Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 91

Bên này thì xem phim truyền hình, Lộ Trưng quan tâm đạo diễn Đặng đang ngủ ngon lành, nên kéo mọi người vào một nhóm chat, bảo bọn họ có gì muốn nói thì trực tiếp gửi vào nhóm, tốt nhất nên ghi chú rõ ở phân đoạn nào.

Sau đó để trợ lý của đạo diễn Đặng ghi chép lại, đợi ông ấy ngủ dậy, sẽ gửi chung một lần cho ông ấy.

Mà bây giờ, Lộ Trưng biết rõ ông chú này một khi trong lòng có chuyện sẽ rất khó ngủ ngon, định để ông ấy ngủ càng nhiều càng tốt.

Hắn nhìn tin nhắn liên tục nhảy lên trong nhóm chat có tên "Buổi chiếu thử nội bộ ", không nhịn được lộ ra chút ý cười, không biết có phải bởi vì đang ở trong nhóm chat hay không, mọi người phóng khoáng hơn so với nói trực tiếp nhiều.

Cũng không béo lắm đâu (Phó Hoan): "Anh ơi có chế độ ẩn danh không? Em cảm thấy chế độ này sẽ tiện hơn cho mọi người tâm sự thoải mái hơn."

Lộ Trưng: "Muốn nói chuyện gì thì cậu cứ nói đi, lão Đặng là người thế nào cậu còn không biết? Cho dù cậu tới nói thẳng mặt phim ông ấy quay dở, ông ấy cũng sẽ không đánh cậu đâu."

Cũng không béo lắm đâu: "Anh Lộ, liệu có một khả năng là bọn em cũng không muốn nói xấu, chỉ là muốn nói vài lời kỳ quái."

Năm nay lễ tết không nhận Lý tiểu thư: "Cứu mạng! Cơ bắp co rút của anh Lộ lúc đấm bốc zâm đãng quá..."

[Tin nhắn đã bị thu hồi]

Cũng không béo lắm đâu: "Chẳng hạn như lời kỳ quái này."

Lộ Trưng: "..."

Cung hỉ phát tài: "Tui yếu ớt hỏi một câu, anh Lộ và Tiểu Hồ, tui có thể bắt đầu đẩy thuyền được không?"

Tạ Hào: "Không thể."

"Anh Lộ và Tiểu Hồ không ship được, nhưng Triệu Túc và Vu Tiểu Giang thì được."

Lộ Trưng nhẹ nhàng thở ra.

Vừa nãy lúc Tạ Hào nói "không thể" hắn ta còn hồi hộp một chút, sợ đối phương nói gì đó ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Hồ.

Cung hỉ phát tài biết nghe lời phải: "Vậy em đẩy nhẹ thuyền CP ba Hồ Hồ bênh vực người mình và Hồ Hồ ngốc nhé!"

Tạ Hào mặt mang mỉm cười, không chút keo kiệt lời khen của mình: "Có phẩm vị."

"Tôi chắc chắn đáng tin cậy hơn Lộ Trưng."

Lộ Trưng không nhịn được "chậc" một tiếng.

May mà còn Phó Hoan lên tiếng thay hắn ta: "Cấm giẫm một người nâng một người!"

"Tôi thề ch*t bảo vệ 'Mạc Vấn Lộ Tại Hà Phương' của chúng ta!"

Tạ Hào thậm chí còn có chút cảm động trước tinh thần của cậu ấy: "CP tà môn như vậy mà cậu vẫn đẩy được?"

Hắn ta nhắn tin riêng cho Phó Hoan: "Giúp tôi và Hồ Hồ nghĩ một cái tên CP đi."

Phó Hoan: "Tiểu Tạ Tổng! Anh cũng biết tôi đẩy CP tà môn mà! Anh làm vậy không phải là làm khó tôi sao!"

Tạ Hào không nói lời nhảm nhí nào, trực tiếp gửi cho cậu ấy một bao lì xì.

Phó Hoan vẫn còn đang giãy giụa: "Không, tôi có sự kiên trì với CP của mình, tôi không thể..."

Tạ Hào lại gửi thêm một bao nữa.

Sau một lúc trầm mặc, Phó Hoan gửi một gói meme đang xoa xoa tay.

"Ông chủ, em phác thảo cho anh mười cái trước, anh chọn cái nào mình thích, nếu không được em lại đổi cho anh!"

Tạ Hào cười thành tiếng, hắn liếc nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, chỉ nói với đối phương: "Tôi muốn nghịch chơi thôi, cậu gửi cho tôi xem là được rồi, đừng gửi ra ngoài."

Phó Hoan lập tức trả lời: "Đương nhiên! Em rất có tinh thần nghề nghiệp mà, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết CP của anh và Tiểu Hồ là do chính anh tự ship đâu!"

"Cần em thuận tiện giúp anh xây dựng một siêu thoại không? Chuyện tiện tay thôi, bây giờ em đã có kinh nghiệm phong phú về cách thức xây siêu thoại CP ít người ship rồi!"

Tạ Hào: "..."

Chuyện hắn nói không phải cái này.

Sau khi khéo léo từ chối sự tiếp thị đầy nhiệt tình của Phó Hoan, Tạ Hào chống cằm nhìn về phía Mạc Bắc Hồ.

Hắn và Tiểu Hồ vẫn chưa chính thức hẹn hò, cho dù hắn không che giấu sự thật mình đang theo đuổi Mạc Bắc Hồ, nhưng hắn cũng không hy vọng chuyện này gây áp lực cho Tiểu Hồ.

Hắn không muốn che giấu tình yêu của mình, nhưng vẫn muốn giao quyền chủ động vào tay Tiểu Hồ.

Ôi, Tạ Hào không tiếng động thở dài, chống cằm nhìn Tiểu Hồ, bất lực suy nghĩ, đây chính là nhược điểm của người rung động trước.

Mạc Bắc Hồ chú ý đến ánh mắt của hắn, nghi ngờ chớp chớp mắt.

Tạ Hào hạ giọng hỏi: "Từng có lời đồn nói, nhân loại ăn nhiều cá có thể trở nên thông minh hơn, yêu quái các cậu có lời đồn tương tự không?"

Mạc Bắc Hồ nghi ngờ chớp chớp mắt, chần chừ lắc đầu.

Cậu hậu tri hậu giác phản ứng lại, không dám tin nhìn về phía Tạ Hào: "Ông chủ, ann, chẳng lẽ anh chê em ngốc sao?"

Tạ Hào hơi hơi trợn to mắt, vội vàng giải thích: "Không có, đương nhiên là không có!"

"Em, em ở trong giới yêu quái, được xem là khai mở linh trí rất sớm rồi!" Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng phản bác, cố gắng vãn hồi một chút hình tượng cho mình: "Em cũng rất thông minh! Chỉ là chưa thích ứng được với xã hội nhân loại thôi!"

"Hơn nữa..."

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nói: "Em cũng có thể diễn rất thông minh mà!"

Tạ Hào sợ cậu từ hôm nay trở đi sẽ diễn thông minh trước mặt mình, vội vàng sửa miệng: "Không phải, tôi không chê..."

Mạc Bắc Hồ cau mày, mắt trông mong, có chút đáng thương nhìn chằm chằm hắn.

Tạ Hào: "..."

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy miệng mình quả thật quá độc địa rồi.

Tạ Hào hạ giọng nói: "Thật sự không chê cậu, tôi chỉ hơi lo lắng một chút thôi."

"Chỉ là hơi nôn nóng một chút."

Hắn lặng lẽ tiến lại gần Mạc Bắc Hồ, tựa sát vào cậu hơn một chút: "Cậu giận rồi sao?"

"Không có." Mạc Bắc Hồ cũng phối hợp tựa vào hắn gần hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng em cũng muốn trở nên thông minh một chút."

Tạ Hào hỏi ngược lại: "Tại sao?"

"Tại sao ạ?" Mạc Bắc Hồ có chút mơ hồ: "Em cũng không biết, nhưng mà, thông minh một chút, dù sao cũng tốt hơn mà?"

"Chuyện này thì không chắc." Tạ Hào hiếm khi nghiêm túc nhìn cậu: "Trên đời này đã có rất nhiều người thông minh rồi, tôi không hề cảm thấy bọn họ tốt hơn cậu."

Hơn nữa tôi không thích một ai trong số họ.

Hắn yên lặng bổ sung trong lòng, nhưng không nói ra.

Tạ Hào cảm thấy, có lẽ đây chính là trừng phạt cho sự kiêu ngạo quá mức của hắn trước đây.

Từ nhỏ hắn đã không tưởng tượng được mình sẽ thích người khác như thế nào, cho nên, bây giờ cũng không biết nên dùng ngữ điệu gì, mới có thể ung dung nói những lời này ra khỏi miệng.

Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt, dường như từ vẻ mặt của đối phương, mơ hồ cảm nhận được một loại cảm xúc đặc biệt nào đó.

Nhưng cậu vẫn chưa nghiên cứu ra được gì, đã nghe thấy đạo diễn Đặng phía trước "Ừm--" một tiếng duỗi eo, ngồi dậy với khuôn mặt mơ màng chưa kịp hoàn hồn từ trong giấc mộng.

Hai người lập tức đồng thời tách ra.

Nhưng sau khi tách ra xong, vẻ mặt lại đồng thời trở nên có chút kỳ lạ.

Mạc Bắc Hồ không biết sự chột dạ đột nhiên xuất hiện này của mình đến từ đâu, mà Tạ Hào, hắn đang suy nghĩ một cách chính đáng, hắn có gì mà phải chột dạ.

Đạo diễn Đặng không nhận ra sự bất thường của bọn họ, ông ấy ngây người một lát, dường như chưa kịp phản ứng tại sao mình lại ở trong một nơi tối tăm như thế này, quên mất mình đang làm gì.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Lộ Trưng lướt qua trên màn hình, ông ấy mới đột nhiên phản ứng lại: "Hỏng rồi!"

"Tôi ngủ quên rồi sao?"

Thấy ông ấy tỉnh rồi, những người khác cũng không còn kiềm chế âm lượng nói chuyện nữa, Lộ Trưng cười nói: "Cái gì mà hỏng rồi? Tốt rồi thì có! May mà cuối cùng chú cũng chịu ngủ, nếu không tôi cũng sắp nghi ngờ chú sắp thành tiên rồi."

"Ôi chao!" Đạo diễn Đặng vỗ trán, áy náy nhìn những người khác: "Thật ngại quá, tôi mời mọi người đến xem, kết quả không cẩn thận ngủ quên, chuyện này thật sự là..."

"Không sao." Lộ Trưng chỉ chỉ vào điện thoại di động: "Lát nữa chú tự xem lại trong nhóm chat đi, tôi bảo bọn họ có gì muốn nói thì cứ gửi hết vào đó rồi, chú tự xem rồi chọn lọc cái nào hữu ích nhé."

Nhìn thấy có ghi chép lại, đạo diễn Đặng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn nôn nóng nữa, tựa lưng trở lại ghế.

Ông ấy lẩm bẩm một tiếng: "Chẳng qua, giấc ngủ vừa nãy của tôi, thật sự vô cùng thoải mái."

Mặc dù thời gian không dài, nhưng lại khiến tinh thần vốn căng thẳng của ông ấy được thư giãn, cũng khiến cơn đau đầu âm ỉ biến mất không còn dấu vết, cả người thoải mái như một tờ giấy nhăn nhúm được duỗi thẳng và vuốt phẳng lại.

"Còn không phải sao." Lộ Trưng nhìn sắc mặt đối phương, chỉ một giấc ngủ ngắn ngủi, trên mặt ông ấy đã có thêm chút sức sống rồi: "Vừa rồi nhìn chú ngủ, tôi cứ tưởng chú đã lên đường rồi đấy, mặt mày vô cùng hạnh phúc."

"Cút cút cút!" Đạo diễn Đặng trừng mắt nhìn hắn ta: "Ăn nói bậy bạ!"

"Tôi biết, chẳng phải đang lo lắng cho chú sao?" Lộ Trưng cười nói: "Chú cũng không còn trẻ, đừng mãi thức khuya nữa, không cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?"

"Lão Đặng, tôi đã hạ quyết tâm về hưu muộn thêm vài năm nữa để quay phim rồi đấy, chú cũng nên chuẩn bị tâm lý cho việc về hưu muộn đi."

Hắn ta vỗ vai người đồng nghiệp lâu năm của mình: "Chúng ta mới vừa tiến quân vào giới truyền hình thôi, chú giữ gìn đi."

Đạo diễn Đặng sờ sờ đầu mình, khóe miệng bất giác cong lên, cười nói: "Chỉ có cậu là lắm lời."

"Vừa nãy bọn họ có đề xuất ý kiến gì không?"

"Tiểu Béo nói có một đoạn, cảm thấy chuyển tiếp hơi không trôi chảy, nhưng tôi lại nghĩ nếu bổ sung quá nhiều giải thích hợp lý sẽ cắt ngang nhịp độ kể chuyện." Lộ Trưng khi nói đến chuyên môn cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt: "Tôi cảm thấy lát nữa chú xem lại thêm hai lần đi, xem nên lựa chọn lấy hay bỏ thế nào."

Đạo diễn Đặng hài lòng gật gật đầu, cảm thấy bọn họ cũng xem rất nghiêm túc, không uổng công tổ chức buổi chiếu phim này: "Còn gì nữa không?"

"Còn có Tiểu Hồ phát hiện ra hai lỗi lộ màn ảnh." Lộ Trưng "hề hề" cười rộ lên: "Không quá rõ ràng, nhưng chỉnh sửa thì tốt hơn, chú nhìn xem, hai mắt đứa nhỏ này thật tinh mắt."

"Cậu ấy cũng đánh dấu thời gian rồi, đã gửi vào nhóm chat, lát nữa chú cứ vào tìm theo tin nhắn của Tạ Hào chắc sẽ nhìn thấy."

"Được." Đạo diễn Đặng đồng ý xong mới phản ứng lại: "Không đúng, lỗi lộ màn ảnh Tiểu Hồ tìm được, sao phải tìm ghi chép của Tạ Hào?"

"...Hắn ta gửi hộ Tiểu Hồ." Vẻ mặt của Lộ Trưng trở nên hơi kỳ lạ: "Hắn, ờm..."

Hắn ta chỉ chỉ vào Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ vẫn luôn ăn uống, tay không tiện lắm."

Nghe thấy diễn viên vẫn luôn ăn uống, bệnh nghề nghiệp của đạo diễn Đặng tái phát, lập tức nhìn sang, có chút lo lắng nói: "Tề Trí Hành có quản lý không?"

Lộ Trưng khó xử gãi gãi đầu.

Bản thân hắn ta lại càng hy vọng Mạc Bắc Hồ có thể ăn no uống tốt, chăm chỉ tập luyện, sau này kế thừa cơ nghiệp đóng phim võ thuật của hắn ta, nhưng bây giờ cậu ấy đang ở đoàn phim khác, còn đóng vai đệ tử của Tô Tiểu Ngọc, nhân vật chắc chắn phải gầy một chút...

"Cũng ổn ổn." Lộ Trưng cuối cùng vẫn bảo vệ Mạc Bắc Hồ một câu: "Cũng không ăn cao lương mỹ vị gì đâu, toàn là chân vịt, cánh vịt thôi, hơn nữa ăn cũng không nhanh, tôi thấy cậu ấy vẫn luôn ăn, chính là vì ăn chậm đấy."

"Hay là bỏ qua đi? Cứ để đứa nhỏ ăn chút."

Hắn ta cảm thấy trong ánh mắt Đạo diễn Đặng nhìn mình rõ ràng viết năm chữ "Từ phụ đa bại nhi".

Lộ Trưng chột dạ quay đầu sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy.

Cho dù có nuông chiều hư con cũng không thể tính lên đầu Lộ Trưng hắn được, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là chú Lộ thôi, người thật sự chiều chuộng Tiểu Hồ phải nói đến Tạ Hào.

Sau khi không chút do dự đổ trách nhiệm cho Tạ Hào, Lộ Trưng nhìn Tạ Hào thêm hai cái -- luôn cảm thấy hai người bọn họ hình như lại dựa sát vào nhau hơn.

Lộ Trưng nhìn hai người, đột nhiên nhớ đến bộ dáng kiêu ngạo lúc Tạ Hào còn nhỏ, tâm muốn làm chuyện xấu rục rịch muốn nhảy ra.

Hắn ta dịch đến bên cạnh Mạc Bắc Hồ, cố ý hỏi cậu: "Tiểu Hồ, có phải cảnh quay của các cậu cũng sắp đến nửa sau rồi không? Tôi nhớ rõ giai đoạn sau phải đi quay ngoại cảnh đúng không?"

"Vâng." Mạc Bắc Hồ gật gật đầu: "Là một thị trấn cảng biển cảng khẩu, đạo diễn Tề bọn họ đã xem xét địa điểm ổn thỏa rồi, nhà sản xuất cũng đã đến trước."

Lộ Trưng quan tâm hỏi: "Quay trong bao lâu vậy?"

Mạc Bắc Hồ hồi tưởng một chút: "Dự kiến phải hơn một tháng."

"Ôi chà--" Lộ Trưng cười như không cười nhìn về phía Tạ Hào, lời nói chân thành vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: "Có chuyện hay không có chuyện cũng gọi điện về nhà thăm hỏi một chút, nếu không thì người nào đó... hề hề."

Tạ Hào không ngượng ngùng hay thẹn quá hoá giận giống như Lộ Trưng tưởng tượng, hắn nở nụ cười, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ, chân thành nói: "Tiểu Hồ, ra ngoài xa nhà, nhớ quan tâm ông chủ neo đơn nhiều hơn nhé."


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 91
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...