Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 105

Hệ thống nói được thì làm được, tạm thời đổi hướng, dẫn theo Mạc Bắc Hồ đến khu phố hải sản.

Các loại hải sản phong phú chọn tại chỗ chế biến tại chỗ, khiến hồ ly tinh hoang dã sống trong rừng sâu núi thẳm gần như chưa từng nhìn thấy thủy sản gần như hoa cả mắt.

Tuy nhiên, may mắn thay cậu cũng không phải hoàn toàn chưa hiểu chuyện đời -- cậu đã theo Tạ Hào ăn không ít mỹ thực, ít nhất cũng biết món nào ngon.

Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng lên, đã sớm quẳng cái gì mà mì tôm tươi cá lên chín tầng mây: “Cua ngon! Tôm hùm cũng ngon! Oa… con cá này vẻ ngoài như thế này, có thể ăn ngon không?”

“Ngon lắm nha.” Ông chủ đeo tạp dề màu đen tỏ vẻ thoải mái: “Tin chú đi anh đẹp trai, chú ở đây một ngày bán hai ngàn tô mì, bên trong một ngàn rưỡi tô đều thêm con cá này! Tươi ngon không thể tả!”

Mạc Bắc Hồ đeo mũ mang khẩu trang, cũng không sợ bị người khác nhận ra, tò mò hỏi đối phương: “Vậy năm trăm tô còn lại thì sao?”

Ông chủ không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, nhưng cũng không nghẹn lời, cười toe toét nói: “Còn năm trăm tô, có người thì chê đắt -- con cá này hơi đắt đó nha, còn có người thì dị ứng.”

“Thì ra là vậy!” Mạc Bắc Hồ tán thưởng gật gật đầu, cảm thấy ông chủ này cũng tương đối khá thật thà, không hề khoa trương.

Hệ thống đã kiểm tra sự kết hợp mì và hải sản được yêu thích nhất của cửa hàng này, thậm chí còn huy động khả năng tính toán của hệ thống, trích xuất dữ liệu khử nước, cố gắng để Mạc Bắc Hồ ăn được một tô mì hải sản tuyệt đẹp có một không hai trên đời!

Nó muốn cho Tiểu Hồ biết, không phải chỉ có Tạ Hào mới có thể dẫn cậu đi ăn ngon!

“Lên hai tô trước.” Hệ thống gọi món xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Những món khác sau đó sẽ xem tiếp.”

“Được rồi.” Ông chủ trả lời, còn khen nó: “Anh đẹp trai rất biết gọi món, những thứ này đều bán rất chạy! Mì không đủ thì có thể thêm miễn phí.”

Mạc Bắc Hồ kinh ngạc mở to mắt: “Không giới hạn sao?”

“Đương nhiên rồi.” Ông chủ cười rộ lên: “Chúng tôi kiếm tiền hải sản mà, vài đồng tiền mì thì không nhỏ mọn vậy đâu, cho dù cậu là siêu cấp dạ dày vương, ăn được hai mươi tô, tôi cũng thêm cho cậu. Gia vị khăn giấy cũng miễn phí luôn.”

Ông ấy cười phất phất tay, nhét đơn gọi món cho nhà bếp.

Mạc Bắc Hồ cảm khái một câu: “Nhân loại tốt quá!”

Hệ thống nhỏ giọng phản bác: “Không, tôi nghĩ đối phương có lẽ cũng không ngờ tới nơi này lại có hồ ly tinh cho dù ăn thế nào cũng không no.”

“Khụ, nhưng chúng ta vẫn cần chú ý, đừng để lộ chỗ đặc biệt, đừng thu hút sự chú ý của người khác -- lát nữa chúng ta mỗi người ăn năm tô, tôi có thể giúp cậu thêm hai lần mì, chắc là vẫn coi như bình thường.”

“Cái của tôi đều cho cậu ăn hết.”

“Tốt quá!” Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực: “A Thống cậu thật tốt! Một miếng cũng không nếm thử sao?”

“Không cần đâu.” Hệ thống hào phóng mà xua xua tay: “Lạc thú của hệ thống không ở nơi này mà nằm trong sự thỏa mãn về mặt tinh thần, cậu đã cho tôi rất nhiều cảm giác thành tựu rồi Tiểu Hồ.”

“Lễ thượng vãng lai, tôi chắc chắn cũng phải tìm cách cho cậu một chút cảm giác no bụng!”

“Thống--” Mạc Bắc Hồ cảm động nắm tay nó: “Cậu yên tâm, tui nhất định sẽ giúp cậu có một kỳ nghỉ được trả lương vô cùng thỏa mãn!”

“Hồ--” Hệ thống cảm động nắm lại: “Tôi biết, cậu nhất định sẽ làm được, tôi vẫn luôn tin tưởng cậu mà.”

“Nước súp mì tới rồi, uống một chén canh hải sản trước đã nha.” Nhân viên phục vụ cười bưng một chén canh lên: “Mì sẽ lập tức đến ngay.”

Mạc Bắc Hồ lập tức buông tay hệ thống ra, hai tay cung kính bưng chén canh lên.

Hệ thống: “…”

Nó hiền từ nhìn Tiểu Hồ từng chút một thưởng thức canh hải sản, càng uống hai mắt càng sáng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào sau bếp, gần như muốn nhìn chằm chằm cửa nhà người ta thủng một cái động.

“Tiểu Hồ, kiềm chế một chút.” Hệ thống hắng giọng, khởi động chế độ radar quét toàn bộ cửa hàng một lần, lo lắng có người nhận ra Mạc Bắc Hồ.

“Được!” Mạc Bắc Hồ lưu luyến không rời thu ánh mắt lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào hệ thống.

Hệ thống: “…”

Cậu ấy thoạt nhìn thật sự rất muốn ăn.

Nếu bây giờ cậu ấy hiện về nguyên hình, cái đuôi không biết có lắc qua lắc lại giống như chó con hay không…

“Hai tô mì hải sản tới đây!” Nhân viên phục vụ giọng nói vang dội mặt mày tươi tắn bưng hai tô hải sản lớn đặt xuống trước mặt hai người, dặn dò: “Vừa ra khỏi nồi, cẩn thận nóng nha!”

Mạc Bắc Hồ gật đầu như giã tỏi, mắt không rời khỏi tô mì dù chỉ một giây.

“Chờ một chút!” Hệ thống vô tình ngăn cậu lại.

“Hả?” Mạc Bắc Hồ không thể tin được mà ngẩng đầu lên, không biết bây giờ dừng lại để làm gì.

Hệ thống móc điện thoại ra, cười âm hiểm hai tiếng: “Gửi cho Tạ Hào!”

“Ồ.” Mạc Bắc Hồ gật gật đầu, tán đồng nói: “Ăn được món ngon, đúng là nên chia sẻ cho bạn tốt!”

Nụ cười âm hiểm trên mặt hệ thống đông cứng lại.

Nó có chút chột dạ “ừ ừ” hai tiếng, liếc trộm Mạc Bắc Hồ một cái, nhưng vẫn không khách sáo gửi cho Tạ Hào -- “Ăn mì tôm tươi cá của anh đi haha!”

“Không ngờ là cửa hàng này.” Tạ Hào dường như có chút ngoài ý muốn: “Rất sành ăn đấy.”

“Nhưng bởi vì mì sợi đóng gói dễ bị bết, ăn tại chỗ thì phải để ý ánh mắt người khác, sẽ khiến Tiểu Hồ không được ăn thật sảng khoái, nên tôi chưa từng đưa cậu ấy đến.”

Hệ thống kiêu ngạo lắc lắc đầu, ra hiệu Tiểu Hồ có thể ăn luôn tô của mình, lúc này mới tiếp tục trả lời Tạ Hào: “Hừ, tôi nhường cả phần của tôi cho cậu ấy, hôm nay cậu ấy có thể ăn mười tô!”

“Ôi chà.” Tạ Hào không che giấu sự kinh ngạc của mình: “Mối quan hệ của hai người thật sự tốt hơn tôi tưởng tượng.”

Hắn chuyển một khoản tiền qua: “Cũng đừng làm khó mình, ăn thoải mái đi.”

Hệ thống: “…”

Cái tên giả vờ khoe khoang này!

Nhưng nó sẽ không bị mắc bẫy đâu!

“Chúng tôi tự trả được.” Hệ thống cố ý nói: “Hơn nữa tôi cũng sẽ không nói với Tiểu Hồ anh đã cho tiền!”

Tạ Hào đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Chắc cậu cũng không có kinh nghiệm yêu đương phải không?”

Hệ thống sững sờ một chút: “Đương nhiên là không.”

“Quả nhiên.” Tạ Hào không hề bất ngờ: “Nghe đây, tiểu yêu quái, người đàn ông tiêu mỗi một đồng tiền đều phải cho cậu biết thì không đáng tin, đặc biệt là trước mặt người mình thích, tuyệt đối đừng làm chuyện như vậy.”

“Tôi chỉ là tiếc nuối vì bản thân không thể có mặt, hy vọng có thể tham gia bữa ăn theo cách này, cậu không cần nói cho cậu ấy biết.”

Hệ thống: “…”

“Anh thật sự chưa từng làm tay ăn chơi trác táng ở bên ngoài sao? Anh thoạt nhìn thật sự rất có kinh nghiệm.”

“Đừng nói bậy bạ.” Tạ Hào kiên quyết phủ nhận: “Tôi rất ngây thơ đấy.”

“Nói cho cậu những chuyện này, bởi vì cậu trông cũng không thông minh cho lắm, tôi lo lắng sau này cậu cũng sẽ bị người khác lừa, cái này gọi là yêu ai yêu luôn cả đường đi, yêu cáo yêu luôn cả gà.”

“Chậc.” Hệ thống đặt điện thoại xuống, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói cho Tiểu Hồ biết: “Tạ Hào hắn… hắn bao trọn hóa đơn của chúng ta rồi.”

“Hả?” Mạc Bắc Hồ húp mì sợi xoèn xoẹt, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên, không hiểu lắm: “Tại sao?”

“Không phải hắn vẫn đang ăn mì gói sao? Còn bao trọn hóa đơn cho chúng ta, có phải quá đáng thương rồi không?”

Hệ thống: “…”

Nó vốn dĩ muốn nói tên kia một chút cũng không đáng thương, hắn là một nhân loại lòng dạ sâu xa vô cùng xảo quyệt.

Nhưng do dự một lát, vẫn nói: “Có lẽ vậy.”

Nó lẩm bẩm mở miệng: “Hay là, đợi hắn trở về, cậu lại dẫn hắn đến ăn một lần.”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc suy nghĩ một lát, dùng sức gật đầu: “Tui thấy được!”

“Trước đây toàn là anh ấy mời, tui cũng nên mời anh ấy ăn một bữa.”

Cậu nheo mắt cắn một miếng thịt cá, hỏi hệ thống: “Nhưng sao cậu lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ vậy A Thống? Trước đây không phải cậu rất không thích ông chủ sao?”

“Bây giờ tôi cũng không thích!” Hệ thống hậm hực giúp Mạc Bắc Hồ bới tô mì của mình lên, chĩa vào quạt thổi cho nguội.

“Nhưng mà…” Hệ thống nhìn thật sâu vào Mạc Bắc Hồ một cái, thở dài nói: “Tôi cũng sẽ có ngày phải rời đi, tôi hy vọng cậu có thể ở bên cạnh người cậu thích, cũng hy vọng cậu có thể hạnh phúc.”

“A Thống--” Mạc Bắc Hồ nghẹn ngào nhìn nó.

“Được rồi, ăn đồ ăn cho ngon.” Hệ thống cười rộ lên: “Chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực của cậu đi, ít nhất hiện tại tôi vẫn chưa đi.”

“Cho nên, tôi cũng không dễ dàng để Tạ Hào vượt qua sự xét duyệt của tôi đâu!”

Lúc này, phòng chờ VIP sân bay, Tạ Hào trên mặt mang theo một chút ý cười đặt điện thoại xuống.

Quản gia mang một phần trái cây đến, liếc nhìn tô mì gói mà Tạ Hào chỉ ăn được vài miếng trước mặt, nhắc nhở hắn: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, thiếu gia, mì ramen của hãng hàng không này thực ra rất nổi tiếng, ít nhất cũng ngon hơn đồ ăn liền rất nhiều.”

“Tôi biết, nhưng tâm trạng hôm nay của con là tâm trạng ăn mì gói.” Tạ Hào cười cười: “Không phải bởi vì không có lựa chọn nào khác, mà là con chỉ muốn cái này.”

“Được rồi.” Trương Quản gia hiểu rõ tính tình của hắn, không nói thêm gì nữa: “Trông tâm trạng ngài có vẻ rất tốt, có phải bởi vì đã ăn được món muốn ăn không?”

“Không.” Tạ Hào chống cằm, cũng không thèm che giấu sự kiêu ngạo của mình: “Là bởi vì đã làm mềm được một hòn đá nhỏ cản đường một chút.”

Trương Quản gia hơi hơi nhướng mày, cười khẽ hỏi: “Có cần kể chi tiết, khoe khoang ra một chút không?”

“Không.” Tạ Hào ngoảnh đầu đi: “Con không định để chú biết rõ ràng như vậy, đề phòng lúc Lão Tạ tâm huyết dâng trào hỏi, chú lại khai sạch ra hết.”

Trương Quản gia làm ra vẻ mặt bị tổn thương: “Thiếu gia, xin đừng nghi ngờ sự trung thành của tôi…”

“Con một chút cũng không nghi ngờ.” Tạ Hào khịt mũi khinh thường: “Cho nên con mới biết chú chắc chắn sẽ nói, bởi vì người trả lương cho chú là Lão Tạ, đối tượng trung thành của chú chính là Lão Tạ.”

Trương Quản gia: “…”

Ông ấy tiếc nuối ngồi xuống: “Ngài nói đúng.”

“Con sẽ không mắc bẫy đâu.” Tạ Hào nhìn về phía điện thoại lại lần nữa sáng lên, nhìn tin nhắn Mạc Bắc Hồ gửi đến, nụ cười trên khóe miệng lại sâu thêm một chút.

Trương Quản gia quan sát biểu cảm của hắn, đúng lúc mở miệng: “Thiếu gia, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy ngài cười như vậy.”

Tạ Hào: “…”

Trương Quản gia lộ ra vẻ mặt mãn nguyện: “Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói câu thoại này.”

Tạ Hào không nói nên lời nhìn ông ấy một cái, nhưng xét thấy tâm trạng đang tốt nên không so đo với ông ấy, lại múc một muỗng mì tôm tươi cá lên, nhịn không được khen ngợi: “Mì sợi đúng là một phát minh vĩ đại, đúng không?”

“Đặc biệt là mì hải sản.”

Trương Quản gia liếc nhìn tô mì kia, mang theo sự thành kiến rõ ràng đối với thức ăn nhanh: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, thiếu gia, cái này chắc chắn không thể được gọi là ‘mì hải sản’.”

“Chú đừng quản.” Tạ Hào nhướng mày: “Con nói là thì nó chính là.”

“Được rồi.” Quản gia Trương rất dễ nói chuyện: “Cho nên, chuyện gì đã khiến tô mì này được tấn chức?”

Tạ Hào mặt mang ý cười: “Tiểu Hồ nói quay về sẽ mời con đi ăn mì hải sản thật.”

“Cậu ấy đau lòng con.”

“Mì tôm tươi cá có công thúc đẩy tình cảm, được sắc phong là ‘mì hải sản’.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 105
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...