Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 72
“Thiếu gia, đã no chưa?” Sau khi tiễn Mạc Bắc Hồ rời đi, quản gia Trương mỉm cười đứng ở cửa: “Có cần thêm món khác nữa không…”
“Không cần.” Tạ Hào duỗi lưng: “Quán gà rán dưới lầu, hình như tay nghề tiến bộ hơn rồi.”
Quản gia Trương chỉ mỉm cười không nói.
Tạ Hào liếc mắt nhìn ông ấy một chút, không hiểu sao lại có hơi khó chịu: “Chú cười cái gì?”
“Tôi đang nghĩ.” Quản gia Trương mỉm cười hỏi thăm: “Có phải tôi đã sắp có thể nói lời thoại kia rồi.”
“Chính là, thiếu gia đã lâu không…”
Tạ Hào: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Quản gia Trương mặt mang mỉm cười lùi lại một bước, đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng, thì nghe thấy Tạ Hào mở miệng: “Khoan đã.”
Hắn khẽ hắng hắng giọng: “Không được nói hươu nói vượn với ba con.”
“…..Ít nhất thì muộn một chút lại nói.”
Quản gia Trương lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà thiếu gia, hiện tại, đến giờ phút này, người trả lương cho tôi vẫn là lão gia.”
“Chậc.” Tạ Hào trừng ông ấy: “Đúng là kẻ vô tình chỉ nhận tiền không nhận người!”
“Đó là phẩm chất ưu tú của người làm công đương đại.” Quản gia Trương vẫn mặt mang mỉm cười: “Được rồi được rồi, ít nhất tôi đảm bảo, trước khi lão gia chủ động dò hỏi tình hình tình cảm gần đây của ngài, tôi sẽ không nói gì hết.”
Tạ Hào miễn cưỡng đáp một tiếng.
Quản gia Trương mỉm cười hỏi: “Hôm nay ngài vẫn chưa tan làm sao, thiếu gia?”
“Đợi thêm một chút.” Tạ Hào mở văn kiện ra: “Giải quyết xong công việc trong tay đã, không thì ngày mai con không tiện lười biếng.”
……
Ngày hôm sau, Mạc Bắc Hồ liền nhận được bánh ngọt nhỏ tinh xảo mà Tạ Hào gửi tới, nói là quà đáp lễ cho gà rán trà sữa hôm qua.
Mạc Bắc Hồ vui vẻ hí hửng xách theo điểm tâm ngọt quay lại ký túc xá, nhìn thấy hệ thống cũng vừa đi công tác về.
Hệ thống cầm một chồng văn kiện, còn thuận tiện quan tâm Mạc Bắc Hồ một chút: “Cậu mua bánh ngọt nhỏ à?”
“Không phải.” Mạc Bắc Hồ giơ bánh ngọt lên: “Là ông chủ mua cho tui.”
“Hả? Tạ Hào sao?” Hệ thống sờ cằm suy nghĩ: “Ừm, tôi vẫn luôn cảm thấy hắn là một nhân loại rất khó đối phó, không ngờ chiêu lạt mềm buộc chặt kiểu bá tổng cũ kỹ này lại thật sự có tác dụng…”
Mạc Bắc Hồ há miệng th* d*c, trái lương tâm gật gật đầu, không nói ra chuyện tối hôm qua mình lén đi ăn khuya cùng Tạ Hào với đối phương.
“Ngày hôm qua tôi vội vàng ra ngoài là bởi vì Cát Minh có một nhân vật muốn cho cậu, gọi tôi qua thương lượng một chút.” Hệ thống nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: “Cậu còn nhớ Tô Tiểu Ngọc không? Ở Thiên Hỏa cũng được coi là đồng môn của cậu.”
“Phim của cậu ấy vừa đóng máy, chắc hẳn là nghẹn một hơi lâu rồi, mới vừa đóng máy đã lập tức gấp không chờ nổi nhận thêm vai mới, nhanh chóng giết về vùng an toàn, lần này còn diễn kép hát*.”
*Nghệ sĩ nữ hát kịch được gọi là “đào”, nghệ sĩ nam được gọi là “kép”.
Mạc Bắc Hồ lập tức nhớ ra, vội vàng gật đầu: “Tui nhớ rõ, chính là người ông chủ bảo giống hệt như pháo nổ!”
Hệ thống đưa tài liệu cho Mạc Bắc Hồ: “Phim mới của Tô Tiểu Ngọc, muốn cậu đóng vai học trò của cậu ấy.”
“Cậu muốn diễn thì chắc chắn cũng phải bỏ chút công sức, còn phải mời thầy chỉ dạy riêng, có lẽ sẽ không dễ dàng gì.”
“Trước khi Cát Minh tìm tôi, tôi còn định cho cậu tiếp xúc với một bộ tiên hiệp khác, có một số cảnh đánh nhau, hơn nữa nhân vật cũng là hồ ly tinh, lấy nhan sắc làm lợi thế, nhìn thế nào cũng thấy rất thích hợp với cậu.”
Hệ thống chống cằm, có chút khó xử: “Tôi cảm thấy cả hai bộ đều không tệ lắm, bộ hí kịch của Tô Tiểu Ngọc rất hay, còn bộ tiên hiệp thì độ hot cũng không tệ.”
“Nhưng nếu hợp tác với Tô Tiểu Ngọc, nhân vật của cậu sẽ không phải nam chính, xét về suất diễn thì có thể xem như nam hai. Bản thân bộ phim này cũng không có tuyến tình cảm quá rõ ràng, kịch bản thuộc dạng kỳ đàm dân quốc, mang theo chút khí phách thiếu niên và tình cảm gia quốc, nhân vật cậu diễn...”
“Không hẳn là hoàn toàn chính diện, nửa chính nửa tà, rất có tính khiêu chiến.”
Mạc Bắc Hồ nghe mà hơi choáng váng, chỉ hỏi nó: “A Thống cậu nghĩ sao?”
“Tôi cảm thấy, đợi sau khi phát sóng, kỹ thuật diễn của cậu chắc hẳn sẽ được mọi người công nhận.” Hệ thống nghiêm túc phân tích: “Nếu tiếp tục nhận bộ phim kia của Tô Tiểu Ngọc, thì xem như ổn định đi theo con đường phái thực lực.”
“Trong mắt tôi, kịch bản của nhân loại vốn không phân thể loại cao thấp, nhưng nhân loại lại có những chuẩn mực đầy định kiến của bọn họ, tôi tất nhiên hy vọng cậu sẽ dễ dàng hơn một chút, đi con đường mà trong mắt người khác là ngăn nắp hơn một chút.”
Hệ thống đẩy đẩy kịch bản của Tô Tiểu Ngọc về phía trước: “Cho nên, xét theo những yếu tố trên, tôi khuyên cậu nên nhận bộ này.”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, hỏi: “Vậy Tô Tiểu Ngọc là nam chính à?”
“Không.” Hệ thống lắc đầu: “Tô Tiểu Ngọc là nhân vật đặc biệt, đại loại giống như ánh trăng sáng của cả bộ phim, ngay từ lúc câu chuyện bắt đầu đã chết rồi, chỉ xuất hiện trong hồi ức.”
“Ồ...” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì chọn cái này đi!”
“Đã quyết định rồi sao?” Hệ thống sửng sốt: “Tôi vẫn chưa nói khuyết điểm đâu.”
Mạc Bắc Hồ bày ra bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe: “Khuyết điểm là gì?”
“Thứ nhất, tính tình Tô Tiểu Ngọc không tốt.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Bộ phim này cậu ấy không chỉ là nhân vật đặc biệt mà còn bỏ tiền đầu tư, mang theo thầy giáo cũ đến chỉ đạo kỹ thuật.”
“Đặc biệt về phương diện hí kịch chuyên môn, cậu ấy vô cùng nghiêm khắc, tôi sợ cậu không quen.”
“Còn một chuyện nữa là, đầu tư vào bộ tiên hiệp kia thì có lợi hơn, với kỹ thuật diễn hiện tại của cậu, diễn xuất chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều...”
Mạc Bắc Hồ hiểu được ý của nó, ngẩng đầu ưỡn ngực vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Không cần lo lắng! A Thống! Tui không sợ chịu khổ đâu!”
“Tiểu Hồ!” Hệ thống cảm động đến mức trong mắt lệ quang lấp lánh.
“A Thống!” Mạc Bắc Hồ và nó nhìn nhau đầy thâm tình.
“Cậu yên tâm!” Hệ thống siết chặt hai nắm tay, một cỗ hào khí đột nhiên bùng nổ: “Cậu nhất định sẽ được vị liệt tiên ban, tôi cũng nhất định sẽ hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó có một kỳ nghỉ dài cả thế kỷ!”
“Tôi nói cho cậu nghe, kỳ thứ hai của chúng ta cũng đã phát sóng rồi, hiệu quả vô cùng tốt! Mười vạn giá trị tình yêu lúc trước đã tiêu hết, bây giờ cũng chậm rãi tăng trưởng lại rồi!”
Hệ thống vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu bình thường cũng đừng oan ức bản thân, nếu có thứ gì trong thế giới hiện thực không tiện mua, có thể dùng giá trị tình yêu tìm trong hệ thống thử xem.”
“Chúng ta bây giờ không cần phải sống những ngày keo kiệt kham khổ nữa! Cần tiêu thì cứ tiêu!”
“Đợi đến ngày cậu tích góp đủ 1 triệu giá trị tình yêu...”
Hệ thống đè nén sự kích động, hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ có thể một lần nữa thăng cấp hệ thống, càng có thể giúp đỡ cậu nhiều hơn!”
Mặc dù hệ thống không nói, Mạc Bắc Hồ cũng đã lén dùng không ít giá trị tình yêu rồi, nhưng cậu vẫn phối hợp bày ra vẻ mặt cảm động: “Được, A Thống!”
Một hồ một thống đạt thành đồng thuận, đập tay một cái, trong mắt đều tràn ngập chờ mong.
……
Ở một bên khác, Tạ Hào đang suy nghĩ xem nên hành động thế nào.
Hắn đọc từ chiến lược đu idol đến chiến lược yêu đương chốn công sở, lại đọc tiếp tiểu thuyết tình yêu trong giới giải trí, cuối cùng đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, nặng nề thở dài một hơi.
Quản gia Trương quan tâm hỏi: “Sao vậy thiếu gia?”
Tạ Hào chống cằm, sâu kín nói: “Con cảm thấy, quan hệ giữa tụi con thật sự rất phức tạp.”
“Ừm.” Quản gia Trương tán đồng gật gật đầu.
“Bánh ngọt cậu ấy đã nhận chưa?” Tạ Hào ngồi thẳng người dậy, hỏi quản gia Trương.
“Vâng, xác nhận đã gửi đến tận tay, tôi nghĩ, với tính cách của Tiểu Hồ, chỉ chốc lát nữa chắc chắn sẽ trả lời cảm nhận về bánh ngọt cho ngài.” Quản gia Trương mặt mang mỉm cười: “Chẳng qua, thứ cho tôi mạo muội nói thẳng, thiếu gia.”
“Tiểu Hồ dù sao cũng là diễn viên, cần quản lý cân nặng và vóc dáng trong mức độ nhất định, ngài như vậy có phải là quá mức... nuông chiều cậu ấy rồi không?”
“Cậu ấy cũng không béo.” Tạ Hào chống cằm: “Chú cũng thấy rồi, cân nặng và dáng người cậu ấy đều kiểm soát rất tốt.”
“Mặc dù ăn nhiều như vậy vẫn không mập cũng tương đối kỳ lạ, nhưng dựa theo quan sát của con thì cậu ấy chắc chắn không lén nôn ra, có lẽ chỉ là thể chất có hơi đặc biệt thôi...”
Tạ Hào nặng nề thở ra một hơi: “Được rồi, quả thật rất kỳ lạ, hay vẫn nên đưa cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe một lần?”
Quản gia Trương đồng tình gật gật đầu: “Dù sao đi nữa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
“Còn nữa, tin nhắn của ngài Cát Minh, ngài vẫn chưa trả lời.”
“Đồng Hi sẽ nói với Tiểu Hồ.” Tạ Hào tùy tiện phẩy phẩy tay: “Đó là công việc của cậu ấy, không cần con nhọc lòng.”
“Có nhận hay không còn phải xem cậu ấy.”
Quản gia Trương cười cười: “Ý của ngài Cát Minh là, ngài chính là ‘ba Hồ Hồ’, cho nên vẫn cần phải có sự đồng ý của ngài.”
“Dù sao ngài ấy cũng hơi lo lắng tính tình của ngài Tô Tiểu Ngọc, nếu như đến lúc đó xảy ra xung đột gì, có lẽ sẽ cần đến ngài…”
Tạ Hào chống cằm cười: “Con lại không lo những chuyện này.”
“Tô Tiểu Ngọc so với pháo nổ thì giống lò xo hơn, gặp phải người tính tình kém thì còn kém hơn, nhưng cũng không thích bắt nạt kẻ yếu.”
“So với lo lắng cậu ấy bắt nạt Tiểu Hồ, con càng lo lắng tất cả bọn họ từng người một đều theo dõi Tiểu Hồ.”
Quản gia Trương nghi hoặc hỏi: “Từng người một?”
“Hừ.” Tạ Hào cười lạnh một tiếng: “Lộ Trưng bây giờ suốt ngày tự nhận mình là sư phụ của Tiểu Hồ, rảnh rỗi không có chuyện gì lại đến tìm con nói muốn để Tiểu Hồ kế thừa y bát đánh võ của hắn.”
“Con còn sợ đến lúc đó hợp tác với Tô Tiểu Ngọc rồi, cậu ấy cũng sẽ bám riết muốn Tiểu Hồ kế thừa con đường danh giác của cậu ấy.”
Hắn khó xử chống cằm: “Chẳng lẽ Thiên Hỏa của chúng ta không còn người mới nào khác sao? Chú bảo Cát Minh thúc giục mấy người săn ngôi sao kia một chút, mau tìm thêm vài người mới giúp Tiểu Hồ san sẻ một chút.”
Quản gia Trương nghẹn cười: “Được.”
“Đến rồi.” Tạ Hào cầm điện thoại, khóe môi cong lên: “Thì ra là vậy… So với sôcôla, càng thích mấy loại quả chua ngọt như mâm xôi hơn, vị đào, vị chuối cũng thích, chanh chua quá nên cũng bình thường.”
Quản gia Trương hơi hơi ngạc nhiên: “Thiếu gia, ngài mua bao nhiêu bánh ngọt vậy?”
“Con mua bánh ngọt cupcake, chỉ để thăm dò xem khẩu vị cậu ấy như thế nào.” Tạ Hào ung dung ngồi thẳng dậy: “Con bảo cậu ấy bẻ mỗi cái nếm thử một chút, đánh giá mùi vị.”
“Yên tâm đi, mặc dù số lượng hơi nhiều một chút, nhưng cho dù là Tiểu Hồ cũng không thể một hơi ăn hết tất cả đâu.”
“Ừm, hẳn vậy.” Quản gia Trương không quá yên tâm nói: “Đề phòng nếu như, tôi bảo người đại diện của Tiểu Hồ chuẩn bị sẵn cho cậu ấy một chút thuốc tiêu thực vậy.”
Trong khi đó, trong ký túc xá của Tiểu Hồ.
Mạc Bắc Hồ quả thật đã gặm mỗi bánh cupcake một ngụm, nhưng cũng thật sự đã mỗi cái đều ăn hết trong một ngụm.
Hệ thống ngồi xổm bên cạnh: “Thật ra, dựa theo cách nói của thế giới này, giống chó tốt nhất không nên ăn chocolate.”
Mạc Bắc Hồ cắn cupcake vị chocolate nhấn mạnh: “Nhưng tui đâu phải loài chó, tui chính là hồ ly tinh mà.”
“Cũng đúng, hồ ly tinh hẳn có thể ăn chocolate được.” Hệ thống hơi gật đầu: “Vậy cậu cảm thấy vị chocolate thế nào?”
“Không ngon mấy.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Đắng đắng, không quá ngọt.”
Mạc Bắc Hồ còn chưa biết, trên thế giới này hiện tại có rất nhiều người theo đuổi điểm tâm ngọt chỉ thích không quá ngọt như vậy.
Giống như cậu cũng không quá thích nước có ga bọt khí nổ tung trong miệng, uống không quen cà phê đắng chát chua chua, so với những thứ này, cậu càng thích nước ngọt thuần khiết hơn.
Khẩu vị của hồ ly tinh, chính là mộc mạc đơn thuần như vậy.
“Ái chà.” Hệ thống kiêu ngạo nâng cằm lên: “Tiểu Hồ vẫn là khẩu vị bạn nhỏ như vậy.”
Mạc Bắc Hồ hỏi hắn: “Vậy còn cậu?”
“A Thống không nếm thử một cái à?”
“Không cần, tôi căn bản không có vị giác mà.” Hệ thống xòe tay ra: “Nói cách khác, tức là tôi ăn cái gì cũng được!”
Ánh mắt Mạc Bắc Hồ lại mang thêm một chút ngưỡng mộ.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
