Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 4

“Nhìn thấy rồi!” Hệ thống hoan hô: “906! Xông lên!”   Hai mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên, thong dong bước vào thang máy, cười với nhân viên điều khiển rồi nói: “Tầng 9, cảm ơn.”   Nhân viên điều khiển thang máy mang theo nụ cười: “Được thưa ngài, xin vui lòng xuất trình thẻ phòng.”   Mạc Bắc Hồ đưa thẻ phòng qua, nhân viên điều khiển thang máy nhìn thoáng qua một chút, mỉm cười nói: “Thưa ngài, phòng của ngài ở tầng 6.”   Mạc Bắc Hồ há hốc mồm: “A? Tui không thể đến tầng 9 được?”   Nhân viên điều khiển thang máy lộ ra vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi thưa ngài, để bảo vệ sự an toàn và quyền riêng tư của khách hàng, thẻ phòng chỉ có thể đi đến tầng tương ứng. Đương nhiên, nhà hàng ở tầng 11 và hồ bơi lộ thiên trên sân thượng quý khách có thể tự do...”   Hệ thống kêu lên: “Không được! Thẩm Độc sắp đến rồi! Thôi lên tầng 6 trước! Tôi dẫn cậu chạy bằng đường phòng cháy lên đó!”   “Được.” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu: “Tầng 6 đi.”   “Được thưa quý khách.” Nhân viên điều khiển thang máy cuối cùng cũng nhấn số tầng, thang máy chuyển động.   Mạc Bắc Hồ ở trong thang máy mài mài móng sau -- à không phải, mài mài chân, cửa thang máy vừa mở đã vút một tiếng xông ra ngoài, nhân viên điều khiển thang máy chỉ nhìn thấy một tàn ảnh chợt lóe mà qua, thậm chí còn chưa kịp nói lời thoại của mình…   Hệ thống chỉ đường cho cậu: “Bên này bên này! Cửa đường phòng cháy thường bị khóa nhưng dùng 1 điểm tích phân là có thể mở được rồi! Hiện tại cũng không phải lúc tiết kiệm những thứ này, xông lên đi Tiểu Hồ!”   Mạc Bắc Hồ một đường chạy như điên, nhịn không được hỏi: “Nhưng mà A Thống, tui muốn xin lỗi hắn ta mà, tại sao phải tới phòng của hắn, không thể xin lỗi ở dưới sảnh lớn được à?”   Hệ thống trầm mặc, thở dài một hơi: “Tiểu Hồ, không đơn giản như vậy đâu.”   "Chúng ta phải mập mờ lên.”   *Mập mờ (gốc ): là một thuật ngữ thường ám chỉ nội dung gợi cảm nhưng chưa đến mức vi phạm, như trong "" (đòn sát biên) -- chơi chữ, nghĩa là sát ranh giới.   Mạc Bắc Hồ: “?”   “Cậu phải xuất hiện trong phòng hắn ta vào một thời gian mờ ám, để hắn ta tưởng rằng cậu tự tiến cử làm ấm giường.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Nhưng cậu không phải, đây gọi là mập mờ.”   “Như vậy hắn ta mới có thể vì hiểu lầm cậu mà tự biết xấu hổ, mới có thể ý thức được cậu là đóa sen trắng thanh khiết gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn cỡ nào.”   Trong mắt Mạc Bắc Hồ có một chút mờ mịt, hệ thống vì nhấn mạnh tính chính đáng của kế hoạch mà nâng cao giọng: “Tôi đã điều tra rồi, con người chính là như vậy! Vừa muốn ngây thơ vừa muốn phong tình, muốn cậu mị cốt thiên thành lại muốn cậu ngây thơ không rành thế sự!”   “Mấy tên đàn ông suy nghĩ kỳ lạ kia đều ăn một chiêu này!”   Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, hoá ra là như vậy.”   Cậu lại học được rồi.   Hệ thống giấu đầu lòi đuôi, hắng hắng giọng: “Tôi không có ý mắng cậu đâu, cậu và mấy tên đàn ông kia không giống nhau.”   “Ừm ừm.” Mạc Bắc Hồ đã leo lên lầu chín, thành thật gật đầu: “Tui không phải nam tử, tui là nam hồ ly tinh.”   Hệ thống: “……Cũng đúng ha.”   Lại mất thêm một tích phân để mở cửa đường phòng cháy ở tầng 9, Mạc Bắc Hồ không nhịn được cảm thán: “Quyến rũ người khác thật không dễ dàng mà!”   Hệ thống cũng thở dài theo: “Chứ còn gì nữa.”   “906……” Mạc Bắc Hồ nhìn số để tìm phòng, bước chân đột nhiên khựng lại, cửa phòng 908 ở cách vách hơi hé mở, không được đóng kín.   “Tiểu Hồ!” Bộ dạng hệ thống như ngửi được một quả dưa siêu bự: “Tầng này là phòng tổng thống! Phòng 908 liên thông với 906!”   “Chẳng lẽ là!”   Mạc Bắc Hồ đã hiểu rõ ý nó, biết nghe lời phải mà nói: “Tui nhìn lén một cái.”   Cậu lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.   -- Trong phòng có người.   Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng có một thiếu nữ đang nằm, là một thiếu nữ khá xinh đẹp.   Hệ thống giận dữ: “Đáng giận, vậy mà lại có đồng nghiệp! Tiểu Hồ, mau ném cô ấy…… nâng cô ấy ra ngoài! Không thể để cô ấy giành trước một bước được!”   “A?” Mạc Bắc Hồ đành phải làm theo.   Cậu thật cẩn thận kéo đối phương một phen, thiếu nữ không hề hay biết, bị cậu xách lên giống như một cục bột.   “Từ từ.” Hệ thống đã nhận ra gì đó: “Tự tiến cử làm ấm giường cũng không thể ngủ ngon như vậy nhỉ?”   “Ui, cô ấy là Thẩm Nhạc Tâm!” Mạc Bắc Hồ mang theo sự vui sướng vì cuối cùng cũng dùng đến tri thức học được, chỉ vào thiếu nữ nói: “Diễn viên mới nổi gần đây của Giải Trí Sóng Biển!”   Hệ thống cả kinh: “Có gì đó sai sai! Cô ấy không thể nào tới bò giường được, cô ấy là em họ của Thẩm Độc mà!”   “Hửm?” Mạc Bắc Hồ mờ mịt cúi đầu ngửi ngửi: “Trên người cô ấy có mùi rượu rất nhạt, chắc là không uống nhiều.”   “Sao lại say thành như vậy nhỉ…… Có cần đánh thức cô ấy không?”   Hệ thống sửng sốt: “Cậu có cách à?”   Mạc Bắc Hồ vươn tay, nhấn vào nhân trung của đối phương, “bụp” một cái, thiếu nữ phát ra tiếng thét chói tai.   Mạc Bắc Hồ sợ tới mức dính bẹp vào góc tường, nhỏ giọng nói: “Tỉnh rồi!”   “Cậu, cậu là……” Thẩm Nhạc Tâm che lại nhân trung đỏ bừng của mình, không quá tỉnh táo mà lắc lắc đầu: “Sao lại thế này, sao tôi lại giống như say rượu thế này……”   Hệ thống còn chưa nhắc nhở, Mạc Bắc Hồ đã mở miệng: “Tui đi ngang qua thì thấy cửa phòng của cô mở, gọi cô một tiếng cũng không đáp lại, sợ xảy ra chuyện nên đi vào nhìn nhìn, tui không phải người xấu.”   Đầu óc Thẩm Nhạc Tâm dần dần tỉnh táo lại, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn như bông không dùng sức được, cảnh giác trừng mắt nhìn cậu: “Cậu là ai? Cậu tháo khẩu trang xuống!”   Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn kéo khẩu trang xuống một chút, vẻ mặt vô tội nhìn đối phương.   Hệ thống lúc này cũng lau mắt mà nhìn Mạc Bắc Hồ -- cậu ấy cũng biết lừa người nha!   “Tôi nhớ cậu.” Thẩm Nhạc Tâm nhận ra cậu, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu là người đã tông Thẩm Độc bay ra ngoài!”   Mạc Bắc Hồ: “...”   Xong đời, tiếng xấu đồn xa.   “Chết tiệt.” Thẩm Nhạc Tâm cố gắng chống người dậy: “Không được, tôi phải đi, chắc chắn đã có người bỏ thuốc vào rượu!”   Cô nghiến răng nghiến lợi, ngoan cường nhích từng chút một về phía mép giường: “Chắc chắn bọn họ vẫn còn hậu chiêu, tôi không thể bị người khác chụp lại được! Bà đây đang trong thời kỳ lên hương, ai cũng đừng hòng cản bà nổi tiếng nửa bầu trời!”   Mạc Bắc Hồ vô cùng kính nể tinh thần của đối phương, cung kính giúp cô đẩy giày tới gần một chút: “Nếu không có gì thì tui xin phép...”   Hai người đồng thời nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn.   “Cô đừng động! Tôi tự mình quay về!” Người đàn ông ngoài cửa rõ ràng đã uống say, chán ghét hất bay bàn tay đang đỡ mình của người kia ra: “Đừng có sờ tôi!”   Cửa bị đẩy ra, người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo tiến vào, vừa lật cổ tay đã đóng cửa lại, cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng ông đây ngu chắc, cùng vào một phòng, lỡ cô có ý đồ bất chính với ông thì sao?”   Hắn ta cười khẩy một tiếng, bước chân lảo đảo xoay người, đối diện với hai đôi mắt khiếp sợ trong phòng.   Người đàn ông ngẩn ra: “Mấy người là ai?”   Mạc Bắc Hồ nhận ra người tới, tạp chí vừa nãy xem ở dưới lầu có hình của đối phương, thần tượng hô mưa gọi gió dạo gần đây, cậu mừng rỡ đụng đụng Thẩm Nhạc Tâm: “Là Trương Tuần Quang đó!”   Thẩm Nhạc Tâm khóc không ra nước mắt: “Là Trương Tuần Quang... Xong rồi, tôi với hắn bị người khác chơi cho một vố rồi!”   Trương Tuần Quang quay đầu muốn đi, vừa mở cửa, mới thò ra một chân đã lập tức đóng lại lui về, mắng một câu: “Papazazzi đến rồi!”   Sắc mặt hắn ta không tốt, quay đầu lại, chỉ vào Mạc Bắc Hồ: “Còn cậu này là ai đây? Sắp xếp cho tôi chơi tri sâm luôn?”   Mạc Bắc Hồ ngồi xổm trong góc tường: “Tui là người tốt bụng đi ngang qua...”   Trương Tuần Quang trợn trắng mắt, chống đầu: “Không được, tôi chóng mặt quá, cho tôi uống rượu giả à!”   “Chóng mặt đúng không? Tui tới tui tới.” Mạc Bắc Hồ nhiệt tình tiến lên, nhắm ngay nhân trung của hắn ta, dùng sức ấn một phát.   Một lát sau, hai con người xui xẻo nhân trung đỏ bừng nghiêm chỉnh ngồi thẳng, thương lượng đối sách ở trước giường: “Làm sao bây giờ?”   “Hai cánh cửa của phòng tổng thống đều bị chặn rồi, không ra được.”   Mạc Bắc Hồ nằm rạp trước cửa, nhìn thoáng ra bên ngoài từ khe hở, quay đầu lại kinh ngạc cảm thán: “Nhiều chân quá!”   Thẩm Nhạc Tâm: “...”   Trương Tuần Quang: “…”   “Tôi gửi tin nhắn cho anh họ rồi.” Thẩm Nhạc Tâm cũng xem như trấn định: “Chỉ cần không bị người khác phát hiện, ra tới bãi đỗ xe là được.”   Trương Tuần Quang cười lạnh một tiếng: “Cửa không ra được, chẳng lẽ phải nhảy từ cửa sổ xuống bãi đỗ xe chắc?”   Tròng mắt Mạc Bắc Hồ chuyển động, quay đầu hỏi: “Hai người muốn ra ngoài phải không? Tui có cách.”   Hai người đồng loạt quay đầu nhìn sang.   Mạc Bắc Hồ một tay xách ga giường một tay xách vỏ chăn lên.   Một lát sau, trên giường có hai xác ướp được bọc kín mít đang nằm.   Giọng Trương Tuần Quang truyền ra từ trong xác ướp bên trái: “Không phải, anh em cậu...”   Giọng Thẩm Nhạc Tâm truyền ra từ trong xác ướp bên phải: “Im miệng! Đừng lên tiếng, sẽ lộ đấy!”   “Ừm.” Mạc Bắc Hồ ấn chặt mũ, đeo khẩu trang kín mít rồi vén tay áo lên: “Yên tâm, giao cho tui đi.”   Cậu nhẹ nhàng vác hai người kia lên vai, còn săn sóc hỏi thêm một câu: “Có bị chặt không?”   Trương Tuần Quang trả lời: “Không sao...”   Thẩm Nhạc Tâm cắt ngang hắn ta: “Đã bảo cậu đừng mở mồm rồi mà!”   Trương Tuần Quang tức giận: “Tôi đang trả lời câu hỏi của cậu ấy mà!”   “Ra ngoài rồi thì không được há mồm nữa!” Thẩm Nhạc Tâm lo lắng sốt ruột: “Bọn họ mắng cậu, cậu cũng không được cãi lại!”   Trương Tuần Quang: “...”   Thẩm Nhạc Tâm cảnh giác, xác ướp trên vai phải giãy giụa ló ra một cái đầu: “Tại sao cậu không trả lời? Cậu sẽ không thật sự nhịn không được đấy chứ!”   Xác ướp trên vai trái vặn vẹo một chút, giống như đang nghển cổ: “Cả đời này của tôi chưa bao giờ ngậm bồ hòn làm ngọt! Ai mắng tôi tôi mắng lại người đó!”   Thẩm Nhạc Tâm tức điên rồi: “Trương Tuần Quang!”   Mắt thấy hai người bọn họ có thể đánh nhau xuyên qua một lớp vũ trang kín mít, Mạc Bắc Hồ vội vàng dang hai tay ra, để bọn họ cách xa nhau một chút: “Nhịn nhịn chút đi! Tui chạy nhanh một chút, sẽ nhanh chóng xuống tới bãi đỗ xe thôi!”   Trương Tuần Quang lẩm bẩm một tiếng: “Thể lực của cậu ổn không vậy? Một hơi leo chín tầng có đáng tin không? Nếu đang đi nửa đường lại bị người ta đào ra thì scandal của chúng ta ít nhiều gì cũng phải lên hàng top...”   Thẩm Nhạc Tâm đã bất chấp tất cả: “Vậy còn đỡ hơn là scandal bình bình thường thường! Muốn làm thì phải làm cho lớn!”   Trương Tuần Quang cạn lời: “Cô đúng là người nhà họ Thẩm, cái tâm sự nghiệp này...”   “Suỵt!” Mạc Bắc Hồ săn sóc nhắc nhở bọn họ: “Tui sắp ra ngoài rồi đó."

Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 4
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...