Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 110

Sau khi trải qua một vài trở ngại, mọi người cuối cùng vẫn ngồi xuống trước bàn tròn lớn.

Mặc dù không khí thật sự hơi kỳ lạ, nhưng Tạ Chấn Phong vẫn giả vờ như không hay biết gì, hắng hắng giọng sau đó mở miệng: "Ôi chà, Tết Trung Thu, hiếm khi mọi người tề tựu đông đủ một nhà, vui vẻ lên nào!"

"Nào, xem món tứ thế đồng đường* đầu bếp nhà tôi nấu này!"

*Tứ Thế Đồng Đường: tên đặt mang ý nghĩa may mắn: bốn đời cùng nhau chung sống.

Trên mặt ông ấy mang theo ý cười, nhưng dì nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì!"

Triệu Vân Khởi vội vàng dùng khuỷu tay huých ông ấy một cái ở bên dưới, cười nói: "Là món thịt viên tứ hỉ, muốn đặt một cái tên may mắn một chút thôi."

Dì nhỏ đau buồn từ trong lòng, quay đầu nói: "Tứ thế đồng đường cái gì, nhà tôi sợ là không nhìn thấy được."

Triệu Vân Khởi cười gượng hai tiếng: "Vậy, vậy ăn một chút rau đi! Cải cúc xào..."

Dì út ôm mặt: "Tôi không nghe được chữ "Đồng"!"

*Cải cúc xào Hán Việt là thanh xào đồng hao, có lẽ đang liên tưởng đồng trong đồng tính.

Triệu Vân Khởi nhắm mắt lại, không nói gì vỗ vào miệng mình một cái.

Bà nội cau mày: "Ăn cơm cho đàng hoàng!"

Dì út tủi thân mếu máo, xoay đầu sang một bên.

Bà nội nhìn về phía Lộ Trạch: "Cháu cũng vậy, có chuyện gì từ từ nói với gia đình, tại sao phải đợi đến bây giờ, che giấu không nổi nữa mới làm loạn lên, khiến người lớn đau lòng biết bao?"

Lộ Trạch thành thành thật thật cúi đầu, không cãi lời bà nội.

"Mọi người đều nghĩ thoáng một chút." Bà nội nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười nói: "Đợi đến tuổi của tôi, mấy đứa đều sẽ hiểu, chỉ cần người nhà ở bên cạnh thì tốt đẹp hơn bất cứ thứ gì."

"Ôi chao." Dượng bất đắc dĩ cười cười: "Mẹ nói xem chuyện này làm sao đây... Vốn dĩ bọn con đều nghĩ mấy đứa nhỏ ở bên nhau rất ổn, lần này coi như gặp mặt thông gia, con còn mang theo quà."

Lộ Trạch nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không phải không thể tặng mà..."

"Mày!" Dì nhỏ đập bàn muốn đứng lên, Tạ Hào kịp thời cắt ngang lời bà, trầm ngâm nói: "Con đang nghĩ, Lộ Trạch và Từ Đông Dương, nên là nhà ai đưa sính lễ cho nhà ai đây?"

Trong lúc nhất thời, dì nhỏ ngây ngẩn cả người, cha Từ mẹ Từ cũng ngây ngẩn cả người.

Dượng cướp lời nói trước: "Vậy chắc chắn vẫn là nhà của chúng tôi..."

"Ấy ấy ấy--" Cha Từ vội vàng ngăn lại, ông há miệng th* d*c, dường như muốn gọi "thông gia", lại nhịn xuống, cố gắng lập luận hợp tình hợp lý: "Con trai nhà tôi đây, dù sao cũng là con trai, tôi cũng không định gả nó ra ngoài, sao có thể là nhà anh đưa sính lễ được?"

"Nhưng nhà chúng tôi... Chúng tôi..." Dượng nhìn chằm chằm Lộ Trạch, đột nhiên nói: "Nhà của chúng tôi dáng người cao hơn!"

"Thì làm sao?" Cha Từ trừng mắt: "Đứa nhà chúng tôi còn béo hơn một chút!"

"Ơi! Ba nói gì vậy!" Từ Đông Dương phẫn nộ ôm ấp bụng nhỏ của mình: "Tỉ lệ mỡ gần đây của con vô cùng đạt tiêu chuẩn có được không!"

Từ Tây Nguyệt suy ngẫm một lát rồi mở miệng: "Tình huống này có hơi đặc biệt, con nghĩ, những phong tục cưới hỏi trước đây, có lẽ không áp dụng được."

"Chúng ta có thể thông qua phương pháp khác, chẳng hạn như..."

Lộ Trạch đột nhiên ý thức được chuyện gì, mặt mày lập tức đỏ bừng nói: "Nhưng bọn con chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp thuần khiết thôi, vẫn chưa, chưa có..."

Từ Đông Dương hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo dựng thẳng một ngón tay lên: "Tôi đảm nhận vị trí 1."

Lộ Trạch khiếp sợ quay đầu nhìn cậu ta: "Hả?"

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Từ Đông Dương khiêu khích nhướng mày: "1 kiều diễm cũng là 1."

Mạc Bắc Hồ không hiểu lắm, ghé sát tai Tạ Hào hỏi: "1 là gì vậy?"

"Khụ." Tạ Hào hạ giọng: "Lát nữa tôi giải thích cho cậu, bây giờ không tiện lắm."

Mạc Bắc Hồ đành phải gật gật đầu, tiếp tục như lọt vào trong sương mù mà nghe tiếp.

Từ Tây Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ mở miệng: "Em nói là, có thể dựa theo tuổi tác, hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Lộ Trạch: "..."

Từ Đông Dương: "...Trẻ con đừng hỏi."

"Khụ." Cha Từ hồi phục tinh thần ngay lập tức: "Vậy vẫn là nhà chúng tôi, cậu xem, vừa hay thằng con bất hiếu này lớn hơn vài tuổi!"

Nụ cười trên mặt ông ấy cũng chân thành hơn một chút: "Anh xem, dù sao tôi cũng không thể gả con gái hai lần được đúng không?"

"Không sao cả." Dì nhỏ đột nhiên phản ứng lại, tham gia viện trợ cho dượng: "Tây Nguyệt tài giỏi như vậy, anh có thể tuyển rể cho con bé, thời đại này rồi, con gái cũng không nhất thiết lúc nào cũng phải gả đi!"

"Anh xem, nhà anh tốt xấu gì cũng có hai đứa nhỏ, nhà tôi chỉ có một, chi bằng đều về nhà tôi..."

"Có ai tôn trọng ý kiến của bọn con một chút không?" Từ Đông Dương cố gắng chen vào: "Hai đứa con vẫn chưa đi đến bước kết hôn..."

"Có ý gì?" Mẹ Từ cảnh giác nhìn sang: "Con sẽ không nói với mẹ, con chỉ chơi đùa thôi đúng không?"

"Đương nhiên cũng không phải." Từ Đông Dương ngượng ngùng nhìn Lộ Trạch, căng da đầu nói: "Nhưng bây giờ người trẻ tuổi yêu đương không phải chỉ cần một chút hảo cảm đã có thể kết hôn ngay được, trời ạ mọi người đừng lo lắng nữa, để bọn con tự mình giải quyết được không?"

"Con đừng quan tâm!" Cha Từ đã nóng máu lên rồi: "Các con cứ yêu đương của các con, chuyện kết hôn để chúng ta nói, ngồi xuống! Nói của con đi!"

Từ Tây Nguyệt giúp đỡ phiên dịch: "Ý của ông ấy chắc là bảo anh ăn cơm."

Từ Đông Dương cạn lời giật giật khóe miệng.

Bà nội hơi hơi cau mày, nhìn bọn họ lại bắt đầu tranh cãi.

Chỉ là lúc này đang tranh cãi chuyện kết hôn, trong náo nhiệt còn mang theo chút vui mừng, bà cũng không biết có nên ngăn cản hay không.

Tạ Chấn Phong gắp cho bà một miếng thịt cá đã lọc xương, nói với bà: "Mẹ, mẹ ăn đi, đừng quan tâm bọn họ."

"Con cháu tự có phúc của con cháu, không bận tâm con cháu mẹ hưởng phúc."

Bà nội bất đắc dĩ nhìn Tạ Chấn Phong: "Con nhìn thoáng thật đấy."

Bà liếc mắt nhìn Tạ Hào: "Thằng nhóc nhà con vẫn chưa có tin vui đâu, đã nhìn trúng con gái nhà nào chưa?"

Vẻ mặt Tạ Hào khẽ động, cười nói: "Bà nội, chưa chắc đã là con gái đâu."

"Ha ha." Tạ Chấn Phong cười lạnh hai tiếng: "Thằng nhóc nhà con, đừng nói là con trai hay con gái, chỉ cần nó dẫn một con người về thôi là con đã thắp nhang cảm tạ rồi."

"Con chỉ sợ có ngày nó dẫn một con rùa về nói kết hôn."

"Nói cái gì? Sao lại mắng người vậy." Tạ Hào nhướng mày phản bác: "Ít nhất cũng phải là hồ ly chứ."

Bà nội tò mò hỏi: "Tại sao lại là hồ ly?"

Tạ Hào cười cong mắt: "Bởi vì con thích, bà nội."

Bà nội bất đắc dĩ cười rộ lên, bà gật đầu nói: "Được, đến lúc đó xây cho con một sở thú thật lớn, để con nuôi hồ ly nhỏ con thích bên trong."

Tạ Hào nhẹ nhàng chạm chạm Mạc Bắc Hồ, hạ giọng hỏi cậu: "Nghe thấy chưa?"

"Hửm?" Mạc Bắc Hồ giật mình.

Tạ Hào hắng hắng giọng: "Nhà của tôi rất thoáng."

"Hơn nữa tôi cũng có một em gái."

Hắn ôm Khả Khả đang cố gắng trèo lên chân Mạc Bắc Hồ: "Gả hay cưới tôi đều có thể, không kén chọn đâu."

Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn hắn, không hiểu ra sao mà gật đầu, trả lời: "Tui cũng không kén chọn."

Cậu dùng giọng nói càng nhỏ hơn trả lời: "Hồ ly tinh bọn em không quan trọng mấy chuyện này."

Tạ Hào lộ ra nụ cười hài lòng, ngẩng đầu lên, Triệu Vân Khởi ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bọn họ.

Tạ Chấn Phong đang gắp thịt bên sườn cá mà bà ấy thích ăn vào trong chén, lại bị Triệu Vân Khởi thục cùi chỏ một cái.

"Ôi ôi!" Tạ Chấn Phong oan ức trả lời: "Da cá anh gắp cho em rớt rồi!"

"Không phải cái đó!" Triệu Vân Khởi hận sắt không thành thép, quay đầu tặng ông ấy một cái chưởng: "Tôi bảo ông nhìn đối diện!"

Tạ Chấn Phong ngẩng đầu lên, Tạ Hào đang gắp thức ăn cho Mạc Bắc Hồ, không hiểu chuyện gì: "Sao vậy?"

Triệu Vân Khởi thở dài một hơi: "Cái này mà ông cũng không nhìn ra?"

Bà ấy nhìn bà nội, hạ giọng: "Tối về nói với ông."

Tạ Chấn Phong hài lòng gật gật đầu.

Đêm xuống, sau khi tiễn hai nhà vẫn chưa phân rõ phải trái đi, mọi người ai về phòng nấy.

Tạ Hào giảng giải cho Mạc Bắc Hồ về ứng dụng bổ sung của hai chữ số "0" và "1" ngoài ý nghĩa số học Ả Rập kia, còn Triệu Vân Khởi phụ trách giảng giải cho Tạ Chấn Phong những chỗ khác thường giữa Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ ngoài mối quan hệ kia.

Màn đêm buông xuống, cả trạch viện nhà họ Tạ vô cùng an tĩnh, bao trùm trong bầu không khí hòa hợp của chuyện phiếm.

...

Những ngày sau đó, trọng tâm của Mạc Bắc Hồ đặt vào việc tuyên truyền cho .

Nền tảng đã mua bản quyền độc quyền rất xem trọng bộ phim này của đạo diễn Đặng, chi một số tiền lớn cho việc tuyên truyền, cũng tung ra các tiêu đề như "Bộ phim truyền hình đầu tiên của Ảnh Đế Lộ Trưng", "Tác phẩm chuyển mình của Ảnh Đế" và vân vân, sau khi oanh tạc một vòng, lại kéo Mạc Bắc Hồ ra tuyên truyền, gán cho cậu danh hiệu "Người nối nghiệp Lộ Trưng Thiên Hỏa", "Sư đồ trong phim sư huynh đệ ngoài đời", kéo mức độ kỳ vọng của cả bộ phim lên cao không ít.

Khiến đạo diễn Đặng càng thêm ngủ không yên.

Lộ Trưng dẫn theo Mạc Bắc Hồ đi thăm ông ấy vài lần, gần như lần nào cũng có thể nhìn thấy ông ấy bước ra với hai quầng thâm to đùng dưới mắt, từng bước tiến hóa thành quốc bảo.

Mặc dù Mạc Bắc Hồ lần nào cũng tìm mọi cách để ông ấy ngủ một giấc thật ngon bù lại, nhưng ước chừng trước khi bộ phim truyền hình thực sự phát sóng và trần ai lạc định, trái tim của đạo diễn Đặng sẽ không thật sự an tâm.

Ngoài ra, cũng có một vài kịch bản khác tìm đến Mạc Bắc Hồ để bàn bạc.

Hệ thống không thừa thắng xông lên mạo hiểm nhận hết, mà là lựa chọn cẩn thận một lần, chỉ giữ lại vài kịch bản.

Đáng tiếc chính là, sau khi tiếp xúc sơ bộ, đều bởi vì các loại nguyên nhân mà không đạt thành hợp tác.

Nhưng ngoài những chuyện này ra, quay quảng cáo, lễ hội thời trang, hoạt động thương mại của cậu cũng không hề ít đi, cộng thêm những lớp học kia, cuộc sống vô cùng bận rộn.

Thời tiết dần dần trở nên se lạnh.

Mạc Bắc Hồ đứng trước cửa tòa nhà công ty, ôm một cốc trà sữa nóng, Tạ Hào đứng sóng vai với cậu.

Phía sau là hệ thống, chị gái lễ tân cầm điện thoại, cùng với quản gia Trương đang nở nụ cười hiền từ, có cả anh trai bảo vệ nhiệt tình hóng chuyện.

"Đến rồi!" Chị gái lễ tân phấn khích nhảy dựng lên: "Ra rồi!"

Trên tòa nhà đối diện xuất hiện đoạn quảng cáo, Mạc Bắc Hồ mặc một bộ đồ thể thao, trên đầu đeo băng đô thể thao đạp xe lướt qua khung hình, khi đi qua camera thì để lộ một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

-- Quảng cáo bán xe đạp.

"Chúc mừng Tiểu Hồ!" Hệ thống kiêu ngạo chống nạnh: "Lại một lần nữa được bước lên vương tọa!"

"Hì hì!" Mạc Bắc Hồ cười ngây ngô hai tiếng, có chút thỏa mãn thở ra một hơi.

Không uổng công lúc trước cậu đã nỗ lực học đạp xe đạp!

Phương tiện giao thông của thế giới nhân loại thật nhiều, trước học xe hơi sau học xe đạp, may mắn là những thứ như tàu điện ngầm, xe buýt, máy bay gì đó cậu không cần học.

...Không, suy xét đến lộ tuyến quay phim sau này, nói không chừng cậu thật sự phải học.

Mạc Bắc Hồ yên lặng nhấp một ngụm trà sữa nóng, luôn cảm thấy một ngụm trà này chạy một đường từ dạ dày xuống đến trong lòng.

Tạ Hào cười cười, hỏi cậu: "Đồng Hi đã thảo luận với Cát Minh rồi, nói trước Tết năm nay không có ý định nhận phim mới cho cậu nữa, hắn muốn đăng ký thêm cho cậu vài lớp học, học thêm chút kỹ năng."

"Vừa vặn, bên Chu Vân Thượng chính thức gửi lời mời đến, không chỉ mời cậu đóng vai chính, ông ấy còn muốn dẫn theo cậu cùng đi thực tế sưu tầm phong tục."

"Khụ, cá nhân tôi cảm thấy có hơi không yên tâm, cho nên yêu cầu phải đưa cả tôi đi cùng."

Hắn nhẹ nhàng chớp mắt vài cái: "Tôi vẫn còn vài ngày nghỉ phép năm."

"Cho nên..."

Hắn hạ giọng ghé sát tai Mạc Bắc Hồ hỏi: "Có muốn đi không? Chúng ta có thể kéo dài thời gian ra một chút, khoảng một tuần, trong lúc sưu tầm phong tục cũng thưởng thức món ngon địa phương."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 110
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...