Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 109
Người phụ nữ được Tạ Hào gọi là “dì út” đột nhiên bộc phát ra một tràng thét chói tai: “Đừng cản tôi, tôi muốn đánh ch//ết nó!”
“Mẹ--” Nhìn thấy Tạ Hào ở đây, em trai họ Lộ Trạch đang trốn sau lưng hắn thăm dò thò đầu ra, hỏi bà: “Là muốn đánh ch//ết con, hay là đánh ch//ết cậu ấy?”
Cậu ta chỉ chỉ vào Từ Đông Dương bên cạnh.
Mắt thấy dì út càng ra sức giãy giụa hơn, Mạc Bắc Hồ vội vàng xách bà ra xa một chút, nhưng vẫn không dám buông tay.
Bị chen ngang như vậy, những người khác cuối cùng cũng đã đuổi ra ngoài, phía sau còn có nhóc Khả Khả hóng náo nhiệt, trong đám người hỗn loạn, một mình vui vẻ chạy về phía Mạc Bắc Hồ.
Hiện trường loạn thành một nồi cháo, nhưng trong lúc lộn xộn, vẫn có người đỡ hai người đang bị Mạc Bắc Hồ xách xuống, sau đó dẫn hai người vừa mới chạy trốn, cùng nhau quay về phòng khách chính.
Trong lời kể mồm năm miệng mười của mỗi người, Tạ Hào đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nghẹn cười cố gắng gỡ rối mọi chuyện cho rõ ràng: “Nói cách khác, vốn dĩ mọi người định tác hợp cho Lộ Trạch và Từ Tây Nguyệt, nên đã tìm cách để hai người bọn họ thêm phương thức liên lạc, để hai bọn họ riêng tư trao đổi một chút.”
Hắn nhìn về phía hai đương sự, Từ Tây Nguyệt và Lộ Trạch đồng thời gật gật đầu.
Từ Tây Nguyệt nói: “Nhưng tôi không thích nói chuyện phiếm, hơn nữa hạng mục nghiên cứu gần đây của tôi thời gian rất gấp.”
Lộ Trạch gãi gãi đầu: “Tôi cũng không biết làm sao để nói chuyện phiếm với con gái.”
“Theo lẽ thường mà nói, chính là hai người không có tia lửa điện nào, cũng sẽ không có diễn biến tiếp theo.” Tạ Hào khóe miệng mang ý cười, liếc mắt nhìn Từ Đông Dương một cái: “Nhưng ai mà biết được, ở đây còn có Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra.”
“Khụ.” Từ Đông Dương ngại ngùng hắng hắng giọng: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy, có thể gặp mặt một lần rồi mới quyết định.”
“Nếu không thì hai người không có sở thích chung cũng không có liên hệ gì, sao có thể nói chuyện hợp nhau được?”
Cậu ta thao thao bất tuyệt: “Nhưng một khi đã tạo ra liên hệ, cho dù chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng có thể nói về bữa cơm này, nói về chuyện trước và sau đó.”
“Tôi cũng là vì Tây Nguyệt nên mới đề nghị để bọn họ gặp mặt một lần!”
Từ Tây Nguyệt tán đồng gật gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy thật sự muốn giúp đỡ, nhưng tôi cũng thật sự hơi bận rộn, nên đã ủy thác anh ấy giúp tôi nói chuyện với đối phương, hỏi người ta có bằng lòng gặp mặt không.”
“Tôi đã đưa tài khoản của tôi cho anh ấy.”
Từ Đông Dương ngại ngùng xoa xoa tay: “Nhưng gặp mặt thì dù sao cũng nên có chút lót đường đúng không.”
“Nếu để em gái tôi làm, vậy thì chắc chắn sẽ là khởi đầu cứng nhắc đến không thể cứng nhắc hơn, cho nên, tôi đã lót đường, nói chuyện với người ta vài ngày trước.”
“Ồ--” Tạ Hào nhìn về phía Lộ Trạch đang không hó hé tiếng nào.
Lộ Trạch đối diện với ánh mắt của hắn, có vẻ hơi hơi ngại ngùng: “…Anh đừng nhìn tôi.”
Tạ Hào nhướng mày: “Đối diện đổi người mà cậu cũng không nhìn ra?”
“Không có, trước đây em cũng không thân với cô ấy.” Lộ Trạch tỏ ra có hơi tủi thân: “Em còn tưởng cô ấy tìm quân sư rồi, tự dưng lại biết nói chuyện như vậy, nói chuyện lọt đến tận đáy lòng em.”
Từ Đông Dương ngượng ngùng ho khan một tiếng
Mắt thấy biểu cảm của dì út lại trở nên khó coi, Tạ Hào nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhưng dù sao đi nữa, sau đó Từ Tây Nguyệt và Lộ Trạch vẫn gặp mặt một lần, đúng không?”
“Đúng vậy.” Từ Tây Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi đã rút ngắn một chút thời gian làm thí nghiệm.”
“Nhưng mà, qua trao đổi ngắn ngủi, tôi cảm thấy quy hoạch tương lai của chúng tôi có sự khác biệt rất lớn…”
Lộ Trạch nhỏ giọng nói: “Em cũng cảm thấy cô ấy rất khác so với lúc trên mạng.”
“Dù sao thì chính là không thành mà.”
“Em đã suy nghĩ, về nhà nghiêm túc gửi tin nhắn cho cô ấy, nói rằng tuy trước đây nói chuyện rất vui, nhưng không ngờ hiện thực lại không có chút cảm giác nào cả, nói một tràng dài…”
Cậu ta có hơi u sầu: “Em còn còn gửi cho cô ấy cả một bài văn nhỏ.”
“Tôi đã nhận được.” Từ Tây Nguyệt nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi cảm thấy thái độ của người ta rất nghiêm túc, nhưng cũng không phải gửi cho tôi, bởi vì đa số chuyện cậu ấy miêu tả tôi đều không có chút ấn tượng nào, nên tôi đã chuyển tiếp nó cho người thật sự nên xem.”
Từ Đông Dương gần như hoàn toàn buông xuôi mà nói: “Đúng vậy, chính là cho tôi xem.”
“Tôi cảm thấy rất rối rắm, nhưng Tây Nguyệt nói, người nghiêm túc đối với tình cảm cũng nên nhận được sự đối xử nghiêm túc, cho nên lần này, tôi đã nhờ Tây Nguyệt giúp tôi hẹn cậu ấy ra ngoài, sau đó, tôi đã nói sự thật với cậu ấy.”
Mạc Bắc Hồ nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ, giống như âm thanh của đồ vật gì đó bị nứt ra, cậu lén liếc mắt nhìn dì út đang ngồi bên cạnh mình, một tay của bà đang nắm lấy tay vịn, gắt gao nắm chặt.
-- Vừa rồi Tạ Hào cố tình sắp xếp cậu ngồi bên cạnh dì út cũng là có ẩn ý khác, hắn nói nếu dì út lại bất thình lình nổi điên làm khó dễ, thì cậu phải nhanh chóng khống chế đối phương.
Mạc Bắc Hồ căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của bà ấy.
Lộ Trạch cũng liếc trộm sắc mặt của mẹ mình, hắng hắng giọng, nói: “Con, con quyết định lại thử xem sao.”
“Cho dù cậu ấy là nam hay nữ, con đều cảm thấy con rất khó gặp được người tâm đầu ý hợp với con như vậy.”
Cậu ta đưa hai tay khoa tay múa chân, cố gắng truyền đạt thông tin này tới phụ huynh: “Chính là cái cảm giác, cho dù con nói chuyện gì, ngữ nghĩa có rõ ràng hay không, cậu ấy đều có thể hiểu rõ ràng suy nghĩ của con…”
“Con!” Dì út đột nhiên định đứng bật dậy, Mạc Bắc Hồ hoảng hốt đứng bật dậy theo, vội vàng đè đối phương ngồi xuống lại.
“Có gì từ từ nói chuyện mà!” Mạc Bắc Hồ vội vàng an ủi: “Là nam hay nữ cũng đâu quan trọng như vậy, dù sao cũng là con người mà!”
Lông mày của Tạ Hào giật giật.
“Lời này nói hay thật.” Dượng mặt mày khổ sở: “Chẳng lẽ còn có ai nhìn trúng người không phải người sao?”
Tạ Hào cảm thấy dường như có người đang đá xoáy mình.
“Cho nên.” Ba Từ vẫn luôn ngồi bên cạnh, thoạt nhìn có vẻ tương đối bình tĩnh hít sâu một hơi, day day thái dương đang giật thình thịch mà hỏi: “Các người nói tiếp xúc không tồi, tiến triển rất thuận lợi, là lừa gạt chúng ta, đúng không?”
“Đúng là rất thuận lợi mà.” Từ Đông Dương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ là không nói chủ ngữ thôi, không tính là lừa gạt…”
“Từ Đông Dương!” Ba Từ đột nhiên đứng dậy.
Mạc Bắc Hồ vừa mới đè xong người bên này, quay đầu sải một bước dài xông lên, cũng ấn ông ấy ngồi xuống lại: “Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.”
Cậu dường như đang chơi game đập chuột phiên bản người thật.
Nhân loại, thật không khiến hồ hồ bớt lo mà.
Mí mắt Từ Đông Dương cũng không thèm run một chút, hiển nhiên đã quen với loại sư tử rống này rồi -- dù sao cậu ta cũng đã công khai come out, năm đó đã trải qua một trận như vậy, bây giờ cũng chẳng đau chẳng ngứa.
“Còn con nữa!” Mắt thấy Từ Đông Dương dầu muối không vào, ba Từ tức muốn hộc máu chỉ vào Từ Tây Nguyệt: “Thằng kia là một đồ kh//ốn nạn thì cũng thôi đi, còn con thì sao! Con cũng theo bọn nó làm bậy, theo bọn nó cùng nhau lừa gạt chúng ta!”
“Ôi không liên quan đến em ấy mà.” Từ Đông Dương ngẩng đầu ưỡn ngực che chở cho em gái: “Là con không cho em ấy nói.”
“Con lo lắng sau khi em ấy nói không thích hợp, chúng ta qua lại sẽ khó xử, cho nên mới nhờ em ấy che đậy giúp bọn con.”
“Đúng đúng.” Lộ Trạch cũng phụ họa theo: “Không liên quan đến em gái…”
Dì út thét lên: “Ai cho phép cậu gọi nó là em gái!”
“Cậu còn hùa theo người ta mà gọi!”
Mắt thấy dì út sắp đại nghĩa diệt thân, xông lên định xử thằng con nhà mình trước.
“Được rồi.” Giữa một mảnh hỗn loạn, một giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng vang lên, hiện trường im lặng trong một chớp mắt.
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy trên mặt bà lão đang ngồi ghế chủ vị không có bao nhiêu ý cười, trông có hơi mệt mỏi: “Chúng ta đến đây để đón trung thu, ăn bữa cơm đoàn viên.”
“Các cô các cậu cãi nhau như vậy, là muốn cãi cho tan nhà nát cửa sao?”
Dì út “ầm” một tiếng ngồi phịch xuống ghế của mình, mắt lập tức đỏ hoe: “Vậy thì cái gì cũng mặc kệ không quản? Chỉ vì hòa khí nên cứ mặc kệ nó muốn làm gì thì làm sao?”
Bà lão thở dài một hơi.
Bà ấy nở nụ cười, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, hỏi cậu: “Tiểu Hồ là lần đầu đến đây à?”
“Không phải ạ.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn lắc đầu: “Con từng đến một lần rồi ạ.”
“Vậy à.” Bà lão cười vô cùng hiền từ: “Thằng nhóc Tạ Hào này từ nhỏ tính cách đã cô độc quái gở, bạn bè không nhiều, con bằng lòng ở bên nó nhiều hơn thì rất tốt, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn.”
“Con xem, khó khăn lắm mới đến một chuyến, lại để con phải nhìn trò cười.”
“Không sao đâu bà nội.” Tạ Hào cười cười: “Tiểu Hồ là người nhà mình.”
Bà lão mỉm cười gật gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Khó khăn lắm mới tụ họp, đừng nói những chuyện không vui này.”
“Con cháu tự có phúc của con cháu, vui vui vẻ vẻ khỏe mạnh, còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.”
“Ăn cơm, tất cả cùng nhau ăn cơm.”
Với tư cách là chủ nhà, Tạ Chấn Phong lúc này mới mở miệng: “Được rồi, món ăn đầu bếp chuẩn bị sắp nguội cả rồi, mọi người cũng đói rồi đúng không?”
“Hôm nay tôi còn cố tình dậy sớm đi câu cá!”
Tạ Hào không khách sáo bổ sung thêm một câu: “Là câu hay là vớt…”
“Thằng nhóc thối!” Tạ Chấn Phong làm bộ muốn đánh hắn.
Có hai người bọn họ khuấy động không khí như vậy, bầu không khí đông cứng tại hiện trường cuối cùng cũng hơi thả lỏng đi một chút.
Dì út quay đầu lại nhìn thấy Lộ Trạch vẫn còn đứng chung với Từ Đông Dương Từ Tây Nguyệt, tức sôi m//áu, trừng mắt nói với cậu ta: “Mày ra ngoài cửa mà ăn! Thích con trai thì mày đừng có vào nhà ăn!”
Lộ Trạch cứng cổ: “Đi thì đi!”
Nói xong, cậu ta thật sự xoay người đi ra ngoài cửa.
Từ Đông Dương do dự một chút, cũng đi theo ra ngoài.
Từ Tây Nguyệt suy nghĩ một lát, cũng xoay người theo.
Ba Từ vội vàng gọi cô ấy lại: “Con lại đi đâu đấy!”
Từ Tây Nguyệt không chắc chắn lắm mà nói: “Con nghĩ chắc là con thích con trai.”
Ba Từ: “…”
Dì út: “…”
“Hít--” Tạ Hào day day thái dương: “Còn có kiểu chia bàn như thế này nữa à?”
“Hay là tôi ra ngoài dọn một cái bàn nhé, đi, Tiểu Hồ, chúng ta cũng ngồi bàn bên ngoài kia.”
Hắn thuận tay vớt nhóc Khả Khả đang dán vào bắp chân Mạc Bắc Hồ lên: “Mày cũng đi, bàn có xu hướng tính dục nam.”
Dì út đại kinh thất sắc: “Ý gì đây, sao mấy đứa đều muốn…”
Mắt thấy Triệu Vân Khởi bắn ánh mắt tình viên đạn tới, Tạ Hào lập tức khiêm tốn lại: “Con đùa thôi, đó là bàn trẻ con.”
“Tiểu Hồ, chúng ta đi dẫn bọn họ về, đứa nào không nghe lời thì trực tiếp khiêng vào.”
"Được!" Mạc Bắc Hồ xắn tay áo, tích cực hưởng ứng.
Hai người cùng nhau ra ngoài, Tạ Hào duỗi lưng, không vội đưa người về, liếc mắt nhìn Từ Đông Dương một cái, hỏi cậu ta: "Thật sự giống như các cậu nói à?"
"Đương nhiên rồi." Từ Đông Dương bĩu môi: "Tôi đã hạ quyết tâm rất lớn mới thẳng thắn, lừa mọi người làm gì?"
Tạ Hào chỉ vào cậu ta: "Tóc cậu lại làm sao thế này?"
"Tôi nhuộm một đầu tóc xoăn màu hồng." Từ Đông Dương phẫn nộ siết chặt nắm đấm: "Bị ba tôi dùng tông đơ cạo rồi!"
"Tôi sẽ không khuất phục! Ông ấy nghĩ đầu đinh có thể ngăn cản tui chắc! Sau khi qua lễ tôi sẽ biến thành một quả kiwi màu hồng!"
Tạ Hào không nhịn được bật cười thành tiếng: "Đi thôi, ăn cơm trước đã."
Lộ Trạch lầm bầm một tiếng: "Còn ăn uống gì nữa, có thể ăn được một bữa cơm trọn vẹn không đây?"
"Đương nhiên có thể." Tạ Hào cười rộ lên, không chút thương tình bổ sung: "Nhưng chờ cậu về thì chưa chắc."
"Hãy trân trọng bữa trưa tuyệt vời nhất này đi."
Lộ Trạch: "..."
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
