Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 5
Hai người lập tức ngậm chặt miệng.
Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, mang theo chút hưng phấn, nhấc một chân đá văng cửa, hét lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Trong ống kính của phóng viên giải trí và paparazzi, cậu trang bị vũ trang đầy đủ, vai vác hai cái xác ướp giả chết, uy phong lẫm liệt xông vào trận doanh của địch.
Cho dù là papazazzi có kinh nghiệm nhất cũng chưa từng nhìn thấy kiểu rời sân nào như vậy.
Nhân cơ hội mọi người sửng sốt trong chớp mắt, Mạc Bắc Hồ đã vác theo hai xác ướp xông về phía đường phòng cháy ở bên ngoài.
Có người phản ứng nhanh muốn tiến lên kéo chăn, Mạc Bắc Hồ xoay người một cái, xác ướp bị cậu vung thành một vòng tròn, đụng người ta một cái bịch tới mức lảo đảo.
Mạc Bắc Hồ còn kinh hoàng thất thố xin lỗi: “Xin lỗi ạ!”
Sau đó nhấc chân chạy trốn nhanh hơn, giống như một tia chớp phóng như bay từ trên cầu thang xuống.
“Đuổi theo!” Không biết ai đã hô lên một tiếng, đám người chen lấn xô đẩy nhau đuổi theo, vất vả khó nhọc nhấn nút chụp tách tách tách tách với bóng lưng chạy như bay của Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ phóng nhanh, khi chạy đến tầng sáu, hơn một nửa phóng viên đằng sau đã bị bỏ lại, đợi đến lúc chạy đến tầng ba thì chỉ còn hai ba người thở hồng hộc miễn cưỡng theo kịp.
Mạc Bắc Hồ rất là kính nể -- đúng là nghề nào cũng có kiện tướng thể thao mà!
Nhưng cậu không thể thua!
Tốc độ của cậu không giảm, nỗ lực lao mạnh xuống hai tầng cuối cùng, papazazzi phía sau đại kinh thất sắc: “Sao cậu ấy vẫn còn sức tăng tốc!”
Một người khác suýt chút nữa đã lăn xuống từ trên cầu thang, thở hồng hộc, hỏng mất mà nói: “Không phải bảo đến chụp Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang sao! Rốt cuộc thì người này là ai!”
Mạc Bắc Hồ đang muốn tiếp tục chạy xuống dưới bãi đỗ xe thì đường phòng cháy đột nhiên bị mở ra, dì lao công đẩy xe dọn vệ sinh và cậu bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm của bà ấy dần dần trở nên kinh hoàng, phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “Giết người áaa--”
Bà ấy vừa chạy thục mạng vừa la hét: “Vứt xác! Giết người kìa! Aaa!”
"Không phải..." Mạc Bắc Hồ vươn tay, cố gắng ngăn cản bà ấy, quay đầu lại thì phát hiện phía sau vẫn còn nhóm paparazzi bám dai như đỉa, cậu chỉ có thể cắn răng một cái, cũng không thèm quay đầu, lao thẳng về phía bãi đỗ xe.
“Tới bãi đỗ xe rồi thì tìm ai đây!” Mạc Bắc Hồ phi nước đại cả một đường, hai người trên vai bị cậu làm cho thất điên bát đảo, Thẩm Nhạc Tâm cố gắng chống đỡ mà lên tiếng, “Lưu... uệ...”
Mạc Bắc Hồ kêu to: “Lưu Uệ! Lưu Uệ!”
Thư ký Tiểu Lưu đang nôn nóng sốt ruột đi tới đi lui bên cạnh xe mang theo chút khó hiểu nghênh đón: “Ở đây... Ể? Có phải gọi tôi không vậy?”
Đèn cảm ứng ở bãi đỗ xe sáng lên, cuối cùng thư ký Tiểu Lưu cũng nhìn rõ người đang chạy như bay về phía mình -- một thanh niên toàn thân đen sì, trên vai khiêng hai cục vải màu trắng, mơ hồ có thể thấy được hình người ở bên trong…
Tiểu Lưu nhịn không được lùi lại một bước: “Cậu... cậu...”
“Lái xe lái xe!” Mạc Bắc Hồ hoảng sợ quay đầu lại: “Bọn họ tới rồi!”
Không chỉ đám paparazzi, nhân viên an ninh của khách sạn cũng xách vũ khí đuổi theo.
Tiểu Lưu sợ tới mức chân suýt nhũn ra: “Tình huống gì đây! Thẩm tổng chỉ bảo tôi tới đón tiểu thư thôi mà, đâu nói là phải đua xe bỏ mạng chốn thiên nhai chứ!”
*Thiên nhai ở đây có thể là lấy từ: lưu lạc nơi thiên nhai, đại loại là ở bờ ở bụi.
Đội trưởng đội bảo an giơ bộ đàm lên gào thét, trong cảm xúc căng thẳng mang theo chút kích động của người nghiện diễn xuất: “Không được chống cự! Vứt xác xuống! Cảnh sát lập tức tới ngay!”
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!”
Mạc Bắc Hồ vừa quay đầu lại, đội trưởng đội bảo an đã sợ đến mức nhảy dựng ra sau một bước: “Oa--”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt: “Không phải ông ấy bảo tôi quay đầu lại sao? Rốt cuộc là có nên quay đầu lại hay không đây?”
“Sao còn lôi cả cảnh sát vào nữa!” Trương Tuần Quang giãy dụa: “Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là nghệ thuật sắp đặt, không phạm pháp mà!”
“Sao cậu lại nói chuyện!” Thẩm Nhạc Tâm vừa giận vừa sợ, quát Tiểu Lưu: “Tiểu Lưu lái xe đi! Ngây ra đó làm gì!”
“Thật sự là tiểu thư?” Tiểu Lưu vội vàng lên ghế lái, lại thò đầu ra hỏi cô ấy: “Chúng ta cứ như vậy lái xe đi thì có phạm pháp không tiểu thư? Tôi chỉ là người làm công, mặc dù Thẩm tổng trả lương rất cao, nhưng tôi cũng không thể làm trái pháp luật được!”
“Phạm cái gì mà phạm!” Mạc Bắc Hồ nhét ngang Thẩm Nhạc Tâm vào ghế sau xe, cô cẩn thận trùm kín chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Đi mau!”
Mạc Bắc Hồ cũng nhét ngang Trương Tuân Quang vào, Trương Tuân Quang hất đầu, để lộ một mái tóc ngắn rối như tổ quạ, trừng mắt với Thẩm Nhạc Tâm: “Cô có đạo đức không vậy, một mình nằm ngang chiếm ba chỗ ngồi?”
Thẩm Nhạc Tâm: “...”
Cô cạn lời co chân lại, nhường chỗ cho hai người bọn họ, còn tiện tay trùm lại chăn lên đầu Trương Tuân Quang.
“Cô!” Trương Tuân Quang không phối hợp muốn gỡ xuống, Thẩm Nhạc Tâm vội vàng nói: “Nhẫn nhịn một chút! Không thể thất bại trong gang tấc được!”
Mạc Bắc Hồ cũng đang định bò lên xe, âm thanh sâu kín của hệ thống lại vang lên bên tai cậu: “Tiểu Hồ nè, cậu có phải đã quên chúng ta tới đây để làm gì không?”
“A.” Mạc Bắc Hồ cứng đờ, cậu lặng lẽ xuống xe: “Suýt chút nữa thì quên mất tui vẫn còn việc.”
“Hai người cứ đi trước đi, tui...”
Cậu còn chưa dứt lời, xe cảnh sát đã hú còi tiến vào bãi đỗ xe.
Cũng không biết lúc khách sạn báo cảnh sát đã nói gì, giữa ánh đèn đỏ chói chớp động, lực lượng vũ trang từ trên xe ào ào tràn xuống vây quanh bọn họ, một cảnh sát mặt chữ điền cầm bộ đàm, còn chưa mở miệng thì đội trưởng bảo an đã không nhịn được mà hô lên: “Giơ tay lên! Không được chống cự!”
Mạc Bắc Hồ ngẩn người, hỏi: “Mấy tay ạ?”
“Hai tay!” Đội trưởng bảo an hưng phấn nói: “Ngồi xổm xuống! Hai tay ôm đầu! Cái xác vừa rồi của cậu...”
Cảnh sát mặt chữ điền không nhịn được mà hắng hắng giọng: “Hừ hừ! Sao ông toàn nói lời của tôi vậy!”
“Xin lỗi nhé!” Đội trưởng đội bảo an cười “khì khì”: “Đồng chí cảnh sát, tôi đang giúp đỡ mà.”
Mạc Bắc Hồ vẫn còn đang rối rắm phải làm sao vừa giơ tay vừa ôm đầu, bí thư Tiểu Lưu đã nhanh nhẹn xuống xe làm một tấm gương tốt cho cậu.
Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt chước ngồi xổm xuống theo.
Tiểu Lưu run rẩy nói: “Rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì vậy?”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt lắc đầu -- khi cậu vừa mới đến đây, hệ thống đã phổ cập kiến thức pháp luật cho cậu, ngàn dặn vạn dò, không được giẫm lên lằn ranh đỏ của pháp luật, cậu đã rất chú ý rồi mà! Chắc là không có…
“A!” Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ.
Tiểu Lưu trợn to mắt: “Cậu nhớ ra sự thật phạm tội rồi?”
Mạc Bắc Hồ chột dạ liếc mắt: “Tui mở cửa cho bọn họ.”
Lời này nói rất nghiêm cẩn, bởi vì khóa là do hệ thống cạy, cậu chỉ mở cửa thôi.
Cho dù là phạm tội tập thể thì cũng phải phân chia công việc đúng không?
Chắc cậu có thể được xử tội nhẹ hơn hệ thống.
Hệ thống không biết Mạc Bắc Hồ đã tính toán đến chuyện đại nạn ập đến mỗi người tự bay với nó, cô đơn lại đau thương: “Tiểu Hồ à -- sao cậu vẫn sa lưới vậy!”
Mạc Bắc Hồ đảo tròng mắt, chột dạ không lên tiếng.
Cảnh sát vây quanh, đang muốn dùng còng tay bằng thép mangan còng Mạc Bắc Hồ lại, nghiêm túc hỏi: “Xác chết ở đâu!”
Cửa sổ xe lại đột nhiên hạ xuống, lộ ra hai khuôn mặt đang trùm chăn trắng, lén lút nhưng đẹp trai.
Trương Tuần Quang có chút há hốc mồm: “Thật sự có nhiều cảnh sát như vậy à...”
Thẩm Nhạc Tâm sốt ruột nhỏ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát! Không có xác chết! Là hiểu lầm!”
“Hai người sao lại ra đây!” Mạc Bắc Hồ khiếp sợ quay đầu lại: “Paparazzi vẫn còn ở kia!”
Thẩm Nhạc Tâm liếc mắt xa xa, quả nhiên nhìn thấy mấy bóng dáng lén lút đang cầm máy ảnh, lập tức rụt người xuống, căng thẳng nhỏ giọng kêu: “Đồng chí cảnh sát! Chúng tôi chỉ là trốn paparazzi, thật sự không có xác chết!”
“Đúng vậy!” Trương Tuần Quang bướng bỉnh lộ ra nửa cái đầu: “Không cần còng tay đâu! Cậu ấy cũng không phải người xấu gì, cậu ấy chỉ đến giúp chúng tôi!”
Cảnh sát mặt chữ điền đã nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, thái dương giật giật, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “...Cậu bỏ khẩu trang xuống.”
Mạc Bắc Hồ đang định giơ tay, Thẩm Nhạc Tâm đã vội vàng nói: “Bên ngoài có paparazzi! Đồng chí cảnh sát, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu ấy!”
Cảnh sát mặt chữ điền phẩy tay, ra hiệu cho cảnh sát phía sau: “Vận động quần chúng rời đi đi.”
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, kéo khẩu trang xuống cho bọn họ xem một chút.
Vừa rồi cậu che mặt, trên vai lại khiêng hai cái bọc hình người, vành mũ áp xuống lông mày, thoạt nhìn âm u lạnh lùng. Bây giờ lộ ra khuôn mặt này, lạnh lùng âm u tan biến, thậm chí còn có chút... ngây thơ ngu ngốc.
Cảnh sát mặt chữ điền giật giật khóe miệng, hỏi đội trưởng đội bảo an: “Rốt cuộc các anh có nhìn thấy hiện trường vụ án mạng nào không?”
Đội trưởng đội bảo an nắm chặt bộ đàm, ấp úng không nói nên lời.
Cảnh sát mặt chữ điền đau đầu xoay người: “Đều dẫn về làm bản khai hết, để lại vài người ở đây xác nhận tình hình, thu đội!”
Một lát sau, hai bóng người quấn vải trắng lén la lén lút và Mạc Bắc Hồ cùng nhau chen chúc vào ghế sau xe cảnh sát.
Thẩm Nhạc Tâm ở bên trái vỗ vỗ tay Mạc Bắc Hồ: “Cậu đừng sợ, lát nữa Tiểu Lưu sẽ thông báo cho anh trai tôi đến vớt chúng ta ra.”
Mạc Bắc Hồ ỉu xìu: “Nhưng mà chẳng phải Tiểu Lưu cũng sa lưới rồi sao?”
Thẩm Nhạc Tâm nghẹn họng: “Chúng ta đây không phải sa lưới! Chúng ta là phối hợp điều tra!”
“Đúng đó!” Trương Tuần Quang ở bên phải khoác vai cậu: “Cậu cũng khá là trọng nghĩa đấy, anh em cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm sáng tỏ.”
Cảnh sát ở phía trước nhịn không được quay đầu nhìn bọn họ: “Thật sự là minh tinh à...”
Trương Tuần Quang vuốt vuốt tóc: “Muốn ký tên không?”
“Ồ không cần.” Cảnh viên cười cho có lệ: “Lát nữa cậu có thể ký lên biên bản xác nhận xuất cảnh*.”
*Biên bản xác nhận cảnh sát đã đến hiện trường.
Trương Tuần Quang: “...”
Mấy người đến cục cảnh sát hoàn tất bản khai, cuối cùng cũng làm sáng tỏ đây chỉ là một lần hiểu lầm.
Hai khuôn mặt của Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang cũng xem như có chút nổi tiếng, bên ngoài cục cảnh sát vẫn còn mấy paparazzi lớn gan lảng vảng, hỏi xong chuyện, cảnh sát cũng vô cùng có tình người tìm cho bọn họ một phòng ở tạm đợi người đến đón.
Tiện thể cho bọn họ tải phần mềm chống lừa đảo để tăng thành tích.
Ba người đều vô cùng phối hợp, Trương Tuần Quang còn móc ra ba cái điện thoại, nói với bọn họ một mình hắn ta còn mạnh hơn ba người.
Trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ cảnh dân một nhà này, quản lý khách sạn đã đến thăm hỏi.
Ông ta liên tục xin lỗi, ngoài việc hiểu lầm Mạc Bắc Hồ, còn bởi vì bọn họ đã để một nhóm lớn phóng viên giải trí và paparazzi chặn trước cửa phòng 908.
Quản lý cúi người: “Thật xin lỗi ba vị, đều do khách sạn chúng tôi quản lý tắc trách, lỗi của tôi lỗi của tôi.”
Trương Tuần Quang cũng gật đầu theo: “Ừ ừ, lỗi của anh lỗi của anh.”
Quản lý cụp mi rũ mắt, khép nép đưa hộp quà cho bọn họ: “Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra một phương án bồi thường...”
Mạc Bắc Hồ bưng hộp quà, được sủng mà sợ: “Đây chẳng phải là phương án bồi thường rồi sao?”
“Đây là quà gặp mặt.” Quản lý cười cười với cậu: “Chúng tôi nhất định sẽ đưa ra đủ thành ý, Giải Trí Thiên Hỏa tổ chức hoạt động ở nhà chúng tôi chính là coi trọng công tác bảo vệ quyền riêng tư các vị nhân sĩ trong ngành của chúng tôi, bất kể thế nào, chúng tôi cũng sẽ không thể để đối tác thất vọng...”
Mắt thấy một tràng lý do thoái thác của ông ta sắp khiến cho Mạc Bắc Hồ chưa hiểu chuyện đời quay mòng mòng, Thẩm Nhạc Tâm lập tức mở miệng cắt ngang: “Được rồi, những lời này anh có thể nói với người đại diện của chúng tôi, chúng tôi không nghe.”
Cô lạnh lùng mở miệng: “Không ngờ ba người chúng tôi ở trong phòng đấu địa chủ lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng đủ k*ch th*ch.”
Trương Tuần Quang mờ mịt: “Hả?”
Thẩm Nhạc Tâm đá hắn ta một cái ở dưới gầm bàn.
“Đúng vậy.” Quản lý thuận nước đẩy thuyền: “Paparazzi bây giờ ấy mà, không có gió cũng làm cho nổi sóng, đúng là quá đáng.”
Thẩm Nhạc Tâm vài ba câu đã đuổi người ta đi, lúc này mới dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tuần Quang sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Cô sợ hắn ta ra ngoài sẽ lên mạng nói lung tung?”
“Ừ.” Thẩm Nhạc Tâm khoanh tay trước ngực: “Đám paparazzi lần này không chụp được dù chỉ một sợi tóc, nếu thật sự đăng bài của hai chúng ta thì chỉ có thể bị người khác cười nhạo.”
“Khả năng tiết lộ tin tức lớn nhất chính là bên khách sạn, bọn họ cũng phải phối hợp điều tra, có người sẽ biết lúc đó trong phòng có ba người chúng ta, còn lại anh trai tôi chắc chắn sẽ xử lý, nhưng cũng phải nhắc nhở bọn họ một chút.”
Trương Tuần Quang rất là kính nể: “Nhiều tâm tư vậy sao?”
Hắn ta một bộ vô cùng trọng nghĩa: “Yên tâm, có người nói lung tung thì tôi sẽ mắng lại, sẽ không kéo hai người xuống nước đâu.”
“Ể, Tiểu Hồ sao cậu không nói gì hết vậy?”
Mạc Bắc Hồ ỉu xìu héo queo: “Xong đời rồi.”
“Tui vốn muốn xin lỗi Thẩm tổng, kết quả không cẩn thận chạy trốn quá vui vẻ, quên mất chuyện chính...”
Từ khi cậu tiến vào cục cảnh sát, sự im lặng của hệ thống đã trở nên đinh tai nhức óc, dáng vẻ tâm như tro tàn tiền đồ mờ mịt lại thảm đạm.
“Cậu xin lỗi hắn ta chuyện gì.” Trương Tuần Quang kéo Mạc Bắc Hồ, một bộ bao che cho gà con: “Cậu có thể gây ra phiền phức gì chứ? Cậu vừa cứu em gái hắn ta, hắn ta cảm ơn cậu còn không kịp!”
Thẩm Nhạc Tâm bừng tỉnh đại ngộ: “Là chuyện ở sảnh tiệc kia đúng không?”
“Chuyện gì?” Trương Tuần Quang dựng thẳng lỗ tai: “Sao tôi không biết gì hết?”
“Đi vệ sinh rồi đúng không?” Thẩm Nhạc Tâm mò điện thoại ra: “Cậu đợi một chút, tôi cho cậu xem video -- Tiểu Hồ không cẩn thận đụng phải anh trai tôi một cái, liền bay xa cỡ tám viên gạch.”
Trương Tuần Quang tức giận: “Cái gì! Cậu ấy bị anh trai cô đụng bay xa cỡ tám viên gạch còn phải xin lỗi anh trai cô? Nhà họ Thẩm các người đừng hòng khinh người quá đáng!”
Thẩm Nhạc Tâm nhấn phát: “Là anh trai tôi bay xa tám viên gạch.”
Mạc Bắc Hồ kinh hồn bạt vía: “Sao lại có cả video!”
“Paparazzi quay lén, bây giờ đã lan truyền khắp nơi rồi.” Thẩm Nhạc Tâm bĩu môi: “Nhiều nghệ sĩ như vậy, chắc cũng muốn chụp chút scandal tình ái, kết quả không ngờ lại quay được lịch sử đen của Thẩm tổng...”
Mạc Bắc Hồ chột dạ xoa xoa tay: “Không thể tính là lịch sử đen chứ? Chỉ là, chỉ là hơi mất mặt một chút thôi.”
Cậu giấu đầu lòi đuôi mà chỉ vào Thẩm tổng đang lặp đi lặp lại cảnh trượt bay ra ngoài trên điện thoại, căng da đầu nói: “Cậu không cảm thấy Thẩm tổng như vậy thoạt nhìn rất yếu ớt rất chọc người trìu mến sao!”
Thẩm Nhạc Tâm: “...Tôi cảm thấy từ khi anh trai tôi sinh ra đến nay chưa từng dính dáng đến hai từ này.”
“Khụ.” Trương Tuần Quang vốn dĩ muốn cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, trợn mắt nói dối: “Chẳng phải là... trượt một cái thôi sao?”
“Anh trai cô lớn như vậy rồi, không thể so đo với cậu ấy chứ?”
Thẩm Nhạc Tâm: “Cậu giống hệt như mấy phụ huynh bất lương nuông chiều con cái đến hư hỏng.”
Trương Tuần Quang rạo rực sờ sờ mặt: “Đúng không? Fans tôi cũng nói sau này tôi chắc chắn là một ông bố tốt.”
Hắn ta cảnh giác nhìn Thẩm Nhạc Tâm: “Cô không thể vì là họ Thẩm mà bênh anh trai cô nha!”
“Nói gì vậy.” Thẩm Nhạc Tâm liếc nhìn Mạc Bắc Hồ đang ỉu xìu héo queo, an ủi đối phương: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè đồng sinh cộng tử rồi, tôi nhất định sẽ giúp Tiểu Hồ.”
“Như vậy còn tạm được.” Trương Tuần Quang gật đầu hài lòng: “Lát nữa hắn ta đến, cô nhớ...”
Sắc mặt Mạc Bắc Hồ lập tức trở nên nghiêm trọng: “Hắn đến rồi!”
Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuân Quang giống như hai hộ pháp tả hữu, đồng loạt đứng dậy chắn trước mặt Mạc Bắc Hồ.
Thẩm Độc không đến một mình, hắn ta mang theo người đại diện của Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang, còn có cả... ông chủ của Mạc Bắc Hồ là Tạ Hào.
Mạc Bắc Hồ rụt người ra sau hai người bọn họ, nhỏ giọng nói: “Xong rồi, sao ông chủ cũng đến đây!”
Thẩm Độc đi tới gần bọn họ, còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Nhạc Tâm đã nhảy dựng lên: “Anh ơi, lần này nhờ Tiểu Hồ nên không có paparazzi nào chụp được gì hết!”
“Nếu không thì lần này giải thưởng người mới của em coi như toi luôn, công việc sắp xếp sau này không biết còn bị hủy bao nhiêu... Mau nói cảm ơn Tiểu Hồ đi!”
Thẩm Độc: “...”
Trương Tuần Quang cũng kẻ xướng người hoạ: “Thẩm tổng, Tiểu Hồ vừa rồi cõng bọn tôi một hơi chạy vọt xuống chín tầng, thể lực hao tổn rất nhiều, tôi định mời cậu ấy đi ăn khuya, hay là chuyện chính thì chúng ta bàn sau đi? Nơi này cũng không phải chỗ thích hợp, tôi dẫn cậu ấy đi trước...”
“Ăn cái gì mà ăn!” Người đại diện của hắn ta tức muốn hộc máu: “Cậu quên mình đang giảm cân à!”
Trương Tuần Quang nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nhìn cậu ấy ăn! Tôi ăn rau là được rồi!”
Người đại diện sắc mặt hơi dịu xuống: “Gia vị nướng BBQ cũng không được thêm.”
“Vậy thì không có linh hồn!” Trương Tuần Quang cố gắng tranh thủ, nhưng lại bị người đại diện trấn áp.
“Ha.” Tạ Hào nhịn không được cười một tiếng, ngồi trên xe lăn xem kịch: “Sao vừa mới ra cửa một chuyến, cậu lại như có thêm một đôi……”
Hắn chỉ vào Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang: “Nghiêm mẫu từ phụ.”
Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Thẩm Nhạc Tâm: “Tạ tổng, khẩu vị của anh thật là kỳ quái.”
Trương Tuần Quang: “Cái gì cũng ship sẽ chỉ hại người mà thôi.”
“Đúng là nên cảm ơn cậu mới đúng.” Thẩm Độc nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Sau này tôi cũng sẽ nói rõ ràng với Tạ Hào về chuyện của cậu.”
Hắn ta đưa cho Mạc Bắc Hồ một tấm danh thiếp.
Thẩm Nhạc Tâm nhanh chóng hối cậu: “Cầm lấy đi! Tiền đồ vô lượng đó Tiểu Hồ!”
Hệ thống từ nãy đến giờ vẫn luôn giả chết lập tức giống như đã sống lại, điên cuồng phất cờ hò reo trong đầu cậu: “Tiểu Hồ ơi -- Liễu ám hoa minh lại một thôn! Lại một thôn đó nha!”
*: Liễu rậm hoa tươi, lại thấy một thôn làng. Tức là trong khi tưởng như đường cùng lại có lối rẽ mới, gặp chuyển biến tốt bất ngờ, ở đây là bé Hồ đang sắp hết đường thì có anh Thẩm cho em một cơ hội mới.
“Tôi biết ngay cậu có thể làm được mà! Một chút trắc trở này sao đánh bại được cậu chứ!”
Mạc Bắc Hồ thì đang lén lút quan sát sắc mặt của Tạ Hào, trong lòng vẫn chưa dám chắc hắn thật sự không tức giận hay chỉ đang âm dương quái khí.
Ngay khoảnh khắc này, Mạc Bắc Hồ đột nhiên vô sư tự thông mà cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm chung của đám nhóc xui xẻo đang ngồi trong đồn cảnh sát đợi phụ huynh tới đón.
Cậu rón rén gọi một tiếng: “...Ông chủ ơi.”
“Ơi?” Tạ Hào cười nhìn cậu.
Thẩm Nhạc Tâm lùi đến đứng bên cạnh Thẩm Độc, thấp giọng hỏi: “Tạ tổng không giận thật hả?”
“Chắc là không đâu, lúc nãy ở bên ngoài hắn còn cười thiếu đạo đức lắm.” Thẩm Độc liếc Tạ Hào một cái, nói tiếp: “Hắn còn bảo sau này sẽ giúp Mạc Bắc Hồ liên hệ bên ngành sản xuất xác ướp một chút, nhìn xem có cơ hội việc làm nào không.”
Thẩm Độc nghi hoặc hỏi: “Bây giờ vẫn còn ngành sản xuất này sao?”
“Anh cái người này sao lại như vậy nhỉ.” Tạ Hào nhướng mày: “Sao lại lấy chuyện riêng tư người khác lặng lẽ nơi với anh kể ra ngoài vậy? Đây chính là cơ hội kinh doanh đấy.”
Thẩm Độc: “......”
Trương Tuần Quang nín cười: “Thẩm tổng không biết nói đùa à?”
“Khụ.” Thẩm Độc xấu hổ hắng hắng giọng: “Được rồi, không có việc gì thì mọi người đều về cả đi.”
“Đi thôi.” Tạ Hào gọi Mạc Bắc Hồ: “Ngồi xe của tôi về.”
Sau khi Mạc Bắc Hồ tạm biệt bọn họ thì ngoan ngoãn đẩy xe lăn của Tạ Hào về nhà.
Quản gia Trương đã đợi ở bãi đỗ xe, nhìn thấy bọn họ từ xa thì mỉm cười chào hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Dạ.” Mạc Bắc Hồ luôn cảm thấy đối phương cực kỳ hiền từ, nước mắt lưng tròng trả lời.
Quản gia Trương dở khóc dở cười: “Bị dọa sợ rồi đúng không.”
“Phải không?” Tạ Hào ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc Hồ: “Con thấy lá gan cậu ấy cũng lớn lắm, quay phim hành động trong khách sạn cơ mà, tuyệt mệnh đào vong trốn paparazzi.”
Mạc Bắc Hồ chột dạ rụt cổ: “Ông chủ anh lên xe thế nào? Em ôm anh lên!”
“Không cần.” Mí mắt Tạ Hào giật một cái, lập tức ngăn cản.
Quản gia Trương đã mở cửa xe ra, Tạ Hào nhanh như chớp đứng lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chui vào trong xe một cái tọt.
Mạc Bắc Hồ trừng lớn hai mắt: “?”
Cậu chọc cho người què giận tới mức đứng dậy?
Tạ Hào liếc Mạc Bắc Hồ một cái: “Giúp tôi khiêng xe lăn vào cốp xe, cảm ơn.”
Mạc Bắc Hồ mơ mơ màng màng khiêng xe lăn lên rồi ngồi vào bên cạnh Tạ Hào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chân đối phương.
“Hai ngày nay cậu phải tranh thủ lên lớp.” Tạ Hào nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nghe xem giáo viên diễn xuất đánh giá thế nào, nếu được thì cho cậu ra mắt sớm một chút.”
“Rèn sắt khi còn nóng, Thẩm Độc người này rất lý trí, càng về sau nhìn nhận sự việc sẽ càng bình tĩnh, phải nhân lúc này mới có thể khiến hắn ta cho cậu thêm hai vai diễn.”
Tai Mạc Bắc Hồ lập tức dựng thẳng lên, hai mắt phát sáng: “Thật ạ?”
“Ừm.” Tạ Hào cười với cậu: “Tiền đề là, giáo viên nói được.”
“Nếu diễn xuất quá tệ, làm hỏng bảng hiệu nhà chúng ta cũng không được.”
“Được!” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, cung kính đưa hộp quà trong tay cho hắn: “Ông chủ anh ăn đi!”
“Cậu còn biết mượn hoa hiến phật à?” Tạ Hào cười khẽ một tiếng, quản gia Trương nhắc nhở: “Thiếu gia, đằng sau có xe đi theo chúng ta.”
“Chậc.” Tạ Hào bĩu môi: “Mấy tay paparazzi này càng ngày càng kiêu ngạo.”
“Tiểu Hồ, hạ cửa sổ xe xuống.”
Mạc Bắc Hồ lập tức làm theo.
Tạ Hào mặt không cảm xúc: “Đưa tay ra, tặng cho bọn họ một ngón giữa.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ: “A?”
“Thiếu gia.” Quản gia Trương bất đắc dĩ: “Cậu ấy không tiện.”
“Ồ đúng, cậu ấy sắp ra mắt rồi, đây cũng là tin tiêu cực.” Tạ Hào hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ra, giơ một ngón giữa thật mạnh mẽ với phía sau: “Vậy để tôi lên.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Giơ ngón tay xong, Tạ tổng thở ra một ngụm ác khí, kiêu ngạo dựa vào ghế xe.
Mạc Bắc Hồ nghe thấy hệ thống đang ồn ào: “Tiểu Hồ! Sao lại thế này, giá trị tình yêu đột nhiên tăng lên rồi! Mau lên mạng xem!”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lấy điện thoại ra, trên hot search hiện rõ mồn một -- “Thẩm Độc bị đá khỏi cửa thịnh điển giữa năm của Giải Trí Thiên Hỏa”, “Tân binh Thiên Hỏa thân như liễu yếu sức tựa kim cương”, “Khách sạn Kim Đại Cát hư hư thực thực xảy ra án mạng, hung thủ dùng ga trải giường bọc xác chạy trốn nhanh như bay”, “Cảnh sát bác bỏ tin đồn án mạng ở khách sạn Kim Đại Cát: Là minh tinh trốn tránh paparazzi”...…
Mạc Bắc Hồ: “......”
Tin tốt là, lên báo rồi.
Tin xấu là, cả tin scandal và tin xã hội đều lên cả.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
