Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 57
“Tôi biết hắn là kẻ lừa đảo.” Tạ Hào nghi ngờ chớp chớp mắt: “Nhưng sao cậu biết được?”
“Lời hắn ta nói không đúng.” Ánh mắt Mạc Bắc Hồ mơ hồ: “Chính là... Hồi nhỏ em không sống khổ sở đến mức như vậy đâu!”
Tạ Hào không nhịn được lộ ra một chút ý cười.
“Dù sao, dù sao thì cũng đừng tin hắn ta.” Mạc Bắc Hồ chột dạ cúi đầu.
Tạ Hào xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ, không nhịn được nghĩ, cậu ấy lại còn lo lắng mình bị lừa…
Hắn cười cười, lại lần nữa khách sáo từ chối Đỗ Duyên Niên.
Cho dù đối phương dây dưa không thôi, Tạ Hào vẫn giữ thái độ khách sáo tương ứng.
Mạc Bắc Hồ thấy thái độ hắn kiên quyết mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mấy chú cún con kia.
Mấy chú chó nhỏ mà Đỗ Duyên Niên mang ra, không con nào dám đến gần, kẹp chặt đuôi trốn ở cửa xa xa nhìn về phía này.
Ngay cả Khả Khả cũng vậy, vừa được Tạ Hào đặt xuống đất đã phóng ra ngoài, rõ ràng là đang sợ cậu.
Thật ra Mạc Bắc Hồ cũng không quá ngạc nhiên.
Cậu là hồ yêu, đối với những động vật nhỏ phàm trần chưa khai linh trí mà nói, là kẻ thượng vị.
Chẳng qua…
Mạc Bắc Hồ nhìn Khả Khả lại lần nữa tránh né một con Teddy cực kỳ năng động, trốn đến bên cạnh một chú Golden lớn dịu ngoan, không nhịn được xoa xoa cằm.
Giữa nhóm mấy chú chó dường như cũng có chút vấn đề.
Cậu đứng dậy, đi về phía mấy con chó nhỏ.
Theo bước chân cậu đến gần, mấy con chó nhỏ không tự chủ được nằm sấp xuống đất, kẹp chặt đuôi, sợ hãi nhưng vẫn thân thiện vẫy vẫy đuôi.
Mạc Bắc Hồ ngồi xổm xuống, lần lượt sờ sờ đầu bọn chúng, an ủi nói: “Đừng sợ.”
Sau đó nâng cằm Teddy lên, nhìn chằm chằm nó nói: “Không được đâu, con bé không thích.”
“Ư--” Teddy vô cùng đáng thương nhìn cậu, sợ đến mức hơi hơi run rẩy.
Mạc Bắc Hồ thấy nó biết lỗi, lúc này mới xoa xoa đầu nó, an ủi: “Được được, biết sai là tốt rồi, đừng sợ nữa.”
Golden mắt trông mong mà nhìn cậu, thử thăm dò đặt cằm lên đùi cậu, được cậu v**t v* đến mức thoải mái nheo mắt lại.
Khả Khả ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc Hồ, tròng mắt đen nhánh sáng lấp lánh.
Tạ Hào cuối cùng cũng tiễn xong Đỗ Duyên Niên, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Bắc Hồ nghiễm nhiên đã lăn lộn thành vua chó, một đám chó nhỏ trở nên ngoan ngoãn kỳ lạ trước mặt cậu, quả thực có thể gọi là huấn luyện bài bản.
Tạ Hào nhìn con Teddy kia thêm một cái: “Sao hôm nay nó ngoan như vậy?”
“Dạ?” Mạc Bắc Hồ khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn hắn ôm Khả Khả.
“Đi trước đi, mấy chú chó khác quản gia Trương sẽ chăm sóc giúp.” Tạ Hào giải thích với cậu: “Dì nuôi con Teddy kia cảm thấy triệt sản cho thú cưng quá mức tàn nhẫn, nên con Teddy đó luôn trong trạng thái đ*ng d*c, mỗi lần đến đều quấy nhiễu Khả Khả.”
“Cho nên mẹ tôi mới bảo tôi đến cứu con bé.”
Hắn nâng Khả Khả lên, vẻ mặt kỳ lạ: “Nó cũng vậy, bình thường tính tình vô cùng hung dữ, mỗi lần đều giả vờ dọa dẫm cắn tôi, làm cho tôi một tay toàn là nước miếng, sao hôm nay lại thành thật như vậy?”
Khả Khả được Tạ Hào ôm, dường như hoàn toàn không nghe hắn nói gì, một lòng một dạ nhìn chằm chằm Mạc Bắc Hồ.
Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn nó một cái, khen ngợi: “Lông của nó rất đẹp, mọi người nuôi nó thật tốt.”
“Auu!” Khả Khả vui vẻ vẫy vẫy đuôi.
Tạ Hào dừng chân lại, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, nâng Khả Khả lên nhìn chằm chằm nó: “Hay là quay lại bảo đạo sĩ kia xem một chút vậy? Hôm nay nó giống như đổi thành một con chó khác rồi.”
“Bình thường nó sẽ không nhéo giọng kêu như vậy đâu.”
Khả Khả: “Auu!”
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt: “Nó nói nó vẫn luôn như vậy mà.”
“Hửm?” Tạ Hào nghi ngờ nhìn cậu: “Sao cậu nghe hiểu được?”
Mạc Bắc Hồ giật mình: “Em, em đoán bừa thôi!”
Tạ Hào không nhịn được cười rộ lên, đưa Khả Khả cho cậu: “Hay là cậu ôm thử xem? Tôi thấy nó có vẻ rất thích cậu.”
“Không tốt lắm đâu.” Mạc Bắc Hồ vội vàng giấu tay ra sau lưng tránh hiềm nghi: “Nó là bé gái mà.”
Tạ Hào cười khẽ một tiếng: “Ngoài mẹ tôi ra, cậu là người duy nhất xem nó như con gái.”
Hắn chỉ chỉ ra phía sau: “Ba tôi đang câu cá ở đằng kia, nói nếu như câu được thì tối sẽ làm canh cá tươi cho cậu uống.”
Mạc Bắc Hồ không hề mất hứng mà kêu “Quao” một tiếng.
“Nhưng nếu không câu được...” Tạ Hào cười gian xảo: “Vậy cũng có canh cá để uống - Ông ấy sẽ bảo người câu một con từ dưới hồ lên sau đó giả vờ là mình câu được.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Chết tiệt, dường như đã biết bí mật gì đó của anh đại tiền nhiệm rồi.
Hai người đi dạo một hồi trong sân, mới nhìn thấy hồ nước phía sau núi.
Tạ Chấn Phong ngồi bên bờ, cầm cần câu, trên mặt đắp một chiếc mũ, không biết có phải đang ngủ hay không.
Mạc Bắc Hồ nheo mắt lại, đột nhiên phát hiện đồ vật dưới mông ông ấy có chút quen mắt -- hình như là một chiếc xe lăn.
Cậu khiếp sợ lôi kéo Tạ Hào: “Ông chủ, cái xe lăn kia...”
“Đừng lo, ông ấy không bị bệnh.” Tạ Hào an ủi cậu: “Đây là tôi để lại cho ông ấy thừa kế.”
“Ban đầu ông ấy không tin cái này dùng được, kết quả... cậu cũng nhìn thấy rồi.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Cậu vẫn còn đang khiếp sợ, Tạ Hào đã hô lên một tiếng từ xa: “Này, lão Tạ, hôm nay có câu được không đó?”
Tạ Chấn Phong tức giận rút mũ ném về phía hắn: “Có thể nói câu gì tốt lành hơn được không!”
Ông chỉ vào cái thùng bên cạnh: “Mở to mắt chó của anh ra mà xem!”
Tạ Hào đặt Khả Khả xuống, ung dung đi bộ đến bên cạnh ông, nhìn vào trong thùng, kinh ngạc nhướng mày: “Thật sự có cá à?”
Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn: “Nhưng sao con thấy miệng nó lại không có một vết thương nào cả? Thật sự là ba câu lên à, không phải để người vớt lên giúp...”
Tạ Chấn Phong đứng dậy định đá hắn xuống hồ, Tạ Hào đã nhanh nhẹn né tránh, cười quay đầu gọi Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, lại đây xem, tối nay ăn cái này.”
Phía sau, Mạc Bắc Hồ đã bị Khả Khả quấn lấy.
Phốc sóc nhỏ nhắm mắt theo đuôi mà đi theo cậu, nhão nhão dính dính dán vào chân cậu.
Mạc Bắc Hồ cẩn thận đẩy nó ra, thiếu điều muốn nói “Nữ thí chủ xin đừng làm vậy”.
Nghe Tạ Hào gọi, cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến bên cạnh hai người chào hỏi: “Tạ tổng.”
“Không cần gọi như vậy.” Tạ Chấn Phong hiền lành với cậu hơn với Tạ Hào nhiều: “Chú cũng không ở công ty nữa, con gọi chú là chú Tạ.”
“Dạ.” Mạc Bắc Hồ biết nghe lời phải mà sửa miệng.
Tạ Hào đưa cho cậu một chiếc ghế xếp, hai người ngồi xuống bên cạnh Tạ Chấn Phong.
Tạ Hào hỏi: “Sao không chuẩn bị cho bọn con một cái cần câu? Chỉ để bọn con ngồi đây bầu bạn với ba thôi à?”
“Cho anh anh cũng không biết câu.” Tạ Chấn Phong khịt mũi, oán giận với Mạc Bắc Hồ: “Chú nói cho con nghe, lần trước để nó đi câu cá với chú, nó cứ vậy bỏ cần câu xuống, nằm đó ngủ.”
“Chú ở ngay bên cạnh nó, nhìn cần câu của nó cứ rung rung mãi, nó lười biếng đến mức không buồn kéo!”
Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Còn có thể làm sao nữa!” Tạ Chấn Phong tức giận vỗ vào tay vịn xe lăn: “Một mình chú xem hai cần câu! Mệt muốn chết!”
“So với xem một cần câu cũng không khác biệt nhiều lắm.” Tạ Hào chống cằm nhìn mặt hồ: “Cần câu của ba cũng chẳng có con cá nào cắn.”
Tạ Chấn Phong: “......”
Tạ Hào khoác bả vai Mạc Bắc Hồ, nói với cậu: “Cái hồ này là đào riêng cho ông ấy, thực chất cũng giống như một trang trại cá, nếu ngay cả như vậy mà vẫn câu không được, vậy đó là ông ấy...”
Tạ Chấn Phong tức giận muốn nhấc cá lên đập hắn.
Tạ Hào còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn đưa cho Mạc Bắc Hồ một cái thùng: “Đi đi Tiểu Hồ, đi dạo một vòng vớt một con cá lên, để cho ông ấy biết cho dù mua cần câu tốt thì có một số chuyện vẫn không thể cưỡng cầu được.”
Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân ôm thùng, quay đầu lại nhìn Tạ Chấn Phong một cái: “Vậy em đi nhé?”
Tạ Hào không nhịn được cười rộ lên: “Cứ tùy tiện đi dạo là được.”
Mạc Bắc Hồ cầm cái thùng rời khỏi.
Tạ Hào lúc này mới hỏi Tạ Chấn Phong: “Thế nào rồi Thái Thượng Hoàng?”
“Tôi là Thái Thượng Hoàng?” Tạ Chấn Phong khinh bỉ: “Anh còn muốn làm Hoàng đế?”
Ông nhìn bóng lưng Mạc Bắc Hồ, lộ ra biểu cảm có chút nhọc lòng: “Thoạt nhìn có vẻ như là một đứa nhỏ thật thà, có lẽ không giỏi giao tiếp lắm, anh giúp đỡ nhiều...”
Ông ngập ngừng, ghét bỏ liếc mắt nhìn Tạ Hào một cái: “Thôi bỏ đi, về phương diện giao tiếp, anh đừng gây thêm phiền phức là tốt rồi.”
Tạ Hào nhún vai: “Cũng không phải không có người bát diện linh lung am hiểu giao tiếp, nhưng ba cũng không thích kiểu như vậy, những người còn lại đều giống ba, cố chấp lại còn cứng đầu, hơn một nửa thì không quá thông minh.”
*Bát diện linh lung: đại loại là tám mặt mặt nào cũng zỏi.
“Nói cái gì vậy?” Tạ Chấn Phong chắp tay: “Lão Lộ Tiểu Tô sao lại không thông minh?”
Tạ Hào thở dài: “Ba cảm thấy bọn họ thông minh là được.”
Tạ Chấn Phong liếc mắt nhìn Tạ Hào, hỏi hắn: “Vậy anh thấy đứa nhỏ này có thông minh không?”
“Con cũng không giống ba.” Tạ Hào quang minh chính đại nói: “Cậu ấy ngốc lắm.”
“Ba xem, con cố tình để cậu ấy rời đi mà cậu ấy cũng không nhận ra, còn tưởng con thật sự bảo cậu ấy đi bắt cá.”
Tạ Chấn Phong cũng bật cười theo: “Đứa nhỏ không tệ, ba đã xem những vai diễn cậu ấy đóng rồi.”
“Bình thường có chút ngốc nghếch, nhưng lúc đóng phim lại rất linh khí, vậy không phải đã đủ rồi à?”
Mạc Bắc Hồ quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tạ Hào, Tạ Hào cũng cười vẫy tay với cậu: “Con thấy vậy là rất đủ rồi.”
“Chẳng lẽ còn không phải có người nào đó không tin tưởng ánh mắt của con, còn một hai phải gọi cậu ấy đến nhà xem sao?”
“Khụ.” Tạ Chấn Phong hắng hắng giọng: “Cũng không phải là không yên tâm...”
Tạ Hào đặt tay lên tay vịn xe lăn của ông ấy, đột nhiên nói: “Mà đột nhiên con phát hiện, ba ngồi xe lăn ở bên cạnh hồ... Vậy chẳng phải con có thể lập tức đẩy ba xuống hồ à?”
Tạ Chấn Phong vội vàng đứng dậy.
“Làm gì vậy?” Tạ Hào vô tội xòe tay: “Chỉ đùa với ba một chút thôi.”
“Người khác nói lời này có thể là đang đùa.” Tạ Chấn Phong liên tục cười lạnh: “Tôi còn không hiểu rõ anh chắc? Đồ thiếu đạo đức!”
Tạ Hào không xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, lộ ra gương mặt tươi cười.
“Ông chủ!” Bên kia là cảnh phụ từ tử hiếu, bên này Mạc Bắc Hồ xách theo thùng nước, hai mắt sáng rực quay về.
“Sao vậy?” Tạ Hào xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy nước trong thùng của cậu lắc lư, ẩn ẩn có thể nhận ra bóng cá.
Tạ Chấn Phong không quan tâm chuyện khác, vội vàng hỏi: “Không lẽ là bắt được?”
“Dạ dạ!” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu.
Bây giờ cậu không có móng vuốt, bắt cá chỉ có thể suy nghĩ cách khác, vẫn dùng thuật huyễn hoặc, mới khiến cá tự nhảy vào thùng của cậu.
Tạ Chấn Phong không tin nổi hỏi: “Cứ dùng cái thùng này? Sau đó bắt được rồi?”
Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt: “Nó tự nhảy vào ạ.”
Tạ Chấn Phong liên tục vò đầu: “Làm thế nào vậy?”
c** nh* giọng nói: “Con, con đã thương lượng với nó một chút.”
Tạ Hào không nhịn được cười: “Thương lượng? Thương lượng thế nào?”
“Chẳng lẽ là nói với nó -- nói với mẹ mày một tiếng, hôm nay con không về nhà ăn cơm?”
Mạc Bắc Hồ hàm hồ nói: “Cũng gần giống vậy.”
Tạ Hào ý vị sâu xa: “Lão Tạ à.”
“Con đang suy nghĩ, chúng ta đến đây lâu như vậy, cần câu của ba hình như vẫn chưa rung lần nào nhỉ?”
Tạ Hào mỉm cười nhìn ông.
“Đó là...” Mặt Tạ Chấn Phong đỏ bừng: “Đó là bởi vì anh nói nhiều, khiến cá chạy hết rồi! Cá cũng có thể nghe thấy âm thanh!”
Tạ Hào không nhịn được cảm thán: “Miệng cứng ghê.”
Tạ Chấn Phong trừng hắn một cái: “Ngậm miệng lại! Tôi sắp câu được cá rồi!”
Ông ấy ngồi phịch xuống chiếc ghế xếp.
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
