Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 66
“Người quay phim không được rời khỏi vị trí.” Tổ đạo diễn mỉm cười: “Mọi người có thể tự do lựa chọn các nhân viên công tác khác.”
"Sớm biết vậy kéo luôn cả người đại diện của tôi lên thì tốt rồi." Trương Tuần Quang nhíu mày đánh giá bọn họ: “Bình thường tôi tăng thêm một cân anh ấy cũng có thể nhận ra, người gầy nhất trong này chắc chắn anh ấy chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.”
Hắn ta đưa hai đầu ngón tay lên chỉa vào hai mắt: “Đôi mắt của anh ấy chính là thước đo.”
“Oa--” Mạc Bắc Hồ vô cùng kính nể: “Thật ghê gớm.”
Chức năng chính xác như vậy, cậu tưởng rằng chỉ hệ thống mới có.
“Nhưng mà...” Trương Tuần Quang sờ cằm nheo mắt: “Tôi cũng đã học khôn rồi, cũng đã biết tổ chương trình xảo quyệt đến mức nào.”
“Không thể chỉ nhìn người trông gầy nhất, nói không chừng trên người có giấu thép.”
“Hả?” Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, nhìn chằm chằm vào cô gái gầy nhất trong đám người.
“Có phải cậu bị ngốc không?” Thẩm Nhạc Tâm giật giật khóe miệng: “Vậy thì tương đương với việc cô ấy phải vác cả cục thép leo núi đấy!”
“A!” Mạc Bắc Hồ linh cơ vừa động vỗ tay một cái: “Vậy không cần nhìn hình thể, chỉ cần nhìn độ sâu dấu chân của bọn họ sẽ có thể đoán ra ai là người nặng nhất!”
“Có lý.” Trương Tuần Quang lập tức nằm bò xuống đất, vẻ mặt cứng đờ: “Không xong, đường lên núi là bậc thang đá.”
Hắn ta và Mạc Bắc Hồ nhìn nhau, hai người dường như không còn cách nào khả thi.
“Khụ.” Thẩm Nhạc Tâm hắng hắng giọng: “Người nào cảm thấy mình là người nhẹ nhất trong số mọi người ở đây, xin bước lên phía trước một bước.”
Vu Thận suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Đàn ông đi, con gái tuy nhẹ nhưng cũng không tiện để chúng ta cõng qua cõng lại.”
Tầm mắt của nhân viên công tác giao nhau, cuối cùng một anh trai thân cường thể tráng bước lên trước một bước, Thẩm Nhạc Tâm nhắm mắt lại: “Được rồi, chúng ta vẫn nên tự chọn vậy.”
“Tôi thấy bọn họ căn bản không muốn làm người.”
Vu Thận dở khóc dở cười nhìn anh trai kia: “Anh là người gầy nhất?”
Anh trai cười khờ khạo: “Ừm ừm.”
Vu Thận nghẹn lại một chút, dường như là lần đầu tiên gặp người không biết xấu hổ trợn mắt nói dối như vậy, không biết phải trả lời thế nào.
Trương Tuần Quang nhảy dựng lên: “Anh còn giả vờ? Anh nói cái vóc dáng này của là anh gầy nhất?”
“Mập giả.” Anh trai cười hì hì: “Người phù nề.”
Trương Tuần Quang: “...”
Hắn ta không nhịn được quay đầu: “Vậy chúng ta làm sao...”
Vu Thận đã chọn được một người: “Chọn anh vậy.”
“Đợi đã!” Trương Tuần Quang đột nhiên ngăn lại, hỏi nhân viên công tác mà Vu Thận chọn: “Anh có thể cởi giày ra không?”
Nhân viên công tác có chút căng thẳng: “Tại sao?”
“Anh đang mang giày thể thao.” Trương Tuần Quang chỉ vào đôi giày thể thao hoa hòe loè loẹt trên chân đối phương: “Đôi giày này cũng không nhẹ, giảm được chút nào hay chút đó.”
Nhân viên công tác quả quyết từ chối: “Không được!”
“Tại sao?” Thẩm Nhạc Tâm cũng đã phản ứng lại, nhướng mày đàm phán với bọn họ: “Mọi người chỉ nói có một nhân viên đi không nổi, yêu cầu chúng tôi vâng theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mang theo đối phương lên, nhưng không nói chúng tôi phải mang nguyên vẹn cả giày của đối phương luôn đúng không?”
Nhân viên nhỏ giọng nói: “Bên trong có miếng lót giày độn chiều cao.”
"Hả?" Trương Tuần Quang vẻ mặt khiếp sợ: “Đây là leo núi, leo núi mà anh cũng mang lót giày độn chiều cao?”
Thẩm Nhạc Tâm hít vào một ngụm khí lạnh: “Sau này ai còn dám nói đàn ông không mang giày cao gót được.”
“Cũng đủ tàn nhẫn.”
Cô nhìn chằm chằm nhân viên công tác: “Đai lưng của anh có phải cũng khá nặng không?”
Nhân viên công tác hoảng sợ che thắt lưng mình.
“Anh cũng đừng trách tôi.” Thẩm Nhạc Tâm nở nụ cười: “Anh nói xem, leo núi thì mặc quần thể thao thoải mái không tốt sao? Còn mặc loại quần có đai lưng này.”
Trương Tuần Quang cười dữ tợn tiến lại gần: “Nào chàng trai, l*t s*ch đi!”
Vu Thận theo bản năng kẹp chặt chân, đại kinh thất sắc: “Cái, cái này không thể nói bậy được chứ!”
Nhân viên công tác kinh hoảng thất thố: “Không được! Tôi làm công việc đứng đắn, tôi đi làm không c** q**n áo, éc!”
“Còn dám phản kháng?” Trương Tuần Quang vén tay áo: “Tiểu Hồ! Giúp một tay! Ôi, cậu đi đâu vậy?”
Mạc Bắc Hồ cõng sọt tre quay đầu lại: “Hả? Tui thấy mọi người còn định nói chuyện thêm một lúc, dù sao cũng chưa đi ngay nên tui lại tìm thêm chút đồ ăn.”
Cậu quen sinh hoạt trong núi sâu, cho dù nơi cậu ở còn lạnh hơn nơi này một chút, nhưng dựa vào linh khí, cậu vẫn có thể ngửi ra cái nào ăn được cái nào không.
Mạc Bắc Hồ đã biết lần này mình cho dù thế nào cũng ăn không đủ no, nhưng lo lắng bọn họ cũng bị đói.
“Hả!” Trương Tuần Quang cả kinh: “Chỉ mới một lát mà cậu tìm được nhiều vậy?”
Mạc Bắc Hồ cười cười, thật ra cậu cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải bắt nhân viên công tác kia vừa cởi giày vừa tháo đai lưng, dù sao nhân loại cũng chỉ có từng đó trọng lượng, một chút chênh lệch trọng lượng nhỏ như vậy, gần như không có một chút ý nghĩa gì.
Mạc Bắc Hồ nhìn đối phương, cười nói: “Để tui cõng nhé?”
“Sao lại như vậy được.” Vu Thận vội vàng đứng ra: “Đã nói trước rồi, việc nặng hôm nay đều để tôi làm.”
Hắn ta dò hỏi ý kiến nhân viên công tác: “Anh thích ôm như thế nào? Ôm công chúa hay cõng, hay muốn khiêng?”
Nhân viên công tác nắm chặt đai lưng của mình: “Chỉ cần có chút thể diện là được rồi.”
Thẩm Nhạc Tâm quay đầu nhìn Trương Tuần Quang: “Cậu xem cậu dọa người ta sợ kìa.”
“Tôi?” Trương Tuần Quang chỉ vào mình: “Dù sao cũng chỉ có thể nói chúng ta cùng nhau thôi chứ? Chẳng lẽ cô thanh thanh bạch bạch sao? Chúng ta không phải đồng phạm sao?”
Vu Thận đã ôm người lên, nhân viên công tác ở trong lồng ngực hắn ta, không tự chủ được lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Mạc Bắc Hồ cười rộ lên: “Hình như anh ấy cũng khá vui vẻ.”
“Anh Vu mệt thì đổi cho tui nhé.”
“Không mệt!” Vu Thận lắc đầu: “Đi nào, vừa lúc đồ ăn cũng đủ rồi, chúng ta mau chóng lên núi thôi.”
Camera của tổ đạo diễn đẩy về phía trước, muốn cho nhân viên công tác một cảnh quay đặc tả, đối phương bụm kín mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng để bạn gái tôi nhìn thấy.”
Trương Tuần Quang kinh ngạc: “Anh có bạn gái?”
Nhân viên công tác dừng lại một chút: “Đừng để bạn gái tương lai của tôi nhìn thấy.”
Trương Tuần Quang: “...Hay là tiện thể giúp anh tìm bạn đời trăm năm luôn?”
Thẩm Nhạc Tâm nhìn hắn ta nằm trong lồng ngực Vu Thận, bộ dáng chim nhỏ nép vào người: “Tư thế này hơi khó khăn nhỉ.”
Vu Thận ôm một lúc, đổi sang tư thế cõng người càng dễ phát lực hơn, giỏ tre đựng thức ăn trên người cũng đưa cho Mạc Bắc Hồ.
Thẩm Nhạc Tâm lau lau mồ hôi trên trán: “Chia bớt đồ ra đi, mọi người cùng chia đều, không thể để một mình cậu cõng hết được.”
“Không sao đâu.” Mạc Bắc Hồ thành thật nói: “Không nặng một chút nào.”
Thẩm Nhạc Tâm: “...”
Cô thì tin vào thực lực của Mạc Bắc Hồ, nhưng lại không nỡ để cậu làm nặng một mình.
Thẩm Nhạc Tâm còn muốn nói gì đó, Trương Tuần Quang đã nháy mắt ra hiệu với cô.
Thẩm Nhạc Tâm mặc dù cảm thấy hắn ta không nghĩ ra được ý kiến hay gì, nhưng vẫn phối hợp ngậm miệng lại, dịch sang phía hắn ta.
Sau đó cô trơ mắt nhìn Trương Tuần Quang lén lút vươn tay, trộm một cây nấm ở trong giỏ của Mạc Bắc Hồ.
Thẩm Nhạc Tâm: “...”
Thẩm Nhạc Tâm trố mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trương Tuần Quang.
Trương Tuần Quang còn vô cùng kiêu ngạo, nháy mắt với cô ấy, ra hiệu cô xoay lưng lại, đặt một cây nấm vào giỏ tre phía sau lưng cô.
Sau đó lại làm trò cũ, tiếp tục trộm đồ trong giỏ Mạc Bắc Hồ bỏ vào sọt tre của mình.
Thật ra Mạc Bắc Hồ đã cảm nhận được động tĩnh phía sau, nhưng nghĩ rằng nhân loại mặc dù yếu đuối, nhưng hẳn cũng không đến mức không vác nổi vài cây nấm, nên mở một con mắt nhắm một con mắt, giả vờ như không thấy.
Cậu nhìn Vu Thận đang cõng nhân viên công tác ở phía trước hơi lộ ra mệt mỏi, suy nghĩ một chút, lặng lẽ tăng nhanh bước chân, duỗi tay kéo chặt đai lưng của nhân viên công tác, nhấc đối phương lên cao hơn một chút.
Nhân viên công tác: “!”
Hắn ta kinh hoảng thất thố quay đầu lại.
Mạc Bắc Hồ vội vàng giơ ngón tay lên trước miệng: “Suỵt.”
Nhưng Vu Thận vẫn cảm nhận được trên người nhẹ đi, hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Bắc Hồ đang ở ngay phía sau mình.
Mạc Bắc Hồ ngượng ngùng cười cười: “Để tui giúp anh san sẻ chút sức lực.”
Vu Thận có chút ngượng ngùng, Mạc Bắc Hồ vội vàng nói: “Cái này gọi là hợp tác đồng đội!”
Vu Thận lúc này mới gật đầu: “Được, cậu đừng miễn cưỡng quá, tôi vẫn có thể đi được!”
Hai người bọn họ đạt được sự đồng thuận, chỉ có nhân viên công tác nghẹn đỏ mặt, liên tục quay đầu lại nhìn Mạc Bắc Hồ, cuối cùng không nhịn được mà hạ giọng nói: “Thầy ơi, cậu đừng, đừng kéo nữa.”
Giọng hắn ta nhỏ như muỗi kêu: “Có hơi chặt.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Cậu vội vàng buông tay ra.
Nhưng vẫn có chút khó xử mà đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: “Dù sao tui cũng không thể n*ng m*ng anh được đúng không?”
Khuôn mặt nhân viên công tác đỏ bừng, không nói nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
Trương Tuần Quang linh cơ vừa động, đưa ra một ý tưởng nát: “Này, hay là để anh trai ngồi vào giỏ, anh Vu vác sọt, cậu thì đỡ sọt.”
Vu Thận cảm thấy buồn cười: “Nào có công sức để di chuyển lên xuống như vậy, cũng sắp đến nơi rồi, hai cậu nhìn lên trên đi, chẳng phải sắp nhìn thấy đỉnh rồi sao.”
“Đúng vậy!” Trương Tuần Quang kinh ngạc: “Tôi vẫn là lần đầu tiên leo núi mà thấy dễ dàng như vậy.”
“Đương nhiên.” Thẩm Nhạc Tâm thở hổn hển một hơi: “Tổ chương trình chắc chắn sẽ chọn đoạn núi tương đối dễ đi, dù sao cũng không thể thật sự để chúng ta mệt đến mức chỉ biết th* d*c đầu đầy mồ hôi được?”
“Sao cái cô này một chút cũng không lãng mạn vậy.” Trương Tuần Quang quay đầu lại nhìn cô ấy, thở dài: “Đương nhiên là bởi vì có bạn bè ở bên cạnh ồn ào náo nhiệt, mới có thể nhẹ nhàng đến đỉnh núi như vậy.”
Thẩm Nhạc Tâm sững sờ một chút, có hơi dở khóc dở cười: “Cậu thật là...”
Trương Tuần Quang vô cùng kiêu ngạo nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao nào?”
“Không biết xấu hổ.” Thẩm Nhạc Tâm chống gậy leo núi, quay mặt đi.
“Tôi nói gì mà không biết xấu hổ?” Trương Tuần Quang không rõ nguyên nhân, bị Thẩm Nhạc Tâm kéo lên bậc thang.
Thẩm Nhạc Tâm cảnh giác nhìn hai bên trái phải, thấy xung quanh không có người thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ giơ hai tay lên: “Chúng ta là tổ đầu tiên!”
“Tốt!” Vu Thận cũng vui vẻ, vội vàng đặt nhân viên công tác xuống, ăn mừng cùng bọn họ.
Mạc Bắc Hồ nhảy nhót theo bọn họ hai vòng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: “Không đúng, chúng ta một đường lên đến đây, sao một tấm thẻ cản trở hay gì đó cũng không có vậy?”
Cậu tin tưởng với khả năng quan sát của mình, nhất định sẽ không bỏ sót.
Biểu cảm trên mặt đạo diễn có một thoáng chột dạ, nhưng ông nhanh chóng hắng hắng giọng: “Khụ.”
“Đây là có nguyên nhân.”
Trương Tuần Quang và Thẩm Nhạc Tâm cũng nhận ra có gì đó không đúng, hai người khí thế hùng hổ chặn trước mặt tổ đạo diễn.
Thẩm Nhạc Tâm từ trên cao nhìn xuống: “Chú tốt nhất nên cho tôi một nguyên nhân hợp lý.”
Trương Tuần Quang xắn tay áo: “Chú có muốn nhìn thấy nắm đấm to như bao cát của anh Vu nhà tôi không?”
Vu Thận phối hợp giơ nắm đấm ra từ bên cạnh.
Mạc Bắc Hồ nhìn nhìn hắn ta, cũng vội vàng giơ nắm đấm của mình ra từ bên còn lại.
Vu Thận còn so sánh nắm đấm của mình với cậu, không ngừng cười ha ha, Mạc Bắc Hồ cau mày nhấn mạnh: “Không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác!”
Mặc dù cậu không phải người.
Tổ đạo diễn hắng hắng giọng: “Bởi vì, các bạn đã đi con đường chính đạo.”
Hai người không có phản ứng gì.
Tổ đạo diễn đành bổ sung một câu: “Chính đạo, không có đường ngang ngõ tắt.”
Trương Tuần Quang: “...”
Thẩm Nhạc Tâm: “...”
Vu Thận sững sốt một chút, Mạc Bắc Hồ khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.
Tổ đạo diễn nhỏ giọng hỏi: “Không buồn cười sao? Chơi chữ.”
Trương Tuần Quang tức giận: “Đánh cho tôi!”
Tổ đạo diễn vội vàng kêu lên: “Nhưng tổ đầu tiên l*n đ*nh sẽ có phần quà bí ẩn!”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
