Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 69
“Gâu?” Đầu To được Vivian và Hứa Ý ra sức v**t v* để áp chế nó ngoan ngoãn ngồi vào thành vòng tròn, nếu không nó sẽ chạy lung tung khắp nơi.
Tuy rằng lúc leo núi Đầu To một bộ yếu ớt suy nhược như sắp chết, nhưng kể từ khi đến đỉnh núi, nó lập tức tràn đầy năng lượng, chạy nhảy khắp nơi.
Mạc Bắc Hồ không nhịn được nhìn về phía Đầu To, lên tiếng phản đối: “Đầu To là đực!”
Trương Tuần Quang phối hợp gật đầu: “Hơn nữa đã triệt sản rồi.”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ khiếp sợ ngẩng đầu.
“Hả?” Trương Tuần Quang chỉ chỉ vào tổ đạo diễn: “Tôi vừa mới hỏi tổ đạo diễn, bọn họ nói Đầu To đã triệt sản rồi.”
“Triệt, triệt sản!” Mạc Bắc Hồ sử dụng chức năng tìm kiếm khi hệ thống không online một chút, đại kinh thất sắc: “Nó, nó...”
“Nuôi thú cưng khoa học, bây giờ đa số đều sẽ triệt sản.” Thẩm Nhạc Tâm khẽ gật đầu, cười rộ lên: “Nhưng quan tâm chuyện này làm gì? Dù sao cũng không thể thật sự đính hôn Đầu To cho Tiểu Hồ nhà chúng ta được.”
Mạc Bắc Hồ không đành lòng dời mắt đi, có chút căng thẳng co người lại, nhẹ nhàng thở phào -- May mà cậu không bị nhân loại nuôi.
Trước đây Tạ Hào nói muốn xây vườn bách thú nuôi dưỡng cậu, ngày đó niên thiếu vô tri cậu còn hơi động lòng, may mà không dao động! Không có người nào nói cho cậu biết được nhân loại nuôi thì phải triệt sản cả!
“Đúng vậy.” Trương Tuần Quang duỗi tay sờ sờ đầu chó của Đầu To, cười rạng rỡ: “Tuy Đầu To nhà mình cũng xem như cực kỳ anh tuấn, nhưng ghép với Tiểu Hồ của chúng ta thì vẫn hơi kém một chút.”
Hắn ta hi hi ha ha mà sờ sờ đầu chó: “Đợi nó biến thành cẩu đại tiên rồi nói.”
Mạc Bắc Hồ lén lút nhìn hắn ta: “Hả?”
“Cẩu đại tiên gì chứ?” Hứa Ý không nhịn được cười: “Bây giờ thời đại này không phải thịnh hành cái gì mà tai thú sao?”
Mạc Bắc Hồ sợ bọn họ nhìn ra manh mối gì đó, lắp bắp nói: “Không, không được đâu!”
“Ai, mọi người có hỏi hay không?” Lưu Thế Hoa ghét bỏ nhìn bọn họ một cái, đưa mắt ra hiệu với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ à, cậu nói xem, lời âu yếm ngọt ngào nhất từng nghe qua là gì?”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, Trương Tuần Quang cảnh giác chặn trước mặt cậu: “Đây là vấn đề khác! Hơn nữa vấn đề này của anh có báo cáo trước với người đại diện chưa? Anh là nhà nào! Người đại diện!”
Thẩm Nhạc Tâm phối hợp giả làm người đại diện đi tới trước: “Khụ, thật sự không có ở đây, tôi giả vờ một chút vậy.”
“Xin chào ngài, nghệ sĩ nhà chúng tôi không trả lời loại vấn đề này đâu.”
“Hahaha!” Lưu Thế Hoa không nhịn được cười lớn: “Hai người các cậu quá biết cách bảo vệ rồi! Để cậu ấy nói đi, cũng không sao đâu.”
“Tôi chưa từng nghe lời âu yếm nào cả.” Mạc Bắc Hồ thành thật trả lời: “Nếu nhất định phải nói, hẳn là...”
Hai mắt cậu hơi sáng lên: “Ăn bao nhiêu cũng được!”
Trương Tuần Quang che che bụng, đồng cảm sâu sắc, đau đớn kịch liệt gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Ôi, chú nghe đi.” Hứa Ý u oán nhìn tổ đạo diễn: “Bây giờ tôi cũng muốn nghe những lời âu yếm như vậy từ miệng mọi người.”
“Không cần chờ mong ở bọn họ.” Lưu Thế Hoa ghét bỏ liếc nhìn tổ đạo diễn: “Vừa nhìn đám người này đã biết đều là người lương tâm còn không bằng tra nam.”
Lưu Thế Hoa có chút khẩu âm miền Nam đặc biệt, ngữ điệu nói chuyện vô cùng buồn cười, mấy vị khách mời đều nhìn tổ đạo diễn cười rộ lên.
Tổ đạo diễn bất lực tuyên bố: “Xin Tiểu Hồ tùy tiện rút một mảnh nhỏ thẻ vật tư.”
Tổ bọn họ cũng không thiếu ăn, nhưng Mạc Bắc Hồ rút được một tấm “thẻ cơm”, vẫn khiến mắt mấy người phía sau sáng lên.
Thẩm Nhạc Tâm chắp hai tay trước ngực: “Xin lỗi, nhưng tôi muốn ăn cơm.”
“Tuy rằng mì sợi cũng không tệ, nhưng tôi vẫn kiên định với giáo phái cơm.”
“Vòng tiếp theo vòng tiếp theo!” Lưu Thế Hoa hô hào Mạc Bắc Hồ: “Chúng tôi còn đang đợi rút gì đó đây, nhanh lên nào, tranh thủ trước khi nồi sôi!”
Bọn họ lại chơi thêm mấy vòng, mấy người Mạc Bắc Hồ cuối cùng cũng gom đủ một tấm thẻ cơm, không nhịn được hoan hô.
Nhóm của Ngôn Dịch Hằng và nhóm của Vivian cũng gom góp được một ít vật tư, mọi người cùng chung kẻ địch, ép tổ chương trình nhận rất nhiều vấn đề mơ hồ không rõ, đổi được không ít đồ.
Cuối cùng, bọn họ nghe thấy nhân viên công tác tuyên bố -- thức ăn đã xong, có thể ăn được rồi.
Mấy người hoan hô một tiếng, lập tức giải tán, xông về phía bàn ăn của mình.
“Nóng!” Mạc Bắc Hồ kêu lên một tiếng, không biết là lưỡi cậu bị bỏng hay thật sự sắp bị nước dùng làm cho tan chảy luôn rồi.
Là tổ có thu hoạch phong phú nhất, bọn họ tài đại khí thô, đổi được không ít gia vị từ tổ chương trình, không chỉ nấu súp nấm, luộc mì, người kiểm lâm còn thể hiện tài năng, xào cho họ một chén nấm.
Lúng túng nhất có lẽ là tổ của Vivian, cho dù trong phân đoạn trò chơi bọn họ nhận được một phần cơm, một gói dưa muối, cộng thêm hai cây nấm kia, nhưng vẫn trông vô cùng kham khổ.
Chỉ có Đầu To, một mình ăn lon đồ hộp thỏa thích.
Hứa Ý quý trọng ăn từng miếng cơm một, một ngụm nhai một lúc lâu mới nỡ nuốt xuống.
“Bây giờ thì tốt rồi.” Hứa Ý bất đắc dĩ cười cười: “Người đại diện của tôi còn bảo tôi ra bên ngoài đừng ăn quá nhiều, tránh lúc quay về còn phải giảm cân.”
Hồ Lực lặng lẽ xé nấm, chia phần nhiều hơn cho các cô.
“Không cần...” Vivian vội vàng đẩy đẩy: “Con vốn dĩ đã phải khống chế ẩm thực, trước đây buổi tối cơ bản sẽ không ăn gì cả.”
Hồ Lực lắc đầu: “Chú không đói bụng, mấy đứa ăn nhiều một chút.”
“Trời ạ--” Lưu Thế Hoa nhíu mày: “Thật quá đáng! Các người tự nhìn mình xem, tổ chương trình, lương tâm không đau sao?”
Tổ bọn họ nhận được một phần canh trứng, ít nhất bổ sung được chút dinh dưỡng, trước đó cũng để lại một chút nấm, tuy không đủ no bụng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể hơi lót dạ.
“Ấy ấy.” Thẩm Nhạc Tâm đột nhiên bưng chén quay đầu nhìn thoáng qua, gọi Hứa Ý một tiếng: “Hứa Ý, cô nhìn bên kia, đó là cái gì?”
“Hả?” Hứa Ý tròng mắt chuyển động, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh đối phương, giả vờ nhìn đồ vật, hai người cúi xuống một chút, Thẩm Nhạc Tâm dùng đũa gắp một miếng nấm đưa vào miệng cô ấy.
Hứa Ý nhanh chóng cúi người nhai nhai, tổ đạo diễn nhận ra có gì đó không đúng, đang định tiến lên, Thẩm Nhạc Tâm đã ngẩng đầu: “Tiểu Hồ, lên!”
Mạc Bắc Hồ bưng chén xông tới.
“Đạo diễn nếm thử đi!” Mạc Bắc Hồ nâng gương mặt tươi cười lên, đưa một đũa nấm tới bên miệng ông.
Cũng không biết bởi vì sắc đẹp trước mắt cám dỗ, hay bởi vì mỹ thực trước miệng cám dỗ, dù sao đạo diễn cũng không chống lại được dụ hoặc, theo bản năng há miệng ra, bị Mạc Bắc Hồ đút cho một miếng.
Sau khi một người bị công phá, những người khác càng không còn ý chí chống cự.
Nhân viên công tác đi theo nghệ sĩ quay chụp cũng không có thời gian rảnh để ăn, nhiều lắm là trên người mang theo lương khô để lót dạ, tranh thủ lúc rảnh rỗi bỏ bụng hai miếng. Hiện tại thức ăn nóng hôi hổi bày ra trước mặt, nhanh chóng khơi dậy con trùng thèm ăn trong bụng.
Dưới tình huống như vậy, mọi người cũng không còn sức lực để ghét bỏ đũa chung, lần lượt được Mạc Bắc Hồ đút ăn.
Tranh thủ lúc Mạc Bắc Hồ dùng một chén nấm cưỡng ép khống chế được tổ đạo diễn, các tổ viên của cậu nhanh chóng đút cho hai tổ quỷ đói ăn.
“Đây là......” Trong miệng đạo diễn vừa nhai thức ăn, vừa khó khăn nói: “Vi phạm quy tắc trò chơi...”
Lời còn chưa nói xong, miệng lại bị Mạc Bắc Hồ nhét thêm một miếng.
Mạc Bắc Hồ áp sát đạo diễn, che ánh mắt nhìn về phía sau của đối phương, cười cong mắt dịu dàng nói với ông: “Lại ăn thêm một chút đi, chú sắp đói đến mức gầy rồi, công việc thường ngày vất vả lắm đúng không? Người nỗ lực phải biết tự chăm sóc cho bản thân.”
Đạo diễn bị dỗ cho đầu óc choáng váng, cắn nấm mà mặt đỏ bừng, nói không nên lời một câu nào.
“Được rồi chứ?” Thẩm Nhạc Tâm thò đầu nhìn bọn họ: “Đã như vậy rồi, chắc không định kiên trì nữa đâu?”
Đạo diễn lẩm bẩm: “Không phải cô vẫn luôn muốn thắng sao! Thắng rồi còn chia cho bọn họ...”
“Đúng vậy, tôi đã thắng rồi.” Thẩm Nhạc Tâm kiêu ngạo nhìn đối phương: “Tôi chỉ thích thắng, không thích độc chiếm tất cả những thứ tốt đẹp.”
“Tôi thắng rồi, mọi người đều có chỗ tốt, sau này mới có càng nhiều người giúp tôi thắng hơn.”
Cô cười rộ lên: “Đây là ba tôi dạy tôi, đạo lý kinh doanh.”
Đạo diễn: “...”
“Ăn cùng nhau đi?” Thẩm Nhạc Tâm mời bọn họ: “Không thì cũng lãng phí.”
Tổ đạo diễn hai mặt nhìn nhau, Mạc Bắc Hồ ngồi xổm xuống nhìn đối phương: “Ăn đi! Mọi người cũng cả ngày chưa ăn đồ nóng rồi đúng không?”
“Mọi người là đạo diễn mà, đoạn này về sau có thể cắt bỏ.”
“Chờ một chút, vậy phải quay xong đoạn này đã.” Tổ đạo diễn hắng hắng giọng: “Sau khi cơm nước xong, nhóm đầu tiên giành được thắng lợi có thể lựa chọn có muốn cho thành viên hai tổ còn lại xuống núi hay không, độc hưởng ‘Phần quà bí ẩn’, hoặc để mọi người ở lại, cùng nhau chia sẻ phần quà bí ẩn.”
Lưu Thế Hoa đang uống canh, nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu: “Hả? Ý gì đây? Chúng tôi cực cực khổ khổ lắm mới lên đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi được một chút, vừa ăn xong cơm đã muốn chúng tôi đi xuống sao?”
Tổ đạo diễn lộ ra nụ cười: “Dựa theo quy tắc trò chơi, đây là quyền lợi của bọn họ.”
“Mọi người có thể thương lượng một chút, sau đó...”
“Chuyện này còn cần phải thương lượng?” Trương Tuần Quang ăn no uống đủ, hiếm khi được ăn nhiều như vậy, hắn ta đã có chút choáng váng vì hơi nóng, mơ màng sắp ngủ: “Tổ trưởng của chúng tôi chẳng phải đã nói rồi sao!”
“Ừ.” Thẩm Nhạc Tâm cười rộ lên: “Tôi không nhỏ nhen như vậy đâu.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy...”
Thẩm Nhạc Tâm ý vị sâu xa nói: “Chương trình của mấy người không phải vẫn luôn keo kiệt sao, phần quà bí ẩn chắc cũng không phải quà lớn gì.”
Tổ chương trình cười gượng hai tiếng: “Nếu đã chọn để mọi người cùng ở lại trên núi, lát nữa mọi người sẽ đi dựng lều, chúng tôi đã chuẩn bị túi ngủ -- lần này miễn phí.”
“Những gì cần quay đều đã quay xong, mọi người cũng ăn no, vậy chúng tôi liền...” Tổ đạo diễn đang ngo ngoe rục rịch: “Không khách sáo nữa!”
Bọn họ túm tụm xông lên, chia sẻ xong nồi canh nấm thơm ngon kia.
“Mấy người giống như quỷ chết đói đầu thai vậy!” Lưu Thế Hoa bị dáng ăn của bọn họ làm cho kinh ngạc, không nhịn được cười: “Bây giờ tốt rồi, tổ chương trình chúng ta còn tuyên truyền ăn uống sạch mâm.”
Hắn ta sờ sờ bụng đứng dậy: “Nào, dựng lều trại đi! Buổi tối lạnh, mọi người ngủ sát lại nhé.”
Ba cô gái cùng nhau dựng lều, đàn ông tương đối nhiều hơn, nên chia làm hai lều.
Ngôn Dịch Hằng không biết tại sao, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ôi, phải, phải ngủ cùng đàn ông à?”
“Không thì sao?” Trương Tuần Quang đúng lý hợp tình nói: “Cậu còn định ngủ với con gái chắc? Cậu hỏi bọn họ một chút xem có muốn cậu hay không?”
Ngôn Dịch Hằng cười gượng hai tiếng: “Cái này thì không phải.”
“Ồ?” Trương Tuần Quang nheo mắt nhìn hắn ta: “Có người mưu đồ gây rối kìa--”
“Tiểu Hồ! Tối nay hắn ta ngủ với chúng ta, cậu nhét hắn ta vào túi ngủ đi, hai người chúng ta trông chừng hắn! Đừng hòng lén lút ra ngoài làm chuyện xấu!”
Ngôn Dịch Hằng đại kinh thất sắc: “Ít nhất cũng để tôi ngủ ở rìa...”
Hắn ta còn chưa nói xong, Mạc Bắc Hồ đã khiêng người lên.
Mạc Bắc Hồ ra hiệu cho Vu Thận giúp một tay: “Anh Vu Thận, giúp tui trải túi ngủ ra, để tui nhét người vào!”
“Tới đây!” Vu Thận vô cùng phối hợp, vui tươi hớn hở giúp trải túi ngủ ra, còn thuận tay cởi luôn giày của Ngôn Dịch Hằng.
“Dô, không có miếng lót giày tăng chiều cao nè.” Trương Tuần Quang cười “hì hì”: “Xem ra không chỉnh ảo đâu, các fans yên tâm.”
Hắn ta vỗ vỗ ngực: “Anh Quang của mọi người và Tiểu Hồ đã tận mắt chứng thực rồi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
