Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 115

Hệ thống hít sâu một hơi, mang theo niềm tin không thể bị Tạ Hào xem thường, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào căn nhà kia.

Chu Vân Thượng liếc nhìn hệ thống, thận trọng hỏi: "Trước đó bà chủ nói, nhiều ông lão ở ngôi làng này không biết nói tiếng phổ thông, cho dù cậu muốn đi hỏi, e rằng cũng..."

"Hmm, ông Lượng trước đây từng làm việc ở bên ngoài, ông ấy biết nói tiếng phổ thông." Tiểu Mạnh gãi gãi đầu: "Chẳng qua ông ấy hơi bướng bỉnh, hay là để tôi lên vậy?"

"Không sao đâu, xem tôi đây!" Hệ thống tràn đầy tự tin.

Không bao lâu sau, "ông Lượng" trong miệng Tiểu Mạnh hai tay trống không đã trở về nhà.

Nhìn từ vẻ mặt thả lỏng của ông ấy, dường như đã giải quyết xong chuyện gì đó.

"Tôi đi đây!" Hệ thống hít sâu một hơi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến trước mặt ông lão.

"Ôi!" Tiểu Mạnh kêu một tiếng, cũng vội vàng đi theo, sợ rằng đối phương sẽ xảy ra xung đột gì đó với người địa phương.

"Hửm?" Ông Lượng nhìn người thanh niên đi đến trước mặt, có chút nghi ngờ lại có chút cảnh giác: "Làm gì?"

Ông ấy nhìn Tiểu Mạnh đi theo phía sau, biểu cảm hơi dịu lại, chào hỏi một tiếng: "Tiểu Mạnh lại vào thôn à, hôm nay không lên thị trấn sao?"

"Dạ." Tiểu Mạnh chỉ chỉ vào hệ thống: "Dẫn khách vào thôn tham quan một chút."

"Làng rách nát có gì mà tham quan chứ." Ông Lượng lầm bầm một tiếng, có vẻ hơi chê bai: "Tôi không chụp ảnh, về đây."

"Này--" Hệ thống phản ứng lại, vội vàng mở miệng: "Xin chờ một chút, ông cụ, chúng tôi không phải muốn chụp hình, chỉ là muốn hỏi thăm ông một chút chuyện thôi."

"Ở nơi này của mọi người có bí mật gì không?"

Nó chân thành nói: "Hay là, ông có bí mật gì không?"

Tạ Hào "bẹp" một tiếng che hai mắt lại: "Tiêu rồi."

"Đáng lẽ tôi không nên mong chờ vào cậu ta."

Mạc Bắc Hồ vẫn còn hơi hơi mê mang: "Tại sao lại tiêu rồi?"

Tạ Hào dịu dàng xoa xoa đầu cậu: "Ôi chao, ở đây còn có một người càng ngốc hơn."

Mạc Bắc Hồ nheo mắt lại, không phản bác, nhưng xòe tay ra, để lộ quả vừa nãy suýt chút nữa đã đút cho Tạ Hào ăn.

Tạ Hào: "..."

Cảm giác bị tấn công một cách không tiếng động.

Ông Lượng cũng bị sự táo bạo của hệ thống làm cho giật mình, hơi tức muốn hộc m//áu trừng mắt nhìn nó nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi, tôi làm gì có bí mật gì! Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu gì cả, cậu hỏi bí thư chi bộ thôn chúng tôi xem, tôi luôn luôn là..."

Ông ấy khoa tay múa chân vài cái, định quay người vào nhà: "Tôi không nói nhiều với các cậu nữa! Thật là, tôi còn tưởng bí thư chi bộ thôn lại đến..."

Chu Vân Thượng nheo mắt đầy suy tư: "Nhưng biểu hiện của ông ấy..."

"Đã tiết lộ hai chuyện."

"Một, ngôi làng này không có bí mật gì."

Tạ Hào gật gật đầu tiếp lời: "Hai, ông ấy thật sự có bí mật."

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát: "Chuyện này cũng rất bình thường mà."

"Người đều có bí mật."

Cậu nghiêm túc nói: "Phải tôn trọng quyền riêng tư, quyền riêng tư của người lớn tuổi cũng là quyền riêng tư."

Hơn nữa bọn họ cũng không có quyền bắt buộc người ta nói, phải tuân thủ pháp luật mà.

Ngược lại là Tiểu Mạnh đã nhận ra có chút không đúng, đuổi theo ông Lượng hỏi: "Ông Lượng, vừa nãy ông tưởng là bí thư chi bộ làng đến? Có phải ông ấy lại mắng ông không?"

"Nói bậy!" Ông Lượng hơi cuống lên: "Bí thư chi bộ làng làm gì mà mắng tôi hoài đâu? Ông ấy thường xuyên khen ngợi tôi mà!"

Ông tức giận trừng mắt, dừng chân lại chỉ vào người mình: "Hơn nữa, tôi có gì mà phải bị mắng? Tôi bao nhiêu tuổi rồi, tôi đã sắp bảy mươi, bí thư chi bộ làng còn chưa lớn bằng một nửa tuổi tôi, tôi cả ngày làm gì để ông ấy đến mắng hoài!"

Mắt Mạc Bắc Hồ đảo một chút, nhận ra người duy nhất thật sự có thể nói chuyện với ông Lượng, khiến ông ấy căng thẳng chỉ có Tiểu Mạnh, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Mạnh, hạ giọng mách tội với đối phương: "Vừa nãy tôi nhìn thấy, ông ấy ôm một đồ vật gì đó giống cái bình đi ra ngoài! Chắc chắn là đi ra ngoài giấu đồ."

"Cái bình?" Tiểu Mạnh nhăn mày, đột nhiên trừng ông ấy nói: "Có phải chú lại tự mình ủ rượu không? Lần trước suýt chút nữa tự đưa mình vào bệnh viện, nửa đêm gọi điện thoại kêu con tới cứu mạng vẫn chưa đủ bài học à?"

"Không có!" Ông Lượng lập tức phản bác, đúng tình hợp lý nói: "Tôi đã nói tôi bỏ rượu rồi mà, mùa hè này tôi ngay cả bia cũng chưa uống một lon nào, sao có thể lén lút tự mình ủ rượu được!"

Chu Vân Thượng cũng đi qua, có vẻ hơi phấn khích.

Ông ấy ngửi thấy mùi của bí mật gì đó, khiến cho khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh cũng lộ ra nụ cười: "Xem ra đoán sai rồi, ông ấy đã thở phào nhẹ nhõm."

"Ủ rượu chắc là dùng cái chum lớn, khó mang đi đúng không?" Tạ Hào cũng phụ hoạ theo: "Cái hũ bé tí như vậy đủ uống được cái gì? Cũng không phải vò rượu trong phim cổ trang."

"Thứ tiện để đựng trong bình... Dưa cải muối?"

"Không đúng." Mạc Bắc Hồ dùng chóp mũi hít hà, dường như đang nhớ lại mùi vị kia: "Chắc là thịt, em ngửi thấy mùi thịt thối..."

Ánh mắt mấy người nhìn về phía ông Lượng lập tức thay đổi.

Chu Vân Thượng vừa phấn khích vừa cảnh giác: "Thịt thối? Tôi không ngửi thấy mùi gì cả, mũi của cậu thính như vậy?"

"Đó là đương nhiên." Mạc Bắc Hồ không hiểu sao lại cảm thấy kiêu ngạo.

Tạ Hào nhìn cậu một cái thật sâu, không nói cho cậu biết như vậy càng giống chó con hơn, chỉ quan sát ông Lượng.

Vị này nhìn cũng không giống kẻ cùng hung cực ác gì, nhưng ôm một hũ thịt thối...

Tạ Hào còn chưa bắt đầu suy đoán đã nhìn thấy Tiểu Mạnh biến sắc.

Tiểu Mạnh trừng ông Lượng, bước lên một bước, ông Lượng chột dạ lùi lại một bước.

Vừa căng thẳng thì ông ấy không nói tiếng phổ thông nữa, lắp bắp nói ra một tràng dài giọng địa phương, bọn họ một câu cũng không nghe hiểu, dường như chỉ có hệ thống dựa vào module dịch thuật nghe hiểu được một chút.

Tiểu Mạnh cũng chuyển sang tiếng địa phương, nói càng to tiếng hơn, ông Lượng rụt cổ, một câu cũng không dám nói nữa.

Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút những người hàng xóm khác, một ông lão dáng người thấp bé vốn định khuyên can, đột nhiên nghe rõ bọn họ nói gì, sắc mặt thay đổi, cũng lập tức xoay người vào trong nhà.

Chu Vân Thượng nheo mắt lại, không tự chủ được trở nên phấn khích: "Đúng, chính là loại cảm giác này."

"Trong làng che giấu bí mật chung, một tồn tại bí ẩn bao trùm trên không trung của ngôi làng này..."

Hệ thống liếc mắt nhìn Chu Vân Thượng một chút, muốn nói lại thôi.

"Suỵt--" Tạ Hào ra hiệu nó trước tiên đừng nói gì cả: "Bọn tôi đều biết sự thật có thể rất khác so với tưởng tượng của ông ấy, nhưng hiếm khi ông ấy có linh cảm, trước tiên đừng nói cho ông ấy sự thật."

Hệ thống đành phải nuốt lời vào trong.

Tiểu Mạnh và mấy ông lão trao đổi vài câu, rất nhanh đã quay đầu lại, ngượng ngùng nói với bọn họ: "Xin lỗi, bên này gặp chút chuyện."

"Có tiện nói với bọn tôi không?" Tạ Hào quan tâm hỏi một câu, sau đó nhìn về phía Chu Vân Thượng: "Hay là chú đừng nghe? Giữ lại ảo tưởng của chú."

"Không, không cần." Cả người Chu Vân Thượng dường như nhẹ nhàng hơn không ít, ông ấy lộ ra chút ý cười: "Tôi đã có linh cảm rồi, sự thật ra sao cũng không ngăn cản tôi muốn thể hiện khung cảnh như thế nào."

Ông ấy thậm chí còn chủ động hỏi Tiểu Mạnh: "Gặp phải rắc rối gì sao? Có cần bọn tôi giúp đỡ không?"

Tiểu Mạnh do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát."

"Chỉ là trong làng có một loại thịt, gọi là thịt nát, phải đợi sau khi thịt bị thối rồi, rửa sạch mốc bên trên, chần qua nước rồi nấu chín ăn kèm với gia vị nặng, cũng xem như một loại đặc sản."

Tạ Hào nhướng mày, thành thật nói: "Mặc dù biết đặc sản của nhiều nơi có chỗ kỳ lạ riêng, nhưng nghe cái này vẫn có vẻ hơi quá không lành mạnh."

"Thật ra hoàn toàn không phải đặc sản gì." Tiểu Mạnh cười khổ một tiếng: "Chỉ là chỗ chúng tôi ít muối, không thể muối thịt, thịt dễ hỏng, trước đây mọi người đều nghèo, cũng không nỡ vứt đi, liền rửa sạch mốc, nấu chín rồi dùng gia vị nặng che mùi lạ rồi ăn."

"...Đây cũng là sau khi bí thư chi bộ làng phổ cập kiến thức cho bọn tôi, tôi mới biết."

"Bây giờ mọi người cũng không còn quá khổ sở, chắc chắn không cần ăn thịt nát nữa."

Tiểu Mạnh không nhịn được "chậc" một tiếng: "Nhưng mấy ông cụ lớn tuổi này, cứ nói hoài niệm hương vị đó, nói là thịt tươi, cho dù gia vị giống nhau cũng không còn cảm giác của thịt nát, nhất định phải lén lút giấu thịt nát."

"Vừa nãy chúng ta đến, ông Lượng không nhìn rõ, tưởng là bí thư chi bộ làng đến kiểm tra đột xuất, mới cuống quýt giấu thịt đi."

Chu Vân Thượng nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Ăn đồ vật không sạch sẽ như vậy, bọn họ không cảm thấy bụng khó chịu sao?"

"Khụ." Tiểu Mạnh hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra, theo thói quen của người địa phương chúng tôi, ừm..."

Cậu ta cố gắng dùng từ văn minh hơn để nói: "Táo, táo bón, ừm, chính là khi tiêu hóa không tốt, ăn một chút thịt nát có thể có tác dụng."

Chu Vân Thượng: "..."

Tạ Hào không nhịn được cười: "Đây là một bài thuốc dân gian à?"

Tiểu Mạnh cười gượng hai tiếng, hơi bất đắc dĩ nói: "Trước đây bọn họ còn tự ủ rượu, kết quả đưa mấy ông cụ vào bệnh viện, mãi mới yên được."

"Tôi đã gọi điện thoại cho bí thư chi bộ làng rồi, ông ấy sẽ đến ngay, tốt nhất chúng ta nên đến chỗ bọn họ giấu thịt canh chừng trước, ngăn bọn họ lại lén lút chuyển đi."

"Chậm trễ một lát, sau đó tiếp tục đi dạo được không?"

Mục đích chính của chuyến đi lần này của Chu Vân Thượng đã đạt được, hoàn toàn không bận tâm sau đó có cần đi dạo nữa hay không, rất dễ nói chuyện mà đồng ý.

Tiểu Mạnh lúc này mới thay đổi hướng dẫn đường, dẫn bọn họ đến một toà kiến trúc cũ nát bốn phía thủng gió, chỉ miễn cưỡng dán tạm giấy lên.

"Đây là..." Chu Vân Thượng không ngờ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, vội vàng chụp ảnh lại.

"Cái này sao?" Tiểu Mạnh thuận miệng nói: "Nghe nói trước đây từng đặt tượng thần, đã quên là thần gì rồi, nhưng bị sét đánh, nên bọn họ nói nơi này quá hoang dã, vị thần tiên này không trấn giữ được."

"Nghe nói lúc đó dân làng gom tiền, định đến ngôi chùa nào đó mời một tượng Phật về, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện, chuyện này cứ bị gác lại, nơi này bỏ trống như vậy cho đến bây giờ."

"Cũng không sao." Tiểu Mạnh cười cười: "Dù sao không có thần gì, chỗ chúng tôi cũng luôn tốt đẹp."

Mạc Bắc Hồ nhìn bàn thờ trống trơn, không hiệu sao lại cảm thấy có một chút rung động.

-- Thật muốn lên đó ngồi một chút.

Tiểu Mạnh đẩy cánh cửa lung lay sắp đổ ra, nhìn thoáng vào bên trong một chút, chửi thầm một tiếng: "Nhiều bụi thế này, còn giấu đồ ăn ở đây, bẩn chết đi được!"

"Quả thực điều kiện vệ sinh đáng lo ngại." Chu Vân Thượng đánh giá khách quan một câu, sau đó gấp gáp ngăn cản cậu ta: "Đừng động!"

Tiểu Mạnh ngẩn ra một chút, không dám chuyển một chồng các loại bình kiểu dáng khác nhau đi, căng thẳng quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi chụp hai tấm hình trước." Chu Vân Thượng ra hiệu cậu ta đi ra.

Tiểu Mạnh nghi hoặc gãi gãi đầu: "Cái này cũng chụp luôn?"

"Thoạt nhìn thì không có gì." Tạ Hào hạ giọng nói: "Nhưng cậu thử tưởng tượng một chút, mấy cái bình bên trong đổi thành đầu lâu..."

Tiểu Mạnh sững sờ một chút: "Phim kinh dị?"

Tạ Hào chỉ vào Chu Vân Thượng: "Ông ấy thích quay loại này."

"Đừng nói bậy." Chu Vân Thượng liếc hắn một cái: "Tôi chưa từng quay phim kinh dị đâu."

"Hơn nữa chỉ đặt đầu lâu thì giống loại kinh dị cấp thấp quá, ít nhất cũng phải đổi thành trống da người gì đó..."

Mạc Bắc Hồ vẫn còn nhìn chằm chằm thần đài kia, khó hiểu quay đầu lại hỏi: "Cái mông gì?"

Chu Vân Thượng: "..."

*Trống da người ( - rén pí gǔ)

Cái mông ( - pì gu)


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 115
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...