Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 68

Tuy nhiên, cho dù Trương Tuần Quang có hận không thể được nấu cơm ngay lập tức, cuối cùng vẫn bị tổ đạo diễn ngăn cản lại.

Một vị kiểm lâm làn da ngăm đen cười với bọn họ, để lộ hàm răng trắng bóc: “Vẫn chưa ăn được đâu! Không biết nấm các cậu tìm được có ăn được không, tôi phải kiểm tra đã.”

“Cái này thì được.” Trương Tuần Quang vội vàng gật đầu, cung cung kính kính đẩy sọt tre qua: “Ngài xem ngài xem.”

Lưu Thế Hoa nhìn thoáng qua sọt của bọn họ, không khỏi kinh hô: “Oa! Nhiều như vậy!”

Hắn ta vẻ mặt không tin: “Mọi người gọi đồ ăn ngoài từ dưới núi đúng không?”

“Còn phải leo núi, ai mà mang đến được.” Trương Tuần Quang dở khóc dở cười, kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ nhà chúng tôi tìm đấy, ghê gớm đúng không?”

Vừa rồi bọn họ lại tranh đoạt vị trí thứ nhất với tổ của Ngôn Dịch Hằng lần nữa, vì đề phòng bất trắc, đã để anh trai Vu Thận mà ba người hợp lại cũng rất khó di chuyển ở lại trấn giữ đỉnh núi, ba người khác vừa nhặt củi vừa tìm một số đồ vật thoạt nhìn có thể ăn được.

Đặc biệt là Mạc Bắc Hồ, sọt nấm kia của cậu, chỉ nhìn thôi đã thấy phúc hậu, hình như có thể ăn được.

Ngoài con ve sầu có vẻ tương đối kỳ lạ, cậu còn hái được mấy quả trái cây -- Trương Tuần Quang và Thẩm Nhạc Tâm không thấy, nhưng PD đi theo cậu đã quay lại hết toàn bộ tư thế bò lên cây bò xuống cây linh hoạt của cậu.

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ cũng không muốn bắt nạt các tổ khác như vậy, nhưng anh trai Vu Thận thoạt nhìn sức ăn không nhỏ, hơn nữa hôm nay còn tốn nhiều sức lực như vậy, nghĩ thế nào cũng sẽ ăn không ít.

Mạc Bắc Hồ tin chắc, cho dù người hay yêu, ăn uống đều là chuyện vô cùng quan trọng, việc lớn trước mặt, không thể keo kiệt -- cậu gần như đã chất đầy sọt của mình bằng thức ăn.

Thấy những người khác nhìn về phía mình, Mạc Bắc Hồ mơ hồ mở miệng: “Tui, tui trước đây cũng có chút kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã.”

Chỉ là không giống với chương trình thám hiểm ngoài trời này lắm, nơi của cậu, hoang dã là hoang dã, sinh tồn là sinh tồn, tương đối tách biệt.

“Không cần để bụng.” Lưu Thế Hoa an ủi các thành viên trong tổ mình: “Đồ của bọn họ nhiều nhưng chưa chắc đã có thể ăn được.”

“Của chúng ta đã chọn lựa cẩn thận, chắc chắn đều là tinh hoa.”

Lâm Tiêu mỉm cười gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy đồ của chúng ta thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Ngược lại, người yêu thích leo núi Lý Phong bên cạnh hơi có chút căng thẳng: “Tối nay chúng ta sẽ không gặp người xấu chứ?”

“Đừng nói bậy!” Lưu Thế Hoa chỉ vào người kiểm lâm: “Phải tin tưởng vào anh trai chứ!”

Trương Tuần Quang cười hì hì quay đầu lại: “Ngài ở tuổi này mà gọi người ta là anh trai?”

“Ôi!” Lưu Thế Hoa trừng hắn ta: “Đừng luôn nhắc nhở tuổi tác của tôi vào lúc này chứ!”

Người kiểm lâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Năm nay tôi hai mươi ba tuổi.”

Một đám người giống như gặp quỷ mà nhìn qua.

Người kiểm lâm vô cùng hài hước nói: “Phơi nắng đen quá, thực tế chứng minh, không chống nắng thật sự nhìn già.”

“Không có việc gì!” Mạc Bắc Hồ vội vàng an ủi đối phương: “Anh như vậy thoạt nhìn cũng rất có khí chất!”

“Hì hì.” Người kiểm lâm tạo dáng: “Ai trong mọi người để tôi kiểm tra trước? Kiểm tra xong là có thể ăn cơm rồi.”

“Người về đích đầu tiên đến trước đi?” Lưu Thế Hoa và đồng đội thương lượng một chút, cười mời Thẩm Nhạc Tâm bọn họ lên trước: “Thủ hạ bại tướng như chúng tôi chỉ có thể nhìn thôi.”

Thẩm Nhạc Tâm khách sáo cười cười với bọn họ: “Vậy chúng tôi cũng không khách sáo qua khách sáo lại nữa, tránh kéo dài thời gian, mời ngài.”

“Để tôi xem...” Sau khi lật xem sọt của một tổ này, người kiểm lâm dường như có hơi hơi ngạc nhiên, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhạc Tâm: “Chỉ có mấy thứ này là không ăn được.”

“Đừng vứt đừng vứt!” Trương Tuần Quang vội vàng đứng ra: “Tôi thấy mấy thứ này có vẻ đẹp đẹp cũng đoán là không ăn được, Tiểu Hồ đã nhắc nhở tôi rồi, nhưng tôi thấy nó đẹp, định mang về sưu tầm, có thể giữ lại cho tôi không?”

“Được.” Người kiểm lâm gật gật đầu: “Cậu tìm cái hộp đựng đi, sau đó nhớ rửa tay nhé! Mấy thứ bày cùng nó cũng rửa cẩn thận chút, bào tử của nấm độc có thể còn sót lại ở những chỗ khác.”

“Hiểu rồi.” Thẩm Nhạc Tâm trịnh trọng gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ đốc xúc từng người bọn họ rửa tay cẩn thận.”

“Nấm cũng phải nấu chín thật kỹ.” Người kiểm lâm không yên tâm mà dặn dò hai câu, rồi lại cười rộ lên: “Nhưng mà các bạn có chuyên gia, cũng không cần tôi lo lắng nhiều, tổ tiếp theo đến đây đi.”

Ngôn Dịch Hằng cười vô cùng phong độ, mời Vivian lên trước: “Ưu tiên phụ nữ.”

“Không, không cần đâu.” Vivian có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi là cuối cùng mà.”

“Ôi trời, ai trước cũng được, đừng nhún nhường nữa, tôi thật sự đói lả rồi.” Hứa Ý thân mật ghé trên vai Vivian: “Nhanh lên nào--”

Vivian bất đắc dĩ, lịch sự cười cười với Ngôn Dịch Hằng: “Vậy tôi trước nhé, cảm ơn.”

Bọn họ phải tốn sức lực để khiêng con husky Đầu To lên, tiêu hao nhiều năng lượng, cho nên cũng không tìm thêm bao nhiêu thức ăn.

Cô cúi đầu nhìn vào sọt của mình, tuy bên trong có không ít loại nấm không tìm thấy trong giỏ của Thẩm Nhạc Tâm, nhưng chắc hẳn bởi vì mọi người ở các sườn khác nhau của núi, núi âm núi dương, đồ vật mọc lên khác nhau, cũng khá bình thường.

Tổ chương trình cố tình để bọn họ tự tìm thức ăn trên ngọn núi này, chắc hẳn là tự tin ở đây có đủ thức ăn, sọt này của bọn họ, những thứ ăn được chắc cũng không ít.

Vivian bình tĩnh lại một chút, mỉm cười với người kiểm lâm.

Người kiểm lâm cũng mỉm cười với cô ấy, để lộ hàm răng trắng bóc, chọn ra hai cây nấm từ trong đó.

Vivian vẻ mặt kinh ngạc vui vẻ: “Xong rồi?”

Người kiểm lâm lắc lắc giỏ, nghiêm túc tìm kiếm thêm một chút, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ừm, chỉ có hai cái này ăn được thôi.”

Vivian: “...”

Cô ấy trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.

“Hì.” Trương Tuần Quang thò lại đồng cảm nhìn thoáng qua một chút: “Tìm được nhiều nấm độc như vậy, cô cũng tài giỏi thật đấy... Ôi, cái này trông khá đẹp, tôi chưa từng nhìn thấy, đổi với tôi nhé?”

Trương Tuần Quang quay đầu lại xin ý kiến tổ trưởng: “Thẩm Nhạc Tâm, tôi muốn cái này, chúng ta có thể đổi một cây nấm với bọn họ được không?”

Thẩm Nhạc Tâm lườm Trương Tuần Quang một cái, ném cho hắn ta một cây nấm.

Vivian hơi nhếch miệng, ngập ngừng nhận lấy cây nấm, nhìn đối phương chọn hai cây nấm vô cùng sặc sỡ trong giỏ rồi cầm lên, bộ dáng không biết nên lấy hay bỏ.

Hắn ta không nói chuyện nữa, chỉ giơ hai cây nấm độc quay đầu nhìn đồng đội.

Thẩm Nhạc Tâm đau đớn kịch liệt mà thở dài, chọn một cây nấm lớn đưa cho hắn ta: “Cho cho cho! Đổi thêm một cái nữa!”

“Hì hì!” Trương Tuần Quang vui vẻ chạy về, lại nhét cây nấm lớn kia cho Vivian: “Đây, cầm lấy đi.”

“Như vậy ít nhất ba người một con chó các cậu đều có thể có nấm ăn.”

“Khụ.” Tổ chương trình vô tình hắng hắng giọng: “Mọi người cần đưa cho chúng tôi một cây nấm để đổi một phần thức ăn cho chó.”

Trương Tuần Quang đi được nửa đường, khiếp sợ quay đầu lại: “Mấy người đúng là cầm thú!”

Tổ đạo diễn chột dạ nói: “Ban đầu phải cần một cân.”

Ngôn Dịch Hằng cũng phụ họa thêm: “Mấy người đều không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”

“Đừng nói cái gì hoa cái gì ngọc nữa!” Lưu Thế Hoa lật lật sọt của mình, vẻ mặt đau khổ nói: “Vừa rồi trong cái sọt, mấy loại không ăn được chúng ta cũng có rất nhiều đấy!”

Hắn ta mắt trông mong nhìn Trương Tuần Quang: “Các cậu còn muốn nấm độc xinh đẹp nữa không?”

Trương Tuần Quang xòe tay: “Nhà địa chủ cũng không còn dư lương thực, mọi người cứ kiểm tra hàng trước đi.”

Hai người nhường cơ hội lộ mặt cho hậu bối Lâm Tiêu, cậu ấy có chút căng thẳng mang theo sọt đặt trước mặt người kiểm lâm, nhìn đối phương đầy khẩn trương, dường như cảm thấy chỉ cần ánh mắt của cậu ấy càng đáng thương, đối phương có thể để lại càng nhiều thêm hai cây nấm.

“Ừm--” Người kiểm lâm lộ ra vẻ mặt khó xử: “Trong sọt của cậu, đồ ăn được và đồ có độc cũng gần như nhau.”

Người kiểm lâm mất chút thời gian xử lý nấm của bọn họ, còn Trương Tuần Quang bên cạnh đã gấp không chờ nổi dùng thẻ vật tư, đổi lấy mì sợi và nước từ tổ chương trình, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Nhạc Tâm, dựng lên một giàn nướng BBQ có thể đặt bếp lò.

-- Vì chương trình, Thẩm Nhạc Tâm cũng lâm thời ôm chân Phật học học được không ít kỹ năng sinh tồn, lúc này cũng đã dùng đến.

Đợi người kiểm lâm làm xong công việc, Trương Tuần Quang đã sốt ruột kêu lên: “Có thể bắt đầu nấu rồi chứ? Muốn nấu chín kỹ cũng mất chút thời gian đấy.”

Tổ đạo diễn khẽ gật đầu: “Đương nhiên, mọi người có thể nấu đồ ăn trước, trong lúc chờ thức ăn sôi, chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ.”

Lưu Thế Hoa k** r*n: “Cũng đã đói thành như vậy rồi, còn có thể chơi trò chơi sao?”

Tổ đạo diễn: “Trong trò chơi có thể nhận được một ít thức ăn.”

Lưu Thế Hoa lập tức thay đổi sắc mặt: “Được! Tổ đạo diễn anh minh!”

“Khụ!” Tổ đạo ngũ đạo diễn hắng giọng, gọi Mạc Bắc Hồ lại: “Tiểu Hồ!”

“Nếu cậu muốn vi phạm quy tắc, tổ chương trình có thể tịch thu thức ăn của các cậu đấy nhé.”

Mạc Bắc Hồ kinh hãi, cậu vừa nhận được nhiệm vụ từ Thẩm Nhạc Tâm, đang định giả vờ như không có việc gì sờ sờ Đầu To, tiện thể cho thêm hai cây nấm vào nồi của Vivian bọn họ, không ngờ mới đi hai bước đã bị tổ đạo diễn bắt được.

Cậu chột dạ giấu nấm ra sau lưng, mắt trông mong nhìn tổ đạo diễn: “Mọi người thật sự không cho bọn họ ăn sao?”

“Đây là thắng bại của trò chơi.” Tổ đạo diễn vô tình phá vỡ ảo tưởng của cậu: “Hơn nữa lát nữa chơi trò chơi bọn họ vẫn còn cơ hội -- nhưng nếu các cậu cố tình nhường thì, tổ đạo diễn có quyền không công nhận kết quả.”

“Phản đối! Phản đối!” Hứa Ý giơ nắm tay lên.

Vivian bất đắc dĩ cười cười: “Cảm ơn cậu nhé Tiểu Hồ, nhưng xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng tôi nỗ lực thôi.”

Sau khi người ba tổ đều đã cho thức ăn vào nồi thì vây xung quanh nhau chờ thức ăn chín, nghe chương trình giải thích quy tắc trò chơi.

“Thật ra là một trò chơi rất đơn giản.” Tổ đạo diễn cũng biết bọn họ đói bụng, không còn nhiều sức lực dư thừa, cho nên không chuẩn bị trò chơi quá khó khăn.

“Xoay tròn cái chai, người chơi mà miệng chai nhắm vào cần phải rút thăm.” Tổ đạo diễn lấy chai và ống đựng phiếu ra: “Trong ống phiếu có một số vấn đề hơi thử thách, sau khi câu trả lời được công nhận, người chơi sẽ nhận được một mảnh nhỏ thẻ vật tư.”

“Khoan đã...” Trương Tuần Quang khiếp sợ mở to mắt: “Còn là mảnh nhỏ?”

“Sau đó mấy mảnh nhỏ ghép lại thành một thẻ vật tư đúng không? Tổ chương trình của mọi người đi đào tạo sâu ở nơi nào ra mà keo kiệt thành như vậy?”

Tổ chương trình không hề dao động: “Lần đầu tiên chai do tổ đạo diễn quay, những lần sau đều do khách mời được chọn quay.”

Ông không đợi mọi người phản ứng, động tác thành thạo xoay chai rồi để nó rơi xuống trung tâm.

Cái chai chậm rì rì dừng di chuyển, cuối cùng miệng chai chỉ vào -- Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ vẻ mặt mờ mịt: “Tui à?”

Tổ đạo diễn kịp thời đưa ống đựng phiếu lên: “Xin hãy rút một cái.”

Mạc Bắc Hồ do dự một chút, cảm thấy trò chơi như vậy cũng không cần gian lận, cho nên nhắm mắt rút một cây sâm, mở ra xem: “Xin hãy dùng ba từ để miêu tả hình mẫu lý tưởng của bạn.”

Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt.

“Xì--” Trương Tuần Quang phát ra tiếng “xì” đầy ghét bỏ: “Mọi người chép đề bài từ trò sự thật hay thử thách nào vậy?”

“Ba từ...” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc ngẩng đầu suy nghĩ: “Da lông... Éc không phải, tóc mềm mại.”

“Tiếng kêu, ờm, giọng nói dễ nghe.”

“Còn nữa...”

Cậu chân thành nói: “Cho tui ăn cơm.”

Thẩm Nhạc Tâm khẽ gật đầu: “Được, cuối cùng là ngoại trừ Đầu To.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 68
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...