Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 8
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Mạc Bắc Hồ lên lớp, buổi tối xem phim, nghiền ngẫm kỹ năng diễn xuất từ các vai diễn kinh điển, học đến mức quên ăn quên ngủ.
Hệ thống nhân lúc mấy ngày nay cậu không có việc gì, chuồn ra ngoài giúp cậu thăm dò tin tức -- Hệ thống đã quen sống những ngày nghèo khó, keo kiệt bủn xỉn, có thể tự mình làm thì tuyệt đối không dùng tích phân, hiện tại đang len lỏi lên internet thu thập tin tức, giống như một con virus.
Một hồ một thống đều giống như tìm được công việc, sau mỗi ngày làm việc chăm chỉ cần cù sẽ trao đổi những thu hoạch trong ngày vào buổi tối trong nhà vệ sinh ở ký túc xá.
Hôm nay A Thống lại đến công ty giải trí Đằng Long thăm dò tin tức, Mạc Bắc Hồ tự mình đi học, lại bị một người đàn ông chặn lại ở cầu thang.
Mạc Bắc Hồ thấy bộ dáng vội vàng sốt ruột của đối phương, thuận tay chỉ chỉ ra sau: “Nhà vệ sinh ở đằng kia.”
“Ai muốn đi nhà vệ sinh.” Người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng bình thường trước mặt bất đắc dĩ nói: “Là tôi đây, cậu không nhớ tôi à?”
Mạc Bắc Hồ cảnh giác lui về sau hai bước.
Cậu chuyển tiếp mỗi một dòng trạng thái trong vòng bạn bè của cảnh sát nhân dân Tiểu Dư đại nhân, biết rõ nhân gian chắc chắn không hề hoà bình giống như vẻ bề ngoài, trong đó có vô số sóng ngầm mãnh liệt, có vô số cạm bẫy lừa đảo, đặc biệt là kiểu giả vờ làm người quen này!
Người đàn ông không hề nhận ra sự cảnh giác của Mạc Bắc Hồ, chỉ tự mình nhét đồ vật trong tay cho cậu: “Đây là hợp đồng, cậu xem qua một chút, không có vấn đề gì thì ký tên...”
“Cái gì, hợp đồng!” Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Anh cũng quá trực tiếp rồi đấy, lừa cũng không thèm lừa đã bắt ký hợp đồng rồi?”
Người đàn ông ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên: “Cậu thật sự không nhận ra tôi?”
“Không ký không ký!” Đồng chí Mạc Bắc Hồ có ý thức chống lừa đảo tốt đẹp điên cuồng lắc đầu, hất tay đối phương ra, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa vặn nhìn thấy quản gia Trương đang đẩy xe lăn của Tạ Hào ở khúc cua, lập tức nhanh chóng một bước chạy xộc lên: “Ông chủ! Ông chủ cứu mạng với công ty có tội phạm lừa đảo!”
Cậu vèo một cái chui ra sau lưng Tạ Hào, vẻ mặt hoảng sợ nhưng sức mạnh vô cùng lớn, đè cho xe lăn chổng lên, Tạ Hào cũng bị xóc nảy theo một chút.
Tạ Hào: “......”
Người đàn ông hoang mang rối loạn chạy theo tới, chào hỏi: “Ôi, Tạ tổng, hôm nay anh đi làm à?”
“Nói cái gì đấy.” Tạ Hào mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Chẳng lẽ tôi thường xuyên trốn việc à? Xưa giờ tôi luôn vô cùng yêu thích làm việc đấy.”
Người đàn ông: “......”
Mạc Bắc Hồ len lén thò một đôi mắt ra từ phía sau xe lăn.
Tạ Hào quay đầu lại hỏi cậu: “Tội phạm lừa đảo ở đâu?”
Mạc Bắc Hồ có chút do dự, vô cùng chột dạ chỉ chỉ ra trước mặt.
Tạ Hào cười như không cười: “Cát Minh, sao anh lại thành tội phạm lừa đảo rồi? Lừa người ta chuyện gì thế?”
Trong đầu Mạc Bắc Hồ tựa như sét đánh giữa trời quang, cậu lẩm bẩm tự hỏi: “Cái tên này hình như có chút quen tai...”
Hệ thống không có ở đây, Tạ Hào thiện nhân giải ý mà nhắc nhở cậu: “Là người đại diện của cậu.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Ò.
Cát Minh dở khóc dở cười, đưa hợp đồng trong tay qua: “Đây, Tạ tổng, có công việc, tôi mang hợp đồng đến cho cậu ấy.”
Tạ Hào nhận lấy hợp đồng, chú ý tới Cát Minh không ngừng xem giờ, hỏi hắn ta: “Đang bận à?”
Cát Minh bất đắc dĩ: “Không phải còn cần đi hầu hạ ông cụ kia sao?”
“Ồ.” Tạ Hào cũng không ngoài ý muốn: “Vậy anh đi đi, phần còn lại để tôi lo, có gì cần dặn dò anh nhắn qua Wechat cho cậu ấy.”
Vẻ mặt Cát Minh nhẹ nhõm, thở phào một hơi, vội vàng gật đầu: “Được, làm phiền Tạ tổng.”
Tạ Hào vươn tay vỗ vỗ đầu Mạc Bắc Hồ: “Nhìn người ta thêm hai lần, ít nhất cũng phải nhớ kỹ người đại diện của mình.”
Mạc Bắc Hồ chột dạ nhìn chằm chằm Cát Minh.
Cát Minh cười rộ lên: “Không trách cậu ấy, tôi cũng chỉ gặp cậu ấy một lần khi ký hợp đồng, sau đó bận quá, vẫn luôn không rảnh quan tâm đến cậu ấy.”
“Ừm.” Tạ Hào tán đồng gật gật đầu: “Hơn nữa khuôn mặt này của anh cũng thật sự không dễ nhớ.”
Cát Minh: “...Tôi mọc một khuôn mặt phổ thông trên người, ngại quá ha.”
Hắn ta cười lắc lắc đầu, móc ra một gói kẹo từ trong túi, nhét cho Mạc Bắc Hồ: “Cầm lấy, chuẩn bị cho tốt, tôi giúp cậu xem qua rồi, là một công việc tốt.”
Hắn ta vừa vội vội vàng vàng xuống cầu thang vừa quay đầu dặn dò Mạc Bắc Hồ: “Nhớ kỹ phải biểu hiện cho tốt vào.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật gật đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tạ Hào.
Mạc Bắc Hồ: “......”
Tạ Hào nhìn viên kẹo trong tay cậu mà trầm tư: “Cậu đừng nói, tác phong này của anh ta đúng là giống với lừa đảo thật.”
Quản gia Trương ân cần cười cười: “Là do Tô Tiểu Ngọc bị hạ đường huyết, cậu ấy mới luôn mang theo kẹo bên mình thôi.”
Lúc Mạc Bắc Hồ ký hợp đồng đã được phân cho Cát Minh mang, trong tay hắn ta có không ít nghệ sĩ lớn lớn bé bé, nổi tiếng nhất và khó chiều nhất chính là Tô Tiểu Ngọc.
Mạc Bắc Hồ nhớ rõ tư liệu của đối phương, cũng nhận được mặt của cậu ấy.
Tô Tiểu Ngọc xuất thân từ hí khúc, Mai phái thanh y, tướng mạo trung tính nhu mỹ, đặc biệt là một đôi mắt phượng, “nhãn hí” vô cùng xuất sắc.
Nhưng cũng nổi tiếng là khó chiều, ít nhiều cũng có chút tính khí của nhân vật nổi tiếng.
A Thống lúc đầu nhét Mạc Bắc Hồ vào dưới trướng Cát Minh cũng vì nhìn trúng việc phần lớn thời gian của Cát Minh đều ở bên cạnh Tô Tiểu Ngọc, không có nhiều thời gian quản lý những người khác, tiện cho cậu tự do phát huy.
“Tô Tiểu Ngọc dạo gần đây giống như pháo đốt, đụng vào là nổ, quả thật phải để Cát Minh một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh.” Tạ Hào đối diện với đôi mắt tò mò của Mạc Bắc Hồ, giải thích cho cậu: “Gần đây Tô Tiểu Ngọc vào đoàn phim của Phương Thất -- cậu biết Phương Thất không?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Biết.”
Tên tuổi đạo diễn Phương Thất trong giới cũng vô cùng vang dội, ngoài việc doanh thu phòng vé các tác phẩm gần đây không tệ, cũng bởi vì lời đồn trong giới -- phim của hắn ta vô cùng thử thách diễn xuất và khuôn mặt.
Hắn ta rất thích cho ống kính quay cận cảnh khuôn mặt khi thể hiện cảm xúc, trên màn hình lớn chất lượng cao, mỗi một sợi lông mi trên mặt, mỗi một nếp nhăn đều nhìn thấy rõ ràng.
Đối tượng khán giả của hắn ta vô cùng yêu thích loại ống kính thẩm phán diễn xuất của diễn viên như thế này.
Tô Tiểu Ngọc nhận phim của Phương Thất…
Mạc Bắc Hồ xoay chuyển tròng mắt: “Tiền bối muốn chứng minh kỹ thuật diễn xuất ạ?”
“Ừm.” Tạ Hào gật đầu, để quản gia Trương đẩy hắn đến văn phòng, ra hiệu Mạc Bắc Hồ cầm hợp đồng đuổi kịp: “Cậu ấy cũng đã nổi tiếng rồi, lúc trước diễn một danh kỹ, ai ai cũng nói trừ cậu ấy thì không còn người nào có thể diễn được nữa.”
“Nhưng người khen cậu ấy đều nói cậu ấy đẹp, tạo hình đẹp, có phong tình mà người khác không có, người khen diễn xuất tốt thì không nhiều -- dù sao vai diễn này quá phù hợp với cậu ấy, rất nhiều người đều nói cậu ấy dùng bản sắc để diễn, không cần dùng đến kỹ thuật diễn xuất.”
Mạc Bắc Hồ trong lúc học tập gần đây đã xem qua bộ phim này, c** nh* giọng phản bác: “Sao có thể.”
“Tô Tiểu Ngọc muốn mạnh mẽ mà.” Tạ Hào nhún vai: “Không nghe lọt tai những lời này, luôn muốn chứng minh bản thân, liền tìm đến Phương Thất.”
“Bộ phim đó của Phương Thất là bối cảnh nông thôn, quay chụp thật sự rất bình dân, không có nhân vật nào phù hợp với cậu ấy, nhưng cậu ấy nói mình diễn cái gì cũng được, không kén vai, cuối cùng nhận được nam ba.”
Vào văn phòng, lần này Tạ Hào không để Mạc Bắc Hồ động thủ, vô cùng tự nhiên đứng dậy từ trên xe lăn rồi ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính ra.
Mạc Bắc Hồ vẫn không nhịn được nhìn nhìn chân hắn.
Tạ Hào đùa nghịch máy tính: “Nhân vật kia của Tô Tiểu Ngọc hoàn toàn không phù hợp với cậu ấy, là một người bán hàng rong mày chuột mắt gian, chụp xong ảnh tạo hình đã bị xấu đến mức khóc ròng.”
Tạ Hào thở dài: “Ai, tôi còn an ủi cậu ấy nữa, sau đó thì bị mắng.”
Mạc Bắc Hồ bất bình thay hắn: “Sao lại như vậy!”
“Khụ.” Quản gia Trương hắng hắng giọng, thanh minh giúp Tô Tiểu Ngọc: “Thiếu gia, ngài nhìn bức ảnh đó rồi cười ba phút.”
Mạc Bắc Hồ không nói gì nhìn về phía Tạ Hào: “......”
Tạ Hào đúng tình hợp lý nói: “Con cười xong đã an ủi cậu ấy rồi mà.”
Quản gia Trương thiết diện vô tư: “Thiếu gia, ngài nói chính là ‘Không sao, đợi đến khi phim tuyên truyền thì bức ảnh xấu xí này đầy trời đầy đất đâu đâu cũng có thể nhìn thấy rồi, cậu sẽ quen thôi’.”
Tạ Hào hỏi Mạc Bắc Hồ: “Không tính là an ủi sao?”
“Không...” Mạc Bắc Hồ nghĩ dù sao hắn cũng là ông chủ, mình phải dựa vào hắn để ăn cơm, cứng rắn xoay chuyển giọng điệu: “Không thể nói là không tính được.”
Cậu đổi trắng thay đen mà nói: “Ít nhất thì tâm Tạ tổng là tốt!”
Tạ Hào theo bản năng sờ sờ lương tâm không tồn tại của mình, lộ ra nụ cười mỉm: “Có muốn xem ảnh tạo hình của cậu ấy không.”
“Chuyện này không tốt lắm đâu...” Mạc Bắc Hồ ngoài miệng thì nói như vậy, thân thể lại thành thật mà dán vào trước máy tính, sau đó không nhịn được phát ra nghi vấn: “Đây là ai?”
Người trong ảnh chụp mặc một thân quần áo rách nát giống như giẻ lau, trên mặt tô vẽ vừa vàng vừa đen, giống như phơi nắng đến phát sáng, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng có vẻ lấm la lấm lét.
Mạc Bắc Hồ chấn động há to miệng.
Tạ Hào nhắc nhở: “Khép miệng lại, nhìn có vẻ không thông minh.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn khép miệng lại.
Tạ Hào xúi giục cậu: “Đánh giá một chút đi, nói thật.”
Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Cũng khá là... xấu.”
Tạ Hào không nhịn được cười ha ha: “Đúng không?”
“Tôi cũng đã nói với cậu ấy rồi, thật sự chịu không nổi thì đừng diễn nữa, nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường, nên xin lỗi bao nhiêu thì xin lỗi. Nhưng cậu ấy nuốt không trôi cục tức này, một hai cứ phải diễn, vừa tức giận vừa uất ức, dạo gần đây giống y như núi lửa đang hoạt động.”
Hắn nhắc nhở: “Nếu cậu gặp cậu ấy thì nhớ kẹp chặt đuôi làm người đấy.”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng hỏi: “Người cũng có đuôi ạ?”
Tạ Hào: “?”
Mạc Bắc Hồ chột dạ thu hồi tầm mắt: “Em nói là được!”
Tạ Hào nghi ngờ nhìn cậu, cuối cùng vẫn lấy phần hợp đồng kia của cậu ra: “Được rồi, nói về công việc của cậu đi.”
“Đây là một show tạp kỹ hỗ trợ nông nghiệp hợp tác với kênh truyền hình nông nghiệp chính thức, tìm cậu làm khách mời một kỳ.”
“Quay một ngày, trình tự sơ lược là giúp thu hoạch nông sản, trình diễn phong cảnh và sản phẩm nông nghiệp cho khán giả xem, sau đó kéo các sản phẩm nông nghiệp được trợ cấp vào thành phố bán, vừa bán tại chỗ vừa phát sóng trực tiếp bán trên mạng.”
“Toàn bộ ngày ghi hình sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng, thuận tiện bán hàng, sau khi quay xong hai tuần sẽ cắt nối thành nửa tiếng chiếu trên kênh chính thức.”
“Mặc dù cũng không hot lắm, nhưng bởi vì các sản phẩm nông nghiệp được chính phủ trợ cấp bán rất rẻ nên vẫn có lượng khán giả cố định.”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc lắng nghe, có chút khó hiểu: “Sao lại tìm em?”
Tạ Hào cười nói: “Trương Tuần Quang giới thiệu cho cậu.”
“Hắn ta là khách mời thường trú của chương trình, kỳ này vừa lúc đụng lịch trình nên hắn ta tiến cử cậu đến thay thế.”
“Ngoài hắn ta thì vẫn còn ba khách mời thường trú khác, giáo sư nông học Sơn Hưng, MC chủ trì kênh truyền hình nông nghiệp có phong cách phỏng vấn sắc bén Ngô Phi Phàm, và một nữ diễn viên thường đóng phim nông thôn Hồng Mai.”
“Chương trình này mời Trương Tuần Quang bởi vì muốn mượn độ hot của hắn để có thêm chút cơ hội hấp thụ ánh sáng, vừa vặn Trương Tuần Quang cũng vì thường xuyên mắng người trên mạng mà cấp thiết cần xoay chuyển đánh giá của dư luận.”
Mạc Bắc Hồ cái hiểu cái không mà gật đầu.
Tạ Hào nhìn cậu: “Fans của Trương Tuần Quang cũng thật sự nâng đỡ hơn một nửa lượng người xem của phòng phát sóng trực tiếp, hắn ta vừa đi, theo lý mà nói nên tìm một người có thể mang lưu lượng tương tự.”
“Vốn dĩ cậu thật sự không đủ tư cách, nhưng mà vừa vặn, gần đây cậu lên vài cái hot search như vậy, cộng thêm Trương Tuần Quang mạnh mẽ tiến cử, đạo diễn liền mạo hiểm chọn cậu thử một phen.”
“Nếu nói về nhược điểm của công việc này...”
Tạ Hào chống cằm: “Đó chính là thật sự phải làm cả một ngày, vẫn luôn ở dưới camera, hơn nữa thù lao rất thấp, gần như là làm từ thiện.”
“Thế nào, có nhận không?”
Mạc Bắc Hồ vừa nghe hai chữ “từ thiện” thì sáng mắt lên, vừa nghe đã thấy giống như việc tiên gia nên làm!
Cậu vội vàng gật đầu: “Em nhất định sẽ làm việc thật tốt!”
Tạ Hào cười rộ lên: “Được, vậy thì ký tên đi.”
Mạc Bắc Hồ trịnh trọng cầm bút lên ký tên mình, sau đó nâng kẹo mà Cát Minh nhét cho cậu, tự mình lấy một viên rồi cung kính nói: “Ông chủ anh ăn nhiều hơn ạ!”
Tạ Hào nhìn cậu lâng lâng đi ra khỏi văn phòng, cầm một viên kẹo lên xoay xoay, cười khẽ: “Cậu ấy đưa tiền bảo hộ à? Còn thượng cống cho tôi nữa.”
Hắn buồn cười cầm lấy hợp đồng, ánh mắt dừng lại trên hai hàng chữ như hồ ly bới của đối phương, trầm mặc một lát rồi nói: “Chú Trương.”
Quản gia Trương hơi hơi khom người: “Thiếu gia.”
Tạ Hào đỡ trán: “…Tìm cho cậu ấy một giáo viên dạy thư pháp bằng bút cứng đi.”
*Bút cứng ở đây có lẽ là bút bi, bút máy.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
