Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 88

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tạ Hào đúng như lời hắn nói, gần như cứ cách một ngày lại tan tầm tới thăm ban.

Tuy rằng hắn chưa từng trực tiếp nói là tới xem ai, nhưng chắc hẳn mọi người đều rõ ràng.

Chẳng qua hắn tới quá mức quang minh chính đại, thậm chí còn thường xuyên chụp vài tấm ảnh của Mạc Bắc Hồ đăng lên Weibo, còn tích cực hơn tuyên truyền chính thức của .

Hiện tại hắn đã từ “Ba Hồ Hồ” biến thành “Trạm ca số một của Tiểu Hồ” rồi.

Kết thúc một ngày làm việc, Tạ Hào duỗi người, mở điện thoại xem mạng xã hội của mình một chút.

Tôi nói đây là đường thật: “Mỗi ngày một câu hỏi, hôm nay tình thương của cha của Tạ tổng đã biến chất chưa?”

Dưa đến đây: “Không phải, chẳng lẽ Thiên Hỏa của mấy người không có bộ phận tuyên truyền chuyên nghiệp à? Sao lại để ông chủ tự mình ra trận?”

Tuyên truyền viên số 1 Hồ Hồ giáo: “Ba Hồ Hồ, nhớ Tiểu Hồ rồi, hôm nay có thể đến chụp vài tấm hình tươi mới của Tiểu Hồ cho mọi người xem không?”

Tạ Hào lướt qua một loạt bình luận, chỉ chọn một câu mình muốn để trả lời: “Phải rụt rè một chút, tôi đâu thể ngày nào cũng đến được.”

Tin nhắn vừa gửi đi, quả nhiên rất nhanh đã có một đống fans tình nguyện đến khóc lóc ầm ĩ, sôi nổi giúp hắn bày mưu nghĩ kế, xúi giục hắn hôm nay lại đi thêm một chuyến.

Tạ Hào hài lòng chụp một tấm ảnh màn hình, gửi cho Tiểu Hồ, kèm theo meme chó Samoyed đáng thương vô cùng, hỏi cậu: “Tối nay cậu có cảnh quay không? Các fans nhớ cậu, một hai bắt tôi thay bọn họ đi nhìn cậu.”

Tài khoản của Mạc Bắc Hồ nhanh chóng trả lời: “Không phải đã nói là cách một ngày mới tới sao!”

Tạ Hào mặt không đổi sắc: “Đồng Hi, trả điện thoại cho Tiểu Hồ.”

“Cậu ấy đang quay, không rảnh.” Hệ thống căm giận trả lời: “Tối nay cảnh của Tiểu Hồ ít, không có chuyện gì thì anh không cần tới đâu.”

Tạ Hào lại chụp màn hình: “Nhưng mà tôi lỡ hứa với bọn họ rồi, chỉ có thể đến thôi.”

Hệ thống tức muốn hộc m//áu: “Anh đã muốn đi từ trước rồi còn hỏi! Còn lấy người khác ra làm cớ! Đúng là tâm cơ!”

Tạ Hào: “Tôi không chỉ tâm cơ, tôi còn biết mách lẻo, tôi sẽ nói với Tiểu Hồ là cậu dùng tài khoản của cậu ấy để mắng tôi.”

Nói xong, hắn thu hồi lại câu trước, gửi một tin: “Hu hu.”

Hệ thống: “……”

Tay cầm điện thoại, hơi run rẩy.

Sao lại có loại nhân loại quỷ kế đa đoan như vậy chứ!

Hệ thống tức đến nỗi mũi cũng lệch sang một bên, nhưng vẫn không thể ngăn nổi Tạ Hào thong thả lắc lư đến tìm Mạc Bắc Hồ.

Tạ Hào và quản gia Trương lái xe đến phim trường, vô cùng quen thuộc chào hỏi những nhân viên công tác đã gặp mặt vài lần, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, tìm kiếm bóng dáng Mạc Bắc Hồ.

Nhân viên trường quay hiểu rõ gật đầu, cười nói: “Tạ tổng lại đến xem Tiểu Hồ sao? Hôm nay Tiểu Hồ có cảnh quay, vẫn đang quay phim.”

“Tôi giúp anh khiêng ghế dựa đến nhé?”

“Được, cảm ơn cậu.” Tạ Hào khách sao nói câu cảm ơn: “Đừng nói với đạo diễn, tôi chỉ đến xem thôi, không quấy rầy bọn họ làm việc.”

Nhân viên đồng ý, chẳng mấy chốc đã mang hai cái ghế đến cho bọn họ.

Tạ Hào thoải mái ngồi xuống, góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy Tiểu Hồ đang quay phim, lại giữ một khoảng cách vừa phải.

Hắn cong môi cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái, thời gian còn lại thì cầm bút viết viết vẽ vẽ trên một cuốn sổ.

Nói thì nói như vậy, bình thường hắn thích làm việc một mình hơn, nhưng gần đây cảm thấy thỉnh thoảng đổi chỗ cũng không tệ.

Trên tay đang tập trung quá mức, Tạ Hào vẽ được một lúc thì ngẩng đầu lên hoạt động cổ một chút, vừa nâng mắt nhìn thì thấy Mạc Bắc Hồ không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh mình.

“Tiểu Hồ?” Tạ Hào ngẩn ra, buông dụng cụ trong tay xuống: “Cậu tới lúc nào thế?”

“Vừa mới.” Mạc Bắc Hồ có chút tự hào: “Hôm nay em quay phim siêu thuận lợi, xong sớm hơn dự định!”

“Em vừa quay xong là hết việc, nghe thấy có người bảo anh đến rồi, nên em chạy qua đây tìm luôn.”

“Chỉ là vừa rồi thấy anh làm việc thật sự rất nghiêm túc, nên em không quấy rầy.”

Mạc Bắc Hồ tò mò tham đầu tham não: “Anh đang vẽ gì vậy? Em có thể xem được không?”

“Bản thảo thiết kế.” Tạ Hào mỉm cười cho cậu nhìn một chút: “Từ khi tan ca ở Thiên Hỏa thì thời gian tự do là của cá nhân tôi, chuyện công ty, tôi tuyệt đối không làm vào giờ nghỉ.”

“Ồ--” Mạc Bắc Hồ khen hắn một câu: “Đẹp quá! Đây là một cái… cái gì vậy?”

Tạ Hào duỗi tay xoay bản thiết kế trong tay cậu một góc 90 độ: “Cầm lệch rồi.”

“Phải nhìn như vậy.”

Mạc Bắc Hồ liên tục gật đầu, thành thật thú nhận: “Nhưng mà em vẫn không nhìn ra nó là cái gì.”

“Bởi vì nó vốn không phải đồ vật gì cụ thể.” Tạ Hào chống cằm cười: “Chỉ là một loại khái niệm truyền đạt cảm xúc thôi, để thành tác phẩm hoàn chỉnh còn phải trải qua nhiều công đoạn nữa.”

Hắn thay đổi đề tài: “Cảnh quay hôm nay của cậu kết thúc rồi, muốn quay về nghỉ ngơi sớm một chút không?”

Mạc Bắc Hồ lắc đầu: “Em định ngồi đây xem bọn họ một lúc.”

“Xem tiến độ của bọn họ, cũng tiện để em việc suy diễn sau này.”

Cậu giải thích: “Trong kịch bản, nhân vật của em âm thầm điều tra tất cả của bọn họ, bọn họ làm cái gì em cũng biết, em cảm thấy ngồi bên ngoài lén quan sát, cũng rất hợp với khí chất phản diện.”

-- Mặc dù không quay thành cảnh nào, nhưng trên thực tế, cậu đúng thật vẫn luôn theo dõi từng hành động của bọn họ.

Tạ Hào không nhịn cười rộ lên: “Ồ -- trải nghiệm cảm giác phản diện âm thầm theo dõi một chút.”

Hắn ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh: “Nhưng chúng ta thế này có phải quá quang minh chính đại rồi không? Có cần trốn đi không?”

“Không cần!” Mạc Bắc Hồ phất phất tay, siết chặt nắm đấm: “Đây gọi là tọa sơn quan hổ đấu, hay nói cách khác, thắng lợi nằm trong tay!”

“Cũng có lý.” Tạ Hào gật đầu tán thưởng: “Chúng ta là phản diện có phẩm cách.”

Quản gia Trương mỉm cười rót cho Mạc Bắc Hồ một tách trà, Tạ Hào nói: “Tiểu Hồ, uống giống như phản diện đi.”

Mạc Bắc Hồ lập tức thu lại nụ cười trên mặt, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng, nâng chén trà lên, ánh mắt xa xăm, nhàn nhạt nhấp một ngụm.

“Các người các cậu đang làm bộ làm tịch cái gì thế?” Tô Tiểu Ngọc bất lực nhìn về phía bọn họ: “Bộ dáng không giống như đang suy nghĩ chuyện gì tốt.”

“Đang diễn phản diện.” Mạc Bắc Hồ duy trì trạng thái nhân vật, lại tao nhã uống thêm ngụm nữa.

Tô Tiểu Ngọc hừ cười một tiếng: “Ngốc nghếch.”

Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Bây giờ vẫn còn ngốc nghếch sao?”

Không thể nào, rõ ràng cậu diễn trông rất thông minh mà!

“Đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Tạ Hào lắc đầu: “Cậu ta có kính lúp với cậu.”

Tô Tiểu Ngọc: “……”

Cậu ấy liếc Tạ Hào, hỏi: “Không phải nói hai ngày mới đến một lần à? Như vậy mà anh mà cũng nhịn không nổi?”

“Hết cách rồi.” Tạ Hào dùng lại lý do cũ: “Fans của Tiểu Hồ muốn gặp cậu ấy, tôi chỉ giúp bọn họ thôi……”

Tô Tiểu Ngọc cười lạnh một tiếng: “Còn giả bộ?”

Tạ Hào vô tội nhìn đối phương: “Sao vậy? Hôm nay cậu ấy đã quay xong, xem như tan ca rồi.”

“Sau khi tan ca thì đừng có d*c v*ng chiếm hữu với cấp dưới của mình mạnh như vậy nữa.”

Tô Tiểu Ngọc: “…Câu này đáng lẽ phải là tôi nói với anh mới đúng.”

Cậu ấy nhìn Mạc Bắc Hồ: “Nếu thấy hắn phiền thì cũng đừng khách sáo, cứ nói thẳng, nếu không thì hắn sẽ được nước lấn tới, không biết kiềm chế đâu.”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp mắt: “Không phiền mà?”

Khóe môi Tạ Hào cong lên, nhướng mày với cậu ấy, gương mặt viết đầy chữ “Cậu nhìn đi”.

“Thế thì hắn sẽ càng không khiêm tốn.” Tô Tiểu Ngọc trợn trắng mắt: “Thôi, hôm nay kết thúc sớm, nhớ rõ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cậu có cảnh quay từ sáng sớm đấy.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu đồng ý.

Hai người ngồi cạnh nhau, Mạc Bắc Hồ chăm chú quan sát tiến độ quay phim, còn Tạ Hào thì tiếp tục viết viết vẽ vẽ.

Viết được một lúc, Mạc Bắc Hồ cảm thấy trên vai mình hơi nặng -- Tạ Hào đã nhắm mắt, dường như ngủ mất rồi.

Mạc Bắc Hồ ngoài ý muốn cúi đầu nhìn đối phương, từ góc độ này, cậu không thấy rõ gương mặt Tạ Hào, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở vững vàng và nhiệt độ từ trên vai truyền tới.

Mạc Bắc Hồ thật cẩn thận cầm điện thoại lên nhắn tin cho quản gia Trương.

Quản gia Trương vốn đã cố tình tránh ra xa để chừa không gian cá nhân cho hai người, rất nhanh đã ôm đồ vật Mạc Bắc Hồ cần quay lại, ý vị thâm sâu mà liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái.

Mạc Bắc Hồ bắt chước cách mình từng được chăm sóc, đắp cho Tạ Hào một tấm thảm, còn kê thêm cái đệm mềm sau đầu hắn.

Tạ Hào hơi hơi mở mắt, duỗi tay sờ sờ phần gối sau cổ mình, giọng nói có hơi khàn: “Tiểu Hồ?”

“Vẫn có thể ngủ thêm một chút nữa.” Mạc Bắc Hồ hạ giọng nói: “Ngủ đi.”

Tạ Hào lặng lẽ nhắm mắt lại.

Đây đáng ra phải là một quãng thời gian thật đẹp, chỉ tiếc là sau khi cảnh quay bên phim trường kết thúc, đạo diễn muốn tìm Mạc Bắc Hồ bàn bạc về giai đoạn tiếp theo, cho nên cậu chỉ có thể thật cẩn thận nâng đầu Tạ Hào, cố gắng không làm kinh động mà lặng lẽ rời đi.

Tạ Hào không mở mắt ra, giả bộ như mình không bị đánh thức, đợi đến khi cậu rời đi mới vươn vai một cái.

Quản gia Trương đúng lúc xuất hiện, cười nhẹ một tiếng nói: “Xem ra, ngài đã có được một giấc nghỉ ngắn rất tốt.”

“Đúng vậy.” Tạ Hào chân thành trả lời: “Con thực sự bắt đầu công nhận, trong lúc bận rộn mà chợp mắt một lát để nạp thêm chút điện, mới có thể giúp bản thân ứng phó với công việc lúc sau tốt hơn.”

Trên mặt quản gia Trương mang theo ý cười hiền từ: “Có một giấc mộng đẹp không?”

“Rất đẹp.” Tạ Hào kéo kéo tấm thảm dày trên người: “Chỉ là, dường như con đang có giấc mộng đẹp ngay trên miệng núi lửa.”

Quản gia Trương cố nhịn cười, khẽ ho một tiếng: “Hôm nay nhiệt độ trung bình lúc ban ngày là ba mươi ba độ.”

Tạ Hào bất đắc dĩ chống đầu bật cười: “Thật đúng là……”

Quản gia Trương mỉm cười vươn tay về phía đối phương: “Để tôi gấp chăn lại cho ngài vậy?”

“Không, không cần.” Tạ Hào cuộn tấm chăn trong tay: “Con cũng không thấy nóng đến mức đó.”

Quản gia Trương: “……”

Ông tin chắc, nếu như bây giờ ở đây là Tô Tiểu Ngọc hay Đồng Hi, hơn phân nửa sẽ cười nhạo hắn, bảo hắn cẩn thận đừng đắp đến mức nổi rôm.

Nhưng ông là quản gia, ông phải giữ đạo đức nghề nghiệp của mình.

Quản gia Trương khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm để phòng ngừa, nên phải chuẩn bị cho thiếu gia một lọ phấn rôm mới được.

Đúng lúc này, có người trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng ông: “Trời nóng thế này, anh ôm chăn làm cái gì vậy?”

Một người bạn không ngờ đến lại xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lộ Trưng đẩy kính râm lên trên, xoa xoa cái đầu trọc bóng loáng của mình, cười hỏi: “Làm sao vậy, nắng chang chang vẫn cảm thấy lạnh, ngồi văn phòng nhiều quá nên người hư nhược rồi?”

“Tôi nói cho anh biết tôi từng học được một phương thuốc từ chỗ thầy dạy võ……”

Tạ Hào ôm chăn, mỉm cười xa lạ khách sáo: “Người không phận sự xin đừng tùy tiện tiến vào phim trường, bảo vệ--”

“Ấy ấy ấy!” Lộ Trưng giơ hai tay đầu hàng: “Đùa với anh một chút thôi mà, sao lại nóng nảy như vậy.”

“Tiểu Hồ đâu? Tôi tới tìm cậu ấy.”

Tạ Hào liếc mắt đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy hắn ta hẳn không đến mức có thể trở thành tình địch, thay đổi tư thế ngồi trên ghế dựa, hỏi: “Anh cũng đến thăm ban?”

“Đúng vậy, nhưng không chỉ thế.” Lộ Trưng cười rộ lên: “Phim của lão Đặng đã cắt thành bản nháp, anh cũng biết, trước đây ông ấy quay điện ảnh, tật cũ khó bỏ, nhất định phải tổ chức một buổi chiếu thử nội bộ.”

“Tôi cũng khuyên ông ấy rồi, bảo rằng bốn mươi mấy tập phim truyền hình, muốn xem hết thì chẳng phải hại ch*t người sao? Nhưng ông ấy không nghe, cứ nói thử chiếu ba tập đầu cũng tính là xem thử, bảo tôi đến gọi Tiểu Hồ xem cậu ấy có thời gian tham dự không.”

“Nếu mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì lớn, ông ấy liền muốn nhân lúc còn sớm đưa đi thẩm duyệt, nói không chừng còn có thể tranh thủ chiếu trước Tết năm nay.”

Lộ Trưng chào hỏi một tiếng: “Ôi, anh chắc cũng rảnh rỗi mà đúng không? Đến xem cùng đi!”

Tạ Hào không lập tức trả lời: “Xem tình hình đi.”

Lộ Trưng khó hiểu: “Xem tình hình gì?”

Tạ Hào nhàn nhã đáp: “Tất nhiên là xem tình hình của Tiểu Hồ.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 88
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...