Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 112

Cuối cùng của cuối cùng, Chu Vân Thượng vẫn là trứng chọi đá, chấp nhận số phận lái xe đến cửa hàng ẩm thực đồng quê mà Hệ thống chấm.

Mà bây giờ vừa lúc mặt trời sắp xuống núi, theo thời gian, chỉ cần giữa đường không sai sót, đến nhà hàng ẩm thực đồng quê vừa đúng giờ cơm.

Chu Vân Thượng nhìn Đồng Hi đang gọi điện thoại đặt trước cho nhà hàng ẩm thực đồng quê, cảm thấy dường như đối phương kiểm soát thời gian vô cùng chính xác.

...

Khoảng hơn sáu giờ chiều, đoàn người Chu Vân Thượng đến nhà hàng ẩm thực đồng quê kia.

Hệ thống đã quyết định các loại chi tiết với chủ nhà hàng ẩm thực đồng quê trên điện thoại, thậm chí bởi vì rất biết giao tiếp với dì chủ nhà hàng ẩm thực, nên được giảm giá hai mươi phần trăm.

"Chỗ này, chỗ này!"

Xe vừa mới rẽ qua một khúc cong, Chu Vân Thượng liền nhìn thấy một bác gái cầm cờ đỏ nho nhỏ thường dùng của hướng dẫn viên du lịch vươn tay chào đón, dẫn bọn họ về phía chỗ đậu xe mà bà ấy dùng cành cây vạch ra.

"Xe đậu ở đây! Đúng, đúng!"

Bác gái cười vô tư rạng rỡ, giá trị cảm xúc cho rất đầy đủ, cho dù chỉ lùi xe, cũng không hề keo kiệt chút nào mà giơ ngón cái lên cho Chu Vân Thượng.

Chu Vân Thượng: "..."

Ông ấy hơi không quen với sự tiếp đãi như thế này.

Nếu như chỉ có một mình ông ấy ra ngoài sưu tầm phong tục, hầu hết thời gian sẽ chọn những nơi ít giao tiếp với con người hơn.

Ông ấy nhìn Đồng Hi một chút, đối phương đã chủ động mở cửa xe đi xuống, mồm mép ngọt ngào hô: "Dì Phú Quý?"

"Ôi trời, đó là tên WeChat! Cứ gọi chị Hà là được!" Chị Hà cười thấy mắt không thấy răng: "Trên đường cẩn thận nha, đường ở đây không bằng phẳng, không ai mang giày cao gót chứ?"

Bà ấy quay đầu nhìn mấy người một chút, tự mình cười trước: "Xem lời tôi nói kìa, đều là con trai đúng không? Ôi trời ơi, thật tuấn tú, người nào cũng đẹp trai hơn người, giống hệt ngôi sao điện ảnh."

Chu Vân Thượng vẻ mặt kỳ lạ, liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ chú ý đến ánh mắt của ông ấy, vô tội chớp chớp mắt: "Tôi chưa từng đóng phim điện ảnh."

Toàn bộ đều là phim truyền hình mà.

Chu Vân Thượng: "..."

Tạ Hào cười một tiếng, vô cùng quen thuộc hỏi: "Giống ngôi sao nào vậy?"

"Ôi, giống ai nhỉ..." Chị Hà nhăn mày, bất lực vỗ trán: "Tôi không nhớ tên rồi, để lát nữa tôi hỏi lại con gái nhỏ của tôi, là mấy ngôi sao trẻ mà nó thích!"

"Chúng ta ăn cơm trước đi? Đã đói bụng chưa? Hay là xem phòng trước đã."

"Nếu như không thích ga trải giường hay gì đó, tôi đổi cho các cậu, đảm bảo sạch sẽ!"

Chu Vân Thượng nhìn thoáng ra bên ngoài, chỗ đậu xe chỉ có xe của bọn họ, thoạt nhìn có vẻ kinh doanh bình thường, chẳng trách bọn họ nhiệt tình như vậy... Cũng không biết Đồng Hi làm thế nào tìm được nhà hàng nhỏ này.

Đồng Hi tiếp lời: "Không cần lo lắng, tôi xem đánh giá nói, phòng ở đây của các chị rất sạch sẽ."

"Cơm đã nấu xong hết rồi sao? Có muốn xem một chút không?"

Nó chủ yếu hỏi Chu Vân Thượng.

Chu Vân Thượng gật gật đầu, chị Hà liền dẫn bọn họ cùng nhau lên lầu, kiểm tra phòng.

Phòng trang hoàng cũng không có phong cách gì, đồ đạc, giấy dán tường đều tương đối cũ kỹ, nhưng quả thực rất sạch sẽ.

Cửa sổ đặt cây cối chống côn trùng, trong phòng có hương chanh nhàn nhạt của nước xịt phòng, sàn nhà cũng giống như vừa quét dọn không lâu, không nói là không dính một hạt bụi nào, nhưng thật sự xứng đáng với hai chữ sạch sẽ gọn gàng.

"Ừm, được." Chu Vân Thượng thở phào một hơi.

Ông ấy cũng không quan tâm phong cách của phòng ở lắm, nhưng thật sự hy vọng có thể ở nơi sạch sẽ.

"Đó là chắc chắn." Chị Hà vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi chắc chắn kiếm đồng tiền có lương tâm!"

"Cổ điển quá." Tạ Hào tò mò nhìn tấm poster cũ trên tường: "Cái này chính là ảnh Lộ Trưng lúc mới ra mắt..."

"Cái gì cái gì!" Mạc Bắc Hồ vội vàng thò qua xem: "Thật hay giả?"

Người trên tường để một đầu tóc nhìn có vẻ quá mức ngầu so với bây giờ, vẻ mặt khinh thường, rõ ràng non nớt mà ngông cuồng, mặc một chiếc áo khoác lông khoét lỗ.

Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm ngũ quan của hắn ta một lúc để phân biệt, mới nhận ra, bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay: "Thật sự là anh ấy kìa!"

"Ôi trời, các cậu là fans của Lộ Trưng à?" Chị Hà hứng thú: "Tôi cũng thích lắm, các cậu xem vóc dáng này, chắc chắn khỏe mạnh cực kỳ!"

"Cái này cũng là ý tưởng của con gái nhỏ của tôi."

Bà ấy ngượng ngùng cười rộ lên: "Chỗ của chúng tôi đây không phải đã cũ rồi sao? Cũng không có tiền sửa sang lại, dứt khoát làm theo phong cách hoài niệm gì đó, nói người trẻ tuổi bây giờ, có người rất thích kiểu này."

"Tôi cũng không hiểu những cái này, nhưng dù sao cũng để nó tự sắp xếp, dù gì mấy cái poster gì đó cũng không tốn bao nhiêu tiền."

"Quả thực." Chu Vân Thượng nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng khá thích hợp để lấy cảnh."

Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực nhìn sang, ông ấy bổ sung một câu: "Nhưng không giống với loại hình chúng ta cần tìm lần này."

Chu Vân Thượng không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của chị Hà, lấy sổ ra ghi chép lại nơi này, sau này nếu cần lấy cảnh phong cách như vậy thì có thể đến đây.

"Vậy ăn cơm không?" Chị Hà nhiệt tình chào hỏi một câu: "Gà đã hầm rồi."

"Các cậu chỉ có bao nhiêu người này thôi à? Gọi nhiều món như vậy, tôi còn tưởng một bàn người cơ..."

"Không sao." Tạ Hào cười nói: "Bọn tôi sẽ không lãng phí."

Hắn nhìn Chu Vân Thượng thật sâu, định lát nữa sẽ tìm cơ hội để ông ấy đi vệ sinh gì đó, rồi nhân cơ hội đổ hết đồ ăn vào miệng Mạc Bắc Hồ.

Chu Vân Thượng bắt gặp ánh mắt của hắn, hơi hơi nhíu mày lại.

Sao ông ấy lại cảm thấy, dường như Tạ Hào cảm thấy ông ấy vướng bận?

Chu Vân Thượng lại quay đầu nhìn Mạc Bắc Hồ, cậu đang bấm điện thoại, nhận ra ánh mắt của ông ấy, ngẩng đầu cười nói: "Tôi gửi ảnh chụp cho Lộ Trưng rồi, nói với anh ấy chúng ta gặp fan của ảnh."

Lúc này chị Hà đã đi vào nhà bếp bưng thức ăn, không ở bên cạnh bọn họ.

Dường như nhà hàng ẩm thực đồng quê này không có nhiều nhân lực, vừa nãy đi ra chỉ có một mình chị Hà.

Rất nhanh, chị Hà hùng hục không để người khác đợi lâu, bà ấy bưng một cái khay, bên trên đặt vài chiếc bát sứ hoa văn khác nhau, điểm chung là đồ ăn bên trong đều chất cao ngất ngưởng.

Phía sau bà ấy có một cô gái mười bốn mười lăm tuổi đi theo, dáng người cao lớn, có thể nhìn ra một chút bóng dáng của chị Hà trên ngũ quan, chắc là con gái của bà ấy.

Chị Hà cười đặt thức ăn lên bàn, chào hỏi Đồng Hi: "Cậu xem, canh gà hấp mà cậu gọi, hầm tròn ba tiếng! Cần bao nhiêu bát cơm? Cơm không lấy tiền đâu."

Tạ Hào nhìn món ăn nhà bà ấy, cẩn thận hỏi: "Bát lớn như thế nào?"

Chị Hà vẽ một vòng tròn còn to hơn mặt mình, cười nói: "Chỉ lớn khoảng thế này."

"Chỉ?" Tạ Hào nhướng mày: "Tôi chỉ lấy nửa bát... Không."

Hắn nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, đổi ý: "Một bát vậy."

"Tất cả đều cho một bát trước."

"Được." Chị Hà cười nói: "Có cần cơm cháy không? Rất nhiều người cố ý đến đây chỉ để ăn một miếng cơm cháy."

Chu Vân Thượng chủ động nói: "Tôi muốn."

Ông ấy nhìn thấy cô gái đứng sau chị Hà đang định tự mình bưng thức ăn, chị Hà đã nhanh tay lẹ mắt hành động, đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn.

Bà ấy nhiệt tình hỏi: "Mấy vị ở lại một đêm à? Ngày mai mấy giờ đi? Bữa sáng bữa trưa có cần chuẩn bị không?"

"Chỗ chúng tôi nhiều đồ ăn núi rừng, chỉ là hải sản hơi ít, nhưng cũng không sao, lát nữa con trai tôi về, có thể mang cá tôm từ thị trấn về, tôi nuôi trong nước cho các cậu, còn có thể ăn tươi."

Cô gái nói một tiếng: "Con đi xới cơm trước."

"Ừm, đeo găng tay vào." Chị Hà dặn dò một câu, lại quay người sang hỏi: "Bữa sáng là bánh bao, bánh màn thầu, cháo hạt kê, bột ngô gì đó."

Mấy người đều nhìn về phía Chu Vân Thượng.

Chu Vân Thượng do dự một lát, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bữa sáng cần, bữa trưa..."

Ông ấy cũng không mấy hy vọng: "Gần chỗ chị có ngôi làng nào không?"

"Ngôi làng?" Chị Hà không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nhiệt tình trả lời: "Có, nhưng gần như không còn mấy người."

"Người trẻ tuổi đều đi làm ăn hết rồi, gần như chỉ còn lại người già, trồng trọt một chút ruộng vườn."

Bà ấy quan tâm hỏi: "Mọi người tìm người à?"

"Không phải." Chu Vân Thượng đã rất thành thạo với kiểu hỏi han này, nếu đối phương không nhận ra, ông ấy liền khách sáo nói: "Tôi là nhiếp ảnh gia, đến sưu tầm phong tục, muốn chụp ảnh vài ngôi làng cổ."

"Nếu nơi này thật sự có một ngôi làng, chúng tôi đặt luôn bữa trưa, sáng sớm mai bọn tôi đi xem, sau đó quay về ăn bữa trưa."

"Ôi, được!" Chị Hà ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: "Ngày mai tôi bảo con trai tôi đừng đi thị trấn nữa, để nó dẫn đường cho mọi người vậy."

"Ngôi làng đó ít người, người già ở lại rất nhiều người không biết nói tiếng phổ thông, không có người quen dẫn đường thì khó nói chuyện lắm."

"Được." Chu Vân Thượng thở phào một hơi, nói cảm ơn: "Cảm ơn chị."

"Khách sáo gì chứ!" Chị Hà cười sảng khoái: "Các cậu thường xuyên đến đây, hoặc giúp tôi tuyên truyền cho bạn bè nha!"

Bà ấy vừa quay người lại, nhìn thấy cô gái vừa nãy đã bưng một cái khay lớn đi ra, bên trên không chỉ có bốn bát cơm, còn có hai đĩa thức ăn.

"Ni Nhi!" Chị Hà vội vàng chạy lên giúp một tay, trừng cô bé một cái: "Sao con lại bưng hết thức ăn ra vậy? Cẩn thận đổ."

"Không nặng." Cô gái cố chấp đặt thức ăn lên bàn: "Con có sức mà."

Chị Hà kéo tay cô bé, dẫn cô bé nhanh chóng trở về nhà bếp.

Mạc Bắc Hồ trầm ngâm thu lại ánh mắt, nhìn thấy Chu Vân Thượng đang nhìn hai mẹ con kia.

"Sao vậy?" Tạ Hào nếm thử một miếng khoai tây, nhướng mày nhìn về phía Chu Vân Thượng, cười nhạo hỏi ông ấy: "Đạo diễn lớn tàn khốc chẳng lẽ đã tìm lại chút nhân tính?"

Chu Vân Thượng vô cảm thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi: "Quá ấm áp."

"Đây không phải nơi tôi muốn tìm."

Ông ấy cầm đũa lên, lộ ra một chút ý cười: "Tuy nhiên, rất tốt."

"Nhưng các cậu gọi nhiều món như vậy, thật sự có thể ăn hết được không? Loại ẩm thực đồng quê này, nếu như lãng phí quá nhiều, chủ quán chắc sẽ đau lòng lắm."

"Yên tâm." Tạ Hào mỉm cười nhìn ông ấy: "Lát nữa chú muốn đi vệ sinh thì đi ra ngoài một lát, bọn tôi sẽ ăn hết."

Chu Vân Thượng nghi hoặc nâng mắt: "Tại sao? Tôi không muốn đi vệ sinh."

Tạ Hào quả quyết nói: "Không, chú phải muốn."

Mạc Bắc Hồ ôm cái chậu, mắt trông mong nhìn đối phương.

Chu Vân Thượng càng thêm khó hiểu.

Thức ăn rất nhanh đã được dọn lên đầy đủ, nóng hổi bốc hơi, mấy người đều ăn vô cùng thỏa mãn.

Tạ Hào trước tiên là chia nửa bát cơm của mình cho Mạc Bắc Hồ, nhưng không ngờ mấy món ẩm thực đồng quê này vô cùng hao cơm, hắn lại gọi thêm nửa bát nữa.

Chu Vân Thượng xoa xoa cái bụng thỏa mãn, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nếu không phải vì sưu tầm phong tục, chỉ đơn thuần là du lịch, đây chắc hẳn là một chuyến đi không tồi."

"Ừm." Tạ Hào tán thành gật gật đầu, giục ông ấy: "Ăn no rồi? Chú có phải nên đi vệ sinh rồi không."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 112
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...