Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 6

Một loạt tin tức này, không cái nào viết tên Mạc Bắc Hồ, nhưng cái nào cũng liên quan đến cậu.

“Khụ.” Hệ thống an ủi cậu: “Không sao đâu, tuy rằng không quá giống trong tưởng tượng, nhưng tốt xấu gì cũng thu hoạch được không ít giá trị tình yêu!”

Ngón tay Mạc Bắc Hồ run rẩy nhấn vào hot search “Thẩm Độc bị đá khỏi cửa thịnh điển giữa năm của Giải Trí Thiên Hỏa”, tin đầu tiên xuất hiện chính là cảnh cậu bưng ly rượu vang đỏ đâm Thẩm Độc bay xa rõ mồn một, khuôn mặt cậu, động tác nhẹ nhàng của cậu, vẻ mặt ngây ngốc của cậu, sự khiếp sợ của Thẩm Độc, sự kinh ngạc của Thẩm Độc khi trượt qua tám viên gạch, tư thế ôm đầu gối của Thẩm Độc, tất cả đều hiện ra không sót một chút gì.

Mà nhóm quần chúng hóng chuyện xem náo nhiệt thậm chí còn phân tích từng khung hình, dùng hai người bọn họ làm ra mấy tấm meme.

Mạc Bắc Hồ: “......”

Toi hận khoa học kỹ thuật hiện đại.

Mạc Bắc Hồ mặt như tro tàn nhìn tấm meme “thận hư luôn đến bất ngờ” của Thẩm Độc, cảm thấy mình e là xong đời rồi.

Quản gia Trương dừng xe dưới lầu ký túc xá công ty, Tạ Hào nhìn sắc mặt Mạc Bắc Hồ, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

“Không......” Mạc Bắc Hồ giật mình, còn chưa kịp giấu điện thoại đi, Tạ Hào đã đến gần cậu, nhìn thấy tấm meme thận hư được phóng to kia.

Tạ Hào: “......”

Hắn vươn ngón tay thon dài, ấn giữ, lưu lại, liền mạch lưu loát.

Mạc Bắc Hồ khiếp sợ: “Ông chủ!”

Tạ Hào rụt tay về, lấy điện thoại ra: “Gửi tôi cái meme kia, tôi muốn tới khè trước mặt Thẩm Độc.”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Tạ Hào thấy cậu không nhúc nhích, cười tủm tỉm khoác vai cậu: “Nghĩ cho cẩn thận nào, Tiểu Hồ, tôi mới là ông chủ của cậu.”

Mạc Bắc Hồ rùng mình, lập tức cung kính đưa điện thoại qua.

“Đưa cho tôi làm gì?” Tạ Hào nhướng mày, chỉ chỉ vào giao diện bạn tốt của mình: “Quét qua một chút, sau đó gửi meme cho tôi.”

“Dạ dạ.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, luống cuống tay chân lấy lại điện thoại của mình, cuối cùng vẫn là nhờ quản gia Trương ra mặt giải vây giúp cậu: “Thiếu gia, cửa công ty không thể đậu xe quá lâu, cho Tiểu Hồ xuống trước đi, sau đó để cậu ấy về gửi cho ngài.”

“Được rồi.” Tạ Hào miễn cưỡng đồng ý, còn cười tủm tỉm hạ cửa sổ xe chào tạm biệt cậu, Mạc Bắc Hồ ôm hộp quà, được chiều mà sợ vẫy vẫy tay.

Quản gia Trương bất đắc dĩ: “Thiếu gia, ngài dọa cậu ấy sợ rồi.”

Tạ Hào nhìn chiếc xe bám đuôi từ trong gương chiếu hậu, cười khẽ một tiếng: “Không phải đang muốn cho những người muốn nhìn nhìn cho rõ một chút sao.”

“Chú Trương, chú thấy thời đại bây giờ muốn đối phó với tin đồn, thanh minh và thư luật sư còn hữu dụng không?”

Quản gia Trương trầm mặc một lát: “Có chút tác dụng, nhưng không lớn.”

“Cho nên ấy.” Tạ Hào duỗi người: “Chi bằng để tin đồn này lại thái quá thêm một chút, làm cho nước càng đục một chút.”

“Công ty giải trí mà, vốn là cung cấp cho mọi người một chút giải trí, mọi người thích xem cái gì thì cho bọn họ xem cái đó, câu nói của bộ phận Marketing là thế nào nhỉ...”

Tạ Hào búng tay một cái: “Kiếm tiền thôi, không có gì phải xấu hổ.”

Quản gia Trương: “......”

 Quản gia Trương yên lặng khởi động xe: “Lão gia mà biết có lẽ sẽ tức giận.”

“Chắc chắn rồi, ông ấy là người cổ hủ mà.” Tạ Hào nhìn ra ngoài cửa sổ, móc móc lỗ tai: “Lúc nào cũng chỉ biết nói với con là ‘làm việc phải có lương tâm’, ‘phải làm đến nơi đến chốn trong cái giới phù phiếm nhất này mới là gốc rễ của Thiên Hỏa’...... đại loại như vậy.”

Xe từ từ chạy đi, quản gia Trương hỏi: “Thiếu gia, ngài định đổi một phương pháp khác à?”

“Cũng không phải hoàn toàn không làm cái này.” Tạ Hào thu hồi ánh mắt: “Con chỉ cảm thấy, những thứ này cứ để trong xương cốt là được rồi, không cần khắc lên bề mặt.”

...…

Mạc Bắc Hồ về đến ký túc xá, cúi đầu, không quá thuần thục mà xoa xoa điện thoại.

--- May mà quản gia Trương để cậu xuống xe trước, nếu không cậu còn phải nghĩ cách giải thích tại sao cậu sử dụng điện thoại mới lạ như thế này.

Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng tìm thấy ảnh Tạ Hào lưu trong album, thông qua bạn tốt mà cung cung kính kính gửi cho đối phương.

Tạ Hào gửi một emoji “cảm ơn” dễ thương không phù hợp với hình tượng của mình, sau đó nói với cậu: “Tiểu Hồ, dân mạng bảo cậu ra vịnh cả đại chiến với Godzilla đấy*.”

*Cái câu joke “ra vịnh cả đại chiến với Godzilla” chỉ như vậy thôi, kiểu như giỡn “Viết thư lên Liên Hợp Quốc” như ở VN mình, đại khái là một trò đùa phóng đại, chuyện không thể xảy ra.

Mạc Bắc Hồ mờ mịt trả lời: “Vịnh nào cơ?”

Tạ Hào: “?”

Hệ thống nhắc nhở cậu: “Đây là câu nói đùa mà!”

Nó lập tức moi ra tư liệu liên quan để phổ cập Tiểu Hồ.

Mạc Bắc Hồ nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Godzilla, sợ đến mức lùi lại hai bước: “Không phải nói ở đây không có linh lực cũng không có quái vật sao? Sao lại có loại đồ vật này.”

“Hư cấu đấy.” Hệ thống giải thích: “Là nhân vật hư cấu do con người tự mình sáng tạo rồi quay chụp!”

Mạc Bắc Hồ càng thêm không hiểu: “Quay cái này làm gì?”

Hệ thống không quá chắc chắn suy đoán: “Hù dọa người?”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt.

“Nói một tin tốt nhé!” Hệ thống giọng điệu nhẹ nhàng: “Đoạn video ở khách sạn Kim Đại Cát, dân mạng đã bóc ra thân phận của cậu gần hết rồi, cũng nhanh chóng tiến tới quá trình thương tiếc vì một khuôn mặt xinh đẹp như cậu mà phải lui giới rồi đấy.”

“Cậu xem tài khoản chính thức của mình đi, tăng không ít fans rồi.”

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt đưa đám: “Cái này tính là tin tốt à?”

“Nhưng Thẩm tổng đã giúp cậu làm rõ tin đồn rồi!” Hệ thống rung đùi tự đắc: “Hắn nói đây là một sự cố, do hắn đứng không vững, sau này còn định giới thiệu hai buổi thử vai cho cậu nữa đấy.”

“Tuy rằng vẫn có người nói là thuyết âm mưu, cũng có người đùa giỡn bảo cậu đừng đi, đó là Hồng Môn Yến, nhưng phần lớn mọi người chắc hẳn đều tin rồi!”

Mạc Bắc Hồ cảm động nắm chặt điện thoại: “Hắn thật tốt!”

“Đúng không?” Hệ thống tự hào: “Tôi chọn hắn ta làm mục tiêu công lược ban đầu của chúng ta cũng đã có cân nhắc sâu xa mà!”

“Tâm sự nghiệp của Thẩm Độc cực kỳ nặng, cũng rất có trách nhiệm với nghệ sĩ, cách chăm sóc người khác chính là cho đối phương rất nhiều công việc tốt! Hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của chúng ta!”

Mạc Bắc Hồ khó hiểu: “Vậy tại sao cậu không sắp xếp tui vào giải trí Sóng Biển?”

Hệ thống: “...... Khụ.”

“Giải Trí Sóng Biển, có một chút yêu cầu.”

“Mỗi một người được ký hợp đồng đều phải do Thẩm Độc tự mình phỏng vấn, nhưng tôi muốn triệu hồi cậu đến thế giới này, điều kiện tiên quyết là thân phận của cậu trong thế giới này phải đủ hoàn thiện.”

“Tức là tôi rơi vào vòng luẩn quẩn gà có trước hay trứng có trước...”

Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh: “Hóa ra Tạ tổng chỉ là lốp xe dự phòng của cậu!”

Cậu nghịch điện thoại, làm mới số lượng fans hâm mộ trên tài khoản của mình, có chút kinh ngạc: “Tăng nhiều vậy à.”

Hệ thống: “Cũng không phải tăng chỉ vì chuyện này, cậu còn vài cái hot search nữa mà?”

Mạc Bắc Hồ kinh ngạc: “Chuyện ga giường bọc xác cũng bị bọn họ nhận ra? Không phải tui đã võ trang kín mít rồi sao?”

Hệ thống: “Quá xem thường cư dân mạng đi.”

“Không chỉ cái này đâu, ngay cả chuyện vừa nãy Tạ tổng đưa cậu về ký túc xá cũng bị người khác chụp được.”

“Bây giờ mọi người đều đang phát huy sức tưởng tượng, nhìn ảnh đoán chữ xem nên làm thế nào để liên kết ba chuyện này lại với nhau.”

Mạc Bắc Hồ: “......” Cậu lật xem sơ lược một chút, có người nói cậu lúc đó vừa vác Tạ vừa đỡ Thẩm, có người nói cậu và Tạ tổng hình như có gì đó, còn có người nói cậu và Thẩm tổng có gì đó, ba hoa chích choè, nói gì cũng có.

Mạc Bắc Hồ ngơ ngác hỏi: “Như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì!” Hệ thống sợ nhóc hồ ly tinh chưa rành thế sự này bị dọa sợ, trái lương tâm khen cậu một phen: “Cậu xem, mặc kệ quá trình thế nào, quan hệ với Thẩm tổng đã bắt được rồi đúng không! Giá trị tình yêu cũng đến tay rồi đi! Chúng ta rất nhanh liền có thể ra mắt rồi đúng không?”

Mạc Bắc Hồ mơ mơ hồ hồ gật đầu theo. 

Hệ thống tổng kết lại: “Cho nên hành động lần này, biểu hiện của cậu siêu cấp hoàn mỹ!”

Mạc Bắc Hồ không rõ vì sao, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực theo: “Thật sao?”

Hệ thống vui mừng khen ngợi: “Ừm ừm! Tôi đã nói cậu là thiên tài rồi mà?”

“Được rồi, đừng quan tâm đến tin tức trên mạng nữa.”

“Bọn họ đều hỏi lúc đó cậu vác ai, nhưng cậu không thể trả lời.”

“Cũng đúng.” Mạc Bắc Hồ vui vẻ gật đầu: “Tui phải về ngủ đây, ngày mai phải đi học diễn xuất.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.

Rất tốt, ít nhất lòng dạ đứa nhỏ này cũng khá phóng khoáng.

...…

Mạc Bắc Hồ ngày hôm sau đúng giờ đi học.

Cậu đã nói không xem thì thật sự một chút cũng không xem, căn bản không biết mấy chuyện ngày hôm qua vẫn chưa kết thúc. 

Mặc dù sự kiện giết người là hiểu lầm, nhưng Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang cũng thật sự bị bỏ thuốc, chuyện có người mua bán thuốc cấm là ván đã đóng thuyền, cảnh sát tuân theo tinh thần đã đến thì đến luôn, tìm thấy người bỏ thuốc bọn họ, tiện thể còn tóm luôn một ổ tội phạm buôn bán thuốc cấm. 

Hơn nữa ảnh chụp Mạc Bắc Hồ được Tạ Hào đón khỏi đồn cảnh sát cũng được truyền ra, hiện tại chương trình nhìn hình đoán chữ hot nhất trên mạng đã đi đến phiên bản hoàn toàn mới -- Mạc Bắc Hồ là đồng chí cảnh sát ngầm xâm nhập giới giải trí, bởi vì ra tay triệt phá băng ổ tội phạm mà để lộ thân phận, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nên Thẩm tổng Tạ tổng hợp tác với chính phủ, tiếp tục yểm hộ công tác cho đồng chí Mạc Bắc Hồ.

Đa số mọi người đều biết đây là nói hươu nói vượn, nhưng không chịu nổi mọi người thích hùa theo, xem như làm ầm ĩ náo nhiệt một phen.

Mạc Bắc Hồ còn chưa bắt đầu lên lớp đã nhận được điện thoại từ người đại diện của mình trước, bảo cậu thêm bạn với cảnh sát thông qua Wechat của hắn ta, có gì thì phối hợp với đối phương. 

Mạc Bắc Hồ còn tưởng rằng mình lại gây họa, vội vàng đồng ý thêm bạn “Cảnh sát nhân dân Tiểu Dư” có ảnh đại diện là huy hiệu cảnh sát.

Cậu căng thẳng đánh chữ hỏi: “Dư đại nhân, có chuyện gì sao?”

Cảnh sát nhân dân Tiểu Dư: “?”

“Gần đây cậu có đóng phim cổ trang không? Ha ha ha đừng căng thẳng nha, tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu đâu, vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, phụ trách tuyên truyền trong cục, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Dư là được rồi!”

Mạc Bắc Hồ nghe theo: “Tiểu Dư đại nhân, có chuyện gì không?”

Cảnh sát nhân dân Tiểu Dư gửi một liên kết phổ cập khoa học về thuốc cấm tới: “Là như này, chuyện này có ảnh hưởng lớn hơn so với chúng tôi tưởng tượng, có thể mượn độ hot này giúp chúng tôi quảng bá cái đây được không?”

Cậu ta học theo cách gọi của Mạc Bắc Hồ, gửi một loạt biểu tượng chắp tay: “Cầu xin Tiểu Hồ đại nhân, chỉ tiêu của cục trong tháng này... không, trong quý này đều nhờ vào cậu rồi!”

Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng hỏi hệ thống: “A Thống, tui có thể giúp cậu ấy không?”

Đôi mắt như nho đen của cậu lấp lánh: “Cậu ấy bái tui mà, cậu ấy gọi tui là Tiểu Hồ đại nhân mà, cậu ấy là tín đồ của tui đúng không?”

Hệ thống: “......”

“Cậu bình tĩnh một chút, cậu ấy gọi là Tiểu Hồ đại nhân... thôi được rồi, đăng đi, chỉ có lợi không có hại.”

Mạc Bắc Hồ vui vẻ đồng ý, giúp Tiểu Dư chuyển tiếp phổ cập khoa học, sau đó tài khoản chính thức cũng nhanh chóng đến liên kết, tiện thể giúp cậu làm rõ: “Cảm ơn công dân nhiệt tình ngài Mạc đã chuyển tiếp! Mọi người phải học tập cho tốt để phòng ngừa nguy hiểm nha! Còn nữa, cậu ấy thật sự không phải là cảnh sát nằm vùng đâu!”

Tài khoản mạng xã hội của Mạc Bắc Hồ vốn trống không, lúc này đột nhiên phát Weibo, không ít người nghe tin chạy đến hóng chuyện --

“Chính chủ đáng yêu ghê, sờ một cái.”

“Thật sự không phải à? Vậy hai người lúc đó cậu ấy vác rốt cuộc là ai đây!”

“Tôi đã nói chắc chắn không phải mà, nhưng cũng đã liên kết với chính phủ rồi, có phải cũng là căn chính miêu hồng tiền đồ tương lai có thể mong đợi không?”

Nhìn Mạc Bắc Hồ vui vẻ xem bình luận, hệ thống đột nhiên có một loại cảm giác nguy cơ -- ở trong điện thoại, cảnh sát nhân dân Tiểu Dư sẽ phát nhiệm vụ cho cậu, ở một mức độ nào đó cũng có chút giống hệ thống của nó đến lạ.

Nó lập tức nhắc nhở Mạc Bắc Hồ: “Bình tĩnh một chút Tiểu Hồ, bọn họ chỉ cần cảnh khuyển không cần cảnh hồ!”

Mạc Bắc Hồ không thể tin được mà trợn tròn mắt: “Tại sao! Rõ ràng bọn tui đều là động vật họ chó!”

Cảnh sát nhân dân Tiểu Dư vừa vặn gửi tin nhắn cho cậu: “Làm tốt lắm Tiểu Hồ đại nhân! Tình hình chỉ tiêu rất tốt nha!”

“Nhiệm vụ hoàn thành hoàn mỹ!”

Cậu ta gửi một gói meme cảnh sát mèo đen cúi chào.

Mạc Bắc Hồ chỉ vào điện thoại lên án: “Mèo cũng có thể mà? Chỉ có hồ ly bọn tui là không được à?”

Hệ thống: “....Suỵt! Suỵt! Có người đến rồi!”

Nhưng nó đã nhắc nhở chậm.

Người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính râm đứng sau lưng Mạc Bắc Hồ gần như bao trùm một mảng bóng râm, hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy ảnh đại diện huy hiệu cảnh sát và chữ “nhiệm vụ hoàn thành” trên điện thoại cậu, sắc mặt biến đổi: “Cậu thật sự là cảnh sát?”

Mạc Bắc Hồ ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải!”

“Ồ, tôi hiểu.” Người đàn ông hai tay đút túi, gật đầu với cậu: “Cậu...”

Hắn ta trầm ngâm một lát, vỗ mạnh vào vai Mạc Bắc Hồ: “Cứ bắt phe địch trước đã.”

Mạc Bắc Hồ: “?”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 6
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...