Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 107

Địa điểm lần này hệ thống tìm là một quán lẩu lâu năm mở đến đêm khuya, là loại có không ít món tráng miệng xinh đẹp.

Khi một hồ một thống đến quán lẩu, Tạ Hào đã tìm được chỗ tốt, chọn một góc không mấy bắt mắt ngồi xuống -- quán này không có phòng riêng.

Mà công việc làm ăn của bọn họ hiển nhiên vô cùng phát đạt.

Buổi quay chụp hôm nay của Mạc Bắc Hồ tốn không ít thời gian, lúc này đã qua mười hai giờ, trong quán cũng có không ít khách hàng đến ăn khuya, thoạt nhìn thì chủ yếu vẫn là người trẻ tuổi.

Mạc Bắc Hồ đội mũ đeo khẩu trang, để không có vẻ quá khả nghi, cậu không nhìn đông ngó tây, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Tạ Hào trong góc.

Cậu tò mò hỏi: “Quản gia Trương đâu ạ?”

“Đi lấy gia vị chấm rồi.” Tạ Hào cười ngẩng đầu lên: “Ông ấy nói nhất định phải thể hiện kỹ thuật pha gia vị chấm xuất sắc của mình.”

“Thì ra là vậy!” Mạc Bắc Hồ tràn đầy mong đợi: “Em cứ nghĩ quá muộn rồi, quản gia Trương đã ngủ rồi chứ.”

“Vốn dĩ là vậy.” Tạ Hào tán đồng gật đầu: “Thời gian này đã là thời gian ngủ của người lớn tuổi rồi.”

“Nhưng quản gia Trương nghe nói tôi sắp đi ăn lẩu cùng cậu, vô cùng tình nguyện hy sinh thời gian ngủ của mình, cũng muốn tham gia.”

Hắn cười nói: “Có lẽ là lớn tuổi nên thích náo nhiệt.”

“Khụ.” Quản gia Trương bưng hai chén nước chấm đứng bên cạnh bàn: “Tôi chỉ là cho rằng, trong nhà cũng có thể ăn lẩu, nếu thích hương vị nước lẩu của cửa hàng này, chúng ta cũng có thể đóng gói mang về.”

Ông ấy quan sát xung quanh một vòng: “Cố tình đến dùng bữa trong một cửa hàng không có phòng riêng, rất dễ xảy ra rắc rối.”

“Nhưng chúng ta lại không có gì không thể để người khác thấy.” Tạ Hào xoè tay: “Cho dù bị người khác nhìn thấy, đây cũng chỉ là dùng bữa bình thường.”

“Đúng không người đại diện?”

“Hửm?” Hệ thống không ngờ hắn đột nhiên gọi tên mình, lơ mơ đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Nó dời mắt đi.

Thực ra dựa theo suy đoán của nó, dùng cơm trong một cửa hàng như vậy, khả năng Mạc Bắc Hồ bị nhận ra có xác suất gần 80%.

Nhưng nó vẫn chọn cửa hàng này, bởi vì…

Hệ thống nâng mắt nhìn Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ rõ ràng có thể tự mình quét mã nhưng nhất định phải xúm lại xem cùng một thực đơn, nhịn không được thở dài thườn thượt.

-- Nó cảm thấy đây là phương pháp gây ít tổn thương nhất cho mọi người.

“Không sao đâu.” Hệ thống tự cổ vũ cho bản thân, cũng là cổ vũ cho bọn họ: “Chân thành chính là tuyệt chiêu lớn nhất.”

Tạ Hào khó hiểu liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng vẫn cười chấp nhận yêu cầu gọi năm phần gà ác cuộn của Mạc Bắc Hồ -- tính cả hệ thống và quản gia Trương, bọn họ nói thế nào cũng có bốn người đàn ông trưởng thành, ăn thêm một chút thịt, cũng rất bình thường phải không?

“Một, hai, ba…” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc làm theo thời gian nhúng đồ ăn lẩu tham khảo quản gia Trương cung cấp, đang không ngừng ch** n**c bọt, chờ đợi thưởng thức phần thịt bò tươi này.

-- Sau quá trình khám phá ẩm thực gần đây, cậu đã có thể ăn một chút cay rồi! Mà để phù hợp với cậu, Tạ Hào vừa nãy bất chấp ánh mắt tiếc hận của nhân viên cửa hàng, kiên trì gọi nước hơi hơi cay nhẹ.

Đúng lúc này, Mạc Bắc Hồ đang gấp không chờ nổi muốn gắp thịt vào trong bát của mình, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người mang theo chút vui mừng bất ngờ gọi cậu: “Tiểu Hồ?”

Mạc Bắc Hồ đành phải tiếc nuối đặt miếng thịt vào chén nước chấm, quay đầu lại trả lời: “Hửm?”

Tầm mắt đối diện, người gọi cậu là một cô gái trẻ mặt mày tràn đầy bất ngờ.

“Oa! Đúng là cậu rồi!” Cô gái có hơi kích động, kéo người bạn bên cạnh nói: “Là Mạc Bắc Hồ đó! Thập Nhất hoàng tử!”

“À?” Bạn của cô ấy rõ ràng chưa xem bộ phim này, nhưng cũng không làm mất hứng, vui mừng tiếp lời: “Là ngôi sao à? May mắn như vậy? Có thể chụp ảnh chung ký tên không?”

Hệ thống vội vàng đứng dậy, ra hiệu bọn họ nói nhỏ lại: “Suỵt--”

“Xin đừng quá lớn tiếng, có thể chụp ảnh chung ký tên.”

Mạc Bắc Hồ đang định đứng dậy, Tạ Hào buồn cười đưa cho cậu một tờ khăn giấy: “Lau miệng trước đã.”

Mạc Bắc Hồ mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người lại hự hự lau miệng.

“Ơ?” Cô gái chậm hơn một nhịp, nhận ra Tạ Hào, chỉ vào hắn nói: “A, anh là… Ba Hồ Hồ!”

Tạ Hào ngạc nhiên nhướng mày: “Không ngờ vẫn còn người nhớ cách gọi cổ xưa như thế này?”

“Cổ xưa chỗ nào, cũng chỉ là chuyện không lâu trước đây thôi mà.” Cô gái nhỏ giọng kháng nghị một câu: “Trước đây vẫn là anh tranh giành muốn làm đấy!”

“Lúc đó trẻ người non dạ.” Tạ Hào thành khẩn nói: “Đều đã là quá khứ rồi.”

Cô gái đã móc điện thoại ra, đang chuẩn bị chụp ảnh chung, do dự hỏi: “Vậy bây giờ anh là gì?”

“Ông chủ.” Tạ Hào cười trả lời, liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một cách đầy ẩn ý.

Mạc Bắc Hồ vừa lau sạch miệng xong, bị ánh mắt hắn nhìn tới thì ngẩn người, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Cậu chụp một tấm ảnh chung với cô gái và bạn của cô ấy, nhưng lại gặp khó khăn trong bước ký tên.

“Tôi không mang theo bút…” Cô gái sờ sờ túi, có hơi thất vọng: “Hay là dùng son môi?”

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, giơ một chiếc đũa lên: “Hay là dùng cái này?”

Cô gái há miệng th* d*c, vô thức trả lời: “Vậy chữ ký của cậu sẽ có mùi thơm lạ lùng…”

Mạc Bắc Hồ vô tội chớp chớp mắt, may mắn thay quản gia Trương đứng dậy, tư thái tao nhã lấy ra một cây bút máy từ túi áo trước ngực, đưa cho cô gái: “Thưa cô, xin hãy dùng cái này.”

“Ôi, cám ơn, cám ơn.” Cô gái đột nhiên trở nên căng thẳng, nhịn không được nhìn ông ấy thêm hai lần, để Mạc Bắc Hồ ký tên vào sổ ghi chú của cô.

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc ký xuống cái tên đã tiến bộ vượt bậc của mình, cô gái nhìn qua nhìn lại, nhịn không được dịch chuyển đến bên cạnh Tạ Hào, ngượng ngùng mở miệng: “Ba Hồ Hồ, à không phải, ông chủ, anh có thể cũng ký cho tôi một chữ không?”

“Tôi?” Tạ Hào hơi ngạc nhiên: “Muốn chữ ký tôi làm gì?”

“Cái này không phải là…” Cô gái rụt rè hắng giọng: “Thấy anh cũng khá có nhan sắc.”

Tạ Hào không nhịn được bật cười, hắn nói: “Vậy tôi sẽ ký bên cạnh Tiểu Hồ, còn vẽ trái tim tình yêu giữa tên hai chúng tôi.”

Cô gái: “…”

Cô ấy do dự một chút, cắn răng gật đầu: “Được!”

Tạ Hào đặt đũa xuống, mắt mang ý cười: “Chà, còn nữa, cô phải theo dõi siêu thoại ‘Tạ Sâm Mạc’ của chúng tôi.”

“Anh đủ rồi đấy!” Hệ thống không thể chịu đựng được nữa: “Sao còn tăng giá vô tội vạ như vậy?”

“Ôi, cậu không hiểu được nỗi đau của CP ít nổi tiếng bọn tôi đâu.” Tạ Hào lắc đầu, nhận lấy bút máy ký tên mình xuống, trả sổ ghi chú lại cho cô gái.

Cô gái ngẩn người: “Anh không vẽ trái tim?”

“Nói đùa thôi.” Tạ Hào cười rộ lên: “Cũng không cần có d*c v*ng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.”

Sự tò mò của cô gái ngo ngoe rục rịch: “Vậy siêu thoại ‘Tạ Sâm Mạc’ là…”

“Cái đó để tự cô khám phá vậy.” Tạ Hào nhìn cô với một cách đầy ẩn ý: “Được rồi, mau đi ăn cơm đi, Tiểu Hồ đã nhìn miếng thịt của cậu ấy lần thứ năm rồi.”

Mạc Bắc Hồ như thể bị bắt quả tang, lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng giải thích: “Không có không có, tui, tui cũng không thèm thuồng như vậy!”

Cô gái vội vàng chào tạm biệt bọn họ, ngồi xuống chỗ của mình, lòng ôm theo tò mò mở siêu topic ‘Tạ Sâm Mạc’ vừa được Tạ Hào nhắc đến.

Càng xem, miệng cô ấy càng mở to.

“Này, có ăn chả tôm không?” Người bạn thuận miệng hỏi cô ấy, chú ý đến biểu cảm của đối phương, khó hiểu hỏi: “Trong thực đơn có gì mà khiến cậu kinh ngạc dữ vậy?”

Cô thò đầu nhìn qua, phát hiện đối phương căn bản không phải đang xem thực đơn, lập tức nổi giận: "Cậu lại đang làm cái gì nữa vậy!"

Cô gái chậm rãi đặt điện thoại xuống, lén lút nhìn về phía Mạc Bắc Hồ một cái, hít một hơi thật sâu nói: “Hơi cắn được rồi.”

“Hả?” Người bạn đi cùng khó hiểu cúi người xuống nhìn một cái: “Cắn chỗ nào?”

Hệ thống chú ý tới, một bữa ăn này, không chỉ một người nhận ra Mạc Bắc Hồ.

Tuy nhiên rất nhiều người không lựa chọn tiến lên chụp ảnh chung, mà m//óc điện thoại ra, lén lút chụp hai tấm ảnh.

Hệ thống yên lặng thu hồi ánh mắt, giả vờ mình không nhìn thấy, sau đó đối diện với ánh mắt của quản gia Trương.

Quản gia Trương dùng ánh mắt hỏi nó -- “Không có vấn đề gì chứ?”

Hệ thống nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch!

Ban đầu, trên mạng xã hội có người đăng ảnh bắt gặp ngôi sao khi ăn khuya, cũng không gây ra sóng gió lớn bao nhiêu.

Nhiều nhất là gắn thẻ tên lớn, có một vài người hâm mộ tò mò xúm lại, ghen tị với vận may của bọn họ.

Nhưng trong số đó có người chụp ảnh chung, có được chữ ký, nhưng không hiểu tại sao, lại gắn kèm topic “Tạ Sâm Mạc”.

Có người tò mò nhấn vào chủ đề này, phát hiện đây là siêu thoại CP của Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ, thậm chí so với thời điểm ra mắt của Mạc Bắc Hồ mà nói, có thể được gọi là “lâu đời”.

Phải biết rằng, ban đầu Mạc Bắc Hồ nổi tiếng rồi ra mắt là vì đâm Thẩm Độc bay tám viên gạch, sự kiện khiêng người ở khách sạn Kim Đại Cát lên bảng hot search, mà khởi đầu của siêu topic này, chính là vài tấm ảnh Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ cùng nhau ngồi trong xe.

Một tấm chụp Mạc Bắc Hồ ủ rũ héo úa, Tạ Hào dường như nhận ra nên nhìn về phía ống kính.

Tấm tiếp theo là Mạc Bắc Hồ tò mò ghé qua nhìn, Tạ Hào cười giơ ngón giữa đầy ngạo mạn về phía ống kính.

Ăn lẩu xong, Tạ Hào gọi hệ thống lại, hỏi nó: “Có thể tiện đường đưa tôi về không?”

“Muộn quá rồi, để chú Trương về trước đi.”

Quản gia Trương có hơi bất ngờ, nhưng không nói gì cả.

Hệ thống do dự một chút, mở miệng nói: “Vậy để quản gia Trương đưa Tiểu Hồ về đi, tôi vẫn còn công việc khác.”

“Hả?” Mạc Bắc Hồ có hơi ngoài ý muốn: “A Thống cậu vẫn phải làm việc à? Quá cố gắng rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Yên tâm.” Hệ thống chột dạ lảng tránh ánh mắt, không nhìn vào mắt Mạc Bắc Hồ.

Đợi Mạc Bắc Hồ lên xe của quản gia Trương, Tạ Hào mới mở miệng hỏi nó: “Trên mạng bắt đầu rồi sao?”

Hệ thống ban đầu còn giả ngu: “Cái gì cơ?”

Tạ Hào cười như không cười nhìn nó: “Cậu biết không, từ khi tôi nhàn rỗi nhàm chán phát hiện ra siêu topic ‘Tạ Sâm Mạc’ kia, rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ vào xem.”

“Đương nhiên, so với CP siêu hot của Tiểu Hồ, siêu topic này có thể gọi là thế cô lực yếu, chỉ có lác đác vài người theo dõi -- đây là CP vô cùng flop.”

“Cho nên, chỉ sau một đêm mà bên trong lại xuất hiện nhiều bài đăng ngày tháng kỳ lạ, lại còn chỉ rõ những điểm ngọt ngào như thế… là chuyện vô cùng rõ ràng.”

Hắn chân thành gật đầu: “Thậm chí có thể được gọi là ma ám không gian mạng.”

Hệ thống: “…”

Tạ Hào hỏi nó: “Là cậu làm phải không?”

“Ừm.” Hệ thống không phủ nhận nữa, hai tay khoanh trước ngực: “Tôi chỉ là làm một chút chuẩn bị.”

“Tôi còn đăng bài phân tích trong siêu topic, bọn họ sẽ biết, hai người các anh chỉ là dễ cắn, nhưng vẫn chưa hẹn hò.”

“Như vậy, nếu cuối cùng Tiểu Hồ không thích anh, hai người các anh cũng chỉ là một CP BE mà thôi.”

“Nếu như…”

Hệ thống hít một hơi sâu: “Nếu như hai người các anh thật sự ở bên nhau, thì thế này ít nhiều gì cũng có người chúc phúc.”

“Đây là cách giải quyết tốt nhất, mà tôi đã suy nghĩ ra.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 107
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...