Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 71
Khi Mạc Bắc Hồ nhận được tin nhắn của Tạ Hào, người đã ở sân bay chờ làm thủ tục lên máy bay.
Vừa thấy hai chữ “ăn cơm”, mắt cậu sáng bừng lên, cả người cũng phấn chấn thêm một chút.
“Được ông chủ!” Mạc Bắc Hồ vội vàng gửi thông tin chuyến bay qua cho hắn, trong lòng tràn đầy chờ mong mà ngẩng đầu lên.
Trước tiên ăn một phần cơm trên máy bay, sau đó lại có thể ăn bữa tối của ông chủ!
Hệ thống nhận ra vẻ mặt cậu thay đổi, mở miệng hỏi: “Sao vậy Tiểu Hồ?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng chia sẻ tin vui này với hệ thống: “A Thống, tối nay ông chủ mời tui ăn cơm ó!”
“Hửm?” Hệ thống cảnh giác hơn cậu nhiều, lập tức như lâm đại địch: “Chẳng phải trước đó vừa mới mời rồi sao, sao lại mời nữa?”
“Lần này ăn ở đâu? Đến nhà hắn hay đến cửa hàng khác? Ăn món như thế nào? Mấy giờ thì đưa cậu về nhà?”
Mạc Bắc Hồ bị một loạt câu hỏi này làm cho ngốc, ngơ ngác lắc lắc đầu: “Anh ấy chưa nói với tui.”
“Hay để tui hỏi một chút?”
“Không, chậm đã.” Hệ thống đột nhiên đảo tròng mắt, đề nghị: “Cậu thử từ chối hắn xem.”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ khiếp sợ tột độ: “Tại sao?”
Tui muốn ăn!
“Khụ, Tiểu Hồ.” Hệ thống bày ra bộ dạng lời nói thấm thía: “Cậu không cảm thấy, cậu quá nghe theo nhịp điệu của Tạ Hào rồi sao?”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt: “Nhưng mà ảnh là ông chủ, tui tiến vào thế giới này, chẳng phải nên ngoan ngoãn làm việc dưới tay ảnh sao?”
Cậu theo bản năng từ chối hệ thống.
“Tiểu Hồ!” Hệ thống hận sắt không thành thép mà vỗ đùi: “Cậu không thể chuyện gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, phải dùng một chút thủ đoạn của hồ ly tinh!”
Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhỏ giọng hỏi: “Thủ đoạn của ‘hồ ly tinh’ là cái gì?”
*Thủ là hán việt của từ tay, thủ đoạn = cổ tay, nhiều bạn đọc convert sẽ thấy trong câu có từ thủ đoạn, đôi khi từ thủ đoạn này còn có nghĩa là cổ tay, chứ không phải âm mưu quỷ kế gì đâu
Chẳng phải cậu chính là hồ ly tinh sao? Không phải bất kỳ thủ đoạn gì cậu dùng, đều nên gọi là thủ đoạn của hồ ly tinh sao?
Chẳng lẽ chuyện này không phải theo hồ ly tinh, mà lại theo thủ đoạn?…
Hệ thống chạm phải ánh mắt nghi ngờ của Mạc Bắc Hồ, hắng hắng giọng giải thích: “Cậu cảm thấy Tạ Hào là người thế nào?”
“Ừm--” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: “Ảnh rất tốt mà.”
Khóe miệng hệ thống giật giật: “Tôi tin chắc từ nhỏ đến giờ, hắn rất hiếm khi nhận được loại đánh giá như vậy.”
“Nhưng mà lúc tui vừa đến, đụng phải Thẩm Độc, chính ảnh đã giúp đỡ tui.” Mạc Bắc Hồ đúng lý hợp tình nói: “Nếu không nhờ ảnh, nói không chừng lúc đó Thẩm Độc đã nổi giận.”
Hệ thống: “Không, tôi cảm thấy so với việc giúp cậu, hắn chủ yếu muốn nhìn xem náo nhiệt của Thẩm Độc thì đúng hơn.”
Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Sau đó tui sa lưới, cũng là ảnh đến bảo lãnh tui ra.”
Hệ thống: “Đầu tiên đó vốn là một hiểu lầm lớn, cậu hoàn toàn không thật sự phạm tội, thứ hai, tôi cảm thấy hắn cũng chỉ đến xem náo nhiệt của Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang thôi.”
Mạc Bắc Hồ đành phải tiếp tục nói: “Còn có sau đó, anh ấy mời tui ăn cơm, lại không nói cho Cát Minh hay Vương Tiểu Minh tui ăn rất nhiều.”
Hệ thống vỗ đùi: “Chính là chỗ này!”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ khó hiểu nhìn nó.
“Cậu không cảm thấy hắn đang nghi ngờ cậu sao?” Hệ thống giọng điệu sâu xa: “Sau khi phát hiện sức ăn của cậu bất thường, hắn đã làm gì?”
Mạc Bắc Hồ nghĩ nghĩ rồi nói: “Mời tui ăn cơm.”
“Chuyện này không kỳ lạ sao?” Hệ thống lắc lắc người Mạc Bắc Hồ một chút, cố gắng lắc cho đồ ngốc nhỏ này tỉnh táo: “Hắn thấy có chỗ kỳ lạ nhưng không vạch trần cậu, ngược lại còn liên tục để cậu phơi bày sự khác thường, cậu cảm thấy hắn đang có mưu đồ gì?”
Mạc Bắc Hồ bị nó lắc đến choáng váng, vốn không giỏi suy nghĩ lại càng thêm lực bất tòng tâm: “Giúp tui che giấu?”
“Ôi, hồ ly nhỏ ngốc nghếch của tôi.” Hệ thống trìu mến nhìn thoáng qua Mạc Bắc Hồ, không nhịn được vò vò tóc cậu: “Cậu hoàn toàn không biết gì về âm mưu quỷ kế của nhân loại cả.”
Điểm này thì Mạc Bắc Hồ đúng thật không thể nào phản bác, bởi vì trước khi đến đây, cậu gần như chưa từng tiếp xúc với nhân loại.
“Nghe cho cẩn thận.” Hệ thống gần như dán sát đầu vào Mạc Bắc Hồ, hận không thể trực tiếp truyền suy nghĩ vào trong não cậu: “Cái tên có lạc thú ác ý kia, chắc chắn đang lấy cậu làm trò tiêu khiển, chờ cậu tự lộ dấu vết!”
Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn nhìn bàn chân mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng tui đâu có dấu vết…”
Hệ thống nghẹn một chút: “Đây là ví dụ!”
“Không thì nói là đuôi hồ ly.”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng bịt kín mông mình, nhớ lại lần trước không cẩn thận dùng nguyên hình bị Tạ Hào bắt gặp, lòng còn sợ hãi mà nói: “Không chỉ cái đuôi, tui cảm thấy tai hồ ly với đầu hồ ly cũng sẽ nguy hiểm.”
“Đúng không!” Hệ thống hơi hơi mừng rỡ, tưởng rằng Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng hơi tỉnh ngộ được một chút, vỗ vỗ vai cậu nói: “Cho nên, lời mời hôm nay của hắn, cậu biết phải trả lời thế nào rồi chứ?”
Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu: “Tui sẽ nói với anh ấy, tui chỉ ăn một chút!”
Hệ thống: “…”
Trong nháy mắt, hệ thống sinh ra một loại cảm giác thất bại ê chề.
Nó sâu sắc ý thức được, loại đồ vật như ám chỉ bóng gió đối với Mạc Bắc Hồ mà nói, là hoàn toàn vô dụng.
Hệ thống không thể không đè Mạc Bắc Hồ lại, trực tiếp chỉ thị: “Không được, cậu phải nói với hắn, hôm nay quá mệt, không đi ăn với hắn.”
Mạc Bắc Hồ giãy giụa một chút: “Nhưng mà, nhưng mà, nếu đói bụng thì chẳng phải càng nên ăn nhiều một chút sao!”
Hệ thống khoác vai cậu: “Cậu không muốn nhìn thử xem Tạ Hào sẽ phản ứng thế nào nếu bị cậu từ chối sao?”
Mạc Bắc Hồ thành thật lắc đầu: “Không muốn.”
Hệ thống: “…”
Nó thay đổi cách nói: “Vậy để tôi dẫn cậu đi ăn.”
Mạc Bắc Hồ lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Cậu lấy điện thoại ra, do dự một chút rồi từ chối lời mời của Tạ Hào.
……
Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, quản gia Trương đẩy xe đưa Tạ Hào trở về văn phòng của hắn.
Tạ Hào lướt xem tin nhắn trên điện thoại: “Tiểu Hồ không biết ăn cay, món cay Tứ Xuyên với đồ ăn Hồ Nam chắc có chút khó với cậu ấy, hay là đưa cậu ấy đi ăn bò bít tết? Cậu ấy nhìn giống kiểu động vật ăn thịt hơn.”
Quản gia Trương mỉm cười mở miệng: “Theo tôi quan sát, Tiểu Hồ không quá kén ăn, nhưng vô cùng thích thịt, nhất là thịt gà miếng to.”
“Ừm.” Tạ Hào cười cười, cúi đầu liếc nhìn điện thoại.
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi bao nhiêu, chỉ hơi nhướng mày một chút, chống đầu lẩm bẩm: “Ừm… Để lần sau vậy.”
“Vâng?” Quản gia Trương nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Cậu ấy từ chối.” Tạ Hào vẫn nở nụ cười như lúc nãy, chỉ là độ cong khóe miệng hơi hạ xuống một chút: “Chắc là có chuyện gì đó thôi.”
“Có thể sau khi quay xong chương trình, đi ăn một bữa cơm cùng bạn mới, hoặc là mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi…”
Quản gia Trương càng thêm kinh ngạc: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, thiếu gia, cậu ấy không nói lý do cho ngài sao?”
“Không.” Tạ Hào dựa lưng, duỗi người một cái, ra vẻ thản nhiên nói: “Được rồi, bữa tối nay vẫn nên để chú quyết định vậy.”
Quản gia Trương thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng thuận theo mà không tiếp tục truy vấn, đề nghị: “Vậy ăn món Pháp thế nào?”
“Ừm--” Tạ Hào không quá hứng thú lướt lướt điện thoại: “Tùy tiện.”
Quản gia Trương lại thay đổi đề nghị: “Vậy món cay Tứ Xuyên? Hoặc ăn chút đồ ngọt, nghe nói hấp thụ lượng đường vừa phải có thể có hiệu quả xoa dịu tâm tình.”
Tạ Hào buồn cười nâng mắt lên: “Tâm tình của con không cần xoa dịu.”
Quản gia Trương mỉm cười nhìn hắn: “Thiếu gia.”
“Tôi nghĩ rằng cách càng trực tiếp hơn, là hỏi cậu ấy một chút.”
“Không cần.” Tạ Hào dứt khoát từ chối, chống cằm dời tầm mắt đi: “Loại phương thức thẳng thắn này không hợp với con một chút nào.”
Trong mắt Quản gia Trương mang theo vài phần hiền từ: “Có lẽ sẽ hữu dụng.”
Tạ Hào không lên tiếng.
…
Lúc Mạc Bắc Hồ trở lại công ty, đã muộn hơn giờ hẹn nửa tiếng đồng hồ.
Bọn họ bị kẹt xe trên đường, giữa chừng hệ thống còn nhận được một cuộc điện thoại, là lời mời từ một đoàn phim nào đó, vội vội vàng vàng xuống xe giữa đường, dặn dò Tiểu Hồ tự mình về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
-- Tham gia xong chương trình tạp kỹ lần này, Mạc Bắc Hồ lại có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Mà sau khi nhìn theo hệ thống rời đi, Mạc Bắc Hồ đảo tròng mắt, lé ghé vào cửa hàng trà sữa gà rán dưới công ty, đóng gói vài phần đồ ăn, sau đó mới bước chân vội vàng đi vào công ty.
Cậu chào hỏi lễ tân dưới sảnh: “Tiểu Lữ!”
“Tiểu Hồ đã về rồi!” Tiểu Lữ cười rộ lên, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào: “Công việc thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi.” Mạc Bắc Hồ đưa mắt nhìn thoáng qua bên trong, hỏi cô ấy: “Ông chủ đã về chưa?”
“Tiểu Tạ tổng?” Tiểu Lữ ngạc nhiên chớp chớp mắt, đúng sự thật nói: “Vẫn chưa đâu, nghe nói chiều nay có rất nhiều cuộc họp, chắc Tiểu Tạ Tổng vẫn ở trong văn phòng.”
“Được!” Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tui đi xem thử.”
Cậu bước chân nhẹ nhàng lên lầu, thật cẩn thận ghé tai vào cửa văn phòng, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Nhân viên đi ngang qua trong bất tri bất giác đã rất quen thuộc với cậu, có người cười chào hỏi: “Tiểu Hồ tới tìm Tiểu Tạ Tổng ăn cơm à? Trực tiếp gõ cửa đi.”
“Oa!” Mạc Bắc Hồ bị đố phương dọa hoảng sợ, có chút chột dạ nói: “Sao anh, anh biết?”
Đã bị người ta vạch trần, Mạc Bắc Hồ cũng trực tiếp đơn giản gõ cửa văn phòng.
“Tiến vào.” Tạ Hào không ngẩng đầu lên, giọng nói hiếm khi mang theo chút mệt mỏi: “Là…”
Hắn nâng mắt, nhìn thấy Mạc Bắc Hồ.
“Tiểu Hồ?” Tạ Hào ngẩn ra một chút, nhìn quản gia Trương cười dịu dàng tiếp nhận đồ ăn trong tay Mạc Bắc Hồ, để cậu ngồi xuống trong văn phòng.
Tạ Hào trầm mặc nhìn quản gia Trương bày đồ ăn ra bàn xong, sau đó nói với Mạc Bắc Hồ ông đi chuẩn bị một chút trái cây tráng miệng cho bọn họ, rồi săn sóc rời khỏi văn phòng, đóng cửa.
Tạ Hào duỗi tay gõ gõ mặt bàn: “Cậu… ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn.” Mạc Bắc Hồ bưng đĩa lên: “Em tới tìm anh ăn chung!”
Tạ Hào chăm chú nhìn cậu: “Tại sao?”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Bởi vì em sợ anh buồn.”
Tạ Hào: “…”
Hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng ngả vào ghế dựa: “Chuyện gì? Bởi vì cậu không cùng ăn bữa tối với tôi?”
Hắn dường như cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi cũng không phải bạn nhỏ học mẫu giáo không thể cách xa người nhà.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạc Bắc Hồ giống như nhẹ nhàng thở phào: “Vậy anh ăn không? Em chỉ kịp mua ít đồ dưới lầu.”
Tạ Hào nhìn gương mặt tươi cười của cậu, đột nhiên đổi giọng: “Vậy nếu như tôi thật sự rất buồn thì sao?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng đến trước mặt hắn: “Vậy nhân lúc còn nóng mà ăn đi!”
Tạ Hào dường như không nhịn được mà bật cười.
“Tiểu Hồ.” Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: “Trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng một bữa ăn.”
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Hào lộ ra gương mặt tươi cười, đứng dậy: “Nhưng mà tâm trạng không thoải mái hôm nay của tôi, thì thật sự có thể được giải quyết bằng cách ăn cùng cậu một bữa cơm.”
“Tôi muốn ly full đường kia.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
