Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 89
Vốn dĩ Lộ Trưng luôn làm việc sấm rền gió cuốn, hàn huyên với Tạ Hào vài câu rồi lập tức đi tìm Mạc Bắc Hồ.
Đúng lúc đạo diễn Tề và Tô Tiểu Ngọc đều có mặt, hắn ta cũng thuận miệng nói với bọn họ, muốn mượn Mạc Bắc Hồ nửa ngày, đưa cậu đi xem một buổi chiếu thử.
Cũng không cần đặc biệt xin nghỉ, chỉ cần chọn đúng nửa ngày nào cậu không có cảnh quay là được.
Đạo diễn Tề lật lịch trình xem xét, tạm thời định vào ba ngày sau -- dù sao quay phim còn phải xem diễn viên phát huy thế nào, thời tiết có thuận lợi hay không, không thể nói chắc chắn được.
Mọi người đều xem như một nửa người nhà, Lộ Trưng rất dễ nói chuyện, bảo cứ lấy bên đoàn phim bọn họ làm chủ, có thay đổi thì liên hệ ngay, hai bên nhanh chóng bàn bạc xong ổn thoã.
Sau khi nói chuyện xong, Lộ Trưng dẫn theo Mạc Bắc Hồ quay lại chỗ Tạ Hào.
Hai người cũng đã một thời gian không gặp, có không ít chuyện để nói.
“Úi?” Mạc Bắc Hồ vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Hào đang nhàn nhã nhìn chằm chằm mình, vội vàng hỏi: “Anh tỉnh từ lúc nào vậy?”
Tạ Hào cố tình chỉ chỉ về phía Lộ Trưng: “Hắn ta làm ồn đánh thức tôi.”
“Ê ê ê!” Lộ Trưng lớn tiếng kháng nghị: “Anh đừng có nói hươu nói vượn! Lúc tôi đến đây thì anh đã tỉnh rồi!”
Hắn ta khoác vai Mạc Bắc Hồ, cười cười chỉ sang Tạ Hào: “Tôi nói với cậu, đầu óc hắn sau khi ngủ dậy giống như hồ nhão vậy, trời nắng nóng như vậy còn quấn chăn, tôi thấy tám phần là cơ thể hư nhược rồi.”
Mạc Bắc Hồ ngẩn người, chột dạ nâng mắt lên, mơ hồ nói: “Tui, tui sợ anh ấy bị cảm lạnh mà.”
Lộ Trưng sững lại, càng thêm kinh ngạc: “Là cậu đắp cho hắn à?”
Mạc Bắc Hồ sờ sờ chóp mũi, vô tội chớp chớp mắt.
“Hít--” Lộ Trưng hít mạnh một hơi, nghi ngờ nhìn về phía Tạ Hào: “Không lẽ hắn chọc giận cậu chỗ nào rồi? Tôi nói thật, thằng nhóc này đúng là độc miệng, hơn nữa đôi khi đúng là cố tình, nhưng mà, cũng không đến nỗi nào đâu.”
“Cậu nhân lúc hắn ngủ, vẽ con rùa lên mặt hắn thì hợp lý hơn, vậy mà lại đi đắp chăn cho hắn…”
“Liên quan gì đến anh?” Tạ Hào trợn trắng mắt: “Tôi thích quấn thì quấn.”
“Đừng để ý hắn Tiểu Hồ, đắp chăn tốt lắm, tôi cứ thích quấn chăn giữa ngày hè như vậy, thì sao nào?”
Lộ Trưng nheo mắt nhìn đối phương chằm chằm: “… Có phải anh có chút vấn đề nào không?”
“Ngày hẹn đã quyết định xong chưa?” Tạ Hào thuận miệng chuyển đề tài, hỏi: “Khi nào chiếu thử?”
“Ba ngày sau.” Lộ Trưng phịch một tiếng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vừa rồi anh cũng không quá hứng thú còn gì?”
“Ai nói tôi không hứng thú?” Tạ Hào nhường chỗ ngồi cho Mạc Bắc Hồ, bản thân thì đứng dậy hoạt động gân cốt một chút: “Có thể quang minh chính đại trốn làm nửa ngày đi xem phim, ai lại không vui?”
Hắn mỉm cười với Mạc Bắc Hồ: “Đến lúc đó tôi mang cho cậu ít đồ ăn vặt để xem phim.”
Lộ Trưng vội vàng nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, hạ giọng nói: “Lời này không thể để Tô Tiểu Ngọc nghe thấy đâu, tên nhóc đó vừa bắt đầu quay thì giống như bị giáo viên chủ nhiệm nhập hồn, cái gì cũng không cho làm!”
Hắn ta đồng tình nhìn về phía Tiểu Hồ: “Khoảng thời gian này cũng chịu không ít khổ nhỉ? Chắc toàn phải ăn chay?”
“Cũng không hẳn.” Mạc Bắc Hồ thật thà trả lời: “Vẫn còn ức gà, tôm, cá các loại nữa.”
“Nghe có vẻ không tệ.” Lộ Trưng trong lòng xúc động, hiển nhiên đã từng chứng kiến sự nghiêm khắc của Tô Tiểu Ngọc: “Nhưng tôi biết chuyện này khó chịu thế nào, cố lên nhé Tiểu Hồ, chịu đựng qua được trận này tôi dẫn cậu đi ăn lẩu.”
“Lẩu?” Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên, cậu chưa từng ăn lẩu bao giờ.
Tạ Hào ngắt lời Lộ Trưng: “Cậu ấy không ăn cay.”
“Suýt nữa thì quên mất.” Lộ Trưng ha ha cười rộ lên: “Lần trước cậu đi hái ớt, hắt xì suốt một đường.”
Hắn ta vỗ vỗ vai Mạc Bắc Hồ: “Không sao, gọi nồi uyên ương là được! Bây giờ còn có cả nước lẩu bao tử gà, nước lẩu nấm, cà chua, món nào cũng ngon.”
“Tôi biết một nhà hàng, đồ ăn được vệ sinh rất sạch sẽ, nguyên liệu vô cùng tươi, gia vị đầy đủ, nước lẩu cũng nêm nếm chuẩn, chờ cậu đóng máy xong tôi đưa đi.”
Hai mắt Mạc Bắc Hồ lập tức sáng rực.
Ánh mắt Tạ Hào khẽ động, ho khan một tiếng: “Sư phụ Lộ, còn tôi thì sao?”
“Anh?” Lộ Trưng đảo mắt từ trên xuống dưới một cái: “Anh muốn ăn thì không tự đi được chắc? Còn phải đợi tôi giới thiệu nhà hàng cho anh?”
Tạ Hào: “……”
Hắn gác tay lên lưng ghế của Mạc Bắc Hồ, hơi hơi thở dài: “Tiểu Hồ, cậu nhìn hắn ta kìa.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng đổi giọng: “Dẫn theo anh, dẫn theo anh!”
Cậu bổ sung một câu: “Em mời khách!”
“Em trả hết nợ rồi!”
Hơn nữa hệ thống cũng bảo, không chỉ trả xong khoản nợ ở Thiên Hỏa, hiện tại cậu cũng xem như có chút tích lũy, chỉ tính chuyện ăn uống thôi, cho dù ngày nào cũng ăn uống thả ga, cũng đủ để cậu tiêu dùng thoải mái một thời gian.
“Ôi chao, ghê gớm như vậy?” Lộ Trưng biết chuyện cậu thiếu nợ, chuyện này trong nội bộ Thiên Hỏa cũng không phải bí mật gì.
Dù đã biết, nhưng theo năng lực của Mạc Bắc Hồ, chỉ cần không phải khoản nợ trên trời, thì trả xong cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng hắn ta vẫn thật lòng mừng thay cho cậu: “Vậy thì đúng là phải để cậu mời một bữa, sau này bước sang cuộc sống mới rồi! Ôi, nhưng đừng tiêu xài hoang phí quá, nhớ tiết kiệm một chút.”
“Nên tích cóp lại, khi nào mệt mỏi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu -- dù sao hệ thống cũng đã dặn dò như vậy.
A Thống cảm thấy, với năng lực của Mạc Bắc Hồ, kỳ nghỉ dài ngày có lương đã gần ngay trước mắt, không còn là giấc mộng xa xôi không thể với tới nữa.
Để tránh trường hợp sau khi đạt mục tiêu rồi, nó rời đi, Mạc Bắc Hồ gần như không có chút năng lực quản lý tài chính nào sẽ lại lang thang ngoài đường, A Thống ngoài chuyện xử lý công việc của người đại diện, còn chuẩn bị để lại cho cậu một cuốn bí kíp tài phú.
Mạc Bắc Hồ từng nghe thấy hệ thống lẩm bẩm bên cạnh máy tính, hình như nói rằng tình hình kinh tế vĩ mô chịu ảnh hưởng từ nhiều phương diện, với khả năng của hệ thống thì dự đoán xu hướng năm năm, mười năm vẫn được, nhưng xa hơn nữa thì cần lượng tính toán quá khủng khiếp.
So với chuyện này, không bằng nhờ Tạ Hào trông chừng Mạc Bắc Hồ nhiều hơn, dù sao mặc dù tính cách hắn tệ hại, nhưng chắc cũng không đến mức lừa tiền cậu…
Chẳng qua…
Mạc Bắc Hồ khó xử nghiêng nghiêng đầu nhìn Tạ Hào, không hiểu sao, A Thống dường như không hợp với Tạ Hào lắm.
Nhận ra ánh mắt của Mạc Bắc Hồ, Tạ Hào cười cười: “Sao vậy?”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông chủ, anh quản lý tiền cho em nhé?”
Tạ Hào và Lộ Trưng đồng thời ngẩn ra.
Hình như Lộ Trưng cuối cùng cũng đoán ra được chút gì đó, trợn to mắt giống như gặp ma: “Khoan khoan! Hai người… từ lúc nào mà… dính liền một khối như vậy hả?”
Khóe miệng Tạ Hào nhếch lên: “Dùng từ ngữ lung tung gì thế.”
Hắn cố tình nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Cậu tin tưởng tôi như vậy, không sợ tôi nuốt hết số tiền cậu cực cực khổ khổ kiếm được à?”
“Sao có thể!” Mạc Bắc Hồ đúng lý hợp tình nói: “Ông chủ giàu hơn em mà!”
“Xin đấy, ai lại chê tiền nhiều bao giờ?” Tạ Hào nhẹ giọng cười rộ lên: “d*c v*ng của con người vốn dĩ vô cùng vô tận, rất có tiền thì cũng muốn biến thành siêu có tiền, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cậu đã yên tâm giao cho tôi rồi sao?”
Lộ Trưng cũng gật đầu phụ họa: “Câu này rất có lý.”
Hắn ta nhọc lòng xoa xoa tóc Mạc Bắc Hồ: “Đứa nhỏ này, không có tâm cơ gì cả.”
“Tôi biết có kiểu người như vậy.” Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu, vuốt vuốt lại mái tóc, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Hào: “Nhưng đó là người xấu, anh không phải người xấu mà.”
Tạ Hào: “……”
Hình như đang được khen, hình như đang được tin tưởng.
Hắn rụt rè ho khan một tiếng.
Tạ Hào cảm thấy lúc này bản thân ít nhiều gì cũng có chút khó giữ bình tĩnh, giống như lon nước ngọt đầy ga, bên ngoài thì bất động thanh sắc, bên trong đã nổi bọt ùng ục ùng ục.
Hắn vừa không nhịn được cảm thấy vui sướng, lại vừa lo lắng kiểu người như Mạc Bắc Hồ sớm muộn gì cũng bị lừa, khó xử nghĩ xem làm sao mới khiến cậu tăng cao cảnh giác với nhân loại được…
“Hơn nữa.” Mạc Bắc Hồ ghé sát bên tai Ta Hào, hạ thấp giọng: “Em là hồ ly tinh mà, sao có thể bị người khác lừa được?”
Tạ Hào nhìn vào gương mặt tươi cười tràn đầy tự tin của cậu, trong lòng âm thầm thở dài -- chuyện này chỉ sợ khó nói lắm.
Chẳng hạn như ngay trước mắt cậu đây, đã có một nhân loại đang mang tâm tư bất chính.
Hắn khó xử thở dài, đưa tay nâng mặt Mạc Bắc Hồ nhẹ nhàng xoa xoa.
“Hử?” Lộ Trưng nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Không phải chứ, hai người đang thì thầm chuyện gì vậy?”
Mạc Bắc Hồ ngây ngô cười hai tiếng: “Hì hì, bí mật!”
Cậu đứng dậy hoạt động gân cốt một chút: “Cảnh quay ngày mai có chút thay đổi, tui phải tìm đàn em và Tần Khác so lại kịch bản, tui đi trước nhé!”
“Đi đi.” Lộ Trưng vẩy vẩy tay: “Làm chuyện chính quan trọng hơn.”
Nhìn theo bóng lưng Mạc Bắc Hồ rời đi, Tạ Hào thở dài: “Xem ra hôm nay tôi cũng nên quay về thôi.”
“Khoan đã, ngồi xuống.” Lộ Trưng không nhúc nhích.
Tạ Hào nhìn hắn ta với vẻ mặt quái dị --Bình thường chỉ những khi có chuyện nghiêm túc, Lộ Trưng mới dùng giọng điệu này.
“Anh…” Lộ Trưng ngập ngừng một chút, nhìn chằm chằm Tạ Hào: “Chậc.”
Hắn ta thở dài, vỗ đùi cái bộp: “Xong rồi, chẳng lẽ Tiểu Hồ đã thích anh rồi à?”
“Sao cơ?” Vẻ mặt Tạ Hào có hơi ch*t lặng, trong nháy mắt nào đó đã nghi ngờ lỗ tai mình: “Không phải ngược lại?”
“Ngược lại cái gì?” Lộ Trưng nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Sao lại thích một thứ giống như anh chứ…”
Tạ Hào chỉnh sửa lại cổ áo một chút, làm lơ công kích của hắn ta, ho khan một tiếng: “Nói thử phân tích của anh xem.”
“Phân tích gì nữa?” Lộ Trưng nhìn hắn như đang nhìn kẻ ngốc: “Cậu ấy còn định đưa hết tiền cho anh, toàn bộ gia sản đều phó thác cho anh, đây không phải là tình yêu thì là gì?”
Tạ Hào nhướng mày: "Chỉ có vậy thôi?"
"Em trai, anh sinh ra trong gia đình phú quý nên không biết đâu, Tiểu Hồ và anh không giống nhau." Lộ Trưng hận sắt không thành thép, thở dài một tiếng: "Lúc còn nhỏ cậu ấy đã trải qua những tháng ngày khốn khổ lâu như vậy, cơm cũng không được ăn no, còn thiếu nợ."
"Theo lý thuyết thì cậu ấy nên rất xem trọng đồng tiền, nhưng bây giờ cậu ấy đã trả hết nợ rồi, vẫn dám đưa hết tiền cho anh quản lý!"
Lộ Trưng vỗ vỗ bả vai hắn thật mạnh: "Chuyện này là tại sao, chẳng lẽ anh không hiểu?"
"Tình cảm của người trưởng thành mà, tiền ở đâu, yêu cũng ở đó."
Hắn ta bĩu môi: "Sao lại cố tình là cái đồ không nghĩ thông như anh chứ, Tiểu Hồ nhà chúng ta thật sự là..."
Tạ Hào nhìn hắn ta một cái thật sâu, lộ ra chút ý cười.
Hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tuy tình huống có khác biệt rất lớn so với suy đoán của anh."
Chẳng hạn như thật ra Tiểu Hồ căn bản không phải nhân loại, mà là hồ ly tinh, cho nên tiền bạc đối với cậu ấy mà nói, quả thực không quan trọng.
Nhưng mà...
Nụ cười trên mặt Tạ Hào càng lúc càng sâu: "Nhưng suy đoán này của anh, tôi lại rất thích."
Hắn vỗ vỗ bả vai Lộ Trưng: "Anh đoán thử xem tại sao tôi lại thường xuyên đến đây thăm ban?"
"Chuyện này còn phải đoán?" Lộ Trưng khịt mũi một tiếng khinh bỉ: "Anh chỉ muốn trốn việc."
Tạ Hào bất đắc dĩ nhìn hắn ta: "Tôi lúc não cũng tan làm rồi mới sang."
Lộ Trưng trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ nhập tràng: "Chẳng lẽ anh..."
Tạ Hào mỉm cười đầy khích lệ nhìn hắn ta.
Lộ Trưng đại kinh thất sắc: "Anh vậy mà lại yêu thích tăng ca?"
"Làm xong việc ở Thiên Hỏa, còn muốn chạy đến phim trường tăng ca? Yêu công việc đến mức này rồi? Chẳng lẽ bị đồ vật dơ bẩn nào đó nhập vào rồi?"
Tạ Hào nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "...Tôi vậy mà lại bị một tên như thế này nói là không nghĩ thông."
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
