Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 63
Tổ đạo diễn mắt thấy không đuổi kịp Trương Tuần Quang, chỉ có thể dài giọng gào to: “Vô ích thôi! Chúng tôi đã quay lại rồi, cho dù cậu có giấu phiếu đi, chúng tôi cũng biết các cậu có bao nhiêu phiếu đấy!”
Trương Tuần Quang khẩn cấp phanh lại, khiếp sợ quay đầu: “Hả?”
Thẩm Nhạc Tâm hít sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười, hỏi tổ chương trình: “Xin hỏi, bây giờ tôi đổi tổ viên còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi.” Mạc Bắc Hồ quay đầu lại nhìn một cái: “Cậu ấy đã trở lại.”
“Đáng ghét.” Trương Tuần Quang tức giận lắc lắc cái thùng trong tay: “Đã sớm biết số phiếu là bao nhiêu, mấy người còn khiêng thùng ra làm gì!”
Tổ chương trình sợ hắn ta lại cành mẹ đẻ cành con mà làm loạn, vội vàng bắt đầu công bố số phiếu.
Thẩm Nhạc Tâm, Mạc Bắc Hồ, Trương Tuần Quang, Vivian bỏ phiếu cho nhóm Ngôn Dịch Hằng.
Hứa Ý, Lưu Thế Hoa, Ngôn Dịch Hằng bỏ phiếu cho nhóm Thẩm Nhạc Tâm.
Còn lại Lâm Tiêu và bộ đội đặc chủng xuất ngũ Hồ Lực bỏ phiếu cho nhóm Vivian.
Thẩm Nhạc Tâm nhịn không được chỉ vào Ngôn Dịch Hằng: “Vừa rồi anh còn nói hợp tác, quay đầu đã bỏ phiếu cho bọn tôi hả!”
“Cái gì?” Trương Tuần Quang lập tức quay đầu qua, nhảy sang thít chặt cổ hắn ta: “Sao lại thế này hả?”
“Ái da!” Ngôn Dịch Hằng hoảng hốt muốn gỡ tay đối phương ra, vội vàng xin tha: “Anh Quang ơi tôi sai rồi, sai rồi mà, buông tay trước đã! Bọn tôi cũng đã xếp cuối rồi…”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Cái đó, chẳng lẽ không có ai chú ý, có người bỏ phiếu cho chính nhóm mình sao?”
Mọi người sửng sốt một chút, đồng tác nhất trí nhìn về phía Hồ Lực.
Vivian tính cách tương đối yên tĩnh, chỉ bất đắc dĩ cười cười, ngược lại là Hứa Ý bất đắc dĩ xòe tay: “Anh Hồ nhà tôi nói, người thật sự có thực lực thì không cần ngoại viện.”
“Không ngờ tới, kết quả chúng tôi vẫn ít phiếu nhất.”
“Dựa theo quy tắc, vậy chúng tôi được chọn trước phải không?”
Trương Tuần Quang vội vàng nói: “Vậy bọn tôi chọn thứ hai!”
Ngôn Dịch Hằng nói: “Bọn tôi chọn thứ ba…”
Trương Tuần Quang cắt ngang hắn ta: “Không, mọi người không có quyền chọn.”
Ngôn Dịch Hằng nhắm miệng, không nói nữa.
Đạo diễn tuyên bố: “Vậy thì, bây giờ mời xem ba vị người dẫn đường của chúng ta!”
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, một con husky tự ngậm dây dắt chó vui vẻ chạy tới, một người đàn ông trung niên mặc nguyên bộ trang bị leo núi, cùng một thanh niên trẻ tuổi mặt chữ điền mặc một thân đồ thể thao cơ bắp rắn chắc.
Lưu Thế Hoa há hốc mồm, theo bản năng quay sang nhìn về phía hai đồng đội của mình: “Tôi có dự cảm chúng ta sắp phải dắt chó nhỏ lên núi rồi.”
Lâm Tiêu nhỏ giọng nói: “Tốt xấu gì cũng đổi thành border collie đi… Husky thật sự có thể làm dẫn đường sao?”
Tổ đạo diễn phớt lờ cuộc thảo luận của bọn họ: “Mời tổ Vivian -- tổ ‘V tôi một trăm lập tức tới liền’ lựa chọn dẫn đường của mình.”
*V tôi một trăm lập tức tới liền: V bên Trung thường có nghĩa là chuyển tiền, tên tổ nghĩa là ‘Chuyển tôi một trăm tôi bay tới ngay’.
Mạc Bắc Hồ không nghe rõ: “Tên gì cơ?”
Trương Tuần Quang nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chính là cách đặt tên bị Thẩm Nhạc Tâm chê lần trước của tôi, mỗi người lấy một chữ trong tên rồi ghép lại đó! Tôi đã bảo mà, vẫn còn hữu dụng lắm!”
Thẩm Nhạc Tâm liếc hắn ta một cái, Trương Tuần Quang chột dạ xoay đầu sang chỗ khác.
Mấy người Vivian tiến lên tụm lại một chỗ thương lượng một chút, Hứa Ý hỏi tổ chương trình: “Dẫn đường không có sơ yếu lý lịch gì sao?”
“Hoàn toàn để chúng tôi đoán mò à?”
Tổ đạo diễn không hề hé răng, rõ ràng đang cố tình giấu.
Bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người mà chọn con husky kia.
“Thật hay giả vậy?” Trương Tuần Quang không nhịn được gãi đầu: “Là vì tăng hiệu quả chương trình sao?”
Thẩm Nhạc Tâm đưa tay bịt miệng hắn ta.
“Bọn họ chọn xong rồi!” Lưu Thế Hoa cười sắp toác cả mặt, vội vàng một đường chạy chậm lên, giống như sợ bọn họ đổi ý, dắt con husky giao cho bọn họ, sau đó xoay đầu thúc giục Thẩm Nhạc Tâm: “Nhạc Tâm à, tới lượt các cậu chọn rồi! Hai người còn lại bọn tôi chọn ai cũng được!”
Tổ chương trình phối hợp thông báo: “Chúc mừng tổ ‘V tôi một trăm lập tức tới ngay’ nhận được vị dẫn đường husky tên Đầu To thường xuyên lên núi chạy như điên.”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Mấy người hai mặt nhìn nhau, dường như không ngờ tới sẽ kết thúc như vậy.
Tổ đạo diễn nhịn cười, hắng hắng giọng nói: “Mời ‘Tổ Đệ Nhất’ tiếp tục chọn dẫn đường.”
Thẩm Nhạc Tâm nhìn về phía hai vị tổ viên, tuy rằng lúc cần suy nghĩ thì bọn họ cũng không thể trông cậy được bao nhiêu, nhưng cô ấy vẫn định làm dáng dân chủ một chút, bàn bạc với bọn họ vài câu.
Trương Tuần Quang hạ giọng nói: “Chọn cái anh cơ bắp lớn kia.”
“Trang bị thì có thể do chương trình chuẩn bị, nhưng cơ bắp chắc chắn là của chính anh ta.”
Mạc Bắc Hồ khẽ gật đầu: “Có chút đạo lý.”
Thẩm Nhạc Tâm nhíu mày: “Nhưng mà anh ta chỉ có cơ bắp, cũng chưa chắc đã có kinh nghiệm dã ngoại, cậu xem làn da trắng nõn kia, rất có thể là tập ở phòng gym trong nhà.”
“Hơn nữa thân hình lớn tiêu hao năng lượng cũng nhiều, chọn anh ta thì áp lực tìm thức ăn chắc chắn sẽ tăng thêm…”
“Hơn nữa chưa chắc đã là cơ bắp thật, nói không chừng đã mặc đồ giả vào thì sao?”
Mạc Bắc Hồ không nhịn được lại gật đầu: “Có chút đạo lý.”
“Hả?” Trương Tuần Quang cảnh giác liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, vỗ vỗ vai Thẩm Nhạc Tâm nói: “Chờ một chút.”
Hắn ta hỏi: “Không giới thiệu thì có thể tự kiểm tra được không?”
Hắn ta chạy chậm đến trước mặt người đàn ông, kinh ngạc cảm thán mà đánh giá chiều cao của đối phương, hỏi: “Anh em, tôi có thể sờ thử cơ bắp của anh không?”
Người đàn ông cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng, trông có chút thành thật hàm hậu, vô cùng phối hợp bày ra một tư thế chuyên nghiệp xinh đẹp, tiện cho Trương Tuần Quang động thủ.
“Thật sự thật sự!” Trương Tuần Quang vội vàng nói với Thẩm Nhạc Tâm: “Cơ bắp tuyệt đối là thật!”
“Tiểu Hồ, cậu sờ bên trái đi!”
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn phối hợp sờ sờ cánh tay bên trái của người đàn ông.
Thẩm Nhạc Tâm nhịn không được xoa xoa giữa mày.
Trương Tuần Quang kéo kéo Mạc Bắc Hồ chạy về, đụng Thẩm Nhạc Tâm một cái: “Chọn anh ấy đi! Cậu còn do dự cái gì!”
“Tôi chỉ cảm thấy, thể lực anh ta nhất định không tệ.” Thẩm Nhạc Tâm đau đớn kịch liệt mà thở dài: “Nhưng mà……”
Trương Tuần Quang có chút sốt ruột: “Sao cậu lại dong dong dài dài như vậy!”
“Nhất định muốn tôi nói thẳng sao?” Thẩm Nhạc Tâm bất đắc dĩ nhìn hắn ta: “Chính là đầu óc hai ngươi đều không dùng được, so với thể lực tốt, tôi càng muốn tìm người có đầu óc hơn.”
“Không cần đầu óc!” Trương Tuần Quang đúng lý hợp tình nói: “Đây là chương trình tạp kỹ thám hiểm, là tiết mục thể lực! Đức trí thể mỹ lao cũng không cần trí lực mà!”
“Đợi chút……” Thẩm Nhạc Tâm nhíu mày: “Cậu lặp lại năm chữ kia lần nữa.”
Trương Tuần Quang theo bản năng bắt đầu lặp lại: “Đức trí……”
“Trí! Trí!” Thẩm Nhạc Tâm không thể nhịn được mà bốp bốp cho hắn ta hai đấm: “Đức trí thể mỹ lao, cậu cho rằng ‘trí’ là chữ trí gì!”
Trương Tuần Quang chạy vắt giò lên cổ, không quá chắc chắn nói: “Tôi còn tưởng… Là chí khí.”
“Tôi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng lấy giấy khen ‘học sinh ba tốt’, không biết… Cũng, cũng coi như bình thường mà.”
Thẩm Nhạc Tâm: “…”
“Thật ra…” Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng đề nghị: “Tui cảm thấy anh ta cũng khá tốt.”
“Anh ta vẫn luôn nhìn chúng ta, hình như cũng rất có hứng thú với chúng ta.”
Thẩm Nhạc Tâm nhắm mắt, cuối cùng thỏa hiệp: “Được thôi, vậy chọn anh ta.”
Tổ đạo diễn: “Chúc mừng ‘Tổ Đệ nhất’ đạt được hướng dẫn viên là quán quân cử tạ, vận động viên ưu tú đã giải nghệ Vu Thận!"
“Oa--” Mấy người đều vô cùng phối hợp phát ra tiếng cảm thán.
Trương Tuần Quang vô cùng kiêu ngạo: “Nhìn xem, quán quân đấy! Ta đã nói chọn anh ta là đúng mà!”
Thẩm Nhạc Tâm uyển chuyển hỏi: “Anh trai, vậy anh… có biết leo núi không? Có kinh nghiệm đi dã ngoại không?”
“Có mà.” Với Thận cười hàm hậu: “Có 0 kinh nghiệm.”
Thẩm Nhạc Tâm cứng họng.
“Ha ha ha!” Trương Tuần Quang nhón chân khoác bả vai hắn ta, hai mắt tỏa ánh sáng: “Chúng ta vô địch rồi!”
Mạc Bắc Hồ liếc nhìn Thẩm Nhạc Tâm, thử an ủi cô ấy: “Không có chuyện gì, ít nhất chúng ta thoạt nhìn…… binh hùng tướng mạnh!”
Vu Thận phối hợp nâng cánh tay cường tráng lên.
“Ha, ha.” Thẩm Nhạc Tâm gượng cười hai tiếng: “Thật hâm mộ Trương Tuần Quang.”
“Hả?” Trương Tuần Quang vô cùng kiêu ngạo: “Là hâm mộ ánh mắt chọn người của tôi?”
“Là hâm mộ sự vui sướng của cậu.” Thẩm Nhạc Tâm nhìn chằm chằm hắn ta: “Thật tốt, vô tâm vô phế, vui sướng gấp bội, có thể không hề mang chút gánh nặng mà hưởng thụ trò chơi.”
“Mới vừa bắt đầu một chút thôi, tôi thấy cậu là người vui vẻ nhất.”
“Người mà.” Trương Tuần Quang vỗ vỗ vai cô ấy, lời lẽ thấm thía nói: “Phải nhìn thoáng ra.”
Thẩm Nhạc Tâm mặt không biểu cảm: “Nhìn không thoáng.”
Lúc này, cuối cùng người đàn ông trang bị leo núi đầy đủ kia tiến vào tổ Ngôn Dịch Hằng.
Tổ đạo diễn tuyên bố: “Cuối cùng, chúc mừng ‘Ngôn Dịch Hằng và các bạn của ảnh’, có được hướng dẫn viên Lý Phong, người yêu thích leo núi lâu năm (chưa từng thực tiễn lần nào), trang bị đầy đủ nhưng không chuyên nghiệp, chúc mừng!”
Ngôn Dịch Hằng: “……”
Hắn nhịn không được mắt to trừng mắt nhỏ với hướng dẫn viên của mình.
Thẩm Nhạc Tâm nhẹ nhàng thở ra: “Được, bây giờ tôi đã nhìn thoáng ra, cảm thấy chúng ta với anh trai này cũng không tệ lắm.”
“Cậu nhìn cậu kìa.” Trương Tuần Quang chỉ chỉ trỏ trỏ cô ấy: “Sao còn lén lút vui sướng khi người gặp họa vậy?”
Thẩm Nhạc Tâm có chút chột dạ trong nháy mắt: “Thì sao!”
“Muốn cười thì phải quang minh chính đại.” Trương Tuần Quang ôm Mạc Bắc Hồ xoay người, chỉ vào Ngôn Dịch Hằng: “Tới, Tiểu Hồ, chúng ta cười!”
Trương Tuần Quang: “Ha ha ha!”
Mạc Bắc Hồ tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn cười theo: “Ha ha ha!”
Vu Thận nhìn bọn họ, cũng đứng phía sau hai người rất có khí thế mà chống nạnh: “Ha ha ha!”
Ba người cùng lúc quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhạc Tâm, Mạc Bắc Hồ nhắc nhở cô ấy: “Đến lượt cậu.”
“Không tốt lắm đâu……” Thẩm Nhạc Tâm dịch đến bên cạnh bọn họ, nhếch môi cười: “Hì hì.”
Trương Tuần Quang nghiêng nghiêng đầu: “Tôi cảm thấy ‘hì hì’ của cậu càng khiêu khích hơn ‘ha ha ha’ của bọn tôi.”
“Nói bừa!” Thẩm Nhạc Tâm từ chối không thừa nhận.Tổ đạo diễn bắt đầu công bố nhiệm vụ tiếp theo: “Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến vào núi sâu bản địa, phân biệt tiến vào từ ba con đường.”
Trương Tuần Quang lập tức căng thẳng: “Sẽ không bỏ phiếu tiếp chứ?”
“Không.” Tổ đạo diễn cười rộ lên: “Lần này chúng ta rút thăm.”
Ông đưa ra một ống thẻ: “Mời mỗi tổ phái một người.”
Trương Tuần Quang vén tay áo: “Cái này để tôi……”
Thẩm Nhạc Tâm lập tức đè hắn ta lại: “Tiểu Hồ đi.”
“Người ngốc có phúc của người ngốc, tôi tin tưởng cậu.”
Mạc Bắc Hồ: “?”
Trương Tuần Quang trừng mắt tức giận: “Ý gì đây? Tiểu Hồ còn ngốc hơn cả tôi?”
Hắn ra ngẩn ra một chút, sau đó phản ứng lại: “Vậy thì tôi ủng hộ.”
Mạc Bắc Hồ vội vàng phản bác: “Kháng nghị! Tui kháng nghị!”
“Cái này không phân biệt trước sau đúng không?” Ngôn Dịch Hằng cười đề nghị: “Mọi người mỗi người chọn một thẻ, cùng nhau rút?”
Hai tổ khác đều chỉ phái một người lên, mà sau lưng Mạc Bắc Hồ, mấy cánh tay của bọn họ đều đặt lên người cậu, lắc qua lắc lại người cậu giống như lắc ống thẻ.
Mạc Bắc Hồ: “……”
Hứa Ý nhịn không được cười: “Thật là ấu trĩ! Cảm giác nhìn một cái cũng có thể trẻ lại mười tuổi.”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
