Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 67

Trương Tuần Quang đã hoàn toàn mất hết lòng tin với bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Bí ẩn hay không bí ẩn không quan trọng, nhưng chú tốt nhất thật sự có quà.”

“Thật sự.” Tổ chương trình liên tục đảm bảo, đưa cho họ một tấm thẻ, trên đó viết bốn chữ lớn -- “Phần quà bí ẩn”.

Thẩm Nhạc Tâm hai mắt tối sầm, giọng nói cũng có chút biến đổi: “Thật sự là...”

Trương Tuần Quang nghiến răng nói: “Phần quà bí ẩn mà!”

Tổ đạo diễn nhỏ giọng nói: “Cái này có thể đổi được, đợi đến lúc kết thúc chương trình, chúng tôi sẽ đổi cho mọi người.”

Thẩm Nhạc Tâm cảm thấy mình đã nhìn thấu chiêu trò của bọn họ, cười lạnh: “Định trì hoãn một chút đúng không? Đến cuối cùng rồi, cho dù chúng tôi không phục thì chương trình cũng đã kết thúc.”

Đạo diễn chột dạ nhìn sang hướng khác.

“Tiểu Hồ.” Trương Tuần Quang đụng đụng Mạc Bắc Hồ: “Cậu cũng mắng chú ta vài câu đi, không thể quá hiền lành được!”

Mạc Bắc Hồ liếc nhìn đạo diễn đang chột dạ, hơi hơi mở to mắt: “Không cần đâu? Tui thấy cũng khá vui vẻ mà.”

“Chơi với mọi người tui thấy vui vẻ.”

Trương Tuần Quang và Thẩm Nhạc Tâm đồng thời sững sờ một chút, trước khi Thẩm Nhạc Tâm kịp phản ứng, Trương Tuần Quang đã hét lên rồi lao tới: “Anh em -- Cùng nhau leo núi cả đời nhoé!”

Một tiếng gào của hắn ta đã gào hết cảm động của Thẩm Nhạc Tâm về.

“Được rồi được rồi.” Thẩm Nhạc Tâm ghét bỏ vỗ vỗ đối phương: “Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, chúng ta có thể tụ tập lại mà.”

“Ôi, bọn họ thế nào rồi?” Trương Tuần Quang nhìn xuống bốn phía xung quanh: “Cuộc cạnh tranh khốc liệt của người về đích cuối cùng, tình hình chiến đấu thế nào rồi? Chúng tôi cũng đã l*n đ*nh rồi, bây giờ có thể cho chúng tôi xem được rồi chứ?”

Đạo diễn cầm bộ đàm lên, dò hỏi tình hình hai tổ còn lại một chút, sau đó báo cho Trương Tuần Quang: “Tổ của Vivian cũng sắp đến rồi, nhóm của Ngôn Dịch Hằng hơi chậm hơn một chút.”

Trương Tuần Quang cảm thấy hứng thú ngồi xổm xuống, lấy khuỷu tay chạm nhẹ đạo diễn, thương lượng với đối phương: “Cho tôi mượn chơi với, tôi muốn chế nhạo bọn họ, nói chúng tôi đã sớm đến từ lâu rồi, để bọn họ tiếp tục tấn công lẫn nhau.”

Tổ đạo diễn bịt chặt bộ đàm trong tay: “Không được.”

Trương Tuần Quang trừng hắn ta: “Quỷ hẹp hòi!”

Tổ đạo diễn giải thích: “Bọn họ không biết mọi người đã l*n đ*nh núi, nên vẫn có khả năng sử dụng các thẻ chức năng lên mọi người, đây cũng là biến số cuối cùng mà!”

“Ồ--” Trương Tuần Quang lộ ra nụ cười xấu xa: “Cái người này, cũng khá xảo quyệt đấy.”

Hắn ta lảo đảo lắc lư rời khỏi chỗ đạo diễn: “Dù sao cũng không phải lừa gạt tôi, chú cứ làm đi.”

Hắn ta chắp tay sau lưng: “Ôi ôi, trên cao không khỏi lạnh lẽo...”

Mạc Bắc Hồ lấy một chiếc thảm lông từ trong ba lô ra: “Cậu lạnh à?”

“A Thống nói buổi tối trong núi chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, chúng ta có thể phải sẽ qua đêm ở nơi này, tốt nhất nên mang theo quần áo chống lạnh.”

Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Nhưng mặt trời vẫn chưa xuống núi mà.”

Mạc Bắc Hồ săn sóc không nói nửa câu sau, nhưng ánh mắt quan tâm dường như đã hỏi ra -- Sao bây giờ đã lạnh rồi? Trẻ tuổi mà yếu vậy hẻn?

Trương Tuần Quang lập tức phản bác: “Tôi không yếu!”

“Ồn ào cái gì vậy!” Thẩm Nhạc Tâm trừng mắt nhìn hắn ta: “Tiểu Hồ cũng chưa nói cậu yếu, đều do cậu tự nói đấy.”

“Có thời gian rảnh rỗi này, còn không bằng giữ sức nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Nhạc Tâm ngồi nghỉ ngơi, đầu hơi hơi ngửa ra sau: “Tuy rằng vẫn chưa cảm thấy lạnh, nhưng tôi đã bắt đầu đói bụng rồi.”

“Đạo diễn -- Mấy giờ thì ăn cơm vậy --”

“Với tình hình của chúng ta, chắc chắn không thể nào bọn họ vừa lên đã có thể ăn ngay lập tức đúng không?”

Tổ đạo diễn phối hợp gật đầu: “Các bạn có thể đi nhặt củi trước, nồi dùng để nấu thức ăn lúc sau, chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí.”

“Oa!” Trương Tuần Quang làm bộ ngạc nhiên kêu lên: “Hào phóng quá đi!”

Tổ đạo diễn xấu hổ nhìn sang hướng khác.

Trương Tuần Quang khịt mũi coi thường: “Chú còn biết chột dạ!”

Hắn ta quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Anh Vu, vừa rồi anh đã tốn không ít sức lực, nghỉ ngơi một lúc trước đi, tôi vẫn còn sức, tôi đi tìm cành cây gì đó.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng đứng dậy: “Tui đi với cậu!”

“Được!”vTrương Tuần Quang đặt tay lên vai Mạc Bắc Hồ, Thẩm Nhạc Tâm thở hổn hển một hơi định đứng dậy, lại nhìn thấy Mạc Bắc Hồ vẫy vẫy tay với cô: “Nghỉ thêm một chút nữa đi.”

Thẩm Nhạc Tâm do dự một lúc, vẫn ngồi xuống tiếp.

Đợi cô nghỉ ngơi trong một lát, cảm thấy hai chân hơi tê mỏi đã hồi phục chút ít, cũng đứng dậy, cùng Vu Thận tham gia đội ngũ nhặt củi.

Bọn họ vừa mới xuống núi đã nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Dịch Hằng.

“Ủa?” Ngôn Dịch Hằng còn định cười chào hỏi bọn họ một chút, Lưu Thế Hoa đã kéo hắn ta nhanh chóng chạy lên phía trên, ồn ào la: “Đừng dừng lại! Đồ ngốc, phải thắng bọn họ chứ!”

Trương Tuần Quang giơ tay: “Không phải...”

Mắt thấy Lưu Thế Hoa lôi kéo Ngôn Dịch Hằng chạy đi giống như một cơn gió, Lâm Tiêu đi ở phía sau cùng với người hướng dẫn yêu thích leo núi của bọn họ, hấp tấp ngượng ngùng chào hỏi bọn họ: “Ngại quá!”

Sau đó vội vội vàng vàng chạy theo.

Trương Tuần Quang dở khóc dở cười: “Sao không nghe người ta nói hết câu vậy, chúng tôi đã thắng từ lâu rồi.”

Hắn ta nhìn vào giỏ củi, thấy cũng gần đủ rồi, lúc này mới gọi Mạc Bắc Hồ cùng nhau trở về: “Đi thôi, chúng ta lên xem ba vị ngốc nghếch tràn đầy sức sống kia.”

Trương Tuần Quang đút hai tay vào túi, vô cùng kiêu ngạo quay về, nói với tổ ba người đang không có hình tượng mà ngồi nghỉ ngơi trên đất: “Thế nào? Nhìn các cậu gấp gáp như vậy, đều uổng công vô ích rồi đúng không?”

“Bọn tôi đã giành vị trí đầu tiên từ lâu rồi.”

Phía sau Trương Tuần Quang, tổ đạo diễn mở miệng: “Cập nhật vị trí thứ nhất, bây giờ mời các bạn giao 'Phần quà bí ẩn' cho tân giải nhất, tổ của Ngôn Dịch Hằng.”

“Hả?” Ngôn Dịch Hằng cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng Lưu Thế Hoa gần như dùng tư thế cá chép lộn mình bật dậy khỏi mặt đất.

“Ôi?” Hai mắt Lưu Thế Hoa mở to gần một nửa: “Haha! Ai bảo các cậu đều tan hết, ôi, xem này!”

Hắn ta kiêu ngạo nhảy một điệu múa, lướt đến trước mặt Trương Tuần Quang, chìa tay với hắn ta: “Đến đây đi!”

Trương Tuần Quang: “...”

Ở đằng sau bọn họ, Vu Thận và Thẩm Nhạc Tâm nghe thấy động tĩnh phía trên, cũng nhanh chóng quay lại, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

Trương Tuần Quang chỉ vào tổ đạo diễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ bảo vị trí thứ nhất đã cập nhật, yêu cầu chúng ta trả lại ‘Phần quà bí ẩn’.”

Thẩm Nhạc Tâm chậm rãi quay đầu nhìn về phía đạo diễn, xác nhận với đối phương: “Trả lại?”

Tổ đạo diễn cũng có chút chột dạ trong nháy mắt, nhưng vẫn ho khan một tiếng: “Quy tắc của chúng tôi là như vậy.”

“Hừ!” Thẩm Nhạc Tâm vén tay áo: “Chú nói chuyện với luật sư của tôi đi!”

“Ôi đừng đừng đừng!” Trương Tuần Quang đại kinh thất sắc, vội vàng ra hiệu cho Mạc Bắc Hồ cùng giữ chặt cô ấy lại.

Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Thật ra cũng không nhất thiết phải trả.”

“Không được!”vLưu Thế Hoa vội vàng nói: “Phải tuân thủ quy tắc trò chơi! Cho đi, cho đi.”

Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm hắn ta: “Chỉ cần bọn họ lại đến chậm hơn chúng ta một chút thì không phải đã được rồi sao?”

“Ồ--” Trương Tuần Quang lập tức phản ứng lại, hắn ta hất đầu: “Tiểu Hồ, anh Vu, ra tay đi!”

Vu Thận một phen khiêng Lưu Thế Hoa lên.

Lưu Thế Hoa kinh hãi kêu la: “Ôi ôi ôi! Tôi là người già đấy nhé, tôi gần năm mươi tuổi rồi! Ối--”

Vu Thận đặt hắn ta xuống mặt đất, đang định quay lại gọi những người khác canh giữ đỉnh núi không cho hắn ta leo lên nữa, mình thì tiếp tục đi khiêng ba người còn lại, đã nhìn thấy Mạc Bắc Hồ một bên cánh tay kẹp một người, trên vai còn vác thêm một người, bước chân như bay dẫn bọn họ đến đoàn tụ với Lưu Thế Hoa.

Chuyện duy nhất khiến Vu Thận cảm thấy an ủi chính là, đối phương dường như cũng vô cùng miễn cưỡng, thoạt nhìn chỉ là nhất thời bùng nổ mới đi được hai bước này, đã sắp không trụ nổi nữa rồi.

Vu Thận vội vàng tiến lên giúp một tay.

-- Vu Thận cho rằng đây là sức lực cực hạn của Mạc Bắc Hồ, nhưng thực tế, đây chỉ là sự tiến bộ trong diễn xuất của Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ giả vờ thở hổn hển, nhưng Ngôn Dịch Hằng đang vác trên vai vẫn gắt gao ôm chặt lấy cậu, như thế nào cũng không chịu buông tay.

“Không được buông! Đừng từ bỏ!” Lưu Thế Hoa cổ vũ Ngôn Dịch Hằng cố lên: “Thể hiện khí thế lì lợm la l**m với mỹ nữ đi!”

Trương Tuần Quang không cam lòng yếu thế, cũng chạy tới giúp đỡ, hét lên một câu với Ngôn Dịch Hằng: “Cậu làm gì vậy, yêu thầm Tiểu Hồ nhà chúng tôi chắc! Buông tay!”

Ngôn Dịch Hằng cả kinh, vậy mà thật sự buông tay ra.

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ không dám dùng sức, lúc này lập tức nhân cơ hội trốn thoát, một lần nữa trở lại trên đỉnh núi.

Thẩm Nhạc Tâm nhướng mày với tổ đạo diễn: “Bây giờ được rồi chứ? Phần quà bí ẩn là của chúng tôi đúng không?”

Dáng vẻ của cô ấy như thể, nếu tổ chương trình nói “không tính”, thì sẽ ném luôn cả bọn họ xuống dưới.

Lưu Thế Hoa vẫn còn đang tiếc hận: “Ôi ôi! Mấy người, mấy người sao lại có nhiều đại lực sĩ như vậy hả!”

Hắn ta vỗ vỗ Ngôn Dịch Hằng: “Đội trưởng, sao lại buông tay ra vậy!”

Ngôn Dịch Hằng xấu hổ cười cười: “Vừa rồi bất cẩn không nắm chắc.”

Hắn ta bất động thanh sắc nhìn Trương Tuần Quang một cái.

Trương Tuần Quang căn bản không quan tâm đến hắn ta, choàng vai bá cổ với Vu Thận hô hào “Phần quà bí ẩn” theo nhịp điệu rồi quay về đỉnh núi.

Đột nhiên, Trương Tuần Quang giống như như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại một cái.

Ngôn Dịch Hằng giật mình, liền nghe thấy đối phương nói: “À đúng rồi, mọi người cũng có thể đi nhặt củi, lát nữa đốt lửa nấu cơm vẫn phải tự lực cánh sinh, đến lúc đó đừng nói anh Quang tôi không nhắc nhở các cậu đấy.”

Nói xong, hắn ta lại nghênh ngang hô khẩu hiệu “Phần quà bí ẩn” rời đi.

Ngôn Dịch Hằng: “...”

Lâm Tiêu lén nhìn tiền bối nhà mình một chút, nhỏ giọng hỏi hắn ta: “Sao vậy, anh Ngôn?”

“À, không có việc gì.” Ngôn Dịch Hằng giả vờ sảng khoái hào phóng cười cười: “Chỉ là hơi tiếc nuối thôi.”

“Lão Lưu anh lên trước đi, chúng tôi nhặt ít củi.”

Lại một lúc sau, tổ của Vivian cuối cùng cũng đuổi đến đỉnh núi trước khi mặt trời lặn.

“Ôi trời cuối cùng cũng đến rồi!” Trương Tuần Quang vui mừng ra mặt, vội vàng cầm lấy chiếc nồi vừa lấy trước từ bên tổ đạo diễn gõ “bong bong bong” lên: “Đốt lửa, đốt lửa, nấu cơm!”

Hắn ta cố tình đi vòng quanh Thẩm Nhạc Tâm một vòng: “Cẩn thận đừng để cô nàng tham ăn của chúng tôi đói lả đấy nhé!”   

Thẩm Nhạc Tâm giơ nắm đấm lên đe dọa.

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ còn đang tò mò sao bọn họ lại lưu lạc xuống vị trí cuối cùng, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ thay phiên nhau khiêng con husky nghiêng ngả lè lưỡi kia, đại khái đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Cậu tiến lên giúp một tay, hỏi: “Nó có phải mệt quá rồi không?”

Lời còn chưa dứt, con husky đã bốn chân đạp đất, lập tức tung tăng nhảy nhót chạy về phía đống lửa bọn họ chuẩn bị trước, ngồi xổm bên cạnh nồi của bọn họ.

Mạc Bắc Hồ: “...Hình như là không sao.”

Hồ Lực thở hổn hển một hơi, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán: “Phán đoán của tôi sai lầm.”

“Tôi phụ trách.”

“Ôi trời!” Hứa Ý vốn dĩ muốn an ủi đối phương vài câu, nhưng thật sự không mở miệng nổi, đã ngồi phịch xuống.

Vivian nở một nụ cười thân thiện với Mạc Bắc Hồ, vội vàng hỏi: “Chúng tôi là tổ cuối cùng phải không?”

“Đúng vậy.” Đạo diễn vô tình tuyên bố: “Ngoài ra, mỗi tổ chỉ được ăn thức ăn của mình, không thể chia sẻ, xin các thành viên của mỗi tổ quay về vị trí của mình.”

“Hướng dẫn viên Đầu To, xin hãy quay về đội của mình.”

Con husky Đầu To mắt điếc tai ngơ, lè đầu lưỡi.


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 67
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...