Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 64
“Khụ.” Tổ đạo diễn hắng hắng giọng rồi lắc ống đựng thẻ: “Ba con đường có chiều dài không quá khác nhau, nhưng tình trạng thuận lợi không giống, thời gian dự kiến để l*n đ*nh lần lượt là lá số 1 - 2 tiếng 30 phút, lá số 2 - 2 tiếng 15 phút, và lá số 3 - 2 tiếng.”
Trương Tuần Quang lập tức đổi giọng: “Số ba! Số ba! Số ba!”
Mạc Bắc Hồ đưa mắt nhìn lén nhóm đối thủ một chút, là người đầu tiên đặt tay lên.
Ngôn Dịch Hằng và Hứa Ý cũng không tranh với cậu, lần lượt chọn hai thẻ khác.
Ba người cùng rút thẻ ra, Mạc Bắc Hồ cúi đầu, nhìn thấy thẻ số 3 trên tay thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ!” Vu Thận giơ cao cánh tay hét lớn: “Tốt!”
“Ô hô!” Trương Tuần Quang nắm chặt tay: “Tôi đã nói rồi mà! Tiểu Hồ có thể làm được!”
“Thắng rồi!”
Thẩm Nhạc Tâm lộ ra gương mặt tươi cười, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Đây là một khởi đầu tốt, nhưng không có nghĩa nhất định sẽ thắng.”
Cô liếc nhìn hai nhóm còn lại, tổ của Vivian rút được lá 2 tiếng 30 phút, tổ của Ngôn Dịch Hằng rút được lá 2 tiếng 15 phút.
Thoạt nhìn chênh lệch lớn nhất khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhưng cô biết, trên đường leo núi, chương trình chắc chắn sẽ không để bọn họ thuận lợi leo núi, nhất định sẽ có các phân đoạn khác được sắp xếp, chênh lệch nửa tiếng này rất dễ dàng bị đuổi kịp.
Không thể dễ dàng lơ là cảnh giác…
Mạc Bắc Hồ đang cười ngây ngô ăn mừng với hai người kia, quay đầu nhìn thấy Thẩm Nhạc Tâm đang trầm tư, mỉm cười kéo kéo cô ấy: “Khi vui vẻ thì cứ vui vẻ lên.”
Thẩm Nhạc Tâm ngẩn ra một chút, mỉm cười xoa xoa đầu cậu: “Được!”
Tổ đạo diễn tiếp tục nói: “Ba tổ đã xác định lộ trình, bây giờ chúng ta sẽ lần lượt di chuyển đến các điểm xuất phát khác nhau.”
“Trên đường leo núi, xin đừng quên cảnh sắc dọc đường. Vào mùa này trên núi có rất nhiều nấm dại, cùng với những bất ngờ mà tổ chương trình đã chuẩn bị, trên đường lên núi, xin mọi người tiện thể tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, đây chính là bữa tối hôm nay của mọi người.”
“Người chơi về đích đầu tiên trên đỉnh núi, sẽ nhận được món quà bí ẩn từ tổ chương trình.”
“Cố gắng tìm đủ thức ăn, hoặc nhanh chóng l*n đ*nh, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của mọi người.”
Hồ Lực hơi nhíu mày: “Các loại nấm trên núi không phải loại nào cũng có thể ăn được.”
“Đương nhiên.” Tổ đạo diễn khẽ gật đầu: “Sau khi lên đến đỉnh núi, chúng tôi sẽ có chuyên gia kiểm tra một lần.”
“Nếu mọi người không may tìm thấy đều là nấm không ăn được, vậy tối nay chỉ có thể nhịn đói.”
Ngôn Dịch Hằng bất động thanh sắc nhìn thoáng qua hướng bọn họ, bất đắc dĩ xòe tay: “Thật sự phải tách ra sao? Tôi còn tưởng sẽ được ở cùng mọi người lâu hơn một chút chứ.”
“Ồ?” Hứa Ý cười rộ lên thoạt nhìn cực kỳ phong tình vạn chủng: “Mọi người? Cụ thể là muốn ở cùng người nào lâu hơn một chút vậy?”
“Tiểu Hứa!” Vivian bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, bảo đối phương quay lại: “Đừng trêu người ta nữa.”
“Được rồi.” Hứa Ý đành phải xoay người, đưa thẻ cho bọn họ: “Xin lỗi nhé, vận may không tốt, rút phải lá xui xẻo nhất rồi.”
“Không sao đâu.” Vivian mỉm cười lắc đầu: “Cũng không phải bất lợi quá lớn.”
“Chúng ta vẫn còn chú Hồ ở đây mà.”
“Được rồi.” Hứa Ý hai tay chống nạnh: “Vậy tôi cũng phải cố gắng hết sức, không thể kéo chân chú Hồ được.”
“Gâu!” Chú chó husky Đầu To dưới chân bọn họ hưng phấn sủa lên một tiếng.
Mạc Bắc Hồ không khỏi liếc mắt nhìn nó thêm một lần.
Husky dường như cảm nhận được một áp lực bí ẩn, trong nháy mắt đã kẹp chặt đuôi lại.
Nhưng dường như mạch não của nó cũng khác với những con chó bình thường, không lùi về sau, ngược lại còn thật cẩn thận bước về phía Mạc Bắc Hồ một bước.
Mạc Bắc Hồ chỉ nhìn chằm chằm vào nó, không có động tác nào.
Husky dụi dụi vào chân Mạc Bắc Hồ, “au au” một tiếng, “bẹp” một tiếng nghiêng ngả ngã xuống bên chân cậu lè lưỡi, bản mặt chó dường như có vẻ có chút nịnh nọt.
Mạc Bắc Hồ: “...”
Cậu ngồi xổm xuống sờ sờ nó, chú husky phấn khích vặn mông.
“Làm gì đấy!” Trương Tuần Quang vẻ mặt chính nghĩa: “Hướng dẫn viên bên khác không được câu dẫn tổ viên của chúng tôi!”
“Nói cái gì vậy?” Hứa Ý cười nhìn hắn ta: “Là tổ viên bên các cậu dụ dỗ hướng dẫn viên của chúng tôi! Tôi còn chưa tìm các cậu đâu đấy!”
“Sao cậu lại có cảm giác nguy cơ như vậy? Một tổ không thể có hai con Husky à?”
Trương Tuần Quang sững sờ: “Đâu ra hai con Husky?”
Thẩm Nhạc Tâm thương hại nhìn hắn ta: “Cậu nói ngoài cậu ra, ở đây chúng ta còn ai nữa?”
Trương Tuần Quang tức giận, còn chưa kịp phản bác thì Vivian đã vội vàng lôi kéo Hứa Ý rời đi.
Ngôn Dịch Hằng cười theo, rồi cũng chào tạm biệt bọn họ: “Gặp lại sau nhé.”
…
Khoảng hai mươi phút đường đi, mấy người có thể nhìn thấy sườn núi xanh tươi phía trước, không khỏi ngẩng đầu lên.
“Oa.” Trương Tuần Quang chống cửa sổ: “Mùi hương của thiên nhiên!”
Thẩm Nhạc Tâm nhìn ra bên ngoài: “Sắp đến điểm xuất phát của chúng ta rồi.”
Vu Thận vui vẻ cười nói: “Mọi người có cần mang theo thứ gì không? Tôi mang cho!”
Hắn ta có lẽ chưa từng nhìn thấy tin tức về Mạc Bắc Hồ, rất tự tin bản thân chính là người đảm nhận sức mạnh của nhóm này, định bụng sẽ tự giác chăm sóc mọi người ở phương diện này một chút.
“Dường như tổ đạo diễn chỉ phát cho mỗi người một gậy leo núi, găng tay, mỗi người hai chai nước và một cái giỏ đựng đồ.” Thẩm Nhạc Tâm kiểm tra xong vật tư mà tổ đạo diễn đưa cho, thở phào nhẹ nhõm: “Còn nhớ cho chúng tôi nước, xem ra mọi người cũng không đến mức vô tình.”
Tổ đạo diễn cười khách sáo: “Nên vậy, nên vậy.”
Mạc Bắc Hồ cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ, luôn cảm thấy nụ cười của đối phương có chút ý xấu.
Vu Thận vẫn đang hỏi Thẩm Nhạc Tâm: “Cô có xách được không? Hay để tôi giúp cô mang trước nhé?”
“Không sao đâu.” Thẩm Nhạc Tâm cười cười: “Tôi bình thường cũng có tập luyện sức mạnh, không cần quá lo cho tôi đâu.”
“Tốt.” Vu Thận tán thưởng gật gật đầu: “Nhưng nếu có đồ gì thì cứ cho vào giỏ của tôi trước, đây là hợp tác đoàn đội.”
“Ừm.” Thẩm Nhạc Tâm liếc nhìn đường l*n đ*nh núi, phân tích một chút: “Tôi thấy giai đoạn đầu vào cổng không cần phải dừng lại quá nhiều, chỉ cần chú ý xem có đồ vật gì tổ đạo diễn sắp xếp hay không là được.”
“Mặc dù hôm nay chỉ có chúng ta leo núi ở đây, nhưng bình thường đây cũng là khu du lịch mở cửa, nếu ở cửa vào có sơn hào hoang dã nào đó, chắc chắn đã sớm bị người ta đào rồi.”
“Có lý.” Mạc Bắc Hồ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lướt qua rừng cây một lượt.
Mặc dù nơi này không thể so với vùng núi sâu mà cậu từng ở, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một chút quen thuộc và thoải mái, giống như đã về nhà vậy.
Cậu đột nhiên dừng lại dưới một gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cành cây hỏi bọn họ: “Cái này mọi người có ăn không?”
“Cái gì?” Trương Tuần Quang tò mò thò qua nhìn xem.
Mạc Bắc Hồ nhanh nhẹn nhảy lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay chụp đồ vật gì đó trên cành cây.
Cậu quay đầu lại, khoe thứ mình đang nắm trong tay: “Cái này.”
-- Trong tay cậu là một con ve sầu đang kêu oang oang.
“Á--” Trương Tuần Quang hét lên một tiếng, vừa lăn vừa bò trốn ra sau lưng Thẩm Nhạc Tâm: “Bỏ đi! Bỏ nó đi!”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ há miệng th* d*c: “Cậu sợ cái này à?”
“Tiểu Hồ chưa từng xem cái kia à?” Thẩm Nhạc Tâm khẽ nhếch khóe miệng: “Lúc trước trong chương trình tạp kỹ cách vách có một ảnh gif cậu ta bị sâu xanh ăn lá làm cho vừa lăn vừa bò tứ chi cùng sử dụng chạy mất hai dặm.”
Trương Tuần Quang kiên cường thò đầu ra, vẻ mặt chính nghĩa: “Đạo diễn cắt hết đoạn này của cô ấy đi, sao lại quảng cáo cho chương trình tạp kỹ khác vậy hả!”
Mạc Bắc Hồ gãi gãi đầu, tiếc nuối định phóng sinh con ve đi: “Vậy nếu mọi người không cần thì...”
“Cần chứ, sao lại không cần.” Thẩm Nhạc Tâm nhướng mày: “Giàu protein, chiên lên có thể ăn được.”
Trương Tuần Quang lùi về sau hai bước, kinh hãi túm lấy Vu Thận.
“Để ở chỗ nào đây?” Vu Thận chỉ chỉ vào giỏ tre phía sau: “Cái này không có nắp, nó có chạy mất không?”
“Tiểu Hồ, cậu cầm tạm một lát đi.” Thẩm Nhạc Tâm linh cơ vừa động: “Lát nữa chúng ta uống nước xong, lấy một chai rỗng ra, nhét nó vào trong.”
Trương Tuần Quang khiếp sợ nhìn về phía Vu Thận, chậm rãi lùi về sau hai bước, vẻ mặt hỏng mất: “Không, mấy người thật sự ăn à?”
“Tôi có thể ăn.” Vu Thận cười chất phác: “Khi còn huấn luyện tôi cái gì cũng không thể ăn, chỉ có thể ăn đồ trong nhà ăn của đội, bây giờ giải nghệ rồi cái gì cũng muốn thử, đặc biệt là những đồ vật kỳ lạ như thế này.”
“Yên tâm.” Thẩm Nhạc Tâm liếc mắt nhìn Trương Tuần Quang: “Nếu cậu không ăn được thì chúng tôi ăn ve sầu, còn cậu ăn thứ khác.”
“Vậy thì không được!” Trương Tuần Quang lập tức phản bác: “Vậy tôi có vẻ yếu đuối lắm.”
Thẩm Nhạc Tâm cũng không khách sáo với hắn ta: “Vậy cậu ăn đi.”
Trương Tuần Quang lại lập tức nói: “Tôi không ăn.”
Thẩm Nhạc Tâm: “...Đáng lẽ phải để cậu nhịn đói hai bữa.”
Một đoàn người vừa nói chuyện vừa dùng tốc độ không quá chậm đi lên núi.
Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên, vừa giả vờ thành trạng thái hơi có chút mệt mỏi vừa dò xét xung quanh xem có đồ ăn và trang bị của chương trình hay không.
Đột nhiên, Mạc Bắc Hồ chỉ về phía trước: “Ở đằng kia!”
“Sao vậy?” Trương Tuần Quang giật mình: “Lại có côn trùng?”
“Không phải.” Mạc Bắc Hồ chỉ vào chỗ đất lồi lên nho nhỏ: “Đất ở nơi này có vẻ như đã bị người ta đào lên.”
“À?” Trương Tuần Quang vội vàng nhìn về phía trước: “Trong đất... Tổ chương trình không thể thiếu đạo đức đến mức giấu đồ trong đất chứ?”
Trong lúc hắn ta nói, Vu Thận đã chủ động ra tay, dùng bàn tay đeo găng lớn của mình để đào đất ra ngoài.
“Hình như thật sự có đồ!” Hai mắt Vu Thận sáng lên: “Chạm vào cái gì đó cứng cứng, chỉ là hơi... Có dụng cụ nào dùng để đào đất không?”
Trương Tuần Quang giơ cây gậy leo núi trong tay lên nhìn thoáng qua một cái, xoay một vòng tại chỗ rồi gãi đầu.
“Để tui để tui!” Mạc Bắc Hồ tiến lên phía trước, Vu Thận còn tưởng trên người cậu có mang theo thứ gì đó, bèn nhường vị trí cho cậu.
Không ngờ cậu lại lập tức ngồi xổm xuống, hai tay thuần thục lại nhanh chóng đào đất ra phía sau.
Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu lấy đồ ra – Đó là một chiếc hộp đóng kín, bên trong là một thẻ vật tư, có thể đến chỗ tổ đạo diễn đổi lấy 5 lít nước bắt cứ lúc nào.
Thẩm Nhạc Tâm lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lộ ra gương mặt tươi cười: “Tuyệt vời! Khởi đầu thuận lợi!”
Bây giờ là mùa hè nóng bức, leo núi cần bổ sung nước, nước thì luôn không bao giờ là đủ.
Hơn nữa, Thẩm Nhạc Tâm nghi ngờ với hành vi keo kiệt của tổ đạo diễn, rất có thể đến khi l*n đ*nh núi thì nước dùng để nấu bữa tối cũng phải do bọn họ tự chi.
Tổ đạo diễn há miệng th* d*c, có chút lắp bắp nói: “Thật, thật ra, các cậu có thể đến chỗ chúng tôi vay mua xẻng.”
“Chỉ cần 500 gram thức ăn thôi.”
“Không cần đâu.” Trương Tuần Quang kiêu ngạo nhướng mày: “Chúng tôi tự đào ra rồi.”
Hắn ta chỉ vào Mạc Bắc Hồ: “Giỏi chứ, Tiểu Hồ nhà chúng tôi.”
Vu Thận không nhịn được hỏi: “Cậu làm thế nào...”
Mạc Bắc Hồ sững sờ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khi học kỹ thuật diễn, tôi có học đóng vai hồ ly.”
“À?” Vu Thận lau mồ hôi trên mặt: “Tôi còn tưởng là chó con.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Sao nhân loại mấy người ai cũng không phân biệt được hồ ly và chó vậy!
Cậu đang định nói gì đó thì tổ đạo diễn đột nhiên lên tiếng: “Xin hãy chờ một chút.”
“Có người đã sử dụng thẻ chướng ngại vật lên ‘Tổ Đệ Nhất’.”
Trương Tuần Quang cảnh giác vào thế phòng thủ: “Cái gì? Chẳng có chuyện gì xảy ra mà?”
Tổ đạo diễn: “Thẻ chướng ngại vật đã có hiệu lực, lát nữa mọi người sẽ thấy ngay.”
Rất nhanh, mấy người đã hiểu thấy ngay là có nghĩa gì.
Bọn họ nhìn thấy phía trước, các nhân viên công tác mặc đồ hóa trang cây cỏ màu xanh hình chữ "W" đang ngã trái ngã phải nằm đầy đất, chắn ngang con đường tiến lên của bọn họ.
Tổ đạo diễn: “Khu vực cỏ dại này mọc um tùm, muốn đi qua thì trước tiên hãy nhổ cỏ đi!”
“Ồ--” Trương Tuần Quang nheo mắt lại cười lạnh: “Nói cách khác, chính phải loại bỏ những người này.”
Hắn ta cười rất không giống người tốt: “Tiểu Hồ, ra tay.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
