Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 116

Mạc Bắc Hồ thật sự rất muốn đặt mông lên thần đài trống rỗng kia.

Dù sao ở đây cũng không có thần linh trấn giữ, vậy cậu cũng không xem là trộm miếu của người ta...

Tạ Hào chú ý đến hai mắt Mạc Bắc Hồ đang đảo đảo liên tục, nhẹ nhàng nhướng mày, hạ giọng ghé vào tai cậu nói: "Có muốn ngồi không?"

"Không có không có!" Mạc Bắc Hồ giật mình, vội vàng nhảy dựng lên, chột dạ quay mặt đi: "Em, em sao có thể tùy tiện muốn ngồi bàn thờ của người khác chứ, cái này quá bất lịch sự rồi!"

"Nhưng nơi này không có chủ." Tạ Hào làm như thật mà phân tích: "Ngồi một chút cũng không sao mà?"

Mạc Bắc Hồ rõ ràng có hơi động lòng, dao động hỏi: "Thật, thật không?"

Hệ thống tức muốn hộc m//áu: "Này! Anh đừng xúi giục Tiểu Hồ!"

"Cậu có muốn ngồi một chút không?" Tạ Hào nghiêng đầu nhìn nó: "Từng xem Tây Du Ký chưa? Thần tiên luân phiên làm, năm nay đến nhà tôi -- lát nữa giúp cậu và Tiểu Hồ chụp một tấm ảnh chung?"

Hệ thống: "..."

Nó thậm chí còn đáng xấu hổ mà có chút rung động trong nháy mắt.

"À." Tiểu Mạnh đột nhiên lên tiếng, Mạc Bắc Hồ và hệ thống đồng thời chột dạ nhìn về phía cậu ta.

Tiểu Mạnh đi ra ngoài: "Hình như tôi nghe thấy tiếng rồi, chắc là bí thư chi bộ làng đến, các cậu chờ một chút, tôi đi giải thích tình huống đã."

Mạc Bắc Hồ tò mò thò đầu ra.

Ngoài phòng có một người đàn ông đeo kính da đen, dáng người cao gầy suốt dọc đường hô to gọi nhỏ nói tiếng địa phương mà cậu nghe không hiểu, mấy ông lão đứng ngoài nhà ngóng nhìn, giống như chuột gặp mèo, một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn nghe quở trách.

Cuối cùng, bí thư chi bộ thôn dùng tiếng phổ thông hô to: "Có bao nhiêu người tham gia rồi, tất cả ra đây cho tôi! Xếp hàng ở quảng trường! Ai chân cẳng không tốt thì mang ghế đẩu theo!"

"Lão Lượng! Lên đây! Kể lại cho mọi người nghe chuyện lần trước ông bị tiêu chảy suýt trụy tim lần nữa!"

Mắt ông Lượng giật một cái, như thể bị dẫm đuôi mà nhảy dựng lên, đỏ mặt xấu hổ nói: "Sao lại nhắc lại rồi! Không phải nói không nhắc đến nữa sao!"

Bí thư chi bộ lại tuôn ra một tràng, toàn bộ là tiếng địa phương mà bọn họ không nghe hiểu được.

Cũng không biết đã nói chuyện gì, dù sao hiệu quả không tệ, ông Lượng miễn cưỡng đứng ra trước mặt mọi người, trông có vẻ lại sắp bị xử tội công khai một lần nữa.

Tạ Hào thu hồi ánh mắt, nói với Chu Vân Thượng: "Hay là chú sang chụp hai tấm đi?"

Chu Vân Thượng vô cảm: "Tôi muốn tìm ngôi làng bí ẩn, thức ăn bí mật cất giấu."

Ông ấy chỉ vào mấy cái chai lọ trên mặt đất: "Mấy thứ này chỉ cần không biết bên trong đựng gì, ít ra cũng có thể xem như liên quan."

Ý ngoài lời, đại khái là -- Bí thư chi bộ làng họp đại hội cho người già ở lại thì liên quan gì đến việc thực tế sưu tầm của ông ấy đâu!

Tạ Hào thuận miệng nói bậy: "Ít nhất thì chuyện đối phương nói cũng tương đối riêng tư, bí mật với riêng tư chỉ khác nhau một tẹo thôi mà."

Chu Vân Thượng: "..."

Tạ Hào vỗ vỗ vai ông ấy: "Đại đạo diễn, có người nào đã nói với chú chưa, chú có bơi không biết nhìn không khí đó."

Hắn thành khẩn nói: "Nhất định phải để tôi nói thẳng sao? Bọn tôi cần một chút không gian riêng tư."

Chu Vân Thượng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhận ra cái gì đó -- Tiểu Mạnh vừa nãy đi sang nói chuyện với bí thư chi bộ làng rồi, bây giờ trong miếu nhỏ bỏ hoang này, chỉ còn một mình ông ấy là "người ngoài".

Chu Vân Thượng: "..."

Kể từ khi ông ấy thành danh đến nay, ông ấy hiếm khi có trải nghiệm thừa thãi như vậy.

Chu Vân Thượng nhìn thật sâu vào Tạ Hào một cái, hỏi hắn: "... Cậu định khi nào công khai?"

"Trước hết, phải có chuyện để công khai đã." Tạ Hào xòe tay ra: "Bây giờ thì, cái có thể công khai đều đã công khai hết rồi, chi tiết xin theo dõi siêu topic 'Tạ Sâm Mạc'."

Chu Vân Thượng: "..."

Tạ Hào cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại ông ấy: "Sao vậy, trạng thái tình cảm của cậu ấy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán chọn vai của chú à?"

"Không." Chu Vân Thượng thu hồi ánh mắt: "Chỉ cần không vi phạm phép tắc chung của xã hội, tôi không bận tâm trạng thái tình cảm ngoài kịch bản của diễn viên."

Ông ấy cuối cùng cũng bước đi, tiến về phía Tiểu Mạnh và bí thư chi bộ làng, định hỏi bọn họ xem có thể chụp ảnh được không.

Nhìn từ biểu cảm, thương lượng vô cùng hài hòa.

Chỉ là bí thư chi bộ làng dường như có chút hiểu lầm -- ban đầu ông ấy còn tưởng Chu Vân Thượng muốn chụp ảnh chung với ông ấy.

Tạ Hào cười thu hồi ánh mắt, nháy mắt vài cái với Mạc Bắc Hồ: "Tranh thủ bây giờ, Tiểu Hồ, mau lên ngồi đi."

Mắt thấy thời gian gấp rút, Mạc Bắc Hồ cũng không còn bẽn lẽn nữa, "piuu" một tiếng hóa thành tia chớp trắng, đặt mông ngồi phịch xuống thần đài.

Tạ Hào lập tức giơ điện thoại lên: "Không tồi, giữ nguyên tư thế này, cười một cái."

"Đổi tư thế chút? Làm một động nào đó, ôi, móng vuốt của cậu giơ lên được không?"

"Không tồi không tồi." Tạ Hào kiêm chức nhiếp ảnh gia vô cùng chuyên nghiệp, hắn quay đầu hỏi hệ thống: "Cậu không lên à?"

Hệ thống chần chờ một chút, đối diện với nụ cười hớn hở vui sướng của Mạc Bắc Hồ, không đành lòng làm mất hứng, cũng đứng lên chụp ảnh chung cùng Tiểu Hồ.

Tạ Hào sững sờ hỏi nó: "Cậu không hiện nguyên hình à?"

Hệ thống: "...Không, tôi thế này là được."

Suýt nữa quên mất, trong lòng Tạ Hào, cho đến bây giờ nó vẫn là "gà tinh".

Tạ Hào cũng không nói nhiều, tranh thủ thời gian chụp ảnh cho bọn họ.

Mạc Bắc Hồ đang đứng thẳng người, tạo dáng đầy khí thế cùng hệ thống, đột nhiên một tiếng vỡ nát giòn tan vang lên, Mạc Bắc Hồ sợ tới mức "oái" một tiếng nhảy vọt xuống khỏi thần đài, hoảng sợ dính vào trên người Tạ Hào quay đầu lại: "Làm sao vậy làm sao vậy? Thần tiên ở đây tức giận rồi sao?"

Tạ Hào đột nhiên không kịp phòng ngừa ôm một cục lông xù xù, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu lông xúc cảm cực tốt của cậu, cười nói: "Không, chỉ là bên kia vỡ một cái bình."

"Sợ ch//ết em rồi, còn tưởng sắp bị sét đánh." Mạc Bắc Hồ thở phào một hơi, tò mò tham đầu tham não: "Sao cái bình lại tự vỡ được?"

Trong tầm mắt của cậu, một bóng dáng màu xám lóe lên rồi biến mất, Mạc Bắc Hồ động tác nhanh nhẹn, nhào tới một cái.

"Hóa ra là có một con chuột." Mạc Bắc Hồ dùng móng vuốt chọc chọc con chuột đang co rút dưới đất giả chết, không dám nhúc nhích, đang định mở miệng ngậm nó lên...

Tạ Hào và hệ thống đồng thời lên tiếng: "Tiểu Hồ!"

Mạc Bắc Hồ quay đầu nhìn bọn họ.

Tạ Hào đại kinh thất sắc: "Không được! Không được cắn đồ vật dơ bẩn như vậy!"

"Hình tượng!" Hệ thống tay chân luống cuống khoa tay múa chân: "Cậu là nghệ sĩ mà, sao có thể dùng miệng ngậm chuột được!"

Mạc Bắc Hồ lập tức rụt về.

Cậu biến thành hình người, duỗi tay nhấc đuôi con chuột lên, đang định mở miệng nói chuyện, Chu Vân Thượng và Tiểu Mạnh đang quay lại biến sắc, phát ra âm thanh lớn nhất mà Mạc Bắc Hồ từng nghe kể từ khi quen biết ông ấy.

Mạc Bắc Hồ hoảng sợ, vội vàng quăng con chuột ra ngoài.

Con chuột tìm được đường sống trong chỗ ch//ết ngay lập tức chạy trốn, nháy mắt đã không biết đã chui vào đâu rồi.

"Không có không có!" Mạc Bắc Hồ vội vàng xoè hai tay ra trình bày: "Không còn chuột nữa!"

"Lau tay!" Giọng nói Chu Vân Thượng vẫn còn hơi khàn khàn, vẻ mặt vặn vẹo nhấn mạnh: "Cậu không biết trên một người con chuột có bao nhiêu vi khuẩn à!"

Mạc Bắc Hồ quả thật không biết, cậu ngay cả "vi khuẩn" là gì cũng chỉ biết một chút, nhưng không ngăn cản cậu thành thành thật thật gật đầu.

Hệ thống nhanh chóng tìm khăn ướt khử trùng từ trong ba lô, Tạ Hào nhận lấy, giúp Mạc Bắc Hồ lau tay, còn không quên liếc mắt nhìn Chu Vân Thượng một cái: “Đại kinh tiểu quái.”

Chu Vân Thượng nhìn hắn đang nắm tay Mạc Bắc Hồ, khóe miệng giật giật, bình ổn lại tâm trạng và giọng điệu nói: "Bây giờ tôi tin tưởng cậu là chân ái rồi."

"Cảm ơn." Tạ Hào khách sáo nói: "Nhưng tôi cũng không quá cần sự công nhận của chú."

"Bên ngoài thế nào rồi?"

"Còn có thể thế nào nữa." Chu Vân Thượng bực mình nói: "Một câu tôi cũng không nghe hiểu, nhưng may mắn là một câu cũng không nghe hiểu, tôi có thể giả vờ như bọn họ đang tiến hành cuộc họp bí mật gì đó, cũng xem như có chút thu hoạch."

"Kịch bản của tôi đã dần dần hoàn thiện rồi, nói thật, chuyến đi thực tế sưu tầm phong tục này thuận lợi hơn so với tôi tưởng tượng, thật ra buổi chiều là có thể lên đường trở về..."

"A--" Mạc Bắc Hồ phát ra một tiếng than thở.

Tạ Hào nhướng mày, nhìn về phía Chu Vân Thượng, nhắc nhở ông ấy: "Tôi đã cố tình điều chỉnh kỳ nghỉ đến đây."

"Tôi khuyên chú đừng không biết tốt xấu."

Hắn nheo mắt lại: "Nếu chú nhất định phải khăng khăng trở về ngay bây giờ..."

Chu Vân Thượng cũng không thích bị người khác đe dọa lắm, ông ấy cười lạnh một tiếng nhìn lại: "Thì sao?"

Tạ Hào tiếc nuối xòe tay ra: "Vậy tôi chỉ có thể mua cho chú một vé xe trở về thành phố gần đây, sau đó lái xe đưa chú qua đó, ba người chúng tôi tiếp tục đi chơi."

Chu Vân Thượng: "..."

"Xe của chú thì chúng tôi lái đi luôn." Tạ Hào giọng điệu thoải mái sắp xếp công việc: "Yên tâm, tôi sẽ trả tiền vé ghế thương gia cho chú, cũng sẽ trả tiền thuê xe cho chú."

Lông mày Chu Vân Thượng giật giật, không biết có phải là ảo giác của ông ấy hay không, nghĩ đến chuyện ông ấy sắp rời khỏi, Tạ Hào dường như càng vui vẻ hơn trước.

Chu Vân Thượng hít sâu một hơi: "... Tôi chưa nói là muốn đi."

"Tại sao?" Tạ Hào kinh ngạc nhìn ông ấy: "Chẳng phải chú luôn rất tự kỷ sao?"

Chu Vân Thượng nhếch khóe miệng một chút: "Nhưng chuyến du lịch này tôi thấy vô cùng vui vẻ."

"Đương nhiên, không phải bởi vì cậu, nhưng tôi cảm thấy, tôi cũng không cần vội vàng trở về, tôi có thể tích lũy thêm một chút tư liệu."

Tạ Hào tiếc nuối xòe tay: "Được thôi, dù sao cũng là xe của chú, chuyến du lịch thực tế sưu tầm do chú lên kế hoạch, chú không muốn đi, tôi cũng không thể đuổi chú được."

"Chú còn muốn chụp thêm gì khác ở đây không? Không chụp thì chúng ta về thôi, tôi đoán chị Hà đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."

Hắn rung đùi tự đắc thở dài, Chu Vân Thượng không hiểu sao lại cảm thấy mình giành được chiến thắng, hừ cười một tiếng rồi theo sau.

Chỉ là đi đến cổng thôn, ông ấy đột nhiên nhận ra -- vốn dĩ ông ấy muốn nói chuyến đi thực tế sưu tầm phong tục kết thúc, mọi người cùng nhau trở về, sao lại dễ dàng bị hắn thay đổi suy nghĩ như vậy? Còn một bộ bản thân đã được lợi?

Đây hoàn toàn không phải quyết định ban đầu của ông ấy mà!

Chu Vân Thượng vẻ mặt phức tạp nhìn Tạ Hào.

"Làm sao vậy?" Tạ Hào cười tủm tỉm quay đầu lại.

"Tôi đang nghĩ, cậu hẳn là một thương nhân tài giỏi." Chu Vân Thượng thở dài một hơi: "Giải trí Thiên Hỏa chắc chắn sẽ phát triển rất tốt."

"Tôi cũng cảm thấy giải trí Thiên Hỏa sẽ rất tốt." Tạ Hào xòe tay ra: "Nhưng không phải bởi vì tôi. Ai cũng biết, tôi mỗi ngày đi làm chỉ là làm cho qua ngày, làm linh vật trong cuộc họp, sau đó lại giao mọi chuyện cho người thích hợp làm."

"Mà Thiên Hỏa có một nhóm nghệ sĩ vô cùng ưu tú."

Chu Vân Thượng nhìn hắn một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa.

Tiểu Mạnh nghe như lọt vào sương mù, cũng không hỏi nhiều về chuyện của khách hàng, chỉ là lúc đi đến cửa, một bà lão chống gậy gọi anh ta lại, nói với anh ta chuyện gì đó.

Mấy người dừng chân, chờ bọn họ nói xong.

Tiểu Mạnh xoay người lại nói: "A bà muốn ra ngoài, chúng ta dẫn bà ấy đi cùng."

"Được." Chu Vân Thượng đồng ý, chỉ là nhìn cụ bà một chút, có hơi lo lắng hỏi: "Bà ấy đi được không?"

"Đi không nổi." Tiểu Mạnh cười cười: "Không sao, tôi cõng là được."

"Ôi?" Mạc Bắc Hồ nhìn thân hình hơi gầy gò của cậu ta: "Anh làm được không?"

"Tôi có sức!" Tiểu Mạnh vội vàng giơ cánh tay lên.

Mạc Bắc Hồ lắc đầu, vén tay áo khoe khoang: "Vẫn nên để tôi làm đi."

Tiểu Mạnh liếc nhìn cánh tay không chỉ mảnh khảnh mà còn trắng nõn của cậu, muốn nói lại thôi: "..."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 116
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...