài kìa! Yêu quái cho dù ăn thịt người, cũng sẽ không cố tình ăn lúc hắn đang đi vệ sinh chứ, bẩn lắm!"

Tạ Hào: "..."

Hắn cố gắng nhịn cười, làm như có thật mà gật đầu theo: "Xem ra, tôi không nên cho cậu biết Hannibal* thì tốt hơn."

*Hannibal: Là phim, nội dung xoay quanh Hannibal Lecter, một bác sĩ tâm thần thiên tài nhưng đồng thời là kẻ gi*t người hàng loạt ă//n th//ịt người.

Mạc Bắc Hồ nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: "Hannibal là ai?"

"Một..." Tạ Hào cân nhắc từ ngữ: "Mỹ thực gia điên cuồng, hắn rất giỏi làm người."

Mạc Bắc Hồ càng thêm nghi hoặc.

Tạ Hào đang định cười giải thích hai câu, điện thoại Mạc Bắc Hồ đột nhiên vang lên chuông báo chuyên dụng của hệ thống.

Tạ Hào hơi hơi nhướng mày, hoàn toàn nghi ngờ con gà tinh kia cố tình chọn đúng lúc này gọi điện đến.

"Alo." Mạc Bắc Hồ vội vàng nhấc máy: "A Thống, cậu vẫn chưa tan làm à?"

"Tôi đã tham gia một cuộc họp trực tuyến với tổ chương trình bên kia, tham gia vào đề án của bọn họ." Giọng nói hệ thống hoàn toàn không nghe ra một chút mệt mỏi nào, ngược lại vô cùng cảnh giác: "Cậu thế nào rồi, còn ở nhà Tạ Hào không? Hắn không có hành động bất chính nào chứ!"

"Đương nhiên không có." Tạ Hào cố ý xen vào, nói về phía bên kia điện thoại: "Chúng tôi chỉ ngọt ngọt ngào ngào tìm Hứa Giao Quân ăn một bữa cơm, quấn quýt không rời đi dạo trong siêu thị mini bên đường một chút, sau đó khanh khanh ta ta xem một bộ phim tài liệu lịch sử..."

"Câm miệng!" Hệ thống tức muốn hộc máu: "Anh không được phép thêm vào nhiều tính từ miêu tả chủ quan của cá nhân anh như vậy!"

Nụ cười trong mắt Tạ Hào không giảm, nghiêng nghiêng người dựa vào Mạc Bắc Hồ: "Được rồi, vậy tôi chỉ trình bày sự thật khách quan vậy -- chúng tôi hiện tại đang dựa vào nhau, nép mình trên ghế sofa xem phim truyền hình."

"Là kiểu xem yêu quái ăn th//ịt người đó."

Hệ thống nghẹn lại một chút: "Không phải đã nói là xem phim tài liệu sao?"

"Phim tài liệu đã xem xong rồi." Tạ Hào dang tay ra, đúng lý hợp tình nói: "Cậu chưa từng nghe câu nói kia của nhân loại sao? Chỉ học không chơi, trẻ thông minh cũng hóa khờ -- Cái này gọi là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chỉ đang nghi ngờ anh có để cậu ấy học hành đàng hoàng không, dù sao trước mặt Tiểu Hồ anh chính là một kẻ không có nguyên tắc!"

Tạ Hào nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, cậu ấy mắng tôi."

Mạc Bắc Hồ do dự một chút, vẫn nói với hệ thống: "Tui có học hành đàng hoàng! Anh ấy cũng bổ sung cho tui rất nhiều kiến thức, không có lười biếng, đừng nói hắn nữa A Thống..."

Hệ thống: "..."

Nó cảm nhận được thế nào là con lớn không giữ được.

"Cho nên." Tạ Hào cười hỏi nó: "Cậu cố ý gọi điện đến đây để kiểm tra bài tập của Tiểu Hồ, hay có chuyện chính nào khác?"

"Đương nhiên có!" Hệ thống nén giận, vẫn nói chuyện chính: "Tôi vừa mới họp xong với bên kia, vai diễn của Tiểu Hồ về cơ bản đã quyết định rồi, ngày mai chúng ta ký hợp đồng, sau đó phải bắt đầu luyện nhảy!"

"Tiểu Hồ, cái này chắc sẽ không đơn giản hơn học hí kịch đâu, cậu phải chuẩn bị tinh thần."

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: "Được A Thống!"

"Di vật văn hóa cậu sắp đóng vai lần này, là tôi đặc biệt đề xuất đấy! Vô cùng phù hợp với cậu!" Giọng hệ thống lại trở nên vui vẻ: "Gọi là 'Ngân Bàn Song Đào Lưu Kim Song Hồ Văn', di vật văn hóa thời Đường, tôi gửi tài liệu cho cậu xem một chút."

*Ngân Bàn Song Đào Lưu Kim Song Hồ Văn: Đĩa bạc hình hai quả đào có hoa văn hai con hồ ly mạ vàng, tên dài vữ.

"Tạo hình và trang phục cũng do tổ chương trình bên kia phụ trách, đợi bọn họ thiết kế xong, chúng ta sẽ đến thử trang."

"Vũ đạo cũng do giáo viên biên đạo tổ chương trình mời phụ trách, bây giờ cậu luyện động tác cơ bản trước, chờ bọn họ quyết định xong biên đạo, sẽ trực tiếp đưa cậu đến chỗ giáo viên biên đạo đó học..."

Quên mất hệ thống không nhìn thấy, Mạc Bắc Hồ gật đầu như gà con mổ thóc.

Tạ Hào cười nhìn cậu một cái, thay cậu trả lời: "Cậu ấy nói biết rồi."

"Công việc vất vả rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cùng cậu ấy xem hết tập này, cũng phải đi ngủ sớm đây."

-- Nhờ chuyện báo mộng mà Tiểu Hồ đã nói trước đây, Tạ Hào miễn cưỡng xem như đã hình thành thói quen ngủ sớm.

"Hừ." Hệ thống khịt mũi một cái, trước khi cúp máy cũng không quên nhấn mạnh: "Ngủ riêng!"

Tạ Hào giả vờ không nghe thấy, cúp điện thoại cực nhanh chóng.

"Đĩa Song Hồ..." Tạ Hào không nhớ hết một chuỗi tên di vật văn hóa vừa rồi, chỉ lẩm bẩm một tiếng, mở tài liệu hệ thống đã gửi đến.

Mạc Bắc Hồ cũng tò mò thò đầu lại xem: "Oa, đây là một cái khay sao? Nhìn hình dạng giống một..."

Vẻ mặt cậu có hơi kỳ lạ.

Tạ Hào cười hỏi cậu: "Sao lại không nói nữa?"

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: "Cảm giác nói ra có vẻ rất không văn hóa."

Tạ Hào cười nhẹ một tiếng: "Chuyện này chỉ cần chú ý ở bên ngoài thôi, trước mặt tôi không sao, cậu nói thẳng đi."

"Được!" Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Vậy em nói thẳng đây!"

"Cái đĩa này, thật giống hai nửa cái mông ghép lại!"

Cái gọi là "hình song đào" chính là chỉ hình dạng tổng thể của đĩa giống hai quả đào ghép lại một chỗ, còn "hoa văn song hồ kim sắc" chính là ở giữa hai mảnh hình đào mỗi bên đều có một con hồ ly mạ vàng, nhìn giống như đang đuổi nhau vui đùa, rất sống động.

Nhưng sau khi Mạc Bắc Hồ nói như vậy...

Khóe miệng Tạ Hào hơi hơi cong lên, khẽ ho một tiếng: "Khụ."

Thật sự hơi giống.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 102
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...