Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 117
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Mạnh cõng bà lão đi.
Cậu ta khăng khăng rằng không thể làm phiền khách hàng, chỉ nói nếu lúc sau mình đi không nổi nữa, lại để bọn họ thay phiên một lát.
Thấy cậu ta kiên trì, Mạc Bắc Hồ đành phải tiếc nuối gật đầu đồng ý.
Suốt dọc đường đi, bà cụ cũng cố gắng bắt chuyện với bọn họ, đáng tiếc đối phương không biết nói tiếng phổ thông, đều phải để Tiểu Mạnh làm phiên dịch trung chuyển.
Tiểu Mạnh lại hơi có chút đơn giản, lúc dùng sức cõng người, đầu óc không hoạt động bao nhiêu, rất khó theo kịp mong muốn trò chuyện của bà cụ, đến nhà hàng ẩm thực đồng quê, bà cụ vẫn còn chưa đã thèm, đứng nói chuyện với bọn họ một lát ở cửa mới rời đi.
Chu Vân Thượng quan tâm hỏi thêm một câu: "Bà ấy đi ra ngoài một mình không sao chứ?"
"Không sao." Tiểu Mạnh cười cười: "Bà ấy lên thị trấn tìm con gái."
"Người lớn tuổi sợ ở chung làm phiền con cái, nhưng thỉnh thoảng lại muốn nhìn cháu chắt. Qua cuối tuần, lúc tôi đưa Ni Nhi đi học, vừa hay đến đón bà ấy quay về."
Mạc Bắc Hồ ngẩn ra: "Cô bé đi học sao? À, hôm nay là cuối tuần."
"Đương nhiên rồi." Nụ cười của Tiểu Mạnh mang theo vài phần kiêu ngạo: "Thành tích của con bé tốt lắm."
Mấy người đứng ở cửa, Mạc Bắc Hồ đã bị mùi thơm của cơm trong nhà hớp hồn, thần hồn lạc phách nhìn vào bên trong.
May mắn chị Hà rất nhanh đã ra ngoài, chào hỏi một tiếng: "Đều đứng ở cửa làm gì đó? Bụng không đói sao? Ăn cơm nào!"
Mạc Bắc Hồ là người tích cực hưởng ứng đầu tiên, hận không thể tự mình ngậm cái chậu chạy tới.
Chu Vân Thượng lộ ra nụ cười hơi chút bất đắc dĩ.
Bình thường lượng cơm của ông tương đối ít, thậm chí có thể nói là vô cùng kén ăn, thường xuyên đợi đến lúc bụng đói khó chịu mới nhớ phải ăn ngấu nghiến chút gì đó cho đỡ đói.
Dẫn Mạc Bắc Hồ bọn họ ra ngoài một chuyến này, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng hay không, luôn cảm thấy ăn cơm ngon miệng hơn hẳn.
Có lẽ ở lại cùng bọn họ hoàn thành chuyến đi này, không chỉ bởi vì muốn cãi lại Tạ Hào, còn bởi vì ông ấy cũng khá thích đi cùng với bọn họ.
Chu Vân Thượng không lộ ý cười, đuổi theo ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Ăn xong bữa cơm này, bọn họ lại một lần nữa lên xe xuất phát.
Sau khi không cần truy tìm thôn trang nhỏ bí ẩn hẻo lánh gì đó nữa, Chu Vân Thượng bị buộc phải chạy theo số đông, đi đến một thắng cảnh nổi tiếng trong truyền thuyết, hiếm khi hòa lẫn vào đám đông, cùng nhau xem một thác nước lớn.
Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào, thậm chí hệ thống đều chơi vô cùng vui vẻ, chỉ có một mình ông ấy nơm nớp lo sợ, đề phòng có người nhận ra Mạc Bắc Hồ, khiến khu du lịch vốn đã đông đúc hoàn toàn ùn tắc tê liệt.
Sau đó, cùng ngày, Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào tràn đầy thể lực lại kéo ông ấy đi leo núi.
Một ngọn núi nhỏ không mấy nổi tiếng ở địa phương, nghe nói tên là "Núi Lùn", nghe cái tên liền biết không cao lắm rồi.
Hệ thống bình thường hay trà trộn trên mạng xã hội, ngượng ngùng mở miệng hỏi bọn họ có thể phối hợp không, quay một video ghép đang vô cùng hot trên mạng, chính là loại hô lớn "núi xx nho nhỏ, chinh phục nó".
"Tôi biết bắt chước trào lưu không phải chuyện nghệ sĩ trưởng thành nên làm, nhưng thỉnh thoảng làm một lần cũng không sao đâu nhỉ?" Hệ thống xoa xoa tay, mắt trông mong nhìn bọn họ: "Tôi cảm thấy cũng khá thú vị."
"Được!" Mạc Bắc Hồ căn bản không biết gì về bắt chước trào hay không lưu, sến hay không sẩm gì đó, cậu chỉ biết A Thống là bạn tốt của mình, nên chuyện nhỏ như vậy đương nhiên phối hợp được thì phải phối hợp thôi.
Người duy nhất tại hiện trường không mấy tình nguyện, đại khái chỉ có Chu Vân Thượng thôi.
Nhưng ông ấy cũng không phải là không muốn phối hợp quay video ngắn, chính xác mà nói, ông ấy căn bản không muốn lên núi.
Đối với ông ấy mà nói, trừ khi có cảnh phim nhất định phải quay trên đỉnh núi, nếu không, ông ấy luôn luôn tiết kiệm bao nhiêu được thể lực thì sẽ tiết kiệm bấy nhiêu thể lực.
Ông ấy đang định không hùa theo số đông, mặt mày vô cảm từ chối lời mời leo núi cùng của bọn họ, Tạ Hào đột nhiên cười một tiếng, hỏi ông ấy: "Không phải là leo không nổi đấy chứ?"
"Tôi nhớ trước đây chú quay 'Phong Thanh', có một đoạn quay trên vách đá, sao vậy, là diễn viên tự mình đi lên, chú đợi ở dưới cho bọn họ quay à?"
Chu Vân Thượng lập tức hít một hơi lạnh, vô cảm chen lấn hắn ra khỏi bên cạnh Mạc Bắc Hồ, đứng vào trong khung hình: "Quay."
"Tốt!" Hệ thống hân hoan vui mừng mở miệng, tạo dáng một cái: "Núi Lùn nho nhỏ!"
"Chinh phục nó" phải đợi sau khi lên đến đỉnh mới quay.
Nó không nhịn được ngẫm nghĩ một chút: "Tên núi này không có khí thế lắm, nhưng cũng tạm tạm, đi thôi, leo núi nào!"
Ngay sau đó ở lưng chừng núi, Chu Vân Thượng mặt xám như tro tàn, nằm thẳng đơ trong đình nghỉ chân.
Tạ Hào mua bình oxy, áp vào cho ông ấy, Chu Vân Thượng mở mắt ra, một tay đè cổ tay hắn lại, hỏi đối phương: "Có phải có người nào đã mua chuộc cậu, bảo cậu nửa đường giải quyết tôi không?"
"Là Hứa Giao Quân à?"
"Sao có thể." Tạ Hào nhướng mày: "Tiền công ra tay của tôi đắt lắm."
Chu Vân Thượng cũng cảm thấy đúng, lại nhắm mắt nằm xuống.
Hệ thống giơ điện thoại lên, đau buồn quay lại đoạn lịch sử này: "Bị giải quyết rồi."
"Làm sao bây giờ?" Mạc Bắc Hồ chọc chọc Chu Vân Thượng: "Ông ấy trông có vẻ sắp không xong rồi."
"Dù sao cũng không thể nào để ông ấy lại đây một mình được mà?"
"Tại sao không được?" Tạ Hào nhướng mày: "Tôi cảm thấy có thể."
"Ông ấy lớn như vậy rồi, cũng không bị người khác nhặt đi."
Mạc Bắc Hồ há miệng th* d*c, trầm tư một lát, vỗ đùi bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi nhỉ!"
Cậu hỏi Chu Vân Thượng: "Chú muốn ở lại đây không? Hoặc tôi có thể cõng chú lên."
Cậu tràn đầy tự tin: "Chú biết mà, tôi rất có sức lực."
Chu Vân Thượng đương nhiên từng nghe mấy lời đồn của cậu, nào là đâm Thẩm Độc bay tám viên gạch, khiêng hai người xuống chín tầng lầu...
Nhưng cõng một người đàn ông trưởng thành lên núi, nghĩ thế nào cũng thấy có hơi quá đáng.
Chu Vân Thượng lắc đầu: "Vậy cũng quá mệt rồi, các cậu cứ để tôi ở lại đây là được."
"Ưm..." Mạc Bắc Hồ có vẻ hơi khó xử.
Tạ Hào cười một tiếng: "Cõng lên đi."
"Được!" Mạc Bắc Hồ lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng quắc bước lại gần Chu Vân Thượng một bước.
"Cái gì?" Dường như Chu Vân Thượng không thể tin được Tạ Hào lại nói như vậy.
Trong mắt ông ấy, Tạ Hào đã thích Mạc Bắc Hồ, vậy chắc chắn không nỡ để cậu tốn sức lực, càng không để cậu dễ dàng tiếp xúc thân mật với người khác giới... đồng giới khác tính.
Tại sao tên này lại làm ngược rồi?
Tạ Hào cười rộ lên, vỗ vỗ vai ông ấy: "Đừng giãy giụa nữa, chú không thoát khỏi lòng bàn tay của Tiểu Hồ đâu."
"Hừ hừ!" Mạc Bắc Hồ phối hợp phát ra hai tiếng cười xấu xa, nhẹ nhàng dễ dàng cõng Chu Vân Thượng lên.
"Khoan đã--" Chu Vân Thượng ngăn cản không có kết quả, đã bị Mạc Bắc Hồ cõng ra khỏi đình nghỉ chân: "Các cậu không nghe người khác nói chuyện à!"
"Không khoan." Tạ Hào liếc ông ấy một cái: "Nếu chú thật sự không muốn đi, vậy tôi chắc chắn tôn trọng ý kiến của chú."
"Bởi vì tôi tin vị đại đạo diễn nổi tiếng miệng mồm độc địa này, cho dù cảm thấy quan hệ với chúng tôi trở nên thân thiết hơn, thật sự không muốn đi cũng sẽ nói thẳng."
"Nhưng vừa nãy chú không nói không muốn đi, chú chỉ nói không muốn để Tiểu Hồ quá mệt mỏi, chứng tỏ -- bản thân chú vẫn muốn đi."
Hắn cười vô cùng hiền từ: "Sao phải vòng vo như vậy, muốn đi thì nói thẳng đi."
"Tiểu Hồ sức lực rất lớn, cho dù cậu ấy không có sức lực lớn như vậy, chúng tôi cũng có thể đi chậm một chút, nâng đỡ dìu dắt cùng nhau lên đến đỉnh."
Chu Vân Thượng: "..."
Ông ấy im lặng một lát, trước tiên là trừng hệ thống nói: "Không được quay!"
Hệ thống giả vờ mình chưa quay được gì cả, lặng lẽ quay người đi.
Chu Vân Thượng thở ra một hơi, thu hồi ánh mắt: "Có người nào từng nói với cậu chưa, Tạ Hào, tính cách nhìn thấu còn muốn nói toạc ra như cậu thật sự rất đáng ghét."
"Không chỉ một người từng nói." Tạ Hào đồng tình gật đầu: "Nhưng tôi không định sửa."
"Giống như chú, chắc chắn cũng không chỉ bị một người nói miệng mồm độc địa, chú có định sửa không?"
Chu Vân Thượng: "..."
Ông ấy cười khẩy một tiếng, nói với Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ thì sao, cậu thấy hắn đáng ghét không?"
"Ưm?" Mạc Bắc Hồ dựng tai lên: "Không mà."
Cậu không chút suy nghĩ đã trả lời: "không phải ông chủ rất đáng yêu sao."
"Đáng yêu." Vẻ mặt Chu Vân Thượng kỳ quái, nhai đi nhai lại hai chữ này: "Dùng để miêu tả Tạ Hào, luôn cảm thấy đã làm hỏng hai chữ này rồi."
Ông ấy đang định phát huy công lực "miệng mồm độc địa" của mình một chút để đối phó Tạ Hào, quay đầu lại thì phát hiện hắn đã dừng chân ngay tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Chu Vân Thượng nheo mắt: "Cậu cũng muốn được cõng?"
"Khụ." Tạ Hào gãi gãi sau tai, thu lại biểu cảm không tự nhiên: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy phong cảnh ở nơi này không tồi, nhìn thêm hai lần."
Sắc mặt Chu Vân Thượng thay đổi, dường như ý thức được chuyện gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng trước khi ông ấy mở miệng Tạ Hào đã giành nói: "Tiểu Hồ, ông ấy sắp rơi xuống rồi, nâng ông ấy một cái."
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn vô cùng nghe lời xốc Chu Vân Thượng lên một cái.
Chu Vân Thượng: "..."
Lời cười nhạo còn chưa kịp nói ra miệng của ông ấy bị vỡ nát.
Tạ Hào lộ ra một nụ cười khiêu khích với ông ấy.
...
Chuyến đi thực tế sưu tầm này cũng đến hồi kết.
Trên đường quay về, Mạc Bắc Hồ không thầy cũng tự học được nhiều câu mở đầu cho phần kết của bài văn -- "Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi".
Cậu hơi buồn bã nhìn chằm chằm vào cảnh vật không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, cảm thấy tâm trạng so với lúc mới ra ngoài, khác biệt một trời một vực.
"Ai." Mạc Bắc Hồ buồn bã thở dài một hơi.
Tạ Hào đang lướt điện thoại: "Tiểu Hồ, lần sau chúng ta đi chơi ở đâu?"
Vành tai Mạc Bắc Hồ dựng thẳng lên: "Ừm?"
Tạ Hào xoa cằm: "Cậu muốn dẫn theo mọi người cùng đi team building không, hay ít người một chút, chúng ta tự mình ra cửa đi chơi?"
"Cái nào cũng được!" Mạc Bắc Hồ hai mắt phát sáng, do dự một chút hỏi: "Có thể muốn tất cả không?"
Tạ Hào không nhịn được bật cười: "Ôi chao, quên mất Tiểu Hồ của chúng ta đã là người trưởng thành rồi."
"Được thôi, tôi đồng ý."
Chu Vân Thượng quay đầu nhìn thoáng qua, không lên tiếng.
"Ôi, quên mất chú không phải người Thiên Hỏa." Tạ Hào xoa cằm: "Đừng lo lắng, nếu lần hợp tác này thành công, chú có thể nhận được lời mời đi team building với tư cách là đối tác ưu tú của giải trí Thiên Hỏa."
Chu Vân Thượng thu hồi ánh mắt: "Tôi không nói là muốn tham gia."
"Ôi chao--" Tạ Hào kéo dài giọng: "Thừa nhận đi Chu Vân Thượng, chơi cùng với bọn tôi vô cùng vui vẻ, chú thậm chí còn trở nên vui vẻ hòa đồng, không miệng mồm độc địa nữa."
"Thừa nhận đi." Hắn gác tay lên lưng ghế lái phụ: "Chú chính là rất thích bọn tôi."
"Ồ--" Mạc Bắc Hồ kéo dài giọng, chồm qua nhìn đối phương, hùa theo trêu chọc: "Thừa nhận đi!"
Chu Vân Thượng nhắm mắt một cái, ho nhẹ rồi nói: "Nói tôi thích Tiểu Hồ về tình cảm còn có thể tha thứ, mà Tạ Hào..."
Tạ Hào duỗi tay đè đầu ông ấy: "Không được."
"Muốn thích chỉ có thể cùng thích bọn tôi, ai cho chú lá gan thích một mình Tiểu Hồ vậy?"
"Là thích kiểu đường hoàng không?"
Chu Vân Thượng vô cảm: "Ít nhất cũng đường hoàng hơn cái thích của cậu."
"Thích của tôi sao lại không đường hoàng chứ?" Tạ Hào nhướng mày, đúng lý hợp tình nói: "Thích của tôi vô cùng toàn diện, bao gồm tất cả bộ phận đường hoàng và không đường hoàng..."
Mạc Bắc Hồ ngẩn người: "Có nhiều loại như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Tạ Hào cười nói: "Cái này thật sự rất phức tạp mà..."
Mạc Bắc Hồ chạm chạm vào bả vai hắn: "Em cũng rất thích ông chủ!"
Tạ Hào: "..."
Hắn quay đầu bụm mặt lại.
Chu Vân Thượng cười lạnh một tiếng: "Ha."
"Trai tân."
Tạ Hào mặt mày vô cảm kéo dây an toàn của ông ấy lên.
Chu Vân Thượng nhướng mày: "Làm gì?"
Tạ Hào mặt mang nụ cười: "Siết ch//ết chú."
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
