Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 103
Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu nghiêm túc suy ngẫm: "Em sẽ diễn cái này, diễn như thế nào đây?"
Tạ Hào nhắc nhở cậu: "Trước tiên quên cái mông đó đi."
"Ò." Mạc Bắc Hồ thành thật đáp một tiếng, không nhịn được cảm thán: "Học làm người thật không dễ chút nào!"
Tạ Hào cười nhẹ: "Tôi nghĩ, nhân loại bình thường cũng không cần học nhiều thứ như cậu đâu, nếu thật sự không muốn, thật ra cậu cũng có thể từ chối."
"Cho dù là diễn viên cũng có phương diện giỏi và không giỏi, chẳng hạn như chúng ta sẽ không ép buộc Tô Tiểu Ngọc luyện võ thuật, Lộ Trưng luyện vũ đạo."
Mạc Bắc Hồ tưởng tượng cảnh hai người bọn họ đổi vai cho nhau một chút, không nhịn được cười ngây ngô hai tiếng, sau đó làm như thật mà nói: "Nhưng mà, bọn họ không làm không phải vì không muốn, chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi."
"Em là hồ ly tinh mà, những chuyện này, chỉ cần em cố gắng một chút, đều không khó làm được, luôn cảm thấy... không tiện từ chối lắm."
Tạ Hào chống cằm nhìn cậu, lộ ra một chút nụ cười: "Tại sao?"
"Bởi vì..." Mạc Bắc Hồ ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bây giờ em có rất nhiều người hâm mộ."
"Hệ thống nói, bọn họ có vài chỗ khác với tín đồ, nhưng cũng không hoàn toàn khác biệt."
"Em phải cố gắng hết sức, mới có thể khiến bọn họ rạng danh được!"
“Ồ--” Tạ Hào kéo dài giọng: “Nói như vậy, cậu rất thích bọn họ à?”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Bắc Hồ bẻ ngón tay nói: “Bọn họ tốt biết bao, lúc em vẫn chưa có thần thông gì đã thích em rồi, bọn họ có thể giúp em kiếm được tiền, lại còn cho em rất nhiều tình yêu…”
Cậu nghiêm túc nói: “Em phải phù hộ cho bọn họ, còn phải khiến bọn họ nở mày nở mặt nữa!”
Trong mắt Tạ Hào xuất hiện ý cười, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, lúc này đã để lộ ra một nụ cười dịu dàng đến mức nào.
“A, hết rồi.” Mạc Bắc Hồ nhìn màn hình TV vang lên nhạc kết thúc phim, mắt trông mong nhìn về phía Tạ Hào: “Ông chủ--”
“Hình như tôi vừa nói…” Tạ Hào cố ý nhướng mày: “Xem xong tập này thì đi ngủ.”
“Em là hồ ly tinh mà ông chủ!” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: “Em sẽ không bị ăn no quá mức, cũng sẽ không buồn ngủ, em cân được hết! Xem thêm một tập nữa đi!”
Tạ Hào buồn cười nói: “Không phải cậu nói, yêu quái diễn trong phim này không chân thật một chút nào sao? Vẫn muốn xem nữa?”
“Ưm.” Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Nhưng mà rất nhiều người trong phim truyền hình và người trong hiện thực cũng đâu giống nhau, mọi người không phải cũng thích xem sao?”
“Em chính là… cái kia, xem theo kiểu dùng thái độ phê bình loại yêu quái ăn thịt người thôi!”
Tạ Hào lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà, tôi vừa mới đồng ý với A Thống rồi, chúng ta cùng nhau lừa cậu ấy, cậu ấy có bị tổn thương không?”
“Cậu ấy sẽ không biết đâu.” Mạc Bắc Hồ vội vàng đảm bảo, tròng mắt đảo một vòng, cọ cọ sang bên cạnh Tạ Hào: “Ông chủ--”
Tạ Hào nghiêng mặt sang, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một lớp lông mềm mại dính lên mặt, bạch hồ ly mềm mại lông xù xù chui vào trong lòng hắn: “Xem thêm một tập nữa, chỉ một tập thôi!”
Tạ Hào: “…”
“Khụ.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, không nhịn được xoa xoa đầu lông nhung mềm mại xúc cảm không tệ của đối phương, nhấn nút phát trên điều khiển cầm tay: “Vậy xem thêm một tập nữa thôi.”
Mạc Bắc Hồ dứt khoát không biến về, trực tiếp nằm bò trên ghế sô pha, đôi mắt đen nhánh như nho đen long lanh sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình TV -- cậu cảm thấy sau khi xem xong tập này, nói không chừng lại phải làm thêm một lần nữa.
Phim truyền hình xem hết tập này đến tập khác, Mạc Bắc Hồ vốn dĩ muốn nói Tạ Hào đi ngủ trước, nhưng đối phương không biết từ lúc nào, đã nằm trên chiếc sô pha rộng rãi cùng cậu, chống tay đỡ đầu, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn buồn ngủ kéo vào giấc mộng ngọt ngào.
Trước đây bọn họ cũng từng ngủ chung trên sô pha, theo Mạc Bắc Hồ thấy, sự khác biệt giữa sô pha và giường cũng chỉ là chênh lệch kích thước thôi.
Chi bằng hôm nay cùng nhau ngủ trên sô pha vậy.
Cậu nhìn nhạc kết thúc cuối phim lại xuất hiện lần nữa, thành thạo quay đầu: “Ông chủ--”
Tạ Hào đã nhắm hai mắt lại, hơi thở bình ổn, hơn nửa khuôn mặt áp vào bộ lông hồ ly mà cậu tự hào.
-- Hắn ngủ rồi.
Mạc Bắc Hồ không lên tiếng nữa, thật cẩn thận dùng móng vuốt móc điều khiển từ dưới tay Tạ Hào ra, ấn nút phát một cái, sau đó sung sướng nằm xuống.
Cậu dịch đích về phía sau một chút, củng đầu mình vào dưới đầu Tạ Hào, nhàn nhã suy nghĩ -- nuôi một nhân loại dường như cũng không tệ.
…
Một đêm mộng đẹp.
Tạ Hào nhẹ nhàng cử động cơ thể, bên dưới bàn tay là cảm giác ấm áp mềm mại xù lông.
-- Kịch bản quen thuộc dường như đã từng gặp này.
Tạ Hào đột nhiên mở mắt ra ngồi bật dậy: “Khả Khả mày…”
“Ưm?” Mạc Bắc Hồ giật mình, cũng lập tức ngồi bật dậy theo hắn, một người một hồ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc.
Tạ Hào hắng hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ ung dung: “Khụ, hôm qua chúng ta, đã, đã ngủ cùng nhau sao?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ lười biếng ngáp một cái, lại tê liệt ngả xuống ghế sô pha: “Đúng vậy.”
“Sau đó ông chủ xem đến nửa chừng thì ngủ quên, em liền đắp chăn cho anh, sau đó cũng ngủ ở đây luôn…”
Cậu dừng lại một chút, ghé sát vào nhìn mặt Tạ Hào: “Ông chủ, sao anh lại đỏ mặt nữa rồi?”
“Không sao.” Tạ Hào suýt chút nữa thì chân nam đá chân chiêu lăn xuống khỏi sô pha, cười gượng hai tiếng: “Tôi, tôi đi đánh răng trước.”
“Tiểu Hồ ăn sáng món gì?”
Mạc Bắc Hồ nhìn bóng lưng chạy trối ch*t của hắn, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu -- Lại thẹn thùng sao? Hay là có tật giật mình? Nhưng tối hôm qua trước khi ngủ bọn họ cũng đã nằm chung trên sô pha rồi mà.
Sự xấu hổ của nhân loại thật là đột nhiên không báo trước.
Mạc Bắc Hồ nhìn đồng hồ, lại chui vào ổ chăn vẫn còn hơi ấm, an tường nhắm mắt lại.
Trước khi đến lớp, lại ngủ thêm một lát đã.
Khi Tạ Hào rửa mặt xong đi ra, Mạc Bắc Hồ không biết từ lúc nào đã biến về hình người, đang thả lỏng ngủ thành hình chữ X trên sô pha, đầu hơi hơi ngửa ra sau.
Tạ Hào không nhịn được cười khẽ một tiếng, đi đến bên cạnh cậu, kéo chăn đắp ngang bụng giúp cậu.
Hắn chần chờ một chút, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng chọc chọc cái má mềm mại của Mạc Bắc Hồ, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào đây?”
Hắn tựa vào mép sô pha nhìn gương mặt say ngủ thanh thản của cậu, lặng yên không một tiếng động mà thở dài một hơi.
...
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Mạc Bắc Hồ trôi qua vô cùng bận rộn, các khóa học gần như xếp kín mít, bận đến mức chân không chạm đất.
Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày cậu đều tràn đầy sức sống, không nhìn thấy một chút mệt mỏi uể oải nào, ngay cả giáo viên cũng không khỏi tán thưởng tinh lực dồi dào của cậu.
Hôm nay, cậu được đưa đi thử tạo hình với một chuyên gia hóa trang tương đối có danh tiếng.
Thật ra Mạc Bắc Hồ không có khái niệm gì về những chuyện này, nhưng thái độ của những người xung quanh thay đổi, khiến cậu không khỏi trở nên căng thẳng theo.
Tạ Hào ban đầu nói sẽ đi cùng, nhưng sau đó bởi vì xung đột với công việc khác, cho nên chỉ có hệ thống đi cùng cậu.
“Vốn dĩ là vậy mà.” Hệ thống còn vô cùng kiêu ngạo: “Chúng ta đây đã ký thỏa thuận bảo mật rồi, số lượng trợ lý được phép đi theo cũng có giới hạn, hắn còn muốn đi theo, thật là không hiểu chuyện! Đúng không, Tiểu Hồ?”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ hoàn hồn lại từ trong trạng thái thất thần, phụ họa gật gật đầu: “Ừm ừm!”
Cậu cảm thấy hứng thú hỏi: “A Thống, có phải lần này tui sẽ diễn yêu quái không?”
Trong nhận thức của cậu, văn vật hóa hình, cũng chính là vật linh, về bản chất cũng là một loại yêu quái.
“Ừm, thật ra cũng không hoàn toàn giống nhau.” Hệ thống nghiêm túc giải thích: “Đây là nhân hóa, chính là gán cho những đồ vật không phải người một phần đặc trưng của con người, nhưng trong câu chuyện này, cậu giống người hay giống yêu hơn thì còn phải đợi kịch bản bên phía bọn họ đưa ra.”
“Tôi đã xem mấy tập trước của chương trình rồi, đều vô cùng nghệ thuật, cốt truyện tương đối đơn giản, nhưng hiệu ứng thị giác lại rất tốt.”
Nó vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Có lẽ cậu không cần dùng kỹ thuật diễn xuất nhiều, chỉ cần dựa vào mặt là được rồi.”
Mạc Bắc Hồ ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Hệ thống suy nghĩ một chút, nhịn không được bật cười: “Thật không ngờ, có một ngày tôi lại tự tin vào diễn xuất của cậu như vậy, ngược lại còn đặt nó lên trước mỹ mạo của cậu.”
“Trước kia tôi còn cảm thấy, cậu chỉ cần dùng mặt thôi đã có thể thu hoạch được rất nhiều giá trị tình yêu.”
“Nhưng bây giờ…”
Nó không che giấu lời khen ngợi của mình: “Cậu thật sự rất nỗ lực đó Tiểu Hồ!”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, ngay sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực chấp nhận lời khen của nó, cười “hì hì” nói: “Cậu cũng rất nỗ lực đó A Thống!”
Hai người ngồi xổm bên ngoài phòng hóa trang, choàng vai bá cổ cười “hì hì” với nhau.
“Chuyên gia hóa trang chuẩn bị xong rồi…” Biên kịch đẩy cửa phòng hóa trang ra, hai người bên ngoài đột nhiên văng ra, giả vờ bận rộn chỉnh sửa quần áo mình.
Biên kịch: “?”
Hệ thống bày ra khuôn mặt tươi cười tiến lên chào đón: “Giáo viên hóa trang đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
Nó biết vị đại sư hóa trang này cũng có chút tính tình kỳ lạ, trước khi gặp người thật, cô ấy sẽ dựa vào ảnh chụp trước đây của người mẫu để chế tạo một mô hình đầu người, sau đó thiết kế lớp trang điểm tương ứng lên cái đầu kia, đợi đến khi lớp trang điểm được thiết kế trên mô hình hài lòng rồi, mới thử điều chỉnh trang điểm trên mặt người thật.
Đôi khi, bởi vì khuôn mặt người thật và mô hình có sự khác biệt, hiệu quả trang điểm thể hiện không đủ hoàn mỹ, cô ấy sẽ xoá bỏ hoàn toàn, thiết kế lại một cái hoàn toàn mới.
Theo lời cô ấy nói chính là -- “Thay vì khâu khâu vá vá trên một thiết kế hoàn hảo, chi bằng dựa vào khuôn mặt đó, lại làm một thiết kế hoàn hảo mới.”
Từng có người đề nghị, để cô ấy trực tiếp thiết kế trên mặt người mẫu thật, cô ấy lại nói, nếu không phải mô hình, cô ấy sẽ không có nguồn cảm hứng tự do như thế.
Tóm lại, cũng khá kỳ quái.
Tuy nhiên, thế giới này luôn rất khoan dung với thiên tài, cô ấy có tính cách kỳ lạ như vậy, nhưng vẫn nổi danh hiển hách, cũng coi như một chứng minh về thực lực.
Mạc Bắc Hồ cùng hệ thống bước vào phòng hóa trang, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng vẫn bị cái mô hình đầu người được mô phỏng theo đầu của cậu bày trên bàn dọa giật mình.
Mạc Bắc Hồ sờ sờ đầu mình, luôn cảm thấy hơi lành lạnh.
“Đến rồi.” Người phụ nữ thân hình gầy gò quay người lại, cẩn thận đánh giá trên dưới Mạc Bắc Hồ một lượt, ánh mắt chủ yếu đặt trên khuôn mặt cậu, cuối cùng hài lòng gật đầu: “Không tệ.”
“Ảnh chụp không chỉnh sửa nhiều lắm, độ chuẩn xác của mô hình cũng sẽ cao hơn, hôm nay có lẽ không cần sửa đổi nhiều.”
Hệ thống không tự chủ được mà ưỡn ngực -- Đó là chuyện đương nhiên, Tiểu Hồ nhà bọn họ đẹp như vậy, còn cần phải nói sao!
“Ngồi xuống đi.” Chuyên viên trang điểm Lương Hảo Nguyệt bày mỹ phẩm ra, hoạt động mu bàn tay một chút, thật cẩn thận ôm một cái đầu mô hình sang, đặt bên cạnh mặt Mạc Bắc Hồ: “Thử cái này trước.”
Mạc Bắc Hồ nhìn cái đầu lạnh băng bên cạnh mình, căng thẳng nuốt nuốt nước bọt.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
