Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 90
Ba ngày sau, tiến độ quay phim thuận lợi, Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào cùng nhau đến phòng làm việc của đạo diễn Đặng, chuẩn bị xem thử ba tập đầu tiên của .
Nghĩ đến chuyện đã lâu không gặp, Mạc Bắc Hồ cũng có hơi phấn khích, vừa cùng Tạ Hào đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy đạo diễn Đặng đang ngồi trước màn hình lớn.
Mạc Bắc Hồ hoảng sợ, đại kinh thất sắc: "Đạo diễn Đặng, chú làm sao vậy!"
Cũng không trách cậu giật mình, sắc mặt đạo diễn Đặng trắng bệch, hai bên má sưng phù, quầng thâm đen sì, bọng mắt gần như muốn rớt xuống gò má, thoạt nhìn vừa tiều tụy lại vừa thất hồn lạc phách.
Dáng vẻ này của ông ấy, nếu xuất hiện ở nghĩa trang, rất có khả năng sẽ bị người khác tưởng là xác sống mà hốt đi mất.
"Cậu cũng nói ông ấy vài câu đi Tiểu Hồ." Lộ Trưng xách theo vài chai nước tiến vào: "Già đầu rồi còn thức khuya trong phòng dựng phim."
"Bản dựng sơ bộ đã ổn thỏa rồi, nửa đêm lại nghĩ ra một ý tưởng mới, nhất quyết phải dậy cắt nối thêm vào, cậu nhìn xem khuôn mặt này đi..."
"Tôi chỉ hơi phù thũng thôi." Đạo diễn Đặng hất tay hắn ta, mở chai nước uống một ngụm, dặn dò trợ lý: "Pha cho tôi một ly Americano đá."
"Đừng pha cho ông ấy!" Lộ Trưng trợn trắng mắt một cái: "Ông ấy thức khuya đến mức này rồi mà còn uống cà phê, tôi sợ ông ấy đột tử."
"Nào có mong manh dễ vỡ như vậy" Đạo diễn Đặng lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn không từ chối ý tốt của hắn ta, chỉ chào hỏi để bọn họ ngồi xuống: "Đều đến đông đủ rồi phải không? Mọi người đủ rồi thì chúng ta bắt đầu, chiếu sớm một chút thì có thể xem được thêm hai tập."
"Tiểu Hồ hôm nay còn cảnh quay không?"
"Không ạ." Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn trả lời: "Đàn anh nói hiểu rõ tính cách của chú, cho nên đặc biệt để ngày hôm nay không có cảnh quay, để con không phải vội vàng chạy về."
"Nói gì vậy." Đạo diễn Đặng ngượng ngùng hắng hắng giọng một chút: "Nói vài tiếng thì phải là vài tiếng chứ, tôi cũng sẽ không giữ cậu lại không cho đi, diễn viên đương nhiên phải ưu tiên quay phim."
Ông ấy lại nở nụ cười thoải mái: "Nhưng mà cậu không có cảnh quay thì tốt, xem thêm một hồi, cho chút ý kiến."
"Ngồi đi, đừng đứng đó nữa."
Tạ Hào nhìn sắc mặt của ông ấy, cười nói: "Một mình bọn tôi cũng có thể xem, hay là chú đi ngủ một lát đi?"
Hắn thuận miệng nói: "Chú không có ở đây thì bọn tôi càng dễ đưa ra kiến nghị, nếu không còn phải nể nang cảm nhận của chú."
Đạo diễn Đặng cũng nghe ra ý của hắn, nhưng ông ấy không chịu rời đi, xua xua tay nói: "Không sao, không sao cả."
"Không cần nể nang tôi, có cái gì thì nói cái đó, tôi ngồi đây nghe, đã thức trắng mấy ngày rồi, không phải chuyện gì to tát."
Lộ Trưng không nhịn được mà "chậc" một tiếng: "Chú cứ thức đi."
"Nghe xong ý kiến rồi có phải lại sợ quên mất, tranh thủ ghi lại những chuyện quan trọng, sau đó đưa ra ý tưởng dựng phim, giao cho hậu kỳ làm, rồi xem tới xem lui sau đó lại thức tiếp đúng không?"
Lộ Trưng vẻ mặt "Tôi còn lạ gì cái đức hạnh của chú", đạo diễn Đặng hiếm khi cảm thấy chột dạ mà cười gượng hai tiếng.
Mạc Bắc Hồ lo lắng liếc mắt nhìn đạo diễn Đặng một cái, lặng lẽ chọn một vị trí sau lưng đạo diễn Đặng ngồi xuống.
Đạo diễn Đặng còn chào hỏi cậu: "Tiểu Hồ ngồi sang trung tâm đi, chỗ đó tầm nhìn tốt."
"Không cần ạ!" Mạc Bắc Hồ đang suy nghĩ nên tìm lý do nào để từ chối, Tạ Hào đã ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tạ Hào móc ra hết hộp này đến hộp khác: "Tôi mang theo đồ ăn vặt để xem phim, xem phim chỗ chú cũng không cần phải chú ý quy tắc trong rạp chiếu đúng không?"
Hắn cười tủm tỉm tiếp lời, liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một cái.
Mạc Bắc Hồ đang định lén lút đưa tay sờ sờ lưng đạo diễn Đặng, dùng một chút giá trị tình yêu để đối phương ngủ một giấc thật ngon, không ngờ đạo diễn Đặng lại vừa vặn kéo ghế tiến lên phía trước, cơ thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm màn hình, có chút gấp không chờ nổi nói: "Vậy tôi bắt đầu chiếu nhé, lão Lộ, tắt đèn đi."
"Lần này chú quay phim truyền hình." Lộ Trưng không nhịn được nhắc nhở: "Không tắt đèn cũng có thể chiếu mà."
Nhưng hắn vẫn phối hợp tắt đèn.
Tạ Hào không bỏ qua động tác nhỏ của Mạc Bắc Hồ, dường như có chút suy tư nhìn đạo diễn Đặng một cái, đột nhiên đứng dậy, ấn vào vai đạo diễn Đặng xoa xoa hai lần, cười nói: "Khổ cực rồi khổ cực rồi, không ngờ đã dựng xong sớm như vậy, chú cũng không còn trẻ nữa đâu, Lão Đặng, cẩn thận một chút."
Tạ Hào nhân cơ hội này nháy mắt ra hiệu với Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, lập tức đưa tay về phía đạo diễn Đặng đang bị cố định.
Đạo diễn Đặng chỉ cảm thấy một bàn tay vừa dày vừa ấm áp đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng ông ấy từng chút từng chút một. Sự nôn nóng và bồn chồn ban đầu, cứ theo những động tác có quy luật này, dần dần rời xa như thể bị đẩy ra khỏi cơ thể, ông ấy chậm rãi giãn lông mày, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn.
Đạo diễn Đặng cảm thấy ông ấy dường như đã được ấn một lúc, nhưng Tạ Hào lại nhìn thấy rõ ràng, Mạc Bắc Hồ chỉ không nhẹ không nặng ấn ba cái, đạo diễn Đặng đã nhắm mắt lại, hơi thở dần trở nên ổn định.
Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, đang định rút tay về thì chú ý đến ánh mắt nóng rực của Tạ Hào.
-- Hắn đang nhìn chằm chằm vào móng vuốt lông xù xù của cậu.
Lúc này, Tạ Hào đang suy nghĩ chính là -- Thì ra hồ ly tinh cũng có thể lông xù xù cục bộ.
Nhưng Mạc Bắc Hồ lại hiểu nhầm ý của hắn.
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ, vô cùng rộng lượng duỗi móng vuốt lông xù xù cho hắn: "Anh sờ đi!"
"Cái gì?" Tạ Hào chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài miệng vẫn đang khó hiểu, nhưng tay đã không khách sáo đặt lên, vô cùng thuần thục nắn nắn đệm thịt lót của cậu.
Hắn từ đáy lòng cảm thán một câu, Đạo diễn Đặng quả nhiên có số hưởng mà.
Được một móng vuốt lông xù xù như vậy vỗ vỗ dỗ ngủ, cũng không dám nghĩ xem đó là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Tạ Hào mặt ngoài không lộ, cố gắng kiềm chế bản thân, rút ra một tay mở túi đồ đã mang đến: "Tôi mang theo chân vịt, lát nữa cậu có thể nếm thử."
Hắn dừng lại một chút, hạ giọng nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: "Nhớ phải nhả xương ra, người khác ăn những thứ này đều phải nhả xương."
"Em hiểu!" Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: "Đừng lo lắng, em giả vờ tốt lắm, sẽ không lộ sơ hở đâu."
"Lão Đặng, vẫn chưa bắt đầu sao?" Lộ Trưng tò mò đứng dậy, ghé sát vào trước mặt đạo diễn Đặng, nhìn thấy ông ấy đang nhắm mắt với vẻ mặt hạnh phúc, sợ hết hồn: "Lão Đặng!"
"Suỵt!" Mạc Bắc Hồ vội vàng ngăn hắn ta lại: "Ngủ thiếp đi rồi!"
"Ôi, dọa tôi sợ nhảy dựng." Lộ Trưng lai lau mồ hôi trên trán: "Ngủ rồi cũng được, vậy để tôi mở, chỉnh âm thanh nhỏ xuống một chút, cho ông ấy ngủ vây."
Hắn ta cùng vài người khác nhấn nút phát, sau đó liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn, tiện tay lấy một cái chân vịt, gặm một miếng rồi lẩm bẩm nói: "Mua ở đâu vậy? Mùi vị không tệ lắm."
"Lão Tạ làm đấy, gần đây mẹ tôi thích món này." Tạ Hào chê bai liếc mắt nhìn Lộ Trưng một cái: "Trước mặt anh cũng có, ăn cái của anh đi."
"Vậy thì sao?" Lộ Trưng không khách sáo lấy thêm một cái nữa: "Tôi cứ ăn..."
Nói được một nửa, hắn ta khựng lại.
Bởi vì hắn ta mơ hồ nhìn thấy dưới bàn, tay hai người bọn họ đang nắm chặt nhau.
Lộ Trưng lập tức mở to mắt.
Mấy ngày không gặp, đã đến bước này rồi?
"Khụ." Phát hiện Lộ Trưng đang đứng hình tại chỗ, Tạ Hào hắng giọng nhắc nhở đối phương.
Lộ Trưng có chút vội vàng hoảng loạn quay đầu đi, giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả, gần như cùng tay cùng chân trở về chỗ ngồi của mình.
Hắn ta luôn luôn là người không giữ được bí mật, lúc này đã có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng chuyện này lại không thể chia sẻ với người khác, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức nín lại, không nhịn được liếc nhìn Mạc Bắc Hồ một cái.
Cho dù, cho dù thật sự đã hẹn hò, nhưng nắm tay dưới gầm bàn trước mặt bao nhiêu người như thế này là như thế nào hả!
Là học sinh tiểu học lén lút yêu sớm chắc!
Lộ Trưng điên cuồng càu nhàu mấy câu trong lòng, dựa lưng vào sau ghế, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.
Hắn ta cố gắng tự an ủi mình, mặc dù Mạc Bắc Hồ vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cách thức ra mắt tương đối kỳ lạ, hơn nữa hiện tại cũng không đi theo con đường thần tượng, mắt thấy Tiểu Tạ cũng không có ý định giấu giếm, lúc này lại nhân cơ hội để lộ chuyện tình cảm sớm, có lẽ cũng tốt hơn so với sau này mới để lộ.
Hơn nữa, Giải Trí Thiên Hỏa từ trước đến nay không ngăn cấm nghệ sĩ yêu đương, chỉ yêu cầu nghệ sĩ phải giữ mình trong sạch, nếu nhất định phải nói, chính là phải duy trì phẩm chất đạo đức tốt đẹp cần có trong chuyện tình cảm.
Nói gọn lại, chính là đừng làm chuyện xấu.
Nhưng quy định của Thiên Hỏa lỏng lẻo như vậy, ngược lại khiến nghệ sĩ trực thuộc còn ít scandal hơn những nhà khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Trưng thả lỏng -- cũng không phải chuyện gì to tát.
Năm đó lúc lão Tạ quen biết Triệu Vân Khởi, cũng muốn mời bà đến thử vai, chẳng qua Triệu Vân Khởi không đồng ý, không định bước chân vào giới giải trí, nên mới không có những rắc rối phát triển sau này.
Lộ Trưng cảm thấy, nếu Triệu Vân Khởi đồng ý, Tạ Chấn Phong đoán chừng cũng sẽ không bởi vì thân phận bà ấy thay đổi mà cứ như vậy bỏ lỡ bà ấy.
Thích thì thích thôi, cái này gọi là nhìn rõ bản chất thông qua hiện tượng.
Lộ Trưng ngồi sau lưng Mạc Bắc Hồ và Tạ Hào, nhìn Tạ Hào cười tủm tỉm đưa cho Mạc Bắc Hồ một cái chân vịt, ánh mắt nhìn đối phương mang theo sự dịu dàng ngay cả chính hắn cũng khó phát hiện.
Buồn nôn quá.
Lộ Trưng không nhịn được, không tiếng động cười trộm, bỏ qua những thứ khác mà xem xét, hai người này quả thật trông khá giống một cặp kim đồng ngọc... đồng.
Quả thật xứng đôi.
Hắn ta tán thưởng nhìn thêm hai cái.
Tiểu Béo Phó Hoan đang xem phim bên cạnh ghé sát tai hắn ta nói nhỏ: "Anh Lộ, anh không thấy sao..."
"Hả?" Lộ Trưng theo bản năng ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cái gì, hai người bọn họ quang minh chính đại mà!"
"Cái gì?" Phó Hoan vẻ mặt mơ hồ: "Cái gì quang minh chính đại?"
"Em chỉ muốn nói với anh, đoạn vừa rồi nếu đưa bản thân vào vai của em, có phải diễn xuất có hơi cố ý quá không, nhưng anh nói như vậy..."
Cậu ấy linh quang chợt lóe, sờ cằm phân tích: "Chẳng lẽ bởi vì em biết mình có vấn đề, cho nên nhìn thế nào cũng cảm thấy mình trong lòng không có ý tốt, nhưng khán giả xem lần đầu lại thấy em quang minh chính đại, sẽ không suy nghĩ được hướng này sao?"
Cậu ấy càng nghĩ càng thấy đúng: "Em hiểu rồi, lần đầu tiên đúng thật không rõ ràng, thoạt nhìn quang minh chính đại, nhưng nếu có người xem lại lần hai, phân tích rõ ràng từng khung hình, thì đối phương sẽ nhìn ra em có chút bất thường ở đây, cái này gọi là chi tiết!"
"Hiểu rồi!"
Lộ Trưng: "..."
Tuy hắn ta không mở miệng, nhưng hình như đã lừa gạt được rồi.
May mà sự chú ý của cậu ấy đều ở trên tập phim, Lộ Trưng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hết sức vô tâm, cũng đặt sự chú ý vào tập phim, tán thưởng gật gật đầu -- góc độ này Mạc Bắc Hồ diễn không tệ.
Mạc Bắc Hồ vừa gặm chân vịt vừa nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu tranh thủ thời gian, lén lút nhìn tay trái của mình đang bị Tạ Hào nắm -- vừa nãy lúc Lộ Trưng đi ngang qua, để phòng ngừa, cậu đã biến tay trở lại hình dạng nhân loại, nhưng hình như Lộ Trưng vẫn bị giật mình, cũng không biết tại sao.
Mạc Bắc Hồ do dự không biết có nên nhắc Tạ Hào, sau đó rút tay mình về không.
Nhưng tay Tạ Hào khô ráo ấm áp, cảm giác chạm vào cũng không tồi.
Hơn nữa ngón tay của hắn tinh tế thon dài khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay lại rất mềm mại, Mạc Bắc Hồ có ý tốt nắn nắn một chút.
Chú ý tới động tác của cậu, ý cười trong mắt Tạ Hào rõ ràng nhìn về phía cậu.
Mạc Bắc Hồ không hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng, lập tức giấu tay ra sau lưng, có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm màn hình.
Hiện tại, hai tay cậu đều đã trống không, nhưng không biết tại sao, cậu lại giấu tay trái ra sau lưng, vẫn chỉ dùng tay phải.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
