Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 58
Tạ Chấn Phong vô cùng bi thống, cùng hai người ngồi bên cạnh hồ gần nửa tiếng đồng hồ, cần câu vẫn không nhúc nhích.
Mạc Bắc Hồ nhìn thấy có con cá bơi một vòng lại một vòng xung quanh cần câu rồi rời đi, miệng nó lúc đóng lúc mở, nhưng chết cũng không cắn câu.
Tạ Hào thấm thía nói: “Cũng xem như đủ rồi.”
“Lần trước lão Lộ đến, nhìn cái hồ này cũng phải khen một câu ba nuôi cá rất tốt, hay là ba đừng câu cá nữa, đổi sang nuôi cá được không?”
“Trước đó không phải ba cũng khuyên Chúc Thanh Y như vậy sao? Bảo cô ấy có thể hát thì cứ hát cho tốt, cũng không nhất thiết phải ăn chén cơm khiêu vũ kia, sao đến lượt mình thì...”
“Đừng ồn nữa!” Tạ Chấn Phong trừng hắn: “Hôm nay tôi nhất định sẽ câu được cá!”
Mạc Bắc Hồ còn đang suy nghĩ, hay là tốn một chút tích phân chúc phúc cho ông ấy, thì Triệu Vân Kỳ đã dẫn theo quản gia Trương đến.
Triệu Vân Kỳ đổi sang đồ trong nhà, mặc một chiếc váy màu ngó sen cắt may vừa vặn, mỉm cười với bọn họ ở phía xa, vừa mở miệng lại chính là: “Lão Tạ, hôm nay lại tay trắng quay về à?”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Cậu dường như đã biết tính cách tùy hứng của Tạ Hào giống ai.
Tạ Chấn Phong dám giận nhưng không dám nói, oan oan ức ức quay đầu lại: “Đâu phải lần nào anh cũng về tay trắng!”
“Ừm.” Triệu Vân Kỳ khẽ cười một tiếng: “Cũng chỉ là mười lần thì có bảy tám lần thôi.”
“Ôi trời, không sao đâu.”
Bà cười nhéo nhéo mặt lão Tạ: “Những con không câu được thì coi như phóng sinh đi, công đức tích một ngày của ông còn nhiều hơn hòa thượng trong chùa gõ mõ cả ngày.”
Tạ Chấn Phong oan oan ức ức: “...Em an ủi cũng như không.”
Tay Triệu Vân Kỳ lập tức dùng sức, mặt mang nụ cười: “Ừm?”
Tạ Chấn Phong lập tức sửa miệng: “Có lý.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng hỏi Tạ Hào: “Không cần cứu ông ấy ạ?”
Tạ Hào tập mãi thành thói quen, bắt tay với Khả Khả: “Ông ấy cũng không phát tín hiệu cầu cứu, tôi thấy ông ấy hưởng thụ lắm, là cố tình ở trước mặt hai con cún độc thân chúng ta...”
Hắn cúi đầu nhìn Khả Khả: “Ồ không đúng, là ba con cún.”
Khả Khả mở to mắt giả bộ đáng yêu không thể nhịn được, đớp hắn một ngụm.
“Y!” Tạ Hào ghét bỏ lắc lắc tay, Mạc Bắc Hồ vội vàng bắt lấy hắn: “Nó cắn anh ạ?”
“Không có.” Tạ Hào lấy một miếng khăn giấy ra: “Nó sẽ không dùng sức, chỉ là muốn khiến người ta ghê tởm, cố tình làm cho tôi dính một tay đầy nước miếng.”
“Không có sát thương, chỉ có sỉ nhục và khiêu khích.”
“À!” Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông tay ra.
“Khả Khả ngoan, lại đây.” Triệu Vân Kỳ cười vẫy vẫy tay, ôm Khả Khả lên, xoa xoa miệng cho nó: “Đừng cắn bậy bạ, cái đó bẩn.”
Tạ Hào tập mãi thành thói quen, xoè tay về phía Mạc Bắc Hồ.
“Con là Mạc Bắc Hồ đúng không?” Triệu Vân Kỳ mỉm cười áy náy với cậu: “Vừa nãy đông người, dì vẫn chưa kịp chào con đàng hoàng.”
Tạ Hào nhỏ giọng nói: “Bà ấy vừa nãy cố tình dặn dò tôi, không được giới thiệu cậu ở bên trong, mấy dì gái kia gần đây thích làm mai mối cho người khác, giới thiệu cậu dễ bị bắt đi xem mắt lắm.”
Mạc Bắc Hồ nhanh chóng gật đầu.
Triệu Vân Kỳ nhìn cậu cười, không nhịn được duỗi tay xoa xoa đầu cậu, động tác giống hệt lúc sờ Khả Khả: “Thật đáng yêu, có thể làm bạn bè với Tạ Hào, tính cách nhất định rất tốt.”
“Con cũng không cần quá nuông chiều nó, nếu thật sự nhịn không được thì có thể đá nó một cái.”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng nhìn về phía chân hắn: “Cái đó không được đâu, anh ấy vừa mới đứng lên từ xe lăn...”
Triệu Vân Kỳ tưởng cậu đang nói đùa, nhẹ giọng cười.
Tạ Hào sâu kín mở miệng: “Mẹ, cậu ấy không đùa đâu.”
“Con không phải đã nói với mẹ rồi sao? Cậu ấy không cẩn thận tông Thẩm Độc bay tám viên gạch.”
“Thật hay giả vậy?” Triệu Vân Kỳ chậm rãi thu lại nụ cười, vội vàng hỏi: “Viên gạch lớn khoảng bao nhiêu?”
Tạ Chấn Phong không nhịn được chen vào: “Đây đâu phải là trọng điểm! Em quan tâm đến cậu nhóc nhà họ Thẩm đi!”
“Đúng là nên quan tâm.” Triệu Vân Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Đang nằm ở bệnh viện nào vậy? Không sao đâu Tiểu Hồ, con không phải cố tình, dì giúp con đi hỏi thăm xem sao...”
“Không nhập viện.” Tạ Hào cảm thấy buồn cười: “Tuy rằng bay ra ngoài, nhưng không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Triệu Vân Kỳ lúc này mới yên tâm, vội vàng bù đắp: “Dì vừa nãy nói để con đá nó cũng chỉ là nói đùa thôi, nếu nó chọc giận con, con cứ đến nhà ăn cơm, dì sẽ giúp con dạy dỗ nó, dì ra tay cũng không đánh hỏng nó được đâu.”
Tạ Hào đè đè giữa mày: “Cảm ơn mẹ vẫn muốn giữ lại cho con một cái mạng ha.”
Mạc Bắc Hồ mờ mịt nhìn Tạ Hào một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao con lại phải đá anh ấy?”
“Đúng vậy.” Tạ Hào khoác bả vai Mạc Bắc Hồ: “Hai đứa con tốt lắm.”
Hắn nhấc cái thùng lên: “Đây, xem như hôm nay lão Tạ không câu được thành tích gì đáng nói, còn đây là Tiểu Hồ dùng thùng vớt được trong nước.”
“Tốt tốt.” Triệu Vân Kỳ cười rộ lên, đưa cá cho quản gia Trương, hỏi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ thích ăn món gì? Có kiêng kỵ gì không?”
“Lát nữa bảo lão Tạ xuống bếp làm đồ ăn cho con, tay nghề nấu ăn của ông ấy không tệ đâu.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn về phía Tạ Chấn Phong: “Chú Tạ biết nấu cơm ạ?”
Tạ Chấn Phong kiêu ngạo: “Tất nhiên, lúc trước mấy đứa nhỏ trong nhà làm việc bận rộn, chú còn phải hầm canh gà đến bồi bổ cho bọn nhỏ nữa.”
“Đừng hiểu lầm.” Tạ Hào vẻ mặt tự nhiên: “Không phải đang nói tôi, nói nghệ sĩ của công ty.”
“Đi thôi, về nhà trước đã.” Triệu Vân Kỳ đột nhiên linh cơ chợt lóe: “Ôi, hay là chúng ta dùng cơm dã ngoại ở đây đi? Mang bàn ra, hôm nay ăn ngoài trời.”
“Không muốn.” Tạ Hào dứt khoát từ chối: “Xung quanh toàn cây cối, lá rụng xuống cơm thì sao?”
“Không biết lãng mạn.” Triệu Vân Kỳ trợn trắng mắt: “Đến lúc đó không biết có vị Bồ Tát tính tình tốt nào chịu đựng được thằng nhóc thúi này của tôi nữa.”
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu nhìn trời: “Hay là ăn trong nhà đi ạ, lát nữa trời sẽ mưa.”
“Thời tiết này, không thể nào?” Tạ Chấn Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Nếu mưa thì câu cá càng tốt.”
Tạ Hào đồng tình nhìn ông ấy một chút.
Ba người một hồ một chó vừa mới vào nhà, phía sau đã bắt đầu tí tách tí tách mưa lâm râm, không được bao lâu, thế mưa đã lớn, những hạt mưa lộp độp rơi xuống, ào ào mãnh liệt.
Tạ Chấn Phong khiếp sợ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn: “Thật sự có mưa!”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, tự giải thích cho mình một câu: “Con đã xem dự báo thời tiết rồi.”
Tạ Chấn Phong tiếc hận vỗ đùi: “Sớm biết vậy đã câu thêm một lúc nữa! Chắc chắn sẽ câu được cá!”
Mạc Bắc Hồ: “......”
---
Bữa tối, Mạc Bắc Hồ đã được thưởng thức tay nghề của Tạ Chấn Phong.
Đương nhiên, phần lớn món trên bàn ăn vẫn do đầu bếp làm, đồng chí lão Tạ chỉ nấu canh cá, hỏi sở thích của Mạc Bắc Hồ.
Sau khi nhận được câu trả lời của Tạ Hào “Cậu ấy không ăn cay, là khẩu vị trẻ con”, suy nghĩ một chút, lại làm cho cậu một món cá sóc sốt cà chua, rưới nước sốt cà chua lên trên rồi mang ra một lúc.
Tạ Hào còn lo lắng Mạc Bắc Hồ buổi trưa đã ăn nhiều, buổi tối sẽ không còn khẩu vị nữa - Sự thật chứng minh, vẫn là hắn nghĩ nhiều.
Mạc Bắc Hồ bưng chén cơm, người khác gắp thức ăn cho, ai đến cũng không từ chối, có cái gì ăn cái nấy.
Khả Khả vì được mẹ chiều quen rồi nên luôn kén ăn, Tạ Hào cũng thuộc kiểu kén chọn, hiếm khi gặp được người ăn ngoan ngoãn như vậy, Triệu Vân Kỳ tâm hoa nộ phóng, hận không thể gắp hết nguyên cái bàn vào chén cho cậu.
“Được rồi được rồi.” Tạ Hào không nhịn được đè bát cơm của Mạc Bắc Hồ lại: “Dù sao cậu ấy cũng là nghệ sĩ, khống chế sức ăn một chút.”
“Chậc!” Triệu Vân Kỳ trừng hắn một cái, đành miễn cưỡng bỏ đũa xuống: “Trời mưa lớn như vậy, Tiểu Hồ ngày mai có công việc không?”
“Không có ạ.” Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn trả lời: “Con đang được nghỉ phép.”
“Nghỉ phép thì ăn thêm hai miếng đi!” Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Hào, Triệu Vân Kỳ cuối cùng vẫn đặt đũa xuống, lại sửa miệng: “Nếu đã không có việc, hôm nay mưa lại lớn như vậy, không vội trở về nhà chứ?”
“Ở lại đây một đêm, để lão Trương dọn phòng khách cho con... Ôi, con có biết chơi mạt chược không? Không dùng tiền! Chơi với dì một lát!”
Tạ Hào thấy bà ấy hứng thú bừng bừng, nhỏ giọng nói: “Hay là ở lại chơi với bà ấy thêm một lát?”
“Sáng mai uống cháo mỹ linh, chắc là cậu sẽ thích.”
Mạc Bắc Hồ lập tức dựng lỗ tai lên, ngượng ngùng nói: “Vậy thì em làm phiền rồi.”
“Em không biết chơi mạt chược, nhưng em có thể học!”
Cậu vội vàng nói: “Em vẫn có chút xảo q... thông minh!”
Tạ Hào quay đầu nhịn cười.
“Không làm phiền đâu!” Triệu Vân Kỳ vui vẻ ra mặt: “Lớn tuổi rồi chỉ thích người đông, náo nhiệt.”
Bà ấy đá Tạ Hào một cái dưới gầm bàn.
...…
Mạc Bắc Hồ báo tin cho hệ thống, hôm nay sẽ ngủ lại nhà Tạ Hào.
Chỉ là ngủ đến nửa nửa đêm mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy một tiếng hét chói tai ngắn ngủi.
Tai Mạc Bắc Hồ run lên, phản xạ có điều kiện bật dậy khỏi giường, vội vàng khịt khịt mũi ngửi -- không có quỷ khí cũng không có mùi máu tanh, đã xảy ra chuyện gì?
Cậu do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, vừa lúc chạm mặt Tạ Hào bước ra từ phòng cách vách.
“Ông chủ!” Mạc Bắc Hồ thở phào nhẹ nhõm: “Vừa nãy anh có nghe thấy không?”
“Ừm.” Tạ Hào mặc đồ ngủ, nhưng sợi tóc cũng không loạn, không biết có phải lại thức đêm chưa ngủ hay không.
Hắn nhíu mày: “Đi xem xem, tiếng động từ phòng khách vọng tới.”
Hai người một trước một sau chạy đến phòng khách, nơi đó đã sáng đèn, quản gia Trương, Triệu Vân Kỳ, Tạ Chấn Phong đều có mặt, chỉ là khung cảnh có chút kỳ quái.
Triệu Vân Kỳ một tay che chở Tạ Chấn Phong, một tay cầm bình hoa trị giá bảy con số, bộ dáng như người nào dám đi lên thì đập người đó.
Tạ Hào nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao đâu.” Triệu Vân Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Hai đứa cũng không sao chứ? Vừa rồi lão Tạ nghe thấy tiếng động lạ nào đó, bị dọa sợ.”
Mạc Bắc Hồ khiếp sợ nhìn Tạ Chấn Phong đang co người trốn sau lưng vợ.
Tạ Chấn Phong mơ hồ nói: “Tôi nghe thấy có người kêu oan! Giống như quỷ! Nếu là người tôi chắc chắn không sợ!”
“Khí phách đâu!” Triệu Vân Kỳ trợn trắng mắt đặt bình hoa xuống, ghét bỏ đẩy đẩy ông ấy: “Trên đời này nào có quỷ, cho dù có thì chúng ta cũng chưa làm chuyện gì trái lương tâm, sợ cái gì.”
Tạ Hào đánh giá Triệu Vân Kỳ từ đầu đến chân: “Cho nên mẹ đang định, dùng bình hoa trấn quỷ à?”
“Mẹ còn không phải nghe thấy lão Tạ tự nhiên hét lên nên tùy tiện nhặt cái gì đó lên thôi sao?” Triệu Vân Kỳ nhún vai: “Mẹ còn tưởng nhà mình có trộm.”
“Cậu xem.” Tạ Hào nói với Mạc Bắc Hồ: “Không hổ là người phụ nữ tên ‘Triệu Vân’, quả thật gan dạ đầy mình.”
*Triệu Vân là một danh tướng nổi tiếng thời Tam Quốc ở Trung Quốc.
“Biến đi.” Triệu Vân Kỳ ngáp một cái: “Về ngủ thôi.”
Quản gia Trương vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: “Phu nhân.”
“Tôi vừa nãy cũng nghe thấy, thật sự có người nói chuyện...”
“Sao?” Triệu Vân Kỳ giật mình: “Không lẽ trong nhà có người ẩn nấp?”
“Chuyện này còn đáng sợ hơn quỷ!”
Triệu Vân Kỳ lùi lại một bước, Tạ Chấn Phong đứng dậy: “Cái này tôi không sợ, để tôi tới, tôi bảo vệ bà!”
Tạ Hào lại cau mày: “Chú nghe thấy tiếng động... Cũng ở gần đây? Hay ở nơi khác?”
“Ở ngay đây, tôi nghe thấy lúc giọng của lão gia vang lên.” Quản gia Trương vẻ mặt nghiêm túc: “Chắc chắn không phải ảo giác, báo cảnh sát thôi?”
Mạc Bắc Hồ đảo đảo tròng mắt, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhà họ Tạ cửa sổ sáng sủa, phong thủy cũng không tệ, nhìn thế nào cũng không giống nơi có quỷ, càng không cần phải nói đến oan hồn.
Tạ Chấn Phong trong lòng hoảng hốt: “Hôm nay trong nhà không phải có một vị cao nhân nào đến sao? Hắn ta nói trong nhà có yêu quái, chẳng lẽ...”
Triệu Vân Kỳ nheo mắt lại: “Chẳng lẽ chính là hắn ta muốn gây chuyện?”
“Không để hắn ta lừa tiền, nên muốn trả thù chúng ta?”
Tạ Chấn Phong: “......”
“Thú vị.” Tạ Hào bật cười, tùy tiện ngồi xuống ghế sofa: “Tối nay con sẽ ngủ ở đây, xem có quỷ đến tìm không.”
Mạc Bắc Hồ giật mình, vội vàng phụ họa: “Vậy em sẽ ở cùng anh!”
“Em cảm thấy chắc chắn không có quỷ!”
Tạ Chấn Phong do dự một chút: “Không cần, hai đứa vẫn nên...”
Triệu Vân Kỳ đã xoay người: “Không thể ngủ không, tìm chút đồ vật phòng thân, mẹ nhớ gậy đánh golf cũ của ba con để ở đâu, mẹ đi lấy cho con.”
Bà nghiêm túc quay đầu lại: “Nếu bắt được kẻ xấu thì không cần nương tay, đánh bị thương cũng không sao, mẹ có tiền đền!”
“Dám làm chuyện xấu thì phải chịu một bài học!”
Tạ Hào vội vàng nói với Mạc Bắc Hồ: “Đừng nghe lời bà ấy, cậu phải nương tay đấy!”
“Em biết!” Mạc Bắc Hồ lập tức gật đầu, cậu đến thế giới này, gói kiến thức đầu tiên mà hệ thống cho cậu chính là liên quan đến pháp luật: “Ở đây giết người là phạm pháp!”
Tạ Hào: “?”
Ở đâu giết người không phạm pháp vậy?
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
