Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 7
Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn bóng lưng của người đàn ông đeo kính râm, khó hiểu hỏi hệ thống: “Rốt cuộc anh ấy là ai vậy?”
Hệ thống nhắc nhở cậu: “Lộ Trưng! Cậu quên rồi sao? Tiền bối lớn của công ty, ảnh đế đóng vai Đả Tinh!”
“A? Không ngờ kia là Lộ Trưng!” Mạc Bắc Hồ đã có nhận thức mới với năng lực tạo hình của giới giải trí, khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Ảnh chụp trước đây của anh ấy đều để đầu trọc mà, đeo kính râm tạo kiểu tóc này, suýt chút nữa tui không nhận ra..."
Tiền bối của công ty nhà mình, Mạc Bắc Hồ đương nhiên là đã nghiêm túc học tập qua rồi, hệ thống vừa nhắc thì cậu cũng nhớ ra.
Lộ Trưng ra mắt rất sớm, từ khi còn là sao nhí chuyên đóng phim hành động cho đến bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm, các loại giải thưởng cầm mỏi tay, những bộ phim điện ảnh hắn ta đóng luôn được giới chuyên môn khen ngợi và rất ăn khách, mỗi một cảnh hành động gần như đều là kinh điển, tách riêng ra hoàn toàn có thể làm tư liệu mẫu.
Ngoài công việc đóng phim điện ảnh ra, hắn ta gần như không tham gia bất kỳ hoạt động nào, cái gì mà lễ hội thời trang long trọng, tuyên truyền show tạp kỹ, phỏng vấn offline, từ trước đến nay luôn là trốn được thì trốn, rất điệu thấp.
Mạc Bắc Hồ lộ ra vẻ mặt hướng tới, ảnh đế à, nếu như một ngày nào đó cậu có thể đạt đến trình độ này... không biết có thể xem như đắc đạo thành tiên hay không.
“Hắn ta bởi vì yêu cầu công việc nên đang nuôi tóc dài đấy.”
Phía sau truyền đến giọng nữ dịu dàng, Mạc Bắc Hồ xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ có chút dấu vết của năm tháng nhưng rất ung dung tao nhã, vô cùng tri thức.
Đối phương thân thiện mỉm cười với cậu: “Hắn ta phiền nhất là xử lý tóc, nếu không phải do yêu cầu của vai diễn thì bình thường đều cạo trọc.”
Mạc Bắc Hồ thuận miệng khen ngợi: “Tiền bối để đầu trọc cũng rất có khí thế!”
“Ha ha, cậu chính là Mạc Bắc Hồ phải không?” Đối phương cẩn thận đánh giá cậu rồi khen một câu: “Thật sự rất đẹp trai.”
Mạc Bắc Hồ ngượng ngùng cười cười.
“Tiểu Tạ có giới thiệu tôi cho cậu chưa? Tôi đến dạy cậu lớp học diễn xuất cơ bản, tôi họ Khương, Khương Phù.” Khương Phù mở cửa phòng học diễn xuất: “Vào đi.”
Mạc Bắc Hồ lập tức gật đầu: “Chào cô Khương!”
“Ngoan.” Khương Phù cười hiền: “Yên tâm, sẽ không quá khó đâu.”
“Mấy ngày nay tin tức sôi sục, Tiểu Tạ muốn nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, để cậu ra mắt sớm một chút.”
Cô ấy thuận tay vén tóc lên, khí tràng trở nên quyết đoán hơn không ít: “Cậu không có cơ sở, hiện tại đi nhận vai diễn chắc chắn không được. Tôi xem xem cậu có thiên phú hay không, nếu có thể qua được thì sau này cậu nhận vai diễn, trước khi vào đoàn làm phim cứ học với tôi, tôi giúp cậu nhai nát kịch bản, cũng có thể miễn cưỡng diễn một chút, vừa diễn vừa học.”
“Nhưng diễn vai chính chắc chắn vẫn không được, Tiểu Tạ đã bàn bạc với bên công ty giải trí Đằng Long rồi, trước tiên sẽ sắp xếp cho cậu một vai phụ xinh đẹp loại bình hoa di động để thử nước trước.”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Ừm, đứa nhỏ ngoan.” Khương Phù ôn hòa xoa xoa đầu cậu: “Cậu nhớ kỹ, ngoại trừ thiên tài bẩm sinh, diễn viên giỏi đều dần dần bồi dưỡng từ từng vai diễn một, một chút thiên phú kết hợp với khổ luyện, nhất định có thể được.”
Mạc Bắc Hồ nắm chặt tay: “Vâng!”
“Được rồi, những lời khích lệ đã nói xong, bắt đầu lên lớp thôi.” Khương Phù cười tủm tỉm nhìn cậu: “Việc đầu tiên khi làm diễn viên -- giải phóng thiên tính.”
“Trường quay đông người, muốn diễn trước mặt người khác thì trước tiên phải bỏ xuống tâm ngại ngùng và xấu hổ, thường bắt đầu từ việc diễn động vật, cậu chọn một con vật mà mình thích để bắt chước đi.”
Mạc Bắc Hồ thăm dò mở miệng: “Vậy... hồ ly?”
“Được.” Khương Phù mỉm cười cổ vũ: “Để tôi nhìn xem cậu diễn hồ ly thế nào.”
Mạc Bắc Hồ hồi tưởng lại những tháng ngày thơ ấu khi mình còn là hồ ly, bốn chân chạm đất vui vẻ chạy nhảy một vòng, ngồi xổm xuống lắc lắc đầu rũ tuyết, giống như thật sự đã trở lại cố hương gió tuyết phủ kín mà mình từng sống…
Nhưng mà tiếng thét chói tai của hệ thống đã cắt đứt tâm tình nhớ nhà của cậu: “Tiểu Hồ! Cậu tỉnh táo lại một chút! Cậu chỉ diễn hồ ly chứ không phải hồ ly thật! Bỏ cái chân xuống!”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Không xong, nhất thời nhập vai, suýt chút nữa dùng chân sau gãi ngứa.
Cậu liếc trộm sắc mặt Khương Phù, xấu hổ mà nhẹ nhàng đặt chân xuống.
“A...” Khương Phù có hơi giật mình: “Rất có linh tính mà, diễn rất giống dáng vẻ hồ ly.”
Cô giống như suy tư gì đó mà phân tích: “Lắc đầu là đang sửa sang lại lông tóc, rụt cổ là trời lạnh, bước chân có cảm giác lún xuống có phải là giẫm lên tuyết không? Đang diễn hồ ly trong ngày tuyết à? Thiết kế chi tiết rất tốt, chính sự chân thật trong những chi tiết này mới là thứ khiến diễn xuất có thể làm rung động lòng người.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Cậu đâu có thiết kế, cậu thật sự chạy trên tuyết như vậy.
Mặc dù đã nhận được lời khen ngợi của giáo viên, nhưng Mạc Bắc Hồ tự giác xem như đang ăn gian, ít nhiều cũng có chút chột dạ.
“Rất tốt, xem ra cậu cũng không sợ sân khấu.” Khương Phù tươi cười, vô cùng hài lòng: “Tiếp theo cậu thử...”
Giọng nói cô ấy hơi khựng lại: “Đợi tôi một chút.”
Cô đi đến bên cạnh cửa, kéo cửa phòng học diễn xuất một phát, người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính râm lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào vào trong, hắn ta nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy khung cửa mới đứng vững, chỉ là kính râm rơi xuống treo một nửa trên mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với Mạc Bắc Hồ.
“Khụ.” Lộ Trưng ung dung tự tại hoạt động bả vai, đẩy kính râm trở lại, dựa lên cửa nhìn vào: “Đang dạy à? Tôi đi ngang qua nghe thấy động tĩnh nên đến xem một chút.”
“Thế nào? Diễn xuất của sir nhà chúng ta như thế nào?”
Hắn ta thân cao chân dài, vóc dáng lại cường tráng hơn người bình thường, đường cong cánh tay lộ ra ngoài thon dài rắn chắc, mặt mày lại hung dữ, đứng ở đó giống như một con chó Dobermann lớn.
Khương Phù dở khóc dở cười: “Sir cái gì?”
“Đó.” Lộ Trưng nâng cằm chỉ chỉ Mạc Bắc Hồ: “Cô không lên mạng à? Cậu ấy là cảnh sát ngầm.”
Mọi người chỉ biết ảnh đế điệu thấp, lại không biết ảnh đế thích điệu thấp trà trộn vào nhóm quần chúng ăn dưa cùng hóng bớt drama.
Khương Phù: “...Cậu cũng tin à, người ta cũng đã lên tiếng thanh minh rồi.”
“Đương nhiên chỉ có thể thanh minh thôi.” Lộ Trưng đúng lý hợp tình nói: “Chẳng lẽ bọn họ còn có thể nói -- ‘Đúng vậy, cậu ấy chính là cảnh sát nằm vùng của chúng tôi’ chắc?”
Khương Phù câm nín, day day mi tâm.
“Nên xem biểu cảm một chút đi?” Lộ Trưng trêu chọc cậu: “Nào sir, làm biểu cảm chính khí lẫm liệt đi.”
Mạc Bắc Hồ nhìn Khương Phù, thấy cô không ngăn cản, liền nhớ lại biểu cảm của cảnh sát lúc cậu bị bắt ở bãi đỗ xe khách sạn Kim Đại Cát, bắt chước làm ra một bộ biểu cảm chính trực.
Lộ Trưng có chút kinh ngạc: “Được đó... Trước kia thật sự chưa từng học qua à?”
Hắn ta chỉ vào Mạc Bắc Hồ, quay đầu nói với Khương Phù: “Xem cậu ấy bày ra biểu cảm này, có dáng vẻ nữ cảnh sát xinh đẹp rồi đấy.”
Khương Phù: “…Quản cho tốt cái miệng của cậu đi.”
Phàm là người quen thuộc với Lộ Trưng đều sẽ cảm thấy, năm xưa Tạ lão gia tử để hắn ta giữ thiết lập thần bí là một quyết định sáng suốt đến mức nào.
Lộ Trưng không hề bị lay động, cười khen Mạc Bắc Hồ: “Cũng coi như là thiên phú rồi.”
Không phải ai cũng có thể chuẩn xác bày ra biểu cảm mà mình muốn. Có đôi khi, người ta soi gương mới phát hiện mình cười lên ngượng ngùng tới mức nào, độ cong khóe miệng cũng khác hoàn toàn với những gì bản thân nghĩ, muốn làm và biểu cảm bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Nhất tần* nhất tiếu nhất hỉ nhất nộ, người bình thường cần phải đối diện với gương điều chỉnh và không ngừng luyện tập mới có thể đạt đến trình độ tinh chuẩn.
*Tần ở đây có lẽ là chau mày.
Người có thể tinh chuẩn khống chế biểu cảm, chính là diễn viên trời sinh.
Khương Phù rõ ràng rất vừa lòng với cậu, cố ý hỏi Lộ Trưng: “Thầy Lộ, không tệ đúng không?”
“Ừm.” Lộ Trưng nổi hứng, cởi áo khoác đứng lên hoạt động gân cốt một chút: “Tôi dạy cậu hai chiêu, thế nào?”
Khương Phù cả kinh: “Cậu đừng có xằng bậy, đừng để ngày đầu tiên đi học đã khiến cậu ấy bị thương!”
“Đâu có mỏng manh như vậy.” Lộ Trưng bĩu môi khinh thường: "Tôi thấy cậu ấy khỏe mạnh lắm đấy, video đâm Thẩm Độc bay tám viên gạch cô không xem à? Sức lực khiêng hai người xuống chín tầng lầu cô cũng không thấy trong tin tức luôn?"
“Nhìn xem thiên phú này, rất thích hợp để học võ.”
Hắn ta có chút hưng phấn: “Có biết lộn nhào ra sau không?”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt lắc đầu.
“Tôi làm mẫu cho cậu xem thử.” Lộ Trưng cổ vũ cậu: “Có thảm tập yoga không? Yên tâm, còn trẻ đừng sợ ngã.”
Nói rồi hắn ta quăng kính râm lên, sau đó lưu loát ngửa người xuống làm một cái lộn nhào ra sau, lúc đứng lên vừa vặn tiếp được kính râm, phóng khoáng tự nhiên đeo lên lại.
Mạc Bắc Hồ phát ra một tiếng cảm thán: “Oa--”
Lộ Trưng đã quen với tiếng hoan hô của người khác, không hề bị lay động, nâng cằm lên với cậu: “Cậu thử xem.”
Mạc Bắc Hồ có chút do dự, không biết có nên học cho tốt hay không.
Hệ thống điên cuồng đánh call cho cậu: “Biểu hiện cho tốt nào Tiểu Hồ! Hắn ta rất có hứng thú với cậu đó! Nhìn thấy cái đùi thô to kia chưa, cậu còn chần chờ gì nữa, nhào lên ôm đi!”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng nhìn về phía đùi của Lộ Trưng.
Hệ thống vội vàng giải thích: “Không phải ôm thật đâu!”
Mạc Bắc Hồ gật gật đầu, học theo dáng vẻ của Lộ Trưng mà quăng chai nước trong tay lên, ngửa người hạ eo xuống, lộn một vòng mượt mà.
Trong đôi mắt bên dưới kính râm của Lộ Trưng vừa chợt loé một tia kinh ngạc đã nhìn thấy Mạc Bắc Hồ vững vàng đáp xuống đất, sau đó bị chai nước “bộp” một tiếng đập vào đầu.
“Úi!” Mạc Bắc Hồ ôm trán, sững sờ nhìn chai nước.
Lộ Trưng cong cong miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được, ngửa đầu cười to: “Ha ha ha!”
“Cậu còn muốn học tôi tiếp kính râm , cũng ngông cuồng thật!”
Khương Phù mặt không biểu cảm đá hắn ta một cước.
“Ai da, khụ.” Lộ Trưng cười đủ rồi, hắng hắng giọng: “Cũng khá tốt, một lần đã thành công.”
“Tôi đã nói là cậu ấy rất thích hợp theo tôi học đánh nhau mà? Chỉ là...”
Lộ Trưng sờ cằm suy tư: “Sao tôi lại có cảm giác vừa nãy cậu muốn dùng hết hai tay hai chân để tiếp đất nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ: “!”
Cậu chột dạ dời mắt đi, giả vờ như không nghe thấy.
Lỡ dại rồi, suýt chút nữa thiên tính giải phóng quá trớn.
“Aiz, vai diễn đầu tiên của cậu đã quyết định chưa?” Lộ Trưng nghiêm túc cân nhắc: “Trong bộ phim kia của tôi...”
Khương Phù tạt cho hắn ta một gáo nước lạnh: “Bộ phim của cậu hiện tại e là không kịp rồi.”
“Cũng đúng.” Lộ Trưng “chậc” một tiếng: “Đáng tiếc thật, chủ yếu là hiện tại cậu ấy cũng chưa có tác phẩm, nếu không tôi đã có thể cầm kịch bản đi uy h**p đạo diễn rồi.”
“Haizzz...”
Lộ Trưng nhíu mày nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Sao cậu không đâm Thẩm Độc bay sớm hơn nửa tháng nhỉ?”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ: “A?”
“Đừng nghe hắn ta nói hươu nói vượn.” Khương Phù trừng mắt nhìn Lộ Trưng: “Cậu thật sự không có việc gì làm à? Không có việc gì thì về chải tóc đi, đạo diễn không phải đã gửi lược mọc tóc cho cậu, bảo cậu chải mỗi ngày để tóc mọc nhanh hơn à?”
“Tôi không cần!” Lộ Trưng nghẹn họng: “Đồ của ông ấy là trị rụng tóc, tôi đâu có bị hói!”
Hắn ta bực bội gãi gãi đầu: “Phiền chết đi được.”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Tóc?”
Cậu nhớ rõ Lộ Trưng luôn thích cạo trọc, diễn vai gì thì đội tóc giả vai đó, sao lần này lại cố tình muốn nuôi tóc dài?
Lộ Trưng liếc Mạc Bắc Hồ một cái, giải thích: “Bộ phim này có một cảnh nổi tiếng, phải nắm tóc tôi đập vào bồn rửa mặt, đội tóc giả thì hạn chế diễn viên đối thủ phát huy.”
“Đạo diễn nói hoặc là tôi nuôi tóc dài, hoặc là dùng keo 502 dán tóc giả lên đầu tôi.”
Mạc Bắc Hồ cảm thông mà nhe răng: “Vậy vẫn nên để tóc dài đi...”
“Còn không phải sao.” Lộ Trưng tán thành gật đầu: “Tôi thử dán keo 502 lên tóc giả rồi, hiệu quả không được tốt lắm.”
Mạc Bắc Hồ: “?”
Anh thử luôn?
“Được rồi được rồi.” Khương Phù dở khóc dở cười: “Trở về làm tóc của cậu đi.”
“Được thôi.” Lộ Trưng đứng lên, đi đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi sir, cậu có biết chiêu khống chế đối thủ không?”
Mạc Bắc Hồ thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Lộ Trưng cười chỉ vào cậu: “Đang giả bộ với tôi đấy à?”
"Được, tôi biết rồi, tôi biểu diễn cho cậu xem một chút, cậu chỉ điểm cho tôi nhé."
Hắn ta liền đè Mạc Bắc Hồ xuống.
Mạc Bắc Hồ: “......”
Lộ Trưng cũng không dùng sức, buông ra sau đó làm bộ làm tịch vẫy tay với cậu: “Học được chưa? Lại đây, cậu thử xem.”
“Khụ.” Khương Phù nhíu mày.
Lộ Trưng ngẩn ra, phản ứng lại thì đổi tay cho cậu: “Bên này, ấn tay trái, tay phải của tôi có chút vết thương cũ.”
“A?” Mạc Bắc Hồ hoảng sợ mở to mắt: “Không tốt lắm thì phải?”
“Cậu còn có thể ấn hỏng tôi được châc?” Lộ Trưng khịt mũi khinh thường: “Lại đây, ấn cho tôi, không được thu lực.”
Mạc Bắc Hồ đã có nhận thức về sự yếu ớt của nhân loại, cẩn thận thu bớt lực.
Cậu bắt chước động tác của Lộ Trưng, đè đối phương lại rồi hỏi: “Như vậy ạ?”
“Hô.” Lộ Trưng nhe răng trợn mắt đẩy kính râm trở lại: “Chuyên nghiệp.”
“Được, không tệ.” Hắn ta như người không có chuyện gì đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó ôm vai trái dựa vào tường, tháo kính râm xuống lau mặt: “Mẹ nó, suýt chút nữa thì mất mặt, nước mắt thiếu điều b*n r* ngoài.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Khương Phù: “......”
Mạc Bắc Hồ há miệng th* d*c: “Cô giáo...”
“Suỵt.” Khương Phù ngăn cậu lại: “Đừng nói cho hắn ta biết cửa sổ chưa đóng.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
