Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 65
Mạc Bắc Hồ đại kinh thất sắc: “Đừng! Không được phạm pháp mà!”
“Hừ hừ hừ--” Trương Tuần Quang phát ra một trận tiếng cười giống như cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, dùng âm lượng hơi nhỏ nhưng vẫn có thể thu âm được mà nói: “Tiểu Hồ, tiến lên che máy quay đi, tôi ra tay.”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, cũng nhỏ giọng trả lời lại: “Đáng lẽ là tui ra tay mới đúng chứ, cậu đánh không lại nhiều người như vậy!”
Trương Tuần Quang: “...”
Thẩm Nhạc Tâm phớt lờ hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, đi đến bên cạnh nhìn các NPC mặc đồ hóa trang.
Cô lộ ra gương mặt mỉm cười thân thiện: “Thời tiết nóng thế này, mọi người còn mặc đồ hoá trang, vất vả quá.”
“Hay là chúng ta di chuyển một chút đi? Bây giờ có thể tan ca rồi.”
‘Nhóm cỏ dại’ hoàn toàn không phản ứng, có một người còn khiêu khích trở mình, xoay mông về phía cô.
Thẩm Nhạc Tâm hít sâu một hơi, duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, quay đầu hỏi tổ đạo diễn: “Để nhổ cỏ có phương pháp đặc biệt nào không? Hay là chúng tôi chỉ có thể mỗi người tự hiện thần thông?”
“Khụ.” Tổ đạo diễn hắng hắng giọng: “Nếu dùng thuốc diệt cỏ chuyên dụng của tổ đạo diễn, có thể thông đường ngay lập tức, nhưng mỗi người là 500 gram đấy.”
Vu Thận theo bản năng đếm đếm: “Một hai ba... Ở đây có sáu người!”
Trương Tuần Quang kinh hãi: “3000 gram, 6 cân hả?”
*Trung Quốc dùng đơn vị cân, 1 cân = 0.5kg, 3000g = 3kg = 6 cân
Thẩm Nhạc Tâm còn kinh hãi hơn: “Trương Tuần Quang, cậu vậy mà cũng biết tính số?”
“Cô có ý gì hả!” Trương Tuần Quang tức giận: “Mức độ toán học này tôi vẫn tính được!”
Thẩm Nhạc Tâm làm lơ Trương Tuần Quang, nhìn về phía đám “cỏ dại” đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi không mua thì sao?”
Tổ đạo diễn cũng bày ra tư thế lạnh lùng: “Vậy thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”
Nhóm ‘cỏ dại’ hừ hừ lên tiếng: “Trừ phi dẫm lên người tôi mà qua.”
Thẩm Nhạc Tâm nhấc chân lên, nhóm “cỏ dại” đại kinh thất sắc, luống cuống lăn qua lăn lại trên mặt đất.
“Tôi đùa với mọi người thôi.” Thẩm Nhạc Tâm cười tủm tỉm thu chân lại: “Chuyện này chắc chắn không thể để tôi làm được, dù sao cũng phải để những tuyển thủ hạng nặng lên trước đã.”
“Anh trai Vu Thận, anh xem xem nên dẫm vào cỏ nào trước?”
“Hì hì.” Vu Thận ngồi xổm xuống nhìn bọn họ, cười chất phác: “Mọi người nhìn tôi là biết tôi không hề nhẹ cân.”
Nhóm “cỏ dại” ôm lấy nhau, run bần bật mà nhìn bọn họ.
“Đi vòng qua bên cạnh được không?” Mạc Bắc Hồ liếc mắt nhìn sang bên cạnh một chút.
Bọn họ chắn ở trung tâm bậc thang, nhưng con đường bùn đất trong khu rừng bên cạnh vẫn có thể đi được, chỉ là khu vực này đá tương đối nhiều, không dễ dàng di chuyển lắm.
Mạc Bắc Hồ đang định đi vòng qua, nhóm “cỏ dại” đột nhiên ba chân bốn cẳng vươn tay, ôm lấy chân cậu.
“Oa!” Mạc Bắc Hồ không nhịn được kêu lên, cố gắng gỡ bàn tay đang níu chân mình ra, nhưng lại không dám thật sự dùng sức, trong lúc nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ.
“Các người...” Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi: “Các ngươi đừng ép tui phải ra tay!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Trương Tuần Quang nhân cơ hội luồn qua từ phía sau Mạc Bắc Hồ, nhóm “cỏ dại” hết cách phân thân, cũng không kịp ngăn cản hắn ta.
Hai người phía sau thấy vậy, cũng nhân cơ hội vòng qua, bây giờ chỉ còn lại Mạc Bắc Hồ bị nhóm “cỏ dại” giữ chân.
Mạc Bắc Hồ cúi đầu: “Xin lỗi, tui không có thời gian.”
Tay cậu hơi dùng sức một chút, một phen nhấc bổng một ngọn “cỏ dại” lên.
“Hả?” Vu Thận vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, kinh ngạc duỗi dài cổ: “Cậu ấy, cậu ấy...”
Mạc Bắc Hồ lo lắng nếu thả bọn họ xuống thì bọn họ lại lần nữa tiến lên tiếp tục quấy rối, cho nên thuận tay ném bọn họ về phía sau một chút, mới nhanh chóng quay người nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng sự thật chứng minh, chuyện này hoàn toàn là nghĩ nhiều - đám “cỏ dại” bị cậu nhấc lên đều hoài nghi nhân sinh, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng ngây người.
Thẩm Nhạc Tâm quay đầu thúc giục: “Nhanh lên đi tổ đạo diễn, đừng có kéo chân sau chúng tôi chứ!”
“Chẳng lẽ không leo nổi nữa sao?” Trương Tuần Quang bày ra bộ mặt muốn ăn đòn: “Yo yo yo, còn đi nổi không đấy? Hay là đưa máy quay cho chúng tôi đi?”
“Chúng tôi ở tổ cách vách, cũng quen tự quay rồi.”
Tổ đạo diễn nghẹn họng, vội vàng đuổi theo.
Trương Tuần Quang kiêu ngạo vô cùng: “Ôi ôi, nếu không được thì có cần chúng tôi cõng mọi người không?”
Vu Thận nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhịn được hỏi Mạc Bắc Hồ: “Cậu cũng là vận động viên cử tạ à?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc lắc đầu: “Không phải đâu! Tui là diễn viên.”
“Tôi biết rồi.” Vu Thận gãi gãi đầu, vẻ mặt nghĩ trăm lần cũng không ra, thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh: “Chỉ là, ờm, tôi thấy sức lực của cậu rất tốt, hơn nữa vừa rồi dường như còn nhẹ nhàng như như trở bàn tay...”
“Cảm giác còn mạnh hơn nhiều vận động viên đang thi đấu, trước đây cậu thật sự chưa từng tập luyện sao?”
Mạc Bắc Hồ chột dạ nhìn xuống đất, nhỏ giọng giải thích: “Lúc trước tui từng làm một vài công việc nặng nhọc.”
“À, hơn nữa tui cũng học cách diễn những người có sức lực mạnh mẽ.”
So với lúc trước, cậu lại có thêm một lý do hợp lý, tự cho là vô cùng hữu dụng.
Vu Thận đành phải cười khổ một tiếng: “Vậy là không có huấn luyện chuyên nghiệp một cách có hệ thống, coi như kiểu 'hoang dã' vậy.”
“Ôi, như vậy chỉ có thể nói, nỗ lực có hệ thống hoàn toàn không đáng một đồng trước mặt thiên phú.”
Mạc Bắc Hồ kinh hãi: “Hệ thống gì!”
Sao hắn ta biết mình có hệ thống!
“Hả?” Vu Thận mờ mịt chớp chớp mắt.
Mạc Bắc Hồ tiêu hóa lại lời nói vừa rồi một lần, lúc này mới nhận ra ý của hắn ta, vừa thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại lo lắng hắn ta buồn bã, vội vàng nói: “Không phải đâu.”
“Ờm... Anh, anh có thể không coi tui là người!”
Vu Thận ngẩn ngơ, sau đó bật cười sang sảng, vỗ vỗ vai cậu: “Cậu nói cũng đúng, đôi khi gặp được người có thiên phú, thật sự sẽ hoài nghi bọn họ có phải là giống loài nào khác hay không.”
Mạc Bắc Hồ do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Chắc là không đâu, loại đó rất ít.”
Thế giới này gần như không có linh khí, đến cả quỷ hồn cũng khó mà biến thành oan hồn lệ quỷ, càng đừng nói đến yêu quái muốn hóa thành người.
“Cũng đúng.” Vu Thận đồng tình gật đầu: “Thiên tài như vậy rất hiếm thấy.”
Hai người tuy rằng hoàn toàn không nói cùng một chuyện, nhưng bất ngờ là vẫn có thể ông nói gà bà nói vịt mà tiếp tục đề tài.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, Mạc Bắc Hồ nhạy bén quan sát xung quanh, lại tìm thấy một thẻ vật tư có thể đổi lấy mì sợi. Hơn nữa cậu cực kỳ quen thuộc với hoàn cảnh núi rừng, vừa quan sát xung quanh, lại tìm được một số loại nấm có hình dạng khác nhau.
Bốn người bọn họ tạm bợ gom góp lại, buổi tối có lẽ miễn cưỡng cũng có thể ăn một bữa cơm.
“Sao chúng ta không tìm được thứ gì như thẻ chướng ngại vật gì đó nhỉ?” Trương Tuần Quang không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Chỉ có bọn họ mới có thể cản trở cho chúng ta thôi sao?”
Thẩm Nhạc Tâm sờ cằm suy tư: “Chắc là tổ chương trình cố tình sắp xếp để cân bằng ba tuyến đường.”
“Tuyến đường của chúng ta ngắn nhất, vốn dĩ đã có lợi thế, chắc chắn không thể để lại quá nhiều thẻ kỹ năng bên trên, nên cho chủ yếu đều là vật tư.”
Cô liếc nhìn tổ đạo diễn, từng người bọn họ đều nhìn sang hướng khác, giả vờ không nghe thấy cô ấy đang nói gì.
“Nhưng nói đến thì--” Thẩm Nhạc Tâm mỉm cười nhìn chằm chằm đạo diễn: “ Cũng không biết là tổ nào đã thả thẻ chướng ngại vật lên chúng tôi.”
Đạo diễn hắng hắng giọng, nhìn sang hướng khác: “Cái này không thể công bố được, chỉ có thể tự mình suy đoán thôi.”
“Khả năng suy luận cũng là một khâu quan trọng để dẫn đến chiến thắng.”
“Xì--” Trương Tuần Quang không nhịn được bắt đầu suy đoán: “Tổ của Vivian? Tôi không quen thuộc bọn họ lắm, nhưng tôi cảm thấy Hồ Lực là một người rất đường đường chính chính, hẳn là sẽ không nghĩ ra những trò này đâu nhỉ?”
“Cũng không nhất định.” Thẩm Nhạc Tâm nheo mắt lại: “Bộ đội đặc chủng hành sự không chỉ dựa vào sức mạnh, chắc chắn cũng có chiến thuật.”
“Nhưng cũng có khả năng là tổ của Ngôn Dịch Hằng.”
“Vậy, vậy...” Trương Tuần Quang lắp bắp: “Cũng không đúng, vừa rồi bọn họ còn nói muốn liên thủ với chúng ta, không thể vừa lên đã tấn công chúng ta chứ?”
“Nói cho vui thôi.” Thẩm Nhạc Tâm thương hại liếc hắn ta một cái: “Đó cũng là chiến thuật, nếu như có đứa ngốc như cậu tin lời bọn họ, chúng ta không tấn công bọn họ, chẳng phải là sẽ có lợi sao?”
Trương Tuần Quang trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng u oán liếc nhìn tổ đạo diễn: “Chương trình này của các người thật đáng sợ!”
“Bây giờ tôi nhìn ai cũng khả nghi, nhìn ai cũng không giống người tốt.”
Hắn ta đặt tay lên vai Mạc Bắc Hồ: “Thế giới lạnh lẽo này, chỉ có Tiểu Hồ ngốc nghếch còn một chút ấm áp.”
Mạc Bắc Hồ đỡ lấy hắn ta, nhỏ giọng nói: “Tui mang theo ve sầu trên người này.”
Trương Tuần Quang lại lập tức nhảy sang một bên.
“Ôi!” Vu Thận đột nhiên vui mừng, hứng thú bừng bừng chỉ vào chiếc hộp treo trên cành cây: “Mọi người xem cái này, lại là đồ của tổ chương trình!”
“Đúng!” Trương Tuần Quang quay đầu lại trừng mắt nhìn tổ đạo diễn: “Không thể đặt đồ ở chỗ dễ lấy hơn một chút sao?”
Tổ đạo diễn biết khả năng hành động của bọn họ siêu việt, vội vàng giơ cây sào phơi quần áo trong tay lên: “Cái này! 1 cân thức ăn là có thể đổi!”
“Không đổi không đổi!” Trương Tuần Quang ghét bỏ mà xua xua tay: “Chừng này vốn dĩ đã không đủ ăn, ai biết trong mấy cây nấm của chúng tôi có loại nào ăn được không.”
“Cũng đâu phải không biết trèo cây.”
Hắn xoa tay hầm hè: “Để tôi lên!”
“Lùi ra sau một chút, cuối cùng cũng đến lượt tôi...”
Hắn ta còn chưa nói xong, đã thấy Mạc Bắc Hồ đã bám vào thân cây nhảy vọt lên, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, nhanh chóng lấy được chiếc hộp.
Cậu vừa rơi xuống đất, đã nhìn thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Trương Tuần Quang.
Mạc Bắc Hồ mở to mắt, chần chờ liếc nhìn lên trên: “Hay là để tui treo lại cho cậu, cậu lên nhé?”
“Đừng để ý đến cậu ta.” Thẩm Nhạc Tâm nhận lấy chiếc hộp: “Chúng ta tiết kiệm thời gian mới quan trọng.”
“Thẻ sự kiện?”
Tổ đạo diễn đưa tới một chiếc hộp bốc thăm: “Rút một lá đi.”
Trương Tuần Quang khó hiểu hỏi: “Ý gì đây?”
Thẩm Nhạc Tâm nheo mắt lại: “Chú phải đảm bảo bên trong có đồ tốt trước.”
Tổ đạo diễn vội vàng gật đầu: “Có đồ tốt!”
“Hỏng rồi.” Thẩm Nhạc Tâm hít sâu một hơi: “Chắc chắn cũng có đồ xấu.”
“Tỷ lệ là bao nhiêu?”
“Không công bố tỷ lệ sao? Sau khi tôi rút xong sẽ yêu cầu rút tất cả các lá còn lại cho tôi xem đấy.”
Tổ đạo diễn: “...Tỷ lệ hiện tại gần bằng một một.”
“Hay là cậu lên đi?” Thẩm Nhạc Tâm nhìn về phía Trương Tuần Quang: “Vừa rồi cậu không thể hiện.”
Trương Tuần Quang xắn tay áo: “Tôi lên thì tôi lên.”
Động tác của Trương Tuần Quang quá nhanh, Mạc Bắc Hồ còn chưa kịp gửi lời chúc phúc, hắn ta đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng rút một tờ giấy, mở ra đọc lên: “Ôi chao không xong, có một thành viên trong tổ chương trình đi theo các bạn đột nhiên kiệt sức ngã xuống, xin hãy vâng theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, giúp đối phương cùng leo l*n đ*nh núi.”
Trương Tuần Quang còn chưa dứt lời, một anh trai trong tổ đạo diễn đã động tác mau lẹ nằm xuống đất.
Mấy người: “...”
Trương Tuần Quang không nhịn được chỉ vào đối phương: “Không phải chứ, mọi người ít nhất cũng đổi thành người nhẹ cân chút được không!”
Thẩm Nhạc Tâm trầm tư: “Nếu, tôi chỉ nói là nếu...”
Cô ấy cười cực kỳ hiền hòa: “Chúng tôi không có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thì sao?”
“Chúng tôi cứ không làm người thì sao?”
Mạc Bắc Hồ cả kinh, thật cẩn thận nhìn sắc mặt cô ấy, khuyên một câu: “Người, người thì vẫn phải làm chứ?”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
