Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 111
Hai mắt Mạc Bắc Hồ lập tức sáng lên.
Cậu không sợ Chu Vân Thượng lắm, nhưng vẫn chưa quá thân thiết với ông ấy, nếu cùng đi thực tế với ông ấy thì khó tránh khỏi cảm thấy hơi chút xấu hổ.
Có Tạ Hào đi cùng là được rồi, Mạc Bắc Hồ nghĩ, cậu chưa từng nhìn thấy Tạ Hào xấu hổ trước mặt ai bao giờ.
Sau khi nói rõ, Tạ Hào đứng ra liên hệ với Chu Vân Thượng, cuối cùng thành viên của chuyến đi này được chốt lại là hai người một hồ một thống.
Chu Vân Thượng, Tạ Hào, cùng với Mạc Bắc Hồ và Đồng Hi.
Chu Vân Thượng nghe nói người đại diện của Mạc Bắc Hồ cũng đi, dứt khoát bảo trợ lý của mình không cần đi nữa -- ông ấy dường như rất quen thuộc với chuyện tự mình ra ngoài trải nghiệm thực tế, có kinh nghiệm tâm đắc với loại hình du lịch đường dài tự lái này.
...
"Lên xe đi." Chu Vân Thượng đeo ba lô hai dây, trên người vác hai cái máy ảnh, gật đầu với bọn họ, ra hiệu họ lên chiếc xe việt dã của mình.
Tạ Hào đánh giá xe của ông ấy.
Hắn cũng hiếm khi đổi sang một bộ trang phục thường ngày, thoát khỏi tây trang tinh xảo cũng giống như cởi bỏ áo khoác của công tử quý tộc, trông như một sinh viên đại học.
"Tại sao không trực tiếp thuê một chiếc xe ở địa phương?" Tạ Hào có bằng lái, nhưng không thích lái xe lắm, nhất là lái xe đường dài, hắn nhún nhún vai: "Tôi cảm thấy chú cũng không phải muốn tiết kiệm tiền."
"Bởi vì tôi cũng không biết đích đến trong lòng tôi ở đâu." Chu Vân Thượng phối hợp trả lời, không nhắc đến diễn xuất và điện ảnh, ông ấy trong cuộc sống hàng ngày trông giống như một người đàn ông trung niên hơi buồn bã, cũng khá dễ nói chuyện: "Lái xe đi suốt một đường, biết đâu có lần nào lái sai đường, sẽ tìm thấy ngôi làng mà tôi muốn."
Ông ấy ngồi lên ghế lái: "Tôi lái trước, mệt thì đổi với các cậu."
"Được thôi." Tạ Hào cũng không từ chối nhiều, cười cười nói: "Xem như là trải nghiệm mới trong nhân sinh vậy."
Hắn và Mạc Bắc Hồ cùng ngồi ghế sau, hệ thống ngồi ở ghế phụ.
Chu Vân Thượng khởi động xe, thở ra một hơi nói: "Lời mời kia, cậu đã xem chưa?"
Ông ấy đang hỏi Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu: "Tôi xem rồi."
Cậu hơi chút do dự nói: "Nhưng cái đó chắc không thể được gọi là kịch bản đâu."
"Ừm." Chu Vân Thượng tán thành gật gật đầu: "Chỉ là ý tưởng."
"Tôi đã nghĩ đến chuyện có thể trong toàn bộ bộ phim không cần cậu nói một lời nào, hoặc là dùng màu sắc vô cùng sặc sỡ tạo nên hình ảnh ảo giác, vẫn chưa quyết định xong, cho nên không thể cho cậu một kịch bản quá hoàn chỉnh được."
"Đó là câu chuyện trong tưởng tượng của tôi, tôi từng nghĩ đến chuyện dùng địa danh cụ thể, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn quyết định tạo ra một thời đại hư cấu, một địa điểm hư cấu."
"Thời đại quá cụ thể, dễ khiến người khác suy rộng đến hiện đại, tôi không thích kiểu ẩn dụ này."
Ông ấy cầm vô lăng thao thao bất tuyệt: "Cho nên, tôi cần một địa điểm hoàn toàn độc lập, hoàn toàn hư cấu, nhưng tìm kiếm nhiều nơi, đều cảm thấy không đủ phù hợp với tưởng tượng của tôi."
Tạ Hào cười một tiếng: "Mà càng phiền phức chính là, chính chú cũng không biết tưởng tượng của mình sẽ như thế nào, cho nên mới phải không ngừng tìm kiếm linh cảm thực tế, để hoàn thiện tưởng tượng của mình."
Chu Vân Thượng im lặng một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu đã có tưởng tượng cụ thể thì cho dù không có ngôi làng như vậy, tôi cũng có thể dựng một cảnh thật."
"Có lẽ bởi vì quá sốt ruột, biết đâu thư giãn một chút thì sẽ có thể tìm thấy ngay!" Mạc Bắc Hồ ghé vào bên cạnh cửa sổ xe, phấn khích nhìn cảnh vật không ngừng trôi ngược ngoài cửa sổ -- đây là lần đầu tiên cậu tham gia du lịch tự túc!
Hệ thống gật đầu phụ họa, giơ phần mềm đánh giá nào đó ra: "Nếu chúng ta không có đích đến cụ thể, vậy tối nay đi ăn ở nhà hàng ẩm thực đồng quê* này thì sao? Tôi nghe đánh giá nói, hương vị món gà ta nuôi thả của nhà bọn họ rất ngon, cho dù là gà hầm hay gà xào ớt đều rất ngon -- hơn nữa ớt còn là độ cay nhẹ mà Tiểu Hồ cũng có thể chấp nhận được!"
*Nhà hàng ẩm thực đồng quê: nông gia nhạc í, nhưng mà tui vietsub ra luôn cho thân thiết.
Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên.
Tạ Hào giơ tay lên: "Tôi tán thành, bỏ phiếu."
Mạc Bắc Hồ và Hệ thống đồng thời giơ tay lên.
Chu Vân Thượng: "..."
"Tôi nói này."
Ông ấy mặt không biểu cảm mở miệng: "Các cậu chắc không phải xem tôi là tài xế đâu đúng không?"
"Mặc dù cũng xem như du lịch, nhưng mục đích lần này của chúng ta là sưu tầm phong tục..."
Hệ thống hỏi: "Vậy chú đã suy nghĩ cụ thể nên đến ngôi làng nào chưa?"
"Chưa." Chu Vân Thượng hít sâu một hơi.
"Vậy thì đến ngôi làng này trước." Hệ thống giơ phần mềm trong tay lên: "Ẩm thực đồng quê cũng là làng mà!"
Chu Vân Thượng giật giật khóe miệng: "Tôi muốn tìm loại thôn làng ẩn dật, bí mật..."
Nghĩ thế nào cũng không thể là cửa hàng ẩm thực đồng quê được!
"Cứ ăn no rồi tìm sau đi." Hệ thống đảm nhận trọng trách thuyết phục ông ấy: "Hơn nữa buổi tối ngủ lại thì ngủ trong ngôi làng như thế này an toàn hơn đúng không? Ban ngày chúng ta lại hỏi người địa phương, đi vào sâu hơn một chút, tôi đã xem rồi, bên cạnh cửa hàng ẩm thực đồng quê này có một ngọn núi sâu, dường như còn có thể tìm thấy không ít truyền thuyết kỳ lạ!"
"Ẩn dật, bí mật..." Mạc Bắc Hồ sờ cằm, hỏi ông ấy: "Là nơi giống như Làng Chậu, nơi quay lúc trước phải không?"
Chu Vân Thượng ngây người một chút, dường như chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Ông ấy đã xem không ít tài liệu của Mạc Bắc Hồ để nghiền ngẫm tính cách của cậu, mà cậu lại không có nhiều phim truyền hình để tham khảo, nên ông cũng lật tìm chương trình tạp kỹ trước đây của cậu để xem.
Làng Chậu, ngôi làng nhỏ bán đào kia, nói nghiêm túc thì, thật sự khá bí mật.
Tuy nhiên, bởi vì tập có Mạc Bắc Hồ tham gia thật sự quá náo nhiệt, cho nên hoàn toàn làm loãng đi khí chất của cả ngôi làng, nhưng cẩn thận nhớ lại, trong cảnh quay trống ban đêm chợt loé mà qua, thật sự có thể cảm nhận được chút phong vị bí mật và ẩn dật.
Để đảm bảo, Chu Vân Thượng lại hỏi: "Ở đó có một vài phong tục bí ẩn kỳ lạ nào không?"
Mạc Bắc Hồ ngay lập tức hăng hái, mở miệng nói trước khi hệ thống ngăn cản cậu: "Có! Còn có quỷ nữa!"
"Ấy!" Hệ thống vỗ vào đùi một cái, không kịp ngăn cản, lập tức ôm trán.
"Hửm?" Tạ Hào cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, vội vàng hỏi: "Quỷ gì? Cậu chưa từng kể với tôi mà."
"Chính là..." Mạc Bắc Hồ cảm thấy hình như cậu lỡ miệng rồi, mắt trông mong nhìn trộm hệ thống một cái.
Tạ Hào ý thức được chuyện gì, nhìn chằm chằm Chu Vân Thượng.
Chu Vân Thượng liếc gương chiếu hậu, vẻ mặt hơi kỳ lạ -- sao đột nhiên lại có cảm giác mình đang là người ngoài?
… Không đúng, cẩn thận nghĩ lại thì ba người bọn họ đều là Thiên Hỏa, vậy nói đi nói lại, quả thật ông ấy mới là người ngoài.
“Cậu cứ nói đi.” Chu Vân Thượng khích lệ một câu: “Ý tưởng của tôi vốn cũng mang chút màu sắc thần quái, sẽ không ngại bàn đề tài này, ngược lại, thậm chí có thể nói là, tôi đang cố ý truy tìm những thứ này.”
“Thật sao?” Mạc Bắc Hồ vội vàng hỏi: “Vậy yêu quái thì sao?”
Chu Vân Thượng gật gật đầu: “Tôi tin hết.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng quay sang nhìn Tạ Hào, dùng ánh mắt ra hiệu -- “Ông ấy tin có yêu quái kìa!”
“Khụ.” Tạ Hào mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói với cậu -- “Chuyện cậu là hồ ly tinh thì không thể nói ra.”
Mạc Bắc Hồ gật đầu liên tục, chuyện này thì cậu vẫn biết mà!
“Vậy thì tôi kể nha!” Mạc Bắc Hồ hiếm khi có được cơ hội kể chuyện cho người khác, liền hắng hắng giọng chuẩn bị phát huy thật tốt.
“Hồi đó bọn tôi đến thôn Chậu bằng xe khách, tổng cộng hai chiếc, một trước một sau, chạy vào con đường núi chỉ đủ cho một xe đi qua, cùng nhau vào trong núi.”
“Lúc đó trời đã nhá nhem tối, sắc trời đen dần, tầm nhìn rất hạn hẹp, bọn tôi ngồi trên chiếc xe đi trước, vừa mới lên xe, mọi người đều mơ mơ màng màng ngủ mất.”
Mạc Bắc Hồ dừng lại một chút, lược bỏ phần dì Hồng đắp chăn cho bọn họ đầy ấm áp, chỉ cố ý chọn những chỗ rùng rợn để kể: “Ngay cả tài xế cũng nói, chuyến chạy đường núi này cảm thấy buồn ngủ lạ thường, có mấy lần suýt nữa nhắm mắt luôn.”
Tạ Hào cười khẽ một tiếng: “Lái xe lúc mệt mỏi đúng là nguy hiểm thật, nhưng không phải dễ gặp quỷ, mà là dễ gặp Diêm Vương.”
Mạc Bắc Hồ lập tức đưa tay bịt miệng hắn, không cho cái tên chuyên phá bầu không khí này nói thêm câu nào.
Tạ Hào vô tội chớp chớp mắt, tỏ vẻ lần này mình sẽ không tùy tiện chen ngang nữa, bảo cậu thả tay ra, nhưng Mạc Bắc Hồ nhất quyết không chịu.
Cậu một tay che miệng Tạ Hào, tiếp tục kể: “Chờ đến khi bọn tôi tới thôn xuống xe, đột nhiên phát hiện chiếc xe khách đi theo phía sau biến mất rồi.”
Tạ Hào giãy giụa kéo tay Mạc Bắc Hồ xuống: “Có khi giữa đường xe bị hỏng, mà các cậu không phát hiện? Không ai gọi điện cho các cậu à?”
“Ai da, anh đừng gấp, từ từ nghe em kể đã.” Mạc Bắc Hồ lại nhấn hắn xuống ghế: “Lúc đó mọi người lập tức gọi điện, nhưng không có ai bắt máy, vốn dĩ tổ đạo diễn định tổ chức người đi tìm, nhưng nhóm học giả chuyên dã ngoại đi cùng lại khuyên nên tìm trưởng thôn trước.”
“Sau đó trưởng thôn tới, lập tức gọi dân làng hỗ trợ tìm kiếm giúp bọn tôi, nhưng không cho phép người ngoài tham gia.”
“Bọn họ nói lo bọn tôi không quen đường núi, sẽ bị lạc, cho nên vô cùng cứng rắn bắt bọn tôi quay về phòng nghỉ, không được đến cổng xem.”
"Nhưng mà, bọn họ càng nói như vậy, thì càng có người tò mò..."
Tạ Hào hỏi: "Cậu đi nhìn trộm à?"
"Em không có." Mạc Bắc Hồ thành thật nói: "Dì Hồng đi nhìn trộm."
"Hồng Mai?" Chu Vân Thượng suy nghĩ một lát, nhớ ra tên của nữ diễn viên kia.
"Đúng, đúng!" Mạc Bắc Hồ vui mừng: "Chú cũng quen dì Hồng ạ!"
"Dì Hồng đi xem, bị hù doạ rồi, dì ấy phát hiện ở cổng làng có người đang khóc tang, bọn họ đang đốt vàng mã!"
Chu Vân Thượng hơi có chút hứng thú: "Sau đó thì sao? Bà ấy gặp phải chuyện gì?"
"Sau đó..." Mạc Bắc Hồ dừng lại một chút, chột dạ nhìn lên trần xe nói: "Sau đó dì ấy nói có người gọi dì ra ngoài, kết quả mới phát hiện là gặp quỷ, nhưng hồ tam thái nãi của dì ấy từ trên trời giáng xuống một mông ngồi ch//ết con quỷ đó, dì ấy liền quay về."
Chu Vân Thượng trầm mặc.
Tạ Hào thì nghe ra được chút gì đó, cười hỏi cậu: "Hồ tam thái nãi? Chắc không phải là một con bạch hồ khổng lồ trông giống Samoyed đâu nhỉ?"
Mạc Bắc Hồ không lên tiếng, tròng mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ giả vờ như không nghe thấy.
Chu Vân Thượng cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đoạn trước tương đối có không khí đấy."
Ông ta đánh giá một cách lý trí: "Đoạn sau giống như không bịa được nữa nên nói bừa vậy."
"Có những câu chuyện phát triển được gọi là cơ khí giáng thần (deus ex machina), câu chuyện của cậu..."
*Cơ khí giáng thần (deus ex machina): Deus ex machina có nghĩa là sự can thiệp của một thế lực siêu nhiên hoặc một yếu tố tự nhiên bất ngờ giúp các nhân vật thoát khỏi tình huống tuyệt vọng. Một thứ gì đó không có sự chuẩn bị hay cơ sở nào trong câu chuyện.
Ông ấy cười một tiếng: "Hồ ly rơi từ trên trời xuống, lại còn một mông ngồi ch//ết."
Mạc Bắc Hồ: “…… Làm sao vậy!”
"Hồ ly rất bự thì thể trọng chính là phương tiện tấn công mạnh mẽ mà!"
Mấy nhân loại chưa từng đánh nhau như các người sẽ không hiểu đâu!
"Ồ--" Tạ Hào như có điều suy nghĩ: "Nhưng nó là lông xù xù mà."
"Không phải quá hời cho đối diện rồi sao?"
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt mơ hồ: "Hả?"
Mấy nhân loại các người...
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
