Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 70

Mấy cô gái vừa mới trải xong túi ngủ, quay đầu lại thì nhìn thấy bên lều cách vách vẫn chưa dựng xong đã phồng phồng động đậy, hiển nhiên bên trong đã bắt đầu quậy phá.

Chỉ có Hồ Lực và người lớn tuổi Lưu Thế Hoa không tham gia cùng bọn họ, Hồ Lực im lặng nhưng đáng tin cậy dựng lều trại, Lưu Thế Hoa thì chẳng giúp được bao nhiêu, chẳng qua vẫn nhiệt tình duỗi tay hỗ trợ.

Có lẽ bởi vì trong lều bên này rung lắc quá mức ghê gớm, Hồ Lực không nói gì, đành phải cầm một cái lều khác đi dựng trước cùng Lưu Thế Hoa.

Thẩm Nhạc Tâm không nói gì, khóe miệng giật giật, ghét bỏ vén màn lên: “Mấy người đang làm gì vậy? Dựng lều xong trước đã rồi làm gì làm sau, mau tới giúp anh Hồ Lực một chút đi!”

“Làm gì thế!” Trương Tuần Quang đại kinh thất sắc: “Sắc quỷ, sao có thể tùy tiện nhìn trộm khuê phòng của người ta!”

Trong lều, mọi người vừa mới lăn thành một đoàn, Trương Tuần Quang và Mạc Bắc Hồ một trái một phải dán sát vào Ngôn Dịch Hằng, kẹp người ở chính giữa, mặt đỏ đến mức sắp hít thở không thông.

Lâm Tiêu có lẽ muốn lên cứu tiền bối của mình, nhưng cũng nhanh chóng bị cuốn vào, không thể thoát thân.

Vu Thận tuy rằng không rõ bọn họ đang lộn xộn cái gì, nhưng lấy ‘tinh thần đồng đội’ làm đầu, cũng bổ nhào lên, đè chặt hai người tổ cách vách.

Mấy người cứ náo loạn như vậy, ngay cả Đầu To cũng bị hấp dẫn chạy tới, bỏ thêm mấy nắm lông chó vào hiện trường hỗn loạn này.

Thẩm Nhạc Tâm hơi nhếch miệng, cho dù đã đoán trước được tình huống bên trong sẽ cực kỳ hỗn loạn, cũng không ngờ lại hỗn loạn đến mức này.

-- Một đám người gần như lăn thành một dúm cỏ hỗn độn trong gió.

Thẩm Nhạc Tâm lặng lẽ kéo màn xuống.

Vivian tò mò hỏi cô ấy: “Bên trong làm sao vậy?”

Thẩm Nhạc Tâm nhíu chặt mày: “Nói chung là… Một vài hình ảnh không thể phát sóng.”

“Hả?” Vivian khiếp sợ mở to mắt.

“Thật hay giả.” Hứa Ý xem náo nhiệt không sợ to chuyện: “Đang làm gì vậy? Mau tuyên cáo thiên hạ cho bọn họ đi.”

Cô ấy cười hì hì rung rung màn lều: “Tôi vào đó nha.”

Cô vừa vén màn lên, mấy người bên trong đã ngay ngay ngắn ngắn nằm song song giả chết.

Thẩm Nhạc Tâm cười lạnh một tiếng: “Xem như mấy người phản ứng nhanh.”

Hôm nay bọn họ leo núi, nguyên một ngày đã tiêu hao không ít thể lực, đơn giản náo loạn ồn ào trong chốc lát, trên đỉnh núi rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.

Một đêm không nói chuyện.

Trời vừa tờ mờ sáng, tổ chương trình mở lều trại ra một chút, thấp giọng gọi bọn họ dậy.

“Hửm?” Mạc Bắc Hồ xin ngủ ở cửa để bảo vệ mọi người, buồn ngủ thò đầu ra khỏi khe hở lều trại, mơ mơ màng màng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đạo diễn nhịn không được hạ giọng dịu dàng một chút: “Tiểu Hồ, gọi mọi người dậy, đi nhận phần quà bí ẩn!”

“Ngay bây giờ?” Mạc Bắc Hồ mắt trợn tròn, lập tức tỉnh táo hẳn.

“Trễ thì không còn nữa!” Tổ chương trình vội vàng gật đầu: “Nhanh lên nào!”

Mạc Bắc Hồ gấp gáp chui vào trong, vỗ vỗ gọi từng người dậy.

“Có chuyện gì!” Trương Tuần Quang còn đang chui trong túi ngủ, cả người như giun đất bò bò ra bên ngoài: “Phần quà gì cơ?”

“Nhìn kìa!” Thẩm Nhạc Tâm mang theo gánh nặng thần tượng của nữ diễn viên vội vàng dùng khăn ướt lau mặt, chỉ tay về phía đông phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Mặt trời mọc!”

Hồ Lực đã nhanh chóng chỉnh đốn xong, lặng lẽ ngồi trước cửa lều trại thưởng thức kỳ quan của thiên nhiên, Lưu Thế Hoa thì thong dong hơn nhiều, chậm rì rì chui ra khỏi túi ngủ, đội một đầu tóc rối bù, không chút gánh nặng hình tượng mà nhìn ra bên ngoài.

Những người khác còn ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng của Thẩm Nhạc Tâm thì luống cuống tay chân bò ra ngoài xem.

Chẳng bao lâu, có người đã đứng vững trên đỉnh núi, cùng với mấy người còn chưa kịp bò khỏi túi ngủ, dùng tư thế sâu lông mà lao ra ngoài, tất cả cùng nhau thưởng thức cảnh bình minh.

“Tôi vốn tưởng rằng mình đã không có hứng thú gì với du lịch ngắm cảnh.” Hứa Ý lười biếng vén vén tóc: “Ôi… Không ngờ lại đẹp như vậy.”

“Phù.” Vivian thở ra một hơi, chậm rãi nở nụ cười: “Ừm.”

Mạc Bắc Hồ nghiêng nghiêng đầu, so với những nhân loại sống trong đô thị, thời gian cậu ở chung với thiên nhiên không hề ngắn, cho nên cũng không quá xúc động với bình minh.

Chẳng qua, ngay giờ này phút này…

Mạc Bắc Hồ chép chép miệng: “Nhìn giống lòng đỏ trứng muối.”

“Phụt!” Vu Thận không nhịn được cười, suy một ra ba: “Còn giống bánh trứng, giống viên gạo nếp.”

“Im miệng!” Trương Tuần Quang k** r*n thành tiếng: “Đừng có gọi tên mấy món ngon mà ăn không được kia!”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đột nhiên hít hít chóp mũi: “Khoan đã, mùi hương gì vậy?”

Mạc Bắc Hồ nheo mắt lại, bắt đầu báo tên món: “Bánh bao, bánh rán, bánh viên và tào phớ!”

Cậu xoay người lại nhìn chằm chằm tổ đạo diễn, mắt sáng như đuốc.

Tổ đạo diễn nghẹn một chút, đẩy hai thùng xốp tới: “Chúng tôi chuẩn bị bữa sáng.”

“Thời gian mọi người vừa ngắm bình minh vừa dùng bữa sáng, chính là món quà bí ẩn mà chúng tôi tặng.”

“Tuy rằng ghi hình chương trình thì bao cơm vốn là tiêu chuẩn.” Thẩm Nhạc Tâm không dễ dàng bị tổ chương trình keo kiệt này lừa gạt cho qua: “Nhưng bình minh thật sự rất đẹp, miễn cưỡng tha thứ cho mấy người.”

Đợi mặt trời từ từ lên tới giữa không trung, đoàn người bọn họ cũng bắt đầu khởi hành xuống núi.

Quá trình xuống núi cũng không hề đơn giản hơn leo lên, sau một hồi vận động dữ dội ngày hôm qua, ngoại trừ vài người tố chất cơ thể tốt, mọi người hầu như ai cũng có chút đau nhức cơ bắp.

Mạc Bắc Hồ tay trái đỡ Lưu Thế Hoa, tay phải chống Ngôn Dịch Hằng, vẫn tràn ngập sức sống như lúc trước, bước đi như bay.

“Tiểu Hồ.” Lưu Thế Hoa hai chân run rẩy, dựa vào Mạc Bắc Hồ mà vẻ mặt có một chút thẹn thùng: “Thật có cảm giác an toàn.”

Tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng sau khi cùng ngủ lại trên đỉnh núi một đêm, quan hệ giữa mọi người dường như đã đột nhiên tiến bộ vượt bậc.

“Hình như tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Ngôn Dịch Hằng vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Miễn cưỡng đứng thẳng người được, cậu đỡ Lâm Tiêu trước đi, tôi thấy cậu ấy cũng không quá ổn.”

Hắn ta cười khổ một tiếng, nhìn về phía Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang đang đi tuốt đằng trước: “Tổ mọi người đúng là tràn trề tinh lực.”

Trương Tuần Quang nhe răng trợn mắt quay đầu lại: “Tôi đâu phải không đau chân, tôi chẳng qua là không thể chịu thua!”

Thẩm Nhạc Tâm liếc mắt nhìn hắn ta, khẽ cười một tiếng khinh miệt.

“Tôi không cần……” Lâm Tiêu vừa định nhỏ giọng từ chối, nhưng Ngôn Dịch Hằng không cho phép phân trần, trực tiếp kéo cậu ấy tới bên cạnh Mạc Bắc Hồ, đợi đến khi được Mạc Bắc Hồ một tay đỡ dậy, phân đi hơn một nửa sức nặng trên người, cậu ấy cũng gần như không thể nói ra lời từ chối nữa.

Lâm Tiêu thở ra một hơi, nói với Mạc Bắc Hồ: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo!” Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc leo núi cậu cũng không giúp đỡ được bao nhiêu, nhưng đường xuống thì mọi người đều không chịu được, chính là lúc để cậu phát huy!

Cậu còn đang định tiếp tục nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đặt hai người xuống một chỗ, sau đó lao lên phía trước, hô to một tiếng: “Dừng lại!”

Động tác của Thẩm Nhạc Tâm và Trương Tuần Quang khựng lại, theo bản năng dừng bước, ngay nháy mắt tiếp theo, hai người đã hai chân không chạm đất, bị Mạc Bắc Hồ xách lên.

Mạc Bắc Hồ vẫn nhớ rõ những gì Tạ Hào dặn dò, cố tình đổi một tư thế, kẹp hai người bọn họ vào bên dưới cánh tay, sau đó duỗi một chân ra, nhẹ nhàng đá cọng dây dài trên bậc đá, nhẹ giọng nói: “Đi đi, đừng chặn đường, sẽ bị giẫm trúng.”

Thẩm Nhạc Tâm nghi hoặc cúi đầu, trong nháy mắt khi nhìn thấy cọng dây dài màu xám trên mặt đất đang thè lưỡi rắn ra, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.

“Cậu nói cái…… Rắn cứu mạng với!” Trương Tuần Quang phản ứng kịp, động tĩnh phát ra còn lớn hơn, đám người phía sau cũng ào ào hoảng loạn theo.

Mạc Bắc Hồ nhìn thấy một đàn chim trên núi hoảng hốt bay lên, lỗ tai hơi động động một chút -- Mệt cho thân thể nhỏ bé của nhân loại, lại có thể phát ra động tĩnh lớn như vậy.

Cậu thử an ủi bọn họ: “Không sao rồi, nó sắp đi rồi.”

Quả nhiên, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, con rắn xám thản nhiên bò vào bụi cỏ, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mạc Bắc Hồ nhìn theo nó rời đi, cố gắng giải thích: “Nó không hung, chỉ là có chút mơ hồ, nên mới ngủ trên đường.”

“Hả?” Giọng Thẩm Nhạc Tâm hơi run rẩy.

“Rắn buồn ngủ không nguy hiểm, có đôi khi mình bước ngang qua người nó nó cũng chưa kịp phản ứng.” Mạc Bắc Hồ phân tích cho bọn họ nghe: “Loại rắn dễ lúc kinh lúc rống mới là nguy hiểm nhất, bị hù dọa sẽ bắt đầu tấn công……”

“Được rồi.” Trương Tuần Quang bịt miệng Mạc Bắc Hồ lại: “Nó đã đi rồi, tôi cầu xin cậu Tiểu Hồ, đừng nhắc tới rắn nữa, tôi sợ.”

Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải: “Vậy tui khiêng hai người đi nhé?”

“Không cần không cần.” Trương Tuần Quang cố gắng giãy giụa đặt hai chân đang co rút xuống mặt đất, nhưng trong lúc nhất thời mềm nhũn như bông không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngoan cường dựa vào Mạc Bắc Hồ, giả vờ như mình đã đứng vững.

Mạc Bắc Hồ tuy rằng không hiểu tại sao đối phương lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn bị tinh thần kiên cường này làm cảm động.

“Mùa này rắn rết trên núi hoạt động tương đối nhiều.” Hồ Lực trầm giọng nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút. Nhưng mà trước khi tới tôi đã tra tài liệu, đa số rắn trong ngọn núi này đều không có độc.”

Thẩm Nhạc Tâm thở phào một hơi: “Vậy con vừa rồi……”

Hồ Lực trầm mặc không nói.

Mạc Bắc Hồ thành thật trả lời: “Có độc đó.”

Thẩm Nhạc Tâm: “……”

“Nếu vẫn còn sợ hãi, có thể buộc tấm bảo vệ chân.” Hồ Lực nghĩ ngợi, lấy hai miếng bảo vệ ống chân từ trong ba lô của mình ra: “Sức xuyên thấu của răng rắn không quá lớn, chỉ cần mọi người không tùy tiện cúi người xuống, phạm vi tấn công của chúng đa phần chỉ ở bắp chân, cơ bản có thể bảo vệ được.”

“Tuy rằng sẽ có chút nặng nề, nhưng tốt xấu gì cũng an toàn hơn.”

Hai người buộc xong bảo vệ ống chân, quả nhiên cảm thấy an tâm hơn không ít.

Mạc Bắc Hồ đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước: “Vậy vẫn nên để tui mở đường, mọi ngươi đi theo tui.”

Hồ Lực không nói một lời, lặng lẽ theo sát bước chân Mạc Bắc Hồ.

Hứa Ý cười rộ lên: “Đừng thấy anh Hồ của chúng ta bày ra bộ dáng không dễ chọc, thật ra người rất tốt, vô cùng dịu dàng.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt: “Không dễ chọc?”

Hứa Ý hỏi ngược lại: “Cậu không thấy vậy sao?”

“Không cảm thấy.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Tui cảm thấy anh ấy rất thân thiết, đặc biệt là tên.”

“Tên?” Hồ Lực cũng có chút ngoài ý muốn.

Mạc Bắc Hồ lộ ra nụ cười: “Ừm ừm, giống như người trong nhà vậy.”

Chuẩn xác mà nói, là giống như hồ trong nhà.

Tên đã là “Hồ Lực”, đối phương chắc hẳn rất thích hồ ly nhỉ.

Hồ Lực căn bản không biết Mạc Bắc Hồ đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu nở nụ cười với mình, do dự một chút, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cậu nói: “Đi thôi, xuống núi.”

……

Cùng lúc đó, bên trong công ty Giải Trí Thiên Hỏa.

Trong lúc nghỉ giữa cuộc họp, Tạ Hào vươn vai một cái, chậm rì rì chống đầu, lật xem tài liệu trong tay, hỏi quản gia Trương: “Đây là tư liệu đoàn phim và chương trình gần đây cậu ta tiếp xúc cho Tiểu Hồ?”

“Cũng đã cho Cát Minh xem qua rồi?”

“Đúng vậy.” Quản gia Trương nghiêm túc trả lời: “Cát Minh khen Đồng Hi không dứt miệng, cho rằng công việc của cậu ấy không có một chút sơ hở nào.”

“Thiếu gia, ngài vẫn cảm thấy đối phương có vấn đề ạ?”

“Ừm--” Tạ Hào nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Cũng không phải nói cậu ta nhất định phải là người xấu, con chỉ thấy trên người cậu ta có một loại cảm giác không thích hợp.”

“Giống như…… Một loại cảm giác không thích hợp nào đó trên người Tiểu Hồ.”

Tạ Hào cầm nhóm mẫu trang sức đầu tiên được gửi tới trên bàn, cẩn thận quan sát: “Nếu hai người bọn họ cùng một nhóm thì tốt, con chỉ lo lắng có người có mục đích khác.”

“À đúng rồi, hiện tại Tiểu Hồ có phải đã quay chương trình xong rồi không?”

“Hỏi cậu ấy thử xem mấy giờ bay, có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không.”

Quản gia Trương lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, không vội trả lời.

Quả nhiên, Tạ Hào đã lấy điện thoại ra: “Đợi một chút.”

“Cũng không cần chú cố tình đi hỏi, con có phương thức liên hệ của cậu ấy, con tự hỏi vậy.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 70
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...