Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 104
Mạc Bắc Hồ lén lút duỗi ngón tay, nhích đầu mô hình sang bên cạnh một chút.
Lương Hảo Nguyệt cười, lấy một điếu thuốc lá từ bên cạnh ra cắn trong miệng nhưng không châm lửa, mơ hồ nói: “Sợ đầu mô hình à?”
“Không có--” Mạc Bắc Hồ thề thốt phủ nhận, sau đó nhìn thấy Lương Hảo Nguyệt giật mạnh tấm vải bên cạnh ra, để lộ một hàng đầu mô hình ngay ngắn.
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ há hốc miệng: “…Sao lại nhiều thế này?”
Lương Hảo Nguyệt cười cười, quay đầu nhìn cậu: “Đầu của cậu rất dễ dùng, nguồn cảm hứng dồi dào, nên tôi đã thiết kế thêm vài kiểu.”
Cô ấy cắn cắn đầu lọc: “Ôi, đừng lãng phí, sau này tôi hẹn cậu chụp ảnh nhé, tìm một tạp chí hợp tác, hoặc ảnh kinh doanh thông thường của phòng làm việc cũng được, thế nào?”
Mạc Bắc Hồ vừa định gật đầu, mới nhớ ra hệ thống đã dặn dò, liền vội vàng sửa lời: “Tui không có vấn đề gì, chị có thể hỏi thời gian của người đại diện tui một chút.”
“Được.” Lương Hảo Nguyệt cười rộ lên: “Sảng khoái.”
“Trang điểm kiểu này cho cậu trước.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà tạo mẫu nổi tiếng trong ngành này có thần thái mệt mỏi lười biếng, quầng thâm mắt dày đặc, mái tóc đen dày được duỗi thẳng tắp, phối hợp với cơ thể gầy gò, có một loại khí chất đặc biệt.
Nhưng chỉ nhìn mặt ngoài như thế, cũng không thấy có bao nhiêu phiền phức.
Hóa trang được một nửa, Lương Hảo Nguyệt nâng cằm Mạc Bắc Hồ, nhìn trái nhìn phải, nhịn không được thở dài một tiếng.
Mạc Bắc Hồ vốn đã mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy thì cố gắng hết sức mở to mắt: “Tôi không ngủ gật mà!”
“Không quan trọng.” Lương Hảo Nguyệt không quá để bụng: “Nhắm mắt cũng không ảnh hưởng trang điểm.”
Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi, lại thật cẩn thận hỏi: “Vậy tại sao chị lại thở dài?”
Lương Hảo Nguyệt bĩu môi, nói một câu th* t*c: “Chậc, mặt cậu ngầu vãi nhái.”
Mạc Bắc Hồ: “…”
Mặc dù chất lượng không tốt, nhưng hình như là đang khen mình.
Cậu nhìn bản thân trong gương, lớp trang điểm dùng màu dầu nhạt điểm xuyết kim phấn, lông mi cũng được tỉ mỉ chuốt thành màu trắng, hệt như một thần tử trách trời thương dân.
Ngay cả khi chưa hoàn thành hoàn toàn, cũng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp phi nhân loại.
Mạc Bắc Hồ không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an: “Sẽ không quá không giống người chứ ạ?”
“Vốn dĩ thiết lập cũng không phải người.” Lương Hảo Nguyệt thuận tay xoay đầu mô hình lại, nhéo cằm cậu tiếp tục động tác: “Biết tại sao lại trang điểm cái đầu này trước không?”
Mạc Bắc Hồ không dám cử động đầu, thành thật trả lời: “Không biết.”
Lương Hảo Nguyệt cong khóe môi: “Bởi vì cái này không hợp với thiết lập, khả năng rất cao sẽ không được chọn.”
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc há hốc miệng: “A?”
Lương Hảo Nguyệt nâng cằm cậu lên, để cậu khép miệng lại: “Dù sao thì dự định là phải thử cả buổi chiều mà, nếu như lần đầu tiên đã thông qua, vậy chẳng phải cậu đến phí công sao?”
“Có như vậy mới có thể thử thêm hai kiểu.”
Cô ấy lười biếng nói: “Gặp phải người không thích hợp, chỉ muốn tan ca sớm một chút, nhưng gặp được chất liệu tốt, lại luôn muốn thử thêm hai kiểu trang điểm.”
“Nhắm mắt.”
Mạc Bắc Hồ nghe lời nhắm mắt lại.
Lương Hảo Nguyệt làm xong bước cuối cùng, hài lòng gật gật đầu với cậu: “Xong rồi, ra ngoài cho nhiếp ảnh và biên kịch xem đi, đừng để thông qua nhé.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Cái này tôi cũng không thể khống chế được mà.”
Cậu vịn đầu đứng dậy, đẩy cửa phòng hóa trang bước ra ngoài.
Bên ngoài, nhiếp ảnh và trợ lý đang làm công tác chuẩn bị, biên kịch, hệ thống đang tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, gần như đồng thời quay lại.
Mạc Bắc Hồ theo bản năng dừng bước.
“Oa--” Trợ lý không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình, ôm mặt nhảy cẫng lên tại chỗ một cái: “Cái này thật sự quá đẹp rồi!”
Biên kịch nhìn thấy cậu thì hai mắt sáng rực, vội vàng đụng đụng vào nhiếp ảnh đang ngây người: “Mau lên, chụp thêm vài tấm!”
“Ồ được!” Nhiếp ảnh vội vàng ra hiệu Mạc Bắc Hồ tiến vào trung tâm phông nền.
Biên kịch chỉ đạo động tác của Mạc Bắc Hồ, chụp rất nhiều ảnh xong thì khen ngợi không ngớt lời, sau đó cô ấy hài lòng gật đầu một cái: “Được rồi, về đi, bộ này không quá thích hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
Mạc Bắc Hồ: “…”
Có một loại cảm giác đúng như dự đoán.
Cậu quay đầu nhìn một cái, thấy Lương Hảo Nguyệt đang tựa vào cửa phòng hóa trang chờ cậu, lộ ra nụ cười với cậu.
Có lẽ biên kịch sợ cậu không vui, bèn giải thích thêm một câu: “Chủ đề chính đoạn phim ngắn lần này của chúng ta là ‘Hoan Yến’, khí chất như thế này chắc chắn không thích hợp lắm.”
*Hoan yến: Yến tiệc vui vẻ
Hệ thống nhịn không được hỏi: “Vậy mà còn chụp nhiều như vậy?”
Biên kịch đúng lý hợp tình nói: “Đẹp như vậy, cũng hóa trang xong hết rồi, không chụp chẳng phải sẽ lãng phí sao?”
Cô ấy chỉ vào nhiếp ảnh: “Lão Triệu rảnh rỗi ở đây cũng là rảnh rỗi.”
Lão Triệu cười rộ lên: “Chúng ta tính tiền theo ngày mà, tôi sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào.”
“Thấy chưa?” Biên kịch dang tay ra, cười “hì hì” nói: “Hơn nữa, chúng ta có thể xem như hậu trường để đăng lên mà!”
“Hoặc là giữ lại vài thước phim không phù hợp để phòng làm việc các cậu đăng lên?”
Hệ thống hai mắt sáng lên: “Được đó, được đó!”
Hai người đạt được sự đồng thuận, mỉm cười nhìn Mạc Bắc Hồ, thục giục cậu: “Mau đi đi, Tiểu Hồ, bộ tiếp theo.”
Mạc Bắc Hồ nhận mệnh mà xách theo áo choàng quay lại phòng hóa trang, bắt đầu chuyến hành trình trang điểm thần kỳ của hồ hồ.
Mạc Bắc Hồ thay quần áo và trang điểm cả ngày, mỗi bộ đều nhận được vô số lời khen ngợi, cuối cùng đã chọn được hai bộ ngang tài ngang sức, biên kịch không thể quyết định, đành phải tạm thời phát động một cuộc bỏ phiếu ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, hai bộ trang phục và tạo hình cũng chỉ chênh lệch nhau một phiếu.
Biên kịch trầm ngâm một lát, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, cậu cảm thấy thế nào?”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, quyết định giữ sự cân bằng, bù cho bên có số phiếu tạm thời ít hơn một phiếu, lại ném vấn đề khó trở lại.
“Ừm.” Biên kịch chống cằm, nheo mắt lại, dường như dần dần nảy ra ý tưởng.
Thật ra chuyện này cũng không cần quyết định ngay tại chỗ, chắc chắn cô ấy vẫn phải mang những bức ảnh này về mở họp, rồi mới quyết định kiểu trang điểm, chỉ là bây giờ cô ấy đã có một ý tưởng táo bạo.
Hệ thống dường như cảm nhận được cảm xúc của cô ấy: “Sao vậy?”
Ánh mắt của biên kịch sáng rực: “Tôi có một ý tưởng táo bạo -- Song Quán Quân!”
Mạc Bắc Hồ mơ hồ không hiểu: “Ả?”
“Khụ.” Biên kịch hắng giọng, không giải thích: “Tôi vẫn cần phải về mở cuộc họp, đợi đến khi quyết định rồi sẽ thông báo cho các cậu.”
“Hì hì, Tiểu Hồ có thể chụp một tấm ảnh chung được không?”
Mạc Bắc Hồ phối hợp đứng bên cạnh cô ấy.
Gần đến lúc kết thúc công việc, Mạc Bắc Hồ đã phối hợp chụp rất nhiều ảnh chung với mọi người -- những người có mặt ở đây đều đã ký thỏa thuận bảo mật, trước khi chương trình chính thức phát sóng, những bức ảnh chung này tạm thời đều không thể đăng ra ngoài.
Sau khi để lại một lượng lớn ảnh chụp chung, Mạc Bắc Hồ tẩy trang, ngồi lên xe quay về.
Rõ ràng cũng không làm gì, chỉ là bị hóa trang cả một ngày, nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn cảm thấy khá mệt, ngả nghiêng vào ghế dựa trên xe bảo mẫu.
“Tiểu Hồ, tôi đã thêm thông tin liên lạc của Lương Hảo Nguyệt rồi!” Hệ thống có chút kiêu ngạo: “Sau khi cô ấy thành danh thì hầu như không nhận việc riêng nữa, chuyện này chứng tỏ cô ấy thực sự rất hài lòng với đầu của cậu.”
Mạc Bắc Hồ không khỏi nhớ đến một hàng mô hình đầu kia, nhịn không được rụt cổ lại.
“Sau này quả thực có thể để cô ấy tự do phát huy, chụp cho cậu một bộ ảnh.” Hệ thống nhịn không được cười “hì hì” hai tiếng: “Hoặc là rất nhiều bộ!”
Nó không khỏi bắt đầu tự do tưởng tượng: “Nếu sau này ảnh của phòng làm việc có thể do Lương Hảo Nguyệt nhận thầu, thì đó cũng là độc nhất vô nhị trong giới rồi!”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ đáp một tiếng, ngáp dài.
“Mệt rồi à?” Hệ thống quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Buổi tối ăn gì đây?”
“Ừm--” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: “Mì gói đi.”
“A?” Hệ thống đại kinh thất sắc: “Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không có khẩu vị sao? Sao chỉ muốn ăn mì gói?”
“Không phải không có khẩu vị.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Chỉ là đột nhiên muốn ăn mì gói thôi.”
“Có những lúc, chính là tâm trạng muốn ăn mì gói.”
“Cái này thì đúng là vậy.” Hệ thống thở phào một hơi: “Nhân loại cũng hay nói, mì gói cũng tầm thường thôi, nhưng thỉnh thoảng lại rất muốn ăn.”
“Vậy mua cho cậu đủ các loại hương vị nhé!”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ đáp một tiếng, hỏi nó: “Ông chủ đã về chưa?”
Hệ thống bĩu môi, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Chưa, chuyến bay của hắn bị hoãn rồi, hôm nay chắc là không về được.”
“Không cần bận tâm hắn đâu, cái tên đó cho dù có bị mắc kẹt ở sân bay cũng sẽ không đáng thương đâu… Ui, có tin nhắn đến rồi.”
Hệ thống tinh thần phấn chấn: “Bên biên kịch quyết định nhanh vậy sao? Để tôi xem…”
Nó càng nhìn càng im lặng.
Mạc Bắc Hồ cũng muốn nhích lại gần xem, tiếc là bị dây an toàn hạn chế động tác.
Cậu tò mò mà tham đầu tham não, nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Hệ thống im lặng một lát, sờ sờ mũi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, há miệng nói: “… Đúng là song quán quân.”
Mạc Bắc Hồ không hiểu ra sao: “Ý gì?”
Hệ thống dùng hai tay khoa tay múa chân một chút: “Chính là… cô ấy nói, nếu của chúng ta đã là đĩa bạc song đào hoa văn song kim sắc hồ ly rồi, vậy thì phải nhấn mạnh cái ‘song hồ’.”
Mạc Bắc Hồ đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, hệ thống dừng lại một chút sau đó nói: “Cô ấy nói, hai bộ trang phục đều cần, cậu sẽ lần lượt diễn hai con hồ ly.”
Mạc Bắc Hồ biểu cảm đờ đẫn: “Éc?”
“Diễn thế nào?”
Cậu tốn chút giá trị tình yêu thì thật sự có thể tạo ra phân thân, nhưng loại phương pháp này không thể dùng trước mặt người khác phải không? Chẳng lẽ biên kịch còn có thần thông nào khác?
“Nhất định sẽ phải tìm người đóng thế.” Hệ thống nhíu mày, phân tích theo kỹ thuật của thế giới này: “Lúc cần hai người cùng xuất hiện, cần đối phương đưa ra bóng lưng, thêm vào một số kỹ thuật hậu kỳ, về mặt lý thuyết thì có thể làm được.”
“Nhưng mà…”
Nó do dự nói: “Đối với cậu thì chắc chắn là một thử thách.”
“Đầu tiên là khối lượng công việc sẽ nhân đôi, cả hai bộ trang phục và tạo hình cậu đều phải hóa trang, sau đó chụp ảnh mọi góc độ một lượt, để lại đủ tài liệu cho hậu kỳ… Nghĩ như thế, vũ đạo có lẽ cũng phải học hai đoạn!”
“Hít.”
Hệ thống cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc suy nghĩ một lát, cậu hỏi: “Cậu cảm thấy, sẽ đẹp chứ?”
“Chắc là không tệ.” Hệ thống sờ cằm: “Ban đầu tôi nói, diễn xuất của cậu trong hình thức vũ kịch có lẽ không quan trọng như vậy, nhưng nếu cậu có thể diễn ra sự khác biệt giữa hai nhân vật, chắc chắn lại là một lần chứng minh nữa!”
Nó liếc trộm vẻ mặt Mạc Bắc Hồ: “Đương nhiên, nếu cậu từ chối thì tôi cảm thấy cũng không thành vấn đề, dù sao cậu không phải vũ công chuyên nghiệp, bọn họ cũng biết chuyện này tương đối khó khăn với cậu.”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, giơ ngón cái về phía hệ thống: “Tui quyết định, nhận! Tố chất diễn viên chuyên nghiệp!”
Hệ thống tỏ vẻ kính trọng, đáp lại bằng một ngón cái: “Chuyên nghiệp!”
Một hồ một thống nhìn nhau, cười “hì hì”.
Hệ thống cúi đầu nhìn điện thoại, nhịn không được cười 'phì' một tiếng: “Bọn họ còn hỏi chúng ta, có thể tăng khối lượng công việc nhưng không tăng tiền không, haha!”
“Mặc dù khối lượng công việc nhân đôi, nhưng hợp đồng đã ký rồi, đây chính là thực lực của chúng ta!”
“Hừ hừ.” Hệ thống gõ chữ nhanh như bay, vừa trả lời biên kịch, bảo họ nhanh chóng xác định vũ đạo, vừa hỏi Mạc Bắc Hồ: “Cậu muốn ăn mì gói vị gì?”
Mạc Bắc Hồ cũng không ngẩng đầu lên: “Tôm tươi cá!”
“Hửm?” Hệ thống nghi hoặc quay đầu lại: “Tôi còn tưởng cậu nhất định sẽ chọn gà hầm nấm hương, hoặc cái nào cũng muốn nó, sao lại…”
Nó nhìn thấy khung chat của Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào đang mở, tên nhân loại xảo quyệt kia đang gửi một hộp mì tôm tôm tươi cá vừa mới nấu xong để giả vờ đáng thương.
Hệ thống siết chặt nắm đấm: “Tui đổi ý rồi Tiểu Hồ.”
“Đi, chúng ta đi ăn mì hải sản chính tông.”
Thèm chết hắn!
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
