Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 106
Lịch học gần đây của Mạc Bắc Hồ thật sự là kín mít, mỗi ngày học ở chỗ giáo viên vũ đạo quay về, còn phải tự mình tăng ca luyện tập trong phòng vũ đạo.
Ngay cả Lộ Trưng đi ngang qua cũng không nhịn được bám vào trước cửa sổ cảm thán: “Tôi còn đánh cược với Tô Tiểu Ngọc xem sau này đứa nhỏ này sẽ tiếp quản vị trí của tôi hay tiếp quản vị trí của cậu ấy, kết quả người ta đã tự mình khai phá một đường đua mới rồi?”
“Rất giỏi đúng không?” Tạ Hào dựa vào cửa sổ, bưng một ly cà phê, một bộ tự hào lây: “Tiểu Hồ nhà tôi không rảnh rỗi được đâu, vô cùng chăm chỉ, không giống với một số người nào đó một năm đóng một bộ phim, một bộ phim ăn một năm.”
Lộ Trưng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, nheo mắt hỏi: “Tôi nói anh, anh không nằm dài trong văn phòng, đến đây làm gì?”
“Lát nữa phải mở một cuộc họp.” Tạ Hào thở dài thườn thượt: “Chỉ có thể nghỉ ngơi một lát… Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi cả ngày ở công ty đều rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Lộ Trưng hai tay đút túi: “Tôi chỉ muốn hỏi anh nghỉ giữa buổi không đến văn phòng đi, đến đây làm gì?”
Tạ Hào đúng lý hợp tình nói: “Tới đây hít Tiểu Hồ một hơi để sạc pin đấy.”
Biểu cảm của Lộ Trưng hơi phức tạp, hắn sờ sờ lên cái đầu trọc của mình, ghé sát lại hỏi Tạ Hào: “Hỏi anh nè, hai người các anh…”
“Bí mật công ty.” Tạ Hào uống một ngụm cà phê: “Không nói cho anh biết.”
“Chậc, nói nghe xem!” Lộ Trưng kẹp chặt cổ hắn: “Tôi không phải anh trai tốt của anh sao?”
Tạ Hào tránh về phía sau một chút, cố gắng gỡ tay hắn ta ra: “Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ phải.”
“Cái tên nhóc chết tiệt này!” Lộ Trưng trừng mắt giận dữ: “Từ nhỏ đã là đức tính này rồi! Nói cho tôi nghe một chút có sao không?”
“Tôi nói anh cậu biết anh làm như vậy sẽ không tìm thấy người yêu đâu!”
Tạ Hào khịt mũi khinh thường: “Tôi mà làm theo những gì anh nói, cả đời này cũng không tìm được…”
Lộ Trưng giận dữ: “Anh có ý gì, sao tôi lại…”
Cửa phòng vũ đạo mở ra, hai người đang ồn ào bên ngoài nhanh chóng đứng nghiêm, làm bộ như từ nãy đến giờ chẳng nói gì cả.
“Ôi chà, thật là, làm ồn đến Tiểu Hồ nhà chúng ta rồi phải không?” Lộ Trưng trừng mắt nhìn Tạ Hào một cái: “Tôi đã nói với anh rồi, đừng quá lớn tiếng.”
Tạ Hào nhìn Lộ Trưng thật sâu, cười khẩy một tiếng: “Còn học được ác nhân cáo trạng trước, thật đáng chúc mừng.”
Hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Hồ: “Là nghỉ giải lao giữa giờ phải không?”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ: “Hai người sao lại ở đây vậy? Hai người cũng muốn luyện vũ đạo à?”
“Không không không.” Lộ Trưng vội vàng xua tay: “Tôi không làm được chuyện này đâu.”
“Tôi sắp phải làm việc tiếp rồi.” Tạ Hào bất đắc dĩ nhún vai, ôn hòa hỏi cậu: “Luyện tập thế nào rồi? Tôi nghe từ chỗ Đồng Hi, lần quay chương trình này rất khó khăn.”
“Ừm, phải nhảy hai bộ vũ đạo tương tự nhau, thật sự rất dễ nhớ nhầm trái phải.” Mạc Bắc Hồ phiền não gãi gãi đầu, sau đó thở ra một hơi: “Nhưng mà tin tốt là, giáo viên vũ đạo nói, phần lớn động tác của em đã nhớ quen rồi, đã có thể làm đúng tư thế, còn lại chỉ là một số thần thái... huyền diệu?”
Lộ Trưng gật gật đầu theo: “Đúng là đạo lý này, dù sao nhảy cũng được xem là nghệ thuật, ‘cảm giác’ không nhìn thấy được chạm vào được vẫn rất quan trọng.”
Hắn nhìn Mạc Bắc Hồ một cái thật sâu: “Thật ra vừa nãy tôi đã muốn hỏi rồi… Trên đầu cậu là cái gì vậy?”
“Cái này?” Mạc Bắc Hồ sờ sờ bông hoa nhảy múa buộc trên đầu mình: “Giáo viên vũ đạo bảo, khi tui luyện tập nên đặt vật nặng lên đầu, bởi vì đến lúc đó đồ trang sức đầu cũng tương đối nặng, tui phải làm quen trước.”
“Ồ…” Lộ Trưng chọc chọc bông hoa nhảy múa nhìn hèn hèn kia: “Nhưng cậu buộc chặt như vậy, bông hoa này sẽ không rơi xuống được, có được không?”
“Đồ trang sức đầu lúc đó cũng sẽ được cố định, không cần lo lắng sẽ rơi xuống.” Mạc Bắc Hồ nâng nâng bông hoa bông trên đầu: “Chỉ cần quen với sức nặng là được.”
Tạ Hào quan tâm hỏi: “Cổ có mỏi không?”
“Không sao!” Mạc Bắc Hồ nâng cổ lên: “Chỗ nào của em cũng rất có sức lực, cổ cũng vậy!”
“Thật sao? Ngầu!” Lộ Trưng cười hì hì nói: “Lát nữa duỗi cổ ra đội một cái chum thử xem.”
Mạc Bắc Hồ đang thắc mắc tại sao hắn lại muốn đội chum, đã thấy Tạ Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Được rồi, thời gian sắp đến rồi, tôi phải quay về.”
Lộ Trưng tính đi theo Mạc Bắc Hồ vào phòng vũ đạo: “Hôm nay tôi không có việc gì, tôi sẽ…”
Tạ Hào túm hắn ta lại, mỉm cười gật đầu với Mạc Bắc Hồ: “Tôi giúp cậu đem cái tên vướng víu này đi.”
“Luyện tập tốt nhé, đúng rồi, cuối tuần này ba tôi hỏi cậu có rảnh không, đến nhà câu cá.”
Lộ Trưng quay đầu: “Lão Tạ vẫn còn câu cá?”
“Khoan đã cuối tuần sau không phải là…”
Tạ Hào nhìn hắn một cái, Lộ Trưng ngậm miệng lại.
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát: “Hôm đó chắc là không có công việc, em xác nhận lại với A Thống một chút, rảnh thì em sẽ đi!”
“Được.” Tạ Hào ôn hòa cười cười: “Hy vọng cậu có thể đến.”
Đợi Mạc Bắc Hồ trở lại phòng vũ đạo, Lộ Trưng mới suy tư hỏi: “Lão Tạ… biết rồi sao?”
“Ba không biết.” Tạ Hào liếc Lộ Trưng một cái: “Hơn nữa tôi cảm thấy anh cũng không biết.”
“Tôi có biết hay không không quan trọng.” Lộ Trưng bĩu môi: “Tôi vừa mới nhớ ra, cuối tuần sau đó không phải là Tết Trung Thu sao? Anh bảo Tiểu Hồ đến nhà anh…”
Tạ Hào quay đầu nhìn lại một cái: “Không có nhiều ẩn ý như vậy.”
“Tôi chỉ là sợ cậu ấy một mình.”
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Lộ Trưng đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Làm gì?” Tạ Hào ghét bỏ quay mặt đi: “Đừng bày biểu cảm ghê tởm như vậy với tôi.”
“Ôi chao--” Lộ Trưng kéo dài giọng, cười càng thêm hiền từ: “Tôi cũng không tưởng tượng được, có một ngày sẽ nhìn thấy mặt này của anh.”
“Nên nói thế nào đây, giống như là…”
Hắn ta cố gắng suy xét từ ngữ, cuối cùng cũng nặn ra được một câu: “Hiểu được nhân tính rồi.”
Bước chân Tạ Hào khựng lại, mặt không cảm xúc nhìn đối phương.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Lộ Trưng vỗ vỗ bả vai hắn: “Lời nói thô thiển nhưng lý lẽ không thô thiển.”
Hắn ta cảm khái một câu: “Không tệ, sau khi suy nghĩ thông còn biết quan tâm người khác rồi.”
“Tiểu Hồ không còn người thân nữa, ngày lễ như thế này, quả thật không nên để cậu ấy ở một mình.”
“Ừm.” Tạ Hào rũ mắt xuống.
Mặc dù nguyên nhân Mạc Bắc Hồ không có người thân khác với những gì Lộ Trưng biết, nhưng đại khái cũng không khác bao nhiêu.
Trước đây Tạ Hào cũng uyển chuyển hỏi Tiểu Hồ về cha mẹ cậu, bày tỏ rằng nếu như có nhu cầu, hắn vẫn giữ suy nghĩ xây một sở thú khổng lồ không kinh doanh…
Nhưng Tiểu Hồ nói, cậu ấy sinh ra không bao lâu thì đã không biết cha mẹ ở đâu rồi.
Cậu từ nhỏ đã thông linh tính, từ hồ ly nhỏ đến khi hóa thành hình người, vẫn luôn sống một mình.
Mặc dù Mạc Bắc Hồ không than thở với hắn bao nhiêu, nhưng Tạ Hào vẫn không khỏi vô thức tưởng tượng những ngày tháng cơ cực trước đây của cậu -- nhóc hồ ly nhỏ đói meo đến mức bụng kêu ọc ọc cũng không tìm được thức ăn, nhóc hồ ly nhỏ đáng thương tội nghiệp dính nước bùn ngồi xổm trong hang tránh mưa, nhóc hồ ly nhỏ bị thú hoang khác xua đuổi phải trốn chạy chật vật…
“Phù.” Tạ Hào thở ra một hơi.
Nguyện cho cậu ấy từ nay về sau khổ tận cam lai.
“Sao vậy?” Lộ Trưng không rõ nguyên nhân.
“Không có gì.” Tạ Hào không nói nhiều với hắn ta: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Lộ Trưng chỉ chỉ vào mình: “Tôi? Tôi bị anh kéo đi mà!”
“Tôi sợ anh cản trở cậu ấy luyện vũ đạo.” Tạ Hào đúng lý hợp tình: “Bây giờ, anh muốn làm gì thì làm, tôi đi họp đây.”
“Sao, anh cũng muốn đi theo? Cũng được, hôm nay cho anh làm thư ký cuộc họp…”
“Ôi chao tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc.” Lộ Trưng vội vàng quay người: “Lão Đặng tìm tôi! Ôi ôi, tôi đi xem phim của chúng ta làm thế nào rồi, ông ấy giao thiệp với mấy nền tảng, vẫn chưa biết cuối cùng bán cho bên nào đây, tôi phải giúp ông ấy trấn cửa nhà thật tốt.”
“Chuyện trong công ty anh tự mình xử lý đi, tôi đi trước một bước.”
Hắn ta quay người bỏ chạy như thể đang trốn.
Tạ Hào buồn cười thu hồi ánh mắt, thở dài đầy đau khổ: “Thấy chưa, cuộc họp rách việc này, Lộ Trưng còn không thèm họp.”
---
Ngày ghi hình “Vật Cũ”.
Lương Hảo Nguyệt đặt hai cái đầu mô hình một bên trái một bên phải Mạc Bắc Hồ, sau đó nâng cằm cậu, chuyên tâm trang điểm cho cậu.
Cô ấy vốn luôn không thích nói chuyện phiếm, nhưng đối mặt với “tài liệu tốt”, cũng sẵn lòng hàn huyên vài câu.
Cô ấy hỏi: “Luyện tập thế nào rồi?”
Mạc Bắc Hồ mở to hai mắt trả lời: “Cũng tạm ổn.”
“Giáo viên vũ đạo nói đã thông qua rồi, biên kịch cũng hài lòng rồi.”
“Phải không.” Lương Hảo Nguyệt cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Thật ra bà ấy cũng rõ ràng, nếu thật sự không được, tổ chương trình chắc chắn sẽ không tiếp tục kế hoạch này, sẽ sử dụng phương án dự phòng đơn giản hơn.
Nhưng nếu bây giờ cần hóa trang hai kiểu, nghĩa là đã công nhận thực lực của Mạc Bắc Hồ, cũng công nhận nỗ lực cậu đã bỏ ra.
“Thật xinh đẹp.” Lương Hảo Nguyệt đứng thẳng người dậy, trong mắt mang theo sự tán thưởng: “Đi đi, đừng phụ lòng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này.”
“Ừm!” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu.
Trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Mạc Bắc Hồ cùng các diễn viên khác đứng cạnh nhau.
Xoay người, nhảy lên, sự luyện tập trong khoảng thời gian này, khiến điệu nhảy dường như được khắc vào cơ thể Mạc Bắc Hồ, nhưng đây không phải buổi quay của một mình cậu, còn cần sự phối hợp của các diễn viên khác, nên không thể tránh khỏi có người xuất hiện một chút sơ suất.
Một điệu nhảy ghi hình năm lần, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có người sai sót, còn lại là vì muốn ghi hình thêm nhiều góc quay từ nhiều góc độ, thuận tiện cho việc cắt nối biên tập.
Sau năm lần, đạo diễn cho các diễn viên nghỉ ngơi một chút -- hiển nhiên, công tác ghi hình vẫn chưa kết thúc.
Buổi ghi hình này vẫn luôn kéo dài đến tận đêm khuya, Mạc Bắc Hồ cuối cùng đã hoàn thành công việc quay phim ngắn của hai bộ trang phục và tạo hình, lộ ra một chút nụ cười như trút được gánh nặng.
Hệ thống mặt lộ vẻ cảm động, giơ ngón cái về phía cậu.
Mạc Bắc Hồ dường như cảm nhận được, quay đầu lại, cảm ơn sự phối hợp của các diễn viên khác cùng hệ thống -- A Thống nói rồi, lễ phép cơ bản cũng rất quan trọng!
Sau khi chụp ảnh chung với phần lớn diễn viên và nhân viên công tác, Mạc Bắc Hồ mới lưu luyến không rời quay đầu lại chào tạm biệt mọi người, cùng nhau trở về với hệ thống.
Cậu hơi có chút phấn khích hỏi hệ thống: “A Thống, tối nay ăn bữa khuya là món gì?”
Mấy ngày nay bận rộn đến đêm khuya, hệ thống đều tranh thủ lúc không có nhiều người, dẫn cậu đến một quán nhỏ có đánh giá tốt, thỉnh thoảng còn dẫn theo Tạ Hào.
Hệ thống liếc nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, quả nhiên nghe thấy cậu hỏi: “Có cần gọi ông chủ không? Anh ấy ngủ chưa?”
“Chưa.” Hệ thống bĩu môi: “Cái tên đó lại vứt bỏ thói quen ngủ sớm dậy sớm rồi!”
“Thật là quá đáng!” Mạc Bắc Hồ phối hợp hai tay chống nạnh: “Gọi anh ấy ra đây, tui phải sạc cho anh ấy một trận!”
Hệ thống: “…”
Nó chấp nhận số phận mà thở dài: “Tôi đã gửi cho hắn từ sớm, hắn đã đến đó trước rồi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
