Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 113

Chu Vân Thượng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn đi vệ sinh, nhưng Tạ Hào đã nói như vậy, ông cũng do dự đứng lên.

Đi được nửa đường, dường như ông ấy cảm nhận được chuyện gì, quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Hi và Tạ Hào giành giật từng giây gắp thức ăn vào trong bát Mạc Bắc Hồ.

Chu Vân Thượng: "..."

"Nhìn cái gì mà nhìn." Tạ Hào trừng ông ấy: "Quay đi."

Chu Vân Thượng vô cảm xoay người rời đi, vì cho Mạc Bắc Hồ thêm chút thời gian, ông ấy còn tìm một nơi hút điếu thuốc.

Đa số ngôi sao đều cần quản lý hình thể, trạng thái công việc bình thường thì kiểm soát ẩm thực là chuyện thường, nhưng hiếm khi ra ngoài du lịch một lần, Chu Vân Thượng cũng không định quản lý Mạc Bắc Hồ.

Dù sao người đại diện và ông chủ của cậu đều ở bên cạnh, cũng không cần ông ấy quản lý.

Cảm thấy thời gian cũng gần đủ, Chu Vân Thượng dập thuốc, bóp đầu thuốc rồi quay lại bàn, vứt vào đĩa đựng rác, lúc này mới ngẩng đầu -- trên bàn đã trống không.

Ông ấy dại ra một lát, hỏi: "Bà chủ đến thu dọn bàn rồi à?"

Hai má Mạc Bắc Hồ phồng lên, vẫn đang cố gắng nhai nhai, hoàn toàn không mở miệng ra được.

"Ừm..." Tạ Hào qua loa đáp một câu: "Chú cứ coi như có chuyện như vậy đi."

Chu Vân Thượng: "..."

Cái gì gọi là "Chú cứ coi như có chuyện như vậy đi", qua loa với người khác cũng không thể cố gắng hơn một chút à!

Chu Vân Thượng hít sâu một hơi, nhịn xuống sự tò mò, không hỏi nhiều.

Theo cách nhìn của ông ấy, chắc là Mạc Bắc Hồ lại lén lút ăn không ít, nhưng cho dù ăn có nhiều hơn nữa, cũng không thể ăn hết sạch một bàn thức ăn, chắc chắn là bà chủ đã đến thu dọn rồi.

Ngay lúc này, chị Hà cười tươi đi ra: "Ăn xong rồi? Khẩu vị thế nào? Có chỗ nào không hợp thì nói với tôi, ngày mai tôi sẽ cải thiện cho các cậu... Ôi trời!"

Chị Hà trợn tròn mắt: "Ăn hết sạch rồi sao?"

Bà ấy cười sảng khoái: "Người trẻ tuổi, sức ăn thật tốt! Ngày mai tôi thêm lượng cho các cậu, đảm bảo cho các cậu ăn no!"

Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng nuốt xong thức ăn trong miệng, đang định mở miệng thì vành tai nhẹ nhàng động đậy, quay đầu nhìn về lối vào, nhìn thấy một chiếc xe van nhỏ rách nát đang lái tới, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò nhảy xuống từ trên xe, nhìn chiếc xe việt dã bên cạnh.

Cậu ta xách xuống vài cái túi từ ghế sau xe, là một số nhu yếu phẩm hàng ngày, còn có một thùng nước đựng cá và nghêu, vác đồ lên tiến về phía căn nhà.

Cậu ta đi đến gần, mọi người cũng nhìn rõ mặt.

Trên khuôn mặt chưa hoàn toàn trút bỏ sự non nớt, nhìn qua thậm chí có thể gọi là "cậu bé".

Cậu ta lộ ra một nụ cười với khách, đưa đồ cho chị Hà: "Tôm không mua, không tươi, mua một chút nghêu rồi."

"Cũng được." Chị Hà mỉm cười: "Chắc chắn tươi là quan trọng nhất."

"Còn mua những món nào nữa?"

Người đàn ông chỉ chỉ vào một hướng: "Ống nước nhà ông Lý bị hỏng rồi, bảo con mua một đoạn mới, lát nữa con mang cho ông ấy vậy."

"Ôi, được." Chị Hà dặn dò một câu: "Nhà ông ấy chỉ có một mình, con đừng lấy tiền."

"Ngày mai khách hàng muốn đến ngôi làng chụp ảnh, ngày mai con cũng đừng ra ngoài nữa, dẫn bọn họ vào núi."

"Ừm, con biết." Người đàn ông đáp một tiếng, gọi vào bên trong: "Ni nhi!"

Cô gái nhanh nhẹn chạy ra, người đàn ông lấy một cuốn sách từ trong túi ra nhét cho cô bé, cười nói: "Là cái này phải không?"

Mạc Bắc Hồ ôm má nhìn bọn họ, không nhịn được mang theo chút ý cười.

Cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Vân Thượng: "Hay là chú quay một bộ phim gia đình đi."

Chu Vân Thượng: "..."

Ông cười khẽ một tiếng: "Tôi không am hiểu chủ đề này lắm."

Tạ Hào hơi chút kinh ngạc: "Lý do này còn thành thật hơn tôi tưởng tượng."

"Sao, chẳng lẽ cậu vẫn luôn cho rằng, tôi là loại đạo diễn kiêu căng cho rằng bi kịch cao hơn hài kịch, cao hơn đại đoàn viên?" Chu Vân Thượng liếc hắn một cái: "Đây cũng là một loại định kiến."

Đang nói chuyện, người đàn ông kia lại đi ra ngoài, trong tay cầm một đoạn ống, có vẻ như mang đến cho người trong làng.

Chu Vân Thượng chú ý nhìn cậu ta rời đi, xác nhận phương hướng đại khái của ngôi làng, không yêu cầu đi cùng.

Mấy người ngồi trong sân, tán gẫu từ trời nam đất bắc một lúc, ngược lại đều thay đổi cái nhìn lẫn nhau không ít.

Không bao lâu sau, chị Hà đi ra từ trong phòng bếp, đến ngoài cửa ngóng nhìn.

"Sao vậy?" Chu Vân Thượng chú ý đến ánh mắt của bà ấy, nhìn thời gian: "Cậu ấy mới ra ngoài chưa đến nửa tiếng."

Liên tưởng đến chuyện đối phương cầm ống nước đi, chắc là tiện thể giúp sửa chữa, Chu Vân Thượng cảm thấy lúc này chưa quay về cũng là chuyện rất bình thường.

"Đúng vậy." Chị Hà cười khổ một tiếng: "Không phải gấp gáp, là vừa lúc chỗ giếng nước trong nhà, máy bơm nước bị hỏng rồi, tôi xem nó đã về chưa, cần sửa gấp."

Bà ấy vội vàng nói: "Nhưng phòng của các cậu nối nước máy, không ảnh hưởng đến các cậu đâu! Nước nóng cũng có."

"Máy bơm nước bị hỏng?" Tạ Hào tràn đầy hứng thú hỏi: "Ở đâu? Tôi nhìn xem."

"Hả?" Chị Hà hơi ngại ngùng: "Ôi chao, sao có thể không biết xấu hổ làm phiền khách hàng..."

"Tôi chỉ nói nhìn xem thôi." Tạ Hào cười rộ lên: "Tôi cũng chưa chắc đã biết sửa."

Chu Vân Thượng càng thêm ngoài ý muốn, nhìn Tạ Hào thêm một cái: "Cậu từng nhìn thấy máy bơm nước à?"

"Nói gì vậy?" Tạ Hào nhướng mày: "Nhà cổ bên bà nội tôi cũng có giếng nước mà."

Hắn đứng dậy, vừa xắn tay áo vừa đi theo chị Hà vào trong.

Mạc Bắc Hồ vội vàng theo sau: "Em cũng muốn nhìn xem!"

Chu Vân Thượng bất lực lắc đầu, cùng Đồng Hi đi theo vào như xem trò vui.

Hệ thống không lên tiếng, nhưng trên thực tế, nếu Tạ Hào không sửa được, nó hoàn toàn có thể sửa được.

Lúc mấy người tiến vào, cô gái vừa mới gặp đang ngồi xổm bên cạnh giếng nước, cầm điện thoại so sánh gì đó mà tham đầu tham não, vừa phát hiện ra có người đi tới thì vội vàng cất đồ đứng dậy.

"Ôi trời!" Nhưng chị Hà tinh mắt, đã nhìn thấy rồi: "Mẹ đã bảo con đứng xa ra rồi mà, con cẩn thận rơi xuống!"

"Không sao đâu." Cô gái bĩu môi: "Con không phải trẻ con nữa."

Tạ Hào mắt mang ý cười, hỏi cô bé: "Học vật lý chưa?"

"Học rồi." Cô gái lớn tiếng trả lời: "Học rồi, em mới nghĩ biết đâu có thể sửa được."

"Nó thông minh lắm." Chị Hà cười chỉ vào cô bé, giọng điệu mang theo tự hào: "Trước đây bị đứt cầu dao, cũng là nó nói nối song song nối tiếp gì đó, chỉ huy anh trai nó mày mò sửa xong."

Cô gái lén lút liếc bà ấy một cái, nhỏ giọng phản kháng: "Vậy mà mẹ cũng không cho  con giúp."

"Không phải sợ con gặp nguy hiểm sao!" Chị Hà vỗ cô bé một cái, trừng mắt: "Anh trai con vai u thịt bắp rớt xuống cũng không sao, con nhỏ như vậy rơi xuống vớt cũng vớt không lên!"

Mạc Bắc Hồ cảm thấy, người anh trai nhà bà ấy cách chữ "vai u thịt bắp" không chỉ một trời một vực đâu, nhưng câu trước nói vẫn tương đối có lý.

Cậu tán thành gật đầu: "Chị Hà nói đúng, chuyện này vẫn nên để người khỏe mạnh bọn tôi làm."

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt sâu sắc lần lượt quét qua mặt cậu, Tạ Hào, Chu Vân Thượng, Đồng Hi, rồi xắn tay áo của mình lên, để lộ một đoạn cẳng tay rắn chắc đầy sức lực.

Mạc Bắc Hồ: "..."

Ánh mắt của cô bé dường như rất có ẩn ý.

Tạ Hào cười khẽ một tiếng, ngồi xổm xuống kiểm tra máy bơm nước một chút, thuận miệng hỏi cô bé: "Nhóc có nhìn ra gì không?"

Cô gái lập tức ngồi xổm xuống: "Vừa mới bắt đầu xem."

Chu Vân Thượng vốn dĩ mang theo tâm lý xem trò vui mà đến.

Theo cách nhìn của ông ấy, loại người mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bên cạnh còn có "quản gia" theo sau hàng ngày như Tạ Hào, xứng đáng là thiếu gia trong các thiếu gia, chắc chắn kiêu kỳ phiền phức hơn cả Hứa Giao Quân, càng đừng nói đến sửa máy bơm nước, có thể nhận ra máy bơm nước hay không cũng khó nói.

Nhưng ngoài dự đoán của ông ấy, hắn thật sự biết sửa.

Nhưng cũng thật sự rất biết chỉ huy người khác.

Chỗ nào cần dùng sức thì để Mạc Bắc Hồ tiến lên nhẹ nhàng vặn mở ra, cô gái kia dường như cũng không tin tà, nhất định phải tự mình thử một chút, bây giờ ánh mắt nhìn Mạc Bắc Hồ đã chuyển từ khinh thường sang chút tôn kính.

Mất một chút công sức, bọn họ thật sự đã sửa xong máy bơm nước.

"Thành công rồi!" Trên mặt cô gái không tự chủ được mang theo chút hưng phấn, trên khuôn mặt chín chắn lộ ra chút hoạt bát của trẻ con.

Tạ Hào hoàn toàn không quan tâm nửa thân trên của mình ướt đẫm, cười đập tay với cô bé một cái, không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình: "Giỏi đúng không?"

Cô gái thu lại nụ cười, cau mày nhìn hắn: "Nên khiêm tốn chút."

"Được được được." Tạ Hào nhẹ nhàng gật đầu: "Hơi hơi giỏi."

Mạc Bắc Hồ ngồi xổm xuống khen hắn: "Rất giỏi luôn!"

Tạ Hào khóe miệng ngậm ý cười, nhưng vẫn chỉ vào cô bé, cố ý nói: "Chị gái đã nói rồi, khiêm tốn."

"Được rồi." Mạc Bắc Hồ vội vàng sửa miệng: "Hơi hơi rất giỏi!"

Cô gái: "..."

"Đều giỏi cả, đều giỏi cả." Chị Hà cười ha ha nhét cho bọn họ vài quả hồng: "Ăn thử đi, vừa mềm vừa ngọt!"

"Được." Mạc Bắc Hồ hớn hở nhận lấy, còn chưa kịp đưa vào miệng đã cảm nhận được ánh mắt của Chu Vân Thượng.

Chu Vân Thượng nhìn chằm chằm cậu, còn liếc nhìn bụng cậu, không biết đang suy tư chuyện gì.

Mạc Bắc Hồ hơi chút chút chột dạ đưa quả hồng cho ông ấy, cười gượng hai tiếng: "Chú ăn trước đi."

Chu Vân Thượng: "..."

Ông ấy cũng không khách sáo, nhận lấy quả hồng, nâng nâng cằm với Tạ Hào: "Đi tắm đi, trên người cậu ướt hết rồi."

"Ừm." Tạ Hào đáp một tiếng, chị Hà vội vàng nói: "Quần áo đưa đây tôi giúp cậu giặt!"

"Không cần." Tạ Hào cười rộ lên: "Tự lực cánh sinh."

"Mượn máy giặt của mọi người là được, có máy giặt không?"

"Có!" Chị Hà vội vàng trả lời: "Cái cần có đều có, cũng không giống với khách sạn khác, máy giặt của bọn tôi dùng không lấy tiền nha!"

...

Một đêm không mộng, Tạ Hào vươn vai, lật người ngồi dậy từ trên giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài -- hắn loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Loại ẩm thực đồng quê gần rừng núi này, vấn đề lớn nhất chắc là muỗi và côn trùng.

Tuy nhiên hôm qua Mạc Bắc Hồ cố tình đến dạo quanh một vòng, nghe nói có thể chống muỗi và côn trùng, hơn nữa Tiểu Hồ vỗ ngực thề son sắt đảm bảo, chắc chắn có tác dụng hơn mấy chậu cây trong phòng hắn.

Tạ Hào không nhịn được mỉm cười, mặc dù hắn chưa từng nghe nói hồ ly tinh còn có tác dụng này, nhưng thật sự khá hiệu quả.

Hồ ly tinh thật tốt mà.

Tạ Hào cảm thán một tiếng, chống cằm, chỉ là không biết khi nào mới hiểu chuyện đây.

Hắn lại duỗi người một cái, mở cửa ra ngoài.

Chu Vân Thượng vừa đi ra từ trong phòng, đội một đầu tóc bù xù, chào hỏi hắn: "Nơi này quả thực rất tốt, thậm chí ban đêm cũng không có nhiều côn trùng."

Bước chân Tạ Hào dừng lại, nhắc nhở ông ấy: "Chú đừng nói cái này trong lúc giúp đỡ tuyên truyền."

Nếu không dễ biến thành quảng cáo sai sự thật.

Người khác làm gì có Tiểu Hồ.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bên cạnh mở ra, Mạc Bắc Hồ hai mắt vẫn chưa mở đã men theo mùi thơm đi ra ngoài, chép miệng: “Thơm quá……”

Chu Vân Thượng không nhịn được nói: "Sức ăn của cậu ấy rất lớn à?"

Tạ Hào nhanh chân bước lên bịt kín tai Mạc Bắc Hồ lại: "Đừng nghe ông ấy nói bừa."

"Không béo."

Chu Vân Thượng: "..."

Hình như tôi hoàn toàn chưa nói chữ "béo" nào đâu.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 113
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...