Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 73
Trong chỗ ở của Tô Tiểu Ngọc.
Căn phòng trang hoàng cổ điển theo lối Trung Hoa, một người đàn ông dáng người mảnh khảnh, diện mạo trung tính mềm mại, chân trần cuộn lại trên bộ bàn ghế gỗ lim phủ đệm mềm, cầm kịch bản trong tay, bật loa ngoài điện thoại, chút có chút không lật xem.
Giọng của Cát Minh từ trong điện thoại truyền ra: “Ôi chao, ông tổ nhỏ của tôi, tôi đã nói với cậu rồi, bộ phim này cậu đã nhận, cũng đã cắn răng quay xong, sắp đi đến hồi kết, tiệc khánh công cậu vui vẻ đi một chuyến không phải xong rồi sao? Sao phải làm đến mức mọi người đều mất hứng.”
Tô Tiểu Ngọc lật thêm một trang kịch bản: “Đúng vậy, nếu tôi làm theo ý bọn họ, vậy chỉ có một mình tôi không vui.”
“Như bây giờ thì tốt rồi, mọi người đều không vui.”
Cậu ấy cười lạnh một tiếng.
Cát Minh bị cậu ấy nghẹn một câu, nhưng cũng tập mãi thành thói quen, cực kỳ trôi chảy tiếp tục nói: “Vậy cậu định hoàn toàn tuyệt giao với Phương Thất, sau này cũng không nhận phim của hắn ta nữa?”
“Tốt xấu gì hắn ta cũng có chút địa vị, sau này gây khó cho hậu bối nhà chúng ta thì sao bây giờ?”
“Vậy đó chính là hắn ta ỷ thế h**p người, là nhân phẩm hắn ta chẳng ra gì.” Tô Tiểu Ngọc không chút để bụng trả lời: “Yên tâm đi, chỉ cần hậu bối biết tranh đua mà nổi tiếng, luôn sẽ có người phải cầu xin mời.”
Cậu ấy vứt kịch bản trong tay đi: “Sao, ý của anh là chỉ cần tôi mềm mỏng với Phương Thất, hắn ta bảo tôi tới hát một khúc cho mọi người thì tôi phải uốn éo diễn cho bọn họ xem, hắn ta sẽ thật lòng khen tôi giỏi?”
“Thôi đi.”
“Loại người như hắn ta, sau lưng nhà đầu tư thì mắng người ta có vài đồng tiền dơ bẩn liền kiêu căng ngạo mạn, gặp minh tinh nhỏ thì cười nhạo người ta nằm mơ muốn nổi tiếng… Sau lưng cũng không biết cười nhạo tôi thế nào.”
Cát Minh khuyên cậu ấy: “Cười thì cứ cười thôi.”
“Giới giải trí, ai mà không suốt ngày bị người ta nói vài câu…”
“Tôi đi cũng được.” Tô Tiểu Ngọc đột nhiên đổi giọng: “Nhưng anh biết rồi đấy, tôi không làm nổi trò hai mặt, đến lúc nếu tôi chỉ thẳng mũi mà chửi hắn ta thì…”
Cát Minh lập tức sửa miệng: “Vậy vẫn nên không đi.”
Tô Tiểu Ngọc kiêu ngạo 'hừ' một tiếng: “Lần nào anh cũng khuyên không nổi, sao còn phải phí công như vậy.”
Giọng nói lười biếng của Tạ Hào chen vào: “Nếu như hắn ta không khuyên, cậu sao có thể nhân cơ hội này mắng ra mấy câu muốn mắng, sao có thể trút được cơn giận đây?”
Tô Tiểu Ngọc ngẩn ra: “Tạ Hào? Là anh trốn việc hay Cát Minh đang ở công ty?”
“Cát Minh ở công ty.” Tạ Hào trả lời ngắn gọn: “Đến ký hợp đồng.”
Tô Tiểu Ngọc lập tức phản ứng lại: “Cậu ấy đồng ý rồi?”
“Ừm.” Tạ Hào dường như đang vỗ vỗ vai Cát Minh: “Anh nói chuyện có thể đừng vòng vo thành một đường cong lớn như vậy được không, trực tiếp một chút đi.”
Cát Minh cười khổ giải thích: “Nói thẳng thì cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận!”
Tạ Hào lắm mồm mở miệng: “Hắn ta muốn cậu sau này đừng bắt nạt Tiểu Hồ, nhưng sợ nói thẳng sẽ chọc cậu tức giận.”
“Ồ?” Tô Tiểu Ngọc chất vấn: “Ý gì đây Cát Minh, tính tình tôi rất kém cỏi à?”
Cát Minh vội vàng nói: “Không không có…”
“Không hổ là người đại diện.” Tạ Hào tán thưởng một câu: “Đến lời nói dối như thế này cũng có thể nói mà mặt không đổi sắc.”
Cát Minh: “…”
“Thiếu gia của tôi ơi, chỗ này đã sắp loạn thành một nồi cháo rồi, cậu đừng thêm phiền nữa được không?”
“Ha.” Tô Tiểu Ngọc phối hợp thở dài một hơi: “Cát Minh à, thì ra trong mắt anh tôi luôn như thế này, nếu đã vậy, anh cứ đi tìm một người khác ngoan ngoãn hơn đi.”
“Tìm một người bị đạo diễn tự cao tự đại mắng chửi cũng không tức giận, ngoan ngoãn đi ăn cơm uống rượu với nhà đầu tư, sau đó…”
“Đừng đừng đừng!” Cát Minh vội vàng xin tha: “Ông tổ của tôi ơi! Tôi nói những lời như vậy lúc nào chứ!”
“Hai người các người liên thủ lại lăn lộn tôi đúng không?”
“Tôi ghét bỏ cậu lúc nào, tôi chỉ sợ cậu mặt lạnh lòng mềm nhưng lúc nào cũng giữ mặt lạnh dọa người ta bỏ chạy!”
Tô Tiểu Ngọc cười khẽ một tiếng: “Cẩn thận như vậy? Tôi chính là nghe Lộ Trưng nói người mới kia chịu được khổ nên mới cân nhắc chọn cậu ấy.”
“Rốt cuộc có thật sự chịu được khổ không? Đừng chỉ nói cho vui miệng.”
“Có thể…” Cát Minh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tạ Hào kéo đi.
“Không thể.” Tạ Hào trả lời thay hắn ta: “Cậu ấy căn bản chịu không nổi một chút khổ nào, nếu cậu quay phim định cho cậu ấy nếm chút mùi khổ thì vẫn nên thôi đi.”
“Chậc.” Tô Tiểu Ngọc có chút tức giận: “Cái miệng này của anh!”
“Thích chịu khổ thì đời này sẽ chỉ có khổ không bao giờ hết.” Tạ Hào hỏi ngược lại: “Lần trước cậu đi chịu khổ một phen ở chỗ Phương Thất quay về, chẳng lẽ vẫn chưa ngộ ra đạo lý này sao?”
Tô Tiểu Ngọc: “…”
Cát Minh vốn còn sợ hai người bọn họ cãi nhau, không nghĩ tới Tô Tiểu Ngọc lại thật sự trở nên yên tĩnh.
“…Tôi mới sẽ không giống cái đồ chó Phương Thất kia, cố tình làm khó cậu ấy.” Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, Tô Tiểu Ngọc khinh thường khịt mũi: “Yên tâm đi, không cần quanh co lòng vòng để ám chỉ tôi.”
“Tôi nào có quanh co lòng vòng?” Tạ Hào ngạc nhiên: “Tôi nói còn chưa đủ trực tiếp sao?”
Tô Tiểu Ngọc: “…”
Cát Minh vội vàng khuyên nhủ: “Cái miệng kia của hắn cậu cũng không lạ mà? Cậu trêu chọc hắn làm gì!”
“Tôi không chọc hắn hắn cũng sẽ chọc tôi.” Tô Tiểu Ngọc hằm hằm đe dọa: “Anh cẩn thận một chút, đến lúc đó nhóc con nhà anh rơi vào lòng bàn tay tôi…”
Tạ Hào thả một câu nhẹ bẫng: “Nhớ nuôi cậu ấy cho trắng trẻo mũm mĩm rồi đưa về.”
Tô Tiểu Ngọc: “…”
……
Một tuần này, tuy bản thân Mạc Bắc Hồ không quá bận rộn nhưng trên mạng thì lại vô cùng bận rộn.
Ngoài việc kỳ hai của mà cậu tham gia được chiếu, cuối cùng cũng chính thức lên sóng.
Phim phát sóng mấy ngày, phản hồi không tệ, chủ yếu dựa vào tình cảm căng giãn và soái ca mỹ nữ hình ảnh hút mắt, hơn nữa kỹ thuật diễn của hai diễn viên chính Bạch Gia Trình và Liên Vũ Tình đều khá tốt, Hạ Phong Khinh trong vai nam phụ cũng nhận được không ít khen ngợi, nhiệt độ tăng vùn vụt, trên mạng có thể nhìn thấy rất nhiều người thật đang thảo luận nội dung kịch bản.
Là một diễn viên tham diễn, Mạc Bắc Hồ giai đoạn đầu cũng phối hợp chia sẻ lại không ít tư liệu quảng bá -- đương nhiên, phần việc này đều để hệ thống lo lắng, để tránh cậu lại làm ra trò cười như lần chụp ảnh lúc trước.
Chỉ là, vì cậu vẫn chưa lên sân khấu, nên cũng dựa theo lời hệ thống, không giọng khách át giọng chủ quá mức, chủ yếu là hết lời khen ngợi các đồng nghiệp.
Mấy người lúc trước chung sống trong đoàn phim tương đối vui vẻ, nên hầu như mỗi bài đăng weibo đều có tương tác qua lại, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, fans các nhà và fans phim cũng hoà thuận vui vẻ kề vai sát cánh, một bộ giống như người trong nhà, chơi meme, chế ảnh, không khí cộng đồng vô cùng hài hòa.
Mà hôm nay, trailer tập mới cuối cùng cũng tung ra cảnh Mạc Bắc Hồ xuất hiện, trên cành cây dưới ánh trăng, một thoáng nhìn kinh hồng, ngay lập tức thu hút sự chú ý không giống bình thường.
Hệ thống để tránh tiết lộ tình tiết, khi chia sẻ bài đăng quảng bá cũng cố gắng kiềm chế bản thân, không nói quá nhiều.
Nhưng giờ phút này, ôm điện thoại trong tay, nó kích động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt: “Tiểu Hồ! Chúng ta làm hồ ly tinh lâu như vậy, cuối cùng cũng đường đường chính chính thoát vòng một lần nhờ nhan sắc rồi!”
“Không phải vẫn chưa công chiếu sao?” Mạc Bắc Hồ tò mò ghé lại gần xem phần bình luận dưới bài đăng của mình--
“Đẹp quá… Không được đây là Tiểu Hồ, tôi phải tỉnh táo, nhưng mà thật sự đẹp quá…”
“Cậu này là ai? Hồ Hồ nhà chúng tôi không phải nam nghệ sĩ tấu hài hỏ?”
“Có người rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, lại cố tình muốn dựa vào sức lực.”
“Chừng nào còn chưa xác nhận cảnh tiếp theo Hồ Hồ không nhổ bật cây đào lên, tôi tuyệt đối sẽ không lưu một tấm ảnh đẹp nào hết!”
Mạc Bắc Hồ lộ ra nụ cười, thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra bọn họ rất thích.”
--Cậu đã dần dần quen với phương thức nói chuyện lung tung rối loạn của nhân loại, có thể trực tiếp cảm nhận được cảm xúc của bọn họ từ bên trong.
Tuy rằng câu chữ lộn xộn, nhưng hiển nhiên đều là khen ngợi.
Weibo quảng bá vừa đăng lên không lâu, Bạch Gia Trình đã nhanh chóng đến khu bình luận của cậu tương tác, gửi một icon đáng yêu: “Thập nhất đệ!”
Liên Vũ Tình còn trực tiếp hơn, spam nguyên một dãy icon nhảy nhót chào mừng cậu: “Bé cưng cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Hạ Phong Khinh lập tức hóa thân thành fanboy: “Tiểu Thập nhất thịnh thế mỹ nhan! Tiểu Thập nhất ngọt có, mặn cũng có! Quý công tử trời sinh của Hoa Kinh, mỹ thiếu niên duy nhất được hoàng cung chính thức chỉ định, xin hãy nhận lấy thập nhất hoàng tử! Quân đoàn thập nhất, tập hợp! Xử lý tam hoàng tử, nâng đỡ thập nhất đệ lên ngôi, ai đồng ý, ai phản đối?”
Mạc Bắc Hồ nhịn cười, trong đầu đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Phong Khinh mặt không biểu cảm gõ chữ như bay -- đối phương ở trên mạng thật sự hoạt bát hơn nhiều so với ngoài đời.
Cậu chen hệ thống sang một bên, tự mình lần lượt trả lời lại ý tốt của mọi người, còn ghé thăm tài khoản của mấy người.
Nhìn thấy số lượng fans của mình ào ào tăng lên, cùng với giá trị tình yêu dũng mãnh tràn vào hệ thống giống như thủy triều…
Vốn dĩ tưởng rằng mình đã là một hồ ly tinh gặp qua đủ chuyện đời, lại dường như có thể nghe thấy tiếng tín đồ đồng loạt ca tụng, được tình yêu bao quanh, suýt chút nữa đã đầu óc choáng váng lạc mất bản thân trong những lời tán dương.
Cậu ngoan cường lắc lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo lại, nhỏ giọng cảm thán: “Nhiều người như vậy… Mà tui chỉ đóng vai phụ thôi.”
“ được đầu tư tuyên truyền rất lớn, dù sao nền tảng cũng hy vọng dựa vào bộ phim để lật ngược tình thế trong quý hiện tại.” Hệ thống phân tích rõ ràng rành mạch: “Nhưng cho dù thế nào đi nữa, vẫn là thực lực Tiểu Hồ của chúng ta vượt qua thử thách!”
“À đúng rồi, tôi vừa nhận được liên lạc của đạo diễn Hứa, hắn ta định nhân lúc nhiệt độ đang cao, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, dù sao cũng không ai lại chê mình quá nổi tiếng đúng không?”
“Ngày mai có một hoạt động phát sóng trực tiếp kết nối, cũng không hẳn là hoạt động đứng đắn gì, ôi, tất nhiên cũng không phải không đứng đắn…”
Hệ thống ngoài miệng thì bình tĩnh, nhưng Mạc Bắc Hồ vẫn nhìn thấy nó bắt đầu nói năng lộn xộn hồ ngôn loạn ngữ, cố gắng giữ vẻ trấn định.
“Ý tôi là, chúng ta cũng nên tham gia.” Hệ thống hít sâu hai hơi, bàn tay hơi run run: “Đến lúc đó cậu nhớ phải biểu hiện cho thật tốt -- Ôi, đương nhiên cũng không phải bảo cậu trực tiếp diễn thập nhất hoàng tử ngốc nghếch, phải che giấu một chút.”
“Chính là, chúng ta cố gắng hành sự khiêm tốn một chút.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng nắm chặt lấy tay nó: “Bình tĩnh A Thống, tui hiểu rồi! Chúng ta phải biết úp úp mở mở!”
“Ừm ừm!” Hệ thống say mê nghiêng ngả vào lồng ngực Mạc Bắc Hồ: “Hạnh phúc quá đi Tiểu Hồ!”
Mạc Bắc Hồ cũng cảm động không kém: “Hạnh phúc quá đi, A Thống!”
Mạc Bắc Hồ vui vẻ đi dạo một vòng trong phòng, có hơi không ngồi yên được, hỏi: “A Thống, phát sóng trực tiếp cũng giống như lần trước đi phỏng vấn đúng không?”
“Không… Không giống lắm.” Hệ thống cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Mấy loại này thường tương đối thoải mái, cậu đừng quá căng thẳng, tôi tìm cho cậu hai ví dụ quan sát, cậu thử tìm trạng thái xem.”
Nó siết chặt tay khích lệ: “Đương nhiên, cho dù chỉ là công việc nhỏ như này, chúng ta cũng phải toàn lực đối mặt, không được lơ là cảnh giác! Phải hướng đến hoàn mỹ!”
“Hoàn mỹ!” Mạc Bắc Hồ cũng nắm nắm tay theo.
Hiện tại cậu tràn ngập ý chí chiến đấu, hận không thể xông thẳng vào phim trường quay thêm mười bộ tám bộ, lập tức ôm ví dụ mà hệ thống đưa cho, tranh thủ trong đêm, hai mắt hồ ly sáng rực xem cả một buổi tối.
Ngày hôm sau, đã đến giờ phát sóng trực tiếp, Mạc Bắc Hồ không cố tình làm tóc hay trang điểm, chỉ mặc một chiếc áo thun hoạt hình ở nhà, ngồi xuống trước điện thoại phát sóng trực tiếp chuẩn bị trước giờ, còn ôm con thú bông bạch hồ ly tròn vo Tạ Hào tặng cho mình, ngồi ngay ngắn chờ đợi tín hiệu từ đồng nghiệp.
“Tiểu Hồ!” Hệ thống bày ra khuôn mặt nghiêm túc trên ở mặt sau màn hình điện thoại, gật nhẹ đầu với cậu một cái.
Mạc Bắc Hồ khẩn trương gật gật đầu, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chạm tay vào màn hình điện thoại.
Sau một thoáng kết nối mạng ngắn ngủi, gương mặt những diễn viên khác bật ra, Mạc Bắc Hồ có chút khẩn trương vội chào hỏi: “Hi, hi!”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
