Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 114

Chu Vân Thượng bỏ qua Tạ Hào và Mạc Bắc Hồ, xoay người xuống lầu, là người đầu tiên ngồi xuống trước bàn, nhìn chị Hà bưng lên một mâm bánh bao to hơn mặt ông ấy, vẻ mặt hơi thay đổi.

"Ăn đi! Đủ no!" Chị Hà nhiệt tình chào hỏi ông ấy, sau thời gian ngắn tiếp xúc hôm qua, bà ấy đã thu lại sự niềm nở hời hợt với khách hàng, ngược lại cười càng thật lòng hơn: "Cẩn thận nóng nha!"

Chu Vân Thượng há miệng th* d*c, sau đó ý thức được -- có lẽ là chiến tích ngày hôm qua quá mức kinh người, bọn họ bị chị Hà xem thành đại dạ dày vương gì đó rồi

"Khoan..."

Ông ấy không kịp gọi đối phương lại, người đã hấp tấp đi vào nhà bếp bưng bột ngô ra.

Chu Vân Thượng im lặng nhìn đồ ăn trên bàn, tuân theo nguyên tắc không lãng phí mà nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, xác nhận với cậu: "Ăn hết được không?"

"Ôi?" Mạc Bắc Hồ vẻ mặt hơi hớn hở: "Chú đã không ăn nữa rồi sao?"

Chu Vân Thượng: "..."

Ông ấy vẫn duỗi tay lấy một cái bánh bao, hơn nữa quyết định lần này phải nhìn Mạc Bắc Hồ ăn cơm, xem một diễn viên nổi tiếng như cậu, thật sự có thể có sức ăn như tráng sĩ hay không.

Mạc Bắc Hồ đã ngồi xuống trước bàn rồi, ôm một cái bánh bao, ăn vô cùng lịch sự nhưng cũng rất nhanh.

Đồng Hi đột nhiên bắt chuyện với Chu Vân Thượng, hỏi ông ấy: "Tối qua có linh cảm gì không? Nói không chừng ở nơi như thế này, trong mơ có thể nhìn thấy không ít chuyện."

"Không có." Mặc dù Chu Vân Thượng cảm thấy lời chào hỏi đột ngột của nó có chút cố ý, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Một đêm không mộng mị."

Ông ấy quay đầu lại, nhìn thấy trong tay Mạc Bắc Hồ đã ôm một cái bánh bao mới, mà chậu chất đầy bánh bao trước mặt dường như đã lùn đi một chút.

Chu Vân Thượng: "..."

Hình như bọn họ sử dụng binh pháp lên người ông ấy rồi.

Chu Vân Thượng thở ra một hơi: "Cậu..."

Tạ Hào đột nhiên đứng dậy, nghiêng người che khuất phần lớn ánh sáng của ông ấy, vươn tay đi lấy khăn giấy: "Ôi, tôi lấy khăn giấy cái đã..."

Sau đó Chu Vân Thượng trơ mắt nhìn hắn giống như trở nên yếu ớt vô lực, loay hoay mấy lần cũng không lấy được khăn giấy lên.

Chu Vân Thượng trầm mặc một lát, cuối cùng không thể nhịn được mà mở miệng: "Cậu ấy ăn xong chưa?"

"Ăn nhanh như vậy không tốt cho sức khỏe, ngồi lại chỗ ngồi đi, cậu ấy ăn bao nhiêu tôi cũng không nói đâu."

Mạc Bắc Hồ thò đầu ra từ bên cạnh Tạ Hào, nhìn ông ấy: "Thật không?"

"Ừm." Chu Vân Thượng đáp một tiếng: "Chỉ cần cậu không ảnh hưởng đến chuyện quay phim, ngoài phim tôi sẽ không quản lý cậu."

Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi, vỗ vỗ sau lưng Tạ Hào: "Vậy ông chủ ngồi trở lại đi."

Tạ Hào liếc mắt nhìn Chu Vân Thượng, cười khẽ một tiếng: "Đừng nói sớm quá."

Nhưng hắn vẫn ngồi về chỗ.

Mạc Bắc Hồ cũng không quá vội vàng, giảm tốc độ ăn uống, còn vô cùng chu đáo nói với Chu Vân Thượng: "Chú ăn nhiều vào, phần còn lại tôi giải quyết là được!"

"Tôi một cái là đủ rồi." Chu Vân Thượng nâng nâng bánh bao trong tay: "To như vậy, trước đây có lẽ một cái tôi cũng không ăn hết."

Ông ấy nhìn không giống người có khẩu vị tốt, ngược lại giống kiểu người thường xuyên quên ăn cơm hơn.

Mạc Bắc Hồ cũng không khách sáo với ông ấy, một mình ăn hết sạch một mâm bánh bao, vô cùng tự hào bưng cái chậu rỗng đi nhận lời khen sạch sẽ của chị Hà.

"Có cần nghỉ ngơi rồi xuất phát không?" Chị Hà cười cười nhận lấy khay rỗng, chỉ chỉ vào thanh niên ngồi bên cạnh giúp làm việc: "Hôm nay nó không ra ngoài, rảnh cả ngày."

"Ngôi làng đó cũng chỉ bé tí thôi, không đi lên núi, hai tiếng là có thể xem xong rồi, đi dạo một lát rồi quay về ăn bữa trưa."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, cười nói: "Cứ gọi tôi là Tiểu Mạnh là được."

"Bây giờ đi luôn không? Hay là đợi một lát."

"Đi thôi." Chu Vân Thượng đã vác máy ảnh lên, còn một cái dự phòng thì giao cho Đồng Hi giúp cầm.

Tiểu Mạnh nhìn Chu Vân Thượng thêm một chút, hỏi ông ấy: "Chú muốn chụp như thế nào? Nhiều cây thì đi về hướng đó, chụp nhà thì đi thẳng vào trong làng..."

"Cứ đi dạo nhiều một chút." Chu Vân Thượng mỉm cười: "Chưa chắc đã nhanh chóng đến đích, cậu dẫn bọn tôi đi xem nhiều hơn."

"Được." Tiểu Mạnh cũng không thấy lạ, rất nhiều người thành phố đến nhà hàng ẩm thực đồng quê đều bởi vì chút "thú vui thôn dã" này, khách hàng có yêu cầu, cậu ta chịu trách nhiệm dẫn đi là được rồi.

Cậu ta cúi đầu nhìn giày của mọi người, xác nhận không ai mang giày không thích hợp để đi bộ, liền thu dọn đồ đạc đứng dậy.

Cậu ta đi ra ngoài, nhặt vài cành cây có độ dày vừa phải và khá thẳng từ mặt đất lên, đưa cho bọn họ.

"Đây là cái gì?" Hệ thống tìm kiếm tư liệu một chút: "Dùng để dò đường à?"

"Không cần." Tiểu Mạnh cười quay đầu lại: "Mùa này cũng không có rắn hay gì đó, cho mọi người vung vung chơi."

Hệ thống cố gắng phản bác, bọn họ cũng đâu phải chó con, ai lại đi thích cành cây chứ?

Vừa quay đầu lại, Tạ Hào đã cầm cành cây bày ra tư thế đấu kiếm, đang trêu chọc Mạc Bắc Hồ chơi rồi.

Hệ thống: "..."

Nó thức thời nuốt những lời định nói lại.

"Vào làng không xa." Tiểu Mạnh dẫn đường phía trước: "Ngày thường tôi đi nhanh hơn, mười mấy hai mươi phút đã có thể đến, chúng ta đi chậm chậm một chút, nửa tiếng sau có thể đến nơi."

Cậu ta cười ngượng ngùng: "Chỉ là tôi không giỏi ăn nói lắm, không thể giới thiệu gì đó."

"Không sao." Chu Vân Thượng mỉm cười, nâng camera tìm góc chụp một tấm ảnh: "Những cái này tôi tự mình sẽ bịa."

Dù sao ông ấy cũng không cần chuyện xưa của nơi này, chỉ cần cảnh tượng cụ thể mà thôi.

"Hả?" Tiểu Mạnh không hiểu lắm.

Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn cái gùi đeo sau lưng cậu ta: "Anh muốn đựng thứ gì à?"

Tiểu Mạnh cười cười: "Phía trước có một khoảnh đất, có hạt dẻ, có thể hái một chút mang về, nấu cơm hạt dẻ cho các cậu ăn."

Mạc Bắc Hồ lập tức có hứng thú, xách theo cây gậy, tò mò chọc chọc cây này, sau đó chọc chọc cây kia.

Chu Vân Thượng thì chỉ nhìn chằm chằm vào những xó xỉnh trông như không thể tiến vào được, chỉ vào bên trong hỏi: "Bên trong không thể đi được à?"

Tiểu Mạnh sững sờ một chút, chần chừ nói: "Đi thì có thể đi, chỉ là tốn sức."

"Bên trong cũng chỉ có núi, dễ lạc đường."

"Không có kiến trúc?" Chu Vân Thượng truy vấn: "Ngày thường cũng không có người tiến vào?"

"Càng tiến thêm về phía trước một chút nữa thì sao, có truyền thuyết gì đó như người thời xưa tiến vào không?"

"Không có." Tiểu Mạnh thành thật nói: "Thật ra thì rất lâu về trước có người muốn trồng quýt ở đó, nhưng thử một năm, thu hoạch không tốt lắm, nên bỏ đi."

"Cây gần như ch//ết hết rồi, nhưng hình như vẫn còn vài cây sống, hồi còn nhỏ tôi không nghe lời đi theo người ta vào hái, không ngọt."

Cậu ta cười ngờ nghệch một tiếng: "Hơn nữa trước đây có một cái hố phân ở bên trong..."

Chu Vân Thượng nhanh chóng vặn đầu về: "Vậy thôi."

Tạ Hào nhịn cười, cố ý châm chọc ông ấy: "Không phải bí mật chú muốn à?"

Chu Vân Thượng mặt không biểu cảm liếc hắn một cái, giơ camera lên.

Tạ Hào nhướng mày, kéo Mạc Bắc Hồ ra phía sau, để lại một tấm ảnh chụp chung, lúc này mới hỏi: "Có ý gì?"

"Lưu lại cái bộ mặt này của cậu." Chu Vân Thượng liếc hắn: "Kiềm chế một chút đi."

"Không chịu." Tạ Hào cố tình dán dán Mạc Bắc Hồ: "Tôi quang minh chính đại."

Chu Vân Thượng khẽ nhướng mày, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ hoàn toàn không nhận ra, có một loại vẻ vui vẻ tung tăng khi tiến vào rừng núi, vừa mò được một quả gì đó ở bên cạnh, chùi chùi vào quần áo, đưa đến bên miệng Tạ Hào: "Cho anh ăn."

Tạ Hào không chút suy nghĩ, theo bản năng mở miệng.

"Ấy!" Tiểu Mạnh cuống lên, đang định ngăn cản thì Mạc Bắc Hồ đã thu tay về.

"Anh ăn thật à!" Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai Tạ Hào, chân thành dặn dò hắn: "Trái cây dại ven đường không thể ăn lung tung đâu!"

Cậu trầm trọng lắc đầu, còn hạ giọng nói với hệ thống: "Cậu còn nói hắn thông minh, cái này không phải ngốc nghếch sao?"

Hệ thống: "..."

"Đây không phải là phán đoán sai lầm của tôi."

"Chỉ là dựa theo tài liệu cho thấy, sau khi nhân loại rơi vào lưới tình, có khả năng rất cao sẽ trở thành đứa ngốc."

Mạc Bắc Hồ không hiểu, chớp chớp mắt.

Một nhóm người vừa đi vừa dừng, vì hái được một chút hạt dẻ, cho nên đi đến làng muộn hơn so với dự kiến một chút.

Ánh mắt Tạ Hào đảo qua ngôi làng nhỏ cũ nát trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Chu Vân Thượng: "Đủ bí mật chưa?"

"Tôi cảm thấy không có đường thông, chỉ có thể đi vào từ trong núi đã vô cùng bí mật rồi."

"Tôi cần bầu không khí bí ẩn, không phải chỉ cần che giấu đủ bí ẩn là được." Chu Vân Thượng vô cùng nghiêm khắc: "Đi, vào xem thử."

"Ấy." Tiểu Mạnh vội vàng tiếp lời: "Có cần tôi giúp gọi người không?"

Cậu ta dừng lại một chút, thành thật nói: "Dân làng thì tôi đều quen biết cả, chỉ là có người trong số bọn họ thì có thể sẽ thu tiền chụp ảnh."

Không ít người thích chụp ảnh kiểu chân dung dân làng này nọ mà.

"Không cần, tôi chủ yếu chụp cảnh." Chu Vân Thượng lắc đầu, không vội tiến lại gần, chụp một tấm toàn cảnh từ xa.

Đúng lúc ông ấy nhấn nút chụp, một ông lão đi ra từ trong nhà, chú ý đến bóng người cách đó không xa, trong lúc kinh hãi thì vội vàng quay đầu chui trở lại vào nhà.

"Hửm?" Chu Vân Thượng nhìn chằm chằm vào căn nhà đó.

"Bên kia đầu làng có một bia đá, nghe nói cũng khá có niên đại." Tiểu Mạnh không chú ý đến ông lão, thành thạo chỉ về phía đầu bên kia của ngôi làng: "Đi chụp bên đó không? Khách du lịch đã đến trước đây, đa số đều thích chụp ở đó."

"Được." Chu Vân Thượng ghi nhớ vị trí của ngôi nhà, đi theo Tiểu Mạnh đến cảnh quan không quá nổi tiếng duy nhất trong làng chụp ảnh lưu niệm trước.

Ông ấy chụp hai tấm ảnh, nghĩ nghĩ, định để Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào đứng qua đó, chụp cho hai người một tấm ảnh du khách, nhưng lại phát hiện Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu, đang nhìn chằm chằm phương hướng của căn nhà vừa nãy.

"Sao vậy?" Chu Vân Thượng đột nhiên có linh cảm, cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được cái gì đó.

"Vừa nãy tôi nhìn thấy, ông lão trong căn nhà kia ôm một thứ gì đó đi ra ngoài." Mạc Bắc Hồ chỉ vào căn nhà lúc này, tò mò hỏi: "Sẽ là cái gì đây?"

"Ôi?" Tiểu Mạnh gãi đầu: "Tôi cũng không biết nữa."

"Đó là nhà của ông Lượng... Ông ấy ở một mình, chắc cũng không giấu thứ gì đâu."

Cậu ta nhìn đông nhìn tây, hơi chần chừ hỏi: "Chắc mọi người không định đến hỏi đó đâu nhỉ?"

Cậu ta vẫn chưa nói hết câu, nhưng ý ngoài mặt chữ rất rõ ràng -- đây là làng của người ta, nhà của người ta, cho dù ông ấy ôm gì đó ra ngoài giấu thì cũng chẳng liên quan gì đến nhóm du khách như bọn họ.

Chu Vân Thượng do dự một lát, thành thật nói: "Tôi rất tò mò."

"Ừm--" Tạ Hào xoa xoa cằm, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Tôi thường chỉ biết khiêu khích."

Mạc Bắc Hồ mơ hồ: "Không thể trực tiếp hỏi thẳng sao?"

"Ai, thật sự không thể tin cậy." Hệ thống thở dài một hơi: "Tôi đi hỏi vậy."

"Vẫn phải dựa vào tôi, đám nhân loại các người thật là!"

Chu Vân Thượng nghi hoặc: "Nhân loại?"

Tạ Hào mỉm cười: "Không sao, cậu ấy chỉ hơi mắc bệnh chuunibyou một chút."

"Bệnh chuunibyou có ổn không, lời cũng đã nói ra rồi, sẽ không bị người ta đuổi về chứ?"


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 114
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...