Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 108
“Cảm ơn.” Tạ Hào hiếm khi chân thành nói lời cảm ơn.
“Không cần đâu.” Hệ thống hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng không phải vì anh.”
“Tôi chỉ là không hy vọng chuyện như thế này liên lụy đến danh tiếng của Tiểu Hồ, ít nhất có được chuẩn bị như vậy, mọi người sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút, tôi ghét nhất những lời đồn vô vị và thuyết âm mưu gì đó.”
“Ừm.” Tạ Hào tán đồng gật gật đầu: “Tôi biết.”
Hắn đột nhiên hỏi: “Cậu có kế hoạch gì không?”
“Hả?” Hệ thống nghi hoặc nhìn hắn: “Tôi tưởng anh đã nhìn ra rồi.”
“Bây giờ hai người các anh vẫn chưa chính thức yêu đương, tôi chỉ đang muốn để CP của các anh tiến vào tầm nhìn của công chúng trước, nhưng không định làm lớn chuyện…”
“Không phải nói cái này.” Tạ Hào nhìn nó: “Tôi đang nói cậu.”
“Sau này cậu có ý định rời đi đúng không?”
Hệ thống giật mình, lúng túng nói: “Cái gì cơ?”
“Ừm -- Phải không?” Tạ Hào cười cười thu hồi ánh mắt: “Vậy có lẽ là ảo giác của tôi.”
“Tôi chỉ cảm thấy, dường như cậu rất cố chấp làm tốt những sắp xếp cho ‘sau này’, giống như, không bao lâu nữa cậu sẽ rời đi, nên đang chuẩn bị cho Tiểu Hồ.”
Hệ thống nghẹn lời một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Cho nên ban đầu tôi mới không để anh là đối tượng công lược…”
Tạ Hào mỉm cười nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Không có gì.” Hệ thống cố ý lớn tiếng trả lời: “Anh đừng suy nghĩ lung tung, cho dù tôi có đi ra ngoài một thời gian, muốn trở về cũng chỉ là trong chớp mắt, anh đừng tưởng tôi không có ở đây thì anh có thể muốn làm gì thì làm với Tiểu Hồ.”
Nó bước về phía xe: “Đi không? Nếu không cần tôi đưa anh đi, tôi sẽ…”
“Cần.” Tạ Hào cũng không khách sáo, trực tiếp lên xe.
…
Mạc Bắc Hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cậu vẫn còn đang tự hào, cậu cũng đã có chút danh tiếng nho nhỏ, cho dù ra ngoài ăn cơm cũng có thể gặp được người nhận ra mình rồi -- đúng là tín đồ khắp thiên hạ!
Cậu nằm sấp trên giường chơi điện thoại, thuận tiện nói chuyện linh tinh với bạn bè.
Lộ Trưng: “Tiểu Hồ, tôi đã phát hiện ra một châu lục mới.”
Mạc Bắc Hồ nghi hoặc: “Anh Lộ đi ra biển rồi sao?”
Gói kiến thức lịch sử hệ thống nhét cho cậu có bao gồm cả đoạn phát hiện châu lục mới kia.
“Không!” Lộ Trưng gửi cho cậu một đường dẫn: “Cậu xem đi!”
Mạc Bắc Hồ mang theo một chút tò mò nhấn vào xem, phát hiện đây là một siêu topic CP -- siêu topic CP của cậu và Tạ Hào.
Mạc Bắc Hồ kinh ngạc rồi.
Ông chủ không đóng phim mà, chẳng lẽ ảnh cũng muốn debut?
Cậu khó hiểu lướt xem bài đăng trong topic, chậm rãi thay đổi tư thế, hai mắt càng trợn càng tròn.
-- Cậu lọt hố rồi.
Vừa không cẩn thận đã mất mấy tiếng đồng hồ để thẩm CP của mình và ông chủ, Mạc Bắc Hồ im lặng ôm điện thoại, xoay người nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại () trên giường.
Nói ra có hơi hoang đường, nhưng dường như cậu đã bị những người này thuyết phục rồi.
Bây giờ cậu cảm thấy mình và ông chủ thật sự là trời sinh một đôi.
“Phù.” Mạc Bắc Hồ thở ra một hơi, cũng không biết rằng khóe miệng đang hơi hơi nhếch lên của mình, cảm giác thỏa mãn tràn ngập một cách khó hiểu trong lòng lúc này, cùng với tâm trạng không nhịn được vẫn muốn tiếp tục lướt xem thêm chút gì đó trong siêu topic, chính là cái gọi là “nghiện”.
Không cẩn thận đu phải CP của chính mình rồi.
Xác nhận số người theo dõi của siêu topic một lần nữa -- cậu cũng không biết con số này là do tối nay có một đợt náo nhiệt nho nhỏ nên mới tăng lên, chỉ biết số người dường như không ít, đăm chiêu sờ sờ cằm suy nghĩ, CP của cậu và những người khác còn có phim truyền hình, tài liệu tuyên truyền các thứ để xem.
Với ông chủ thì không giống, chỉ có thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài bị chụp được, phần còn lại chỉ có thể xem những tương tác của hai người trên mạng.
Thật không dễ dàng mà.
Mạc Bắc Hồ nhìn con số này, cảm thấy bọn họ đi suốt một chặng đường này quả thật không hề dễ dàng.
Cậu lẩm bẩm một tiếng, suy tư -- hay là, sau này chủ động bán một chút?
Nhưng mà cậu cũng có biết đâu…
Có rảnh thì hỏi Phó Hoan một chút vậy.
Cậu mở lại giao diện tin nhắn, lúc này mới thấy Lộ Trưng đã gửi cho cậu một chuỗi tin nhắn.
Lộ Trưng: “Kinh khủng quá, tôi vừa xem xong cũng suýt chút nữa cảm thấy hai người trời sinh một đôi.”
“Tiểu Hồ à, cậu nói thật cho sư phụ biết, bây giờ rốt cuộc hai người như thế nào rồi?”
“Ây, không phải hai ngày nữa cậu về nhà ăn cơm cùng Tạ Hào sao? Chẳng lẽ là ra mắt phụ huynh rồi à? Lão Tạ tính tình cũng có lúc tương đối nóng nảy, lúc đó cậu cần cứu nguy thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nhà tôi ở ngay thành phố A, gần lắm, lái xe 20 phút là đến.”
“Tiểu Hồ? Trả lời một tiếng chứ, đi đâu rồi?”
“Xem đến mê mẩn rồi à? Không lẽ là ngủ mất?”
“Thôi được rồi, sau này rảnh thì trả lời tin nhắn cho tôi nhé, lão Đặng đã chốt xong sẽ chiếu trên nền tảng nào rồi, đợi hợp đồng xong xuôi thì chúng ta sẽ phải chính thức bắt đầu tuyên truyền đó, chắc cuối năm sẽ lên sóng được.”
“Tôi cũng vừa cho Phó Hoan xem CP của cậu với Tạ Hào rồi, cậu ấy khóc trời đập đất kia kìa, nói cái gì mà Tạ Hào đã phản bội tổ chức đồng minh CP flop, cười chớt tôi rồi.”
“Lão Đặng trước đây chỉ làm điện ảnh, tuyên truyền cũng chỉ biết mỗi một cái này, còn hỏi tôi có cần đi roadshow không nữa chứ, phim truyền hình mà đi roadshow thì hơi khó khăn, cậu cũng đâu thể chiếu hai tập để k*ch th*ch khẩu vị của người ta được…”
*Roadshow: là chuỗi hoạt động tuyên truyền lưu động cho phim, đoàn phim sẽ đi nhiều thành phố để quảng bá. Các hoạt động thường gồm chiếu một phần phim trước, giao lưu - họp fan, họp báo và phỏng vấn truyền thông. Mục đích chính là tạo hiệu ứng truyền thông, thu hút khán giả và tăng doanh thu/độ hot cho tác phẩm.
“Tôi đoán có lẽ ông ấy sắp hành người rồi, gần đây cậu nhớ dành ra chút thời gian cho ông ấy nhé.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng trả lời từng câu hỏi của đối phương, sau đó nhìn chằm chằm vào tin nhắn trọng điểm “Phó Hoan khóc trời đập đất” kia, do dự trong giây lát, quyết định không xát muối lên vết thương của cậu ấy -- lỡ như để cậu ấy biết, chính chủ cũng đu CP không nổi của nhà bên, còn định đích thân phát chút đường các thứ, chẳng phải cậu ấy sẽ khóc đến ngất xỉu luôn sao?
Ôm theo lòng từ bi đối với đồng nghiệp cũ, Mạc Bắc Hồ đã buông tha cho cậu ấy.
Cậu trở mình trên giường, gửi tin nhắn cho Tạ Hào: “Ông chủ! Anh về đến nhà chưa?”
“Về rồi.” Tạ Hào nhanh chóng trả lời: “Chuẩn bị theo tác phong sinh hoạt lành mạnh, lên giường đi ngủ.”
“Sẵn sàng tiếp nhận sự giám sát báo mộng bất cứ lúc nào.”
Mạc Bắc Hồ ngẫm nghĩ một chút, đáng tiếc vào trong giấc mơ không thể cho những người khác đu CP được, cậu tiếc nuối lắc lắc đầu, chia sẻ tin nhắn mà Lộ Trưng gửi cậu cho Tạ Hào: “Ông chủ, anh xem cái này đi!”
Cậu rụt rè đánh giá: “Cũng khá dễ cắn nhỉ.”
Tạ Hào chần chờ trong giây lát, chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.
Nếu người gửi tin nhắn này không phải là Tiểu Hồ, có lẽ hắn sẽ cho rằng đối phương đang ám chỉ chuyện gì đó.
“Tôi đã theo dõi từ rất sớm rồi.” Tạ Hào suy nghĩ một lát, thử thăm dò hỏi: “Sao cậu lại phát hiện ra cái này?”
Vừa rồi hắn còn nghi ngờ đây có phải là một sắp đặt khác của Đồng Hi không, lẽ nào nó thật sự định tác hợp cho hắn và Tiểu Hồ? Đây là sau một thời gian chung đụng, đã hoàn toàn công nhận hắn rồi?
Nhưng câu trả lời của Mạc Bắc Hồ đã nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của hắn, cậu nói: “Là Lộ Trưng gửi cho em ạ!”
“Ảnh tình cờ xem náo nhiệt rồi phát hiện ra.”
Tạ Hào lập tức thả lỏng.
Lộ Trưng à, vậy thì chắc chắn không có ẩn ý gì rồi.
Con người hắn ta từ trước đến nay đều không có ẩn ý gì cả.
…
Cuối tuần, Tết Trung thu.
Tạ Hào đã sớm hẹn trước với Mạc Bắc Hồ, dẫn cậu cùng về nhà ăn cơm tối, nhưng tình hình có thay đổi, buổi trưa hắn đã dẫn người đến rồi.
Ngày hôm nay Mạc Bắc Hồ không có công việc, đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, chỉ khó hiểu hỏi: “Tại sao buổi trưa đã đi rồi ạ?”
Tạ Hào nhẹ nhàng gật đầu với cậu: “Bởi vì buổi trưa có người muốn tới.”
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân: “Ai vậy? Em có quen không?”
Cậu nhớ tập tục của trung thu là “đoàn viên”, trừ khi là người một nhà, nếu không thì rất hiếm khi tụ họp cùng nhau đón lễ.
“Rất nhiều người, trong đó có người cậu đã từng gặp.” Tạ Hào cười cười với cậu: “Còn nhớ không? Từ Đông Dương, Từ Tây Nguyệt.”
“A!” Một vài ký ức nào đó của Mạc Bắc Hồ ùa về: “Đầu thạch cao! Archimedes!”
Tạ Hào không nhịn được bật cười: “Đúng vậy, chính là cái kia.”
Hắn giải thích một câu: “Vốn dĩ trung thu lần này chúng tôi định ở nhà tự mình đón, nhưng bà nội tôi nói muốn mọi người cùng nhau tụ tập, nên đã quyết định ăn cơm chung ở nhà chúng tôi.”
“Ngoài một nhà chúng tôi ra, còn có bà nội ông nội, bác cả, nhà dì út của tôi.”
Mạc Bắc Hồ bẻ ngón tay ra nghiên cứu quan hệ họ hàng nhà hắn, sau đó phản ứng lại: “Ngoài nhà họ Từ ra, dường như đều là họ hàng nhà anh.”
“Ừm.” Tạ Hào đè thấp giọng: “Tôi nghe nói, hình như là vì vị nhà họ Từ kia với em trai họ tôi sắp kết đôi rồi, sắp thành người một nhà, mọi người liền đến cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Hắn sợ Mạc Bắc Hồ có áp lực, vội vàng giải thích một câu: “Cậu cũng không cần bị áp lực, tiệc tại gia nhà tôi, ba tôi thường xuyên mời người trong công ty tham gia, lễ mừng thọ sáu mươi của bà nội tôi, Lộ Trưng, Tô Tiểu Ngọc đều tới.”
“Ồ…” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn đáp một tiếng, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vỗ vai Tạ Hào: “Anh yên tâm đi ông chủ, cho dù có nhiều người như vậy, em cũng không để lộ đuôi hồ ly đâu!”
“Cũng sẽ không làm mất mặt anh!”
Nụ cười của Tạ Hào dần dần tăng lên: “Ừm, tôi đương nhiên tin tưởng.”
…
Quản gia Trương lái xe, đưa bọn họ quay về nhà họ Tạ.
Tạ Hào vừa mới dẫn theo Mạc Bắc Hồ xuống xe, liền nhìn thấy cửa lớn nhà mình ầm một tiếng mở ra, một bóng người xông ra ngoài.
Mạc Bắc Hồ giật mình: “Ai mà nhiệt tình như vậy?”
Tạ Hào khẽ mày nhướng, đột nhiên có một dự cảm không lành.
“A a a--”
Hai bóng người gần như không phân biệt trước sau, một bước dài xông đến bên cạnh hai bọn họ, Mạc Bắc Hồ trước mắt loé lên, chỉ cảm thấy mình và Tạ Hào đồng thời bị đẩy về phía trước một bước, người chạy tới đã trốn sau lưng hai người họ.
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác quay đầu lại nhìn -- người đàn ông đầu đinh đang cố gắng cuộn người lại trốn sau lưng cậu nhìn hơi quen mắt, giống như đã từng quen biết.
Đối phương ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh nhận ra vỗ tay một cái: “Anh là cái người…”
“Từ Đông Dương!” Từ Đông Dương tự báo tên họ, mặt mày khổ sở ôm đầu mình: “Tôi biết thay đổi rất lớn, nhưng khoan hãy nói cái này, Tiểu Hồ, giúp tôi cản người ta lại! Tôi biết sức lực cậu rất lớn!”
Trong lúc hai người nói chuyện, những người khác đang đuổi theo hai bóng người này cũng đã xông đến gần.
Một phu nhân châu quang bảo khí cảm xúc kích động thét chói tai nhào lên, nhưng giày cao gót bị trẹo một cái, mắt thấy sắp ngã xuống.
Người đàn ông vẻ ngoài phú quý tròn trịa ở phía sau kinh hoảng luống cuống muốn tới đỡ, bản thân cũng lảo đảo một cái bổ nhào xuống đất.
Mắt thấy sắp xảy ra một vụ t//ai n//ạn va chạm thảm khốc, Mạc Bắc Hồ một bước dài tiến lên trước, một tay một người xách hai vị đồng chí rõ ràng cân nặng không nhẹ lên.
Tạ Hào đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn cậu em họ Lộ Trạch sau lưng mình, cười một tiếng: “Dì út, dượng, chất lượng quần áo của hai người tốt thật.”
Người dượng tròn trịa kia cười gượng một tiếng chào hỏi: “Tiểu Tạ à, lâu rồi không gặp, lại đẹp trai thêm rồi.”
Tạ Hào hỏi: “Cho nên… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
