Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 56

Mạc Bắc Hồ đi theo Tạ Hào, còn không quên quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng nói với Tạ Hào: “Ông chủ! Cậu ấy vừa mới dò hỏi tin tức của anh!”

“Ồ?” Thật ra Tạ Hào một chút cũng không ngoài ý muốn.

Hắn với Từ Đông Dương trước đây không quá thân thiết, lần trước gặp mặt, cũng sẽ không đột nhiên trở nên nhất kiến như cố.

Cho nên, Từ Đông Dương hết lần này đến lần khác mời hắn đến phòng triển lãm, nghĩ cũng biết ý của tuý ông không phải rượu.

*Ý của Tuý Ông không phải rượu: lười giải thích chi tiết quá, đại loại nghĩa là, chỉ những người có ý định, mục đích khác với những gì họ thể hiện ra bên ngoài, rủ làm A nhưng thật chất mục đích là B.

Hắn vừa rồi nể tình rời khỏi gặp Từ Tây Nguyệt một lần, một là không muốn khiến cô ấy khó xử, một nguyên nhân khác cũng vì muốn xem ý cô ấy thế nào, nếu cần thiết, vẫn phải dao sắc chặt đay rối, đừng để chậm trễ thời gian của người ta một cách vô ích.

Kết quả khá rõ ràng, Từ Tây Nguyệt cũng không có hứng thú với hắn.

Trình độ thông suốt của cô gái kia, có lẽ cũng chỉ ngang ngửa Mạc Bắc Hồ. Cô ấy chắc hẳn hoàn toàn không nhận ra, Từ Đông Dương cố tình lôi kéo cô ấy đến tham dự buổi trà chiều, không phải thật sự muốn cô ấy đóng vai Archimedes.

Mạc Bắc Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Em cái gì cũng không nói! Hoàn toàn lỡ miệng không nói hớ gì cả!”

“Phải không?” Tạ Hào trầm ngâm nói: “Nhưng tôi có tin tức gì có thể lỡ miệng nói ra ngoài không?”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía chân hắn.

Tạ Hào bừng tỉnh đại ngộ: “Ôi, tôi thật sự có.”

Hắn xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ, cười khen cậu: “Tiểu Hồ thật lợi hại.”

“Hì hì.” Mạc Bắc Hồ cười ngây ngô: “Cũng tạm được, không lợi hại như vậy.”

Tạ Hào nghẹn cười, nhướng mày hỏi cậu: “Đã đói bụng chưa? Còn nhớ tôi đã đồng ý dẫn cậu đi ăn buffet không?”

Hai mắt Mạc Bắc Hồ lập tức sáng rực lên: “Nhớ rõ nhớ rõ!”

“Bây giờ đi ạ?”

“Đương nhiên.” Tạ Hào xoa đầu cậu: “Dù sao cũng phải để cậu ăn no bụng đã.”

Mạc Bắc Hồ lòng mang theo mong đợi và tò mò, cùng Tạ Hào bước vào nhà hàng buffet.

Mạc Bắc Hồ hai mắt sáng rực, nhịn không được mà xác nhận lại với hắn một lần nữa: “Thật sự có thể lấy bất cứ thứ gì ạ?”

Tạ Hào cười nhìn cậu: “Người của tiệm không thể ăn.”

“Những thứ khác đều có thể.”

Mạc Bắc Hồ nhanh chóng gật đầu: “Em hiểu em hiểu!”

Cậu cầm đĩa lên, động tác nhanh nhẹn chồng chất một ngọn núi nhỏ cánh gà.

Tạ Hào nhướng mày, Tạ thiếu gia vốn luôn bắt bẻ xem xét đống cánh gà, nhắc nhở cậu: “Để hơi lâu rồi, đừng lấy nhiều như vậy.”

“Vẫn ăn được mà!” Mạc Bắc Hồ bảo vệ đĩa của mình, cảnh giác nhìn Tạ Hào.

Tạ Hào cười khẽ: “Tôi không tranh với cậu, có ăn hải sản không?”

Mạc Bắc Hồ tò mò nhìn các loại tôm cua vẻ ngoài hung mãnh, thành thật nói: “Em không biết chọn, chưa từng ăn.”

Tạ Hào có chút ngạc nhiên, Mạc Bắc Hồ thành thật khai báo: “Em chưa từng nhìn thấy biển.”

Tạ Hào: “......”

Hắn thu liễm cảm xúc, ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi giúp cậu chọn, cậu cứ thử một ít xem, hẳn là không bị dị ứng hải sản nhỉ?”

Mạc Bắc Hồ không ngừng gật đầu.

Mạc Bắc Hồ xem như đã phát hiện ra, ông chủ nhà cậu tuy rằng sức ăn không lớn, nhưng lại vô cùng sành ăn, đồ ăn mỗi lần hắn mang tới đều cực kỳ ngon.

Mạc Bắc Hồ mắt trông mong đi theo sau lưng Tạ Hào, nhìn hắn quen cửa quen nẻo cho đồ ngon vào đĩa, sau đó Tạ Hào mang một đĩa thức ăn, Mạc Bắc Hồ mang hai ngọn núi nhỏ cùng nhau quay về bàn.

Tạ Hào đã quyết định, muốn nhìn xem sức ăn của Mạc Bắc Hồ lớn đến mức nào, vì vậy mặc cho cậu lấy, không ngăn cản.

Mạc Bắc Hồ nhom nhem món hải sản chưa từng ăn bao giờ, cảm động đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt -- nếu là ngày trước, đây có lẽ là mỹ vị mà chỉ những đại nhân vật trong Long Cung mới có tư cách hưởng dụng, nào đến lượt hồ ly sơn dã bọn họ được ăn.

Tạ Hào đặt đĩa thức ăn xuống, lấy cho hai người hai ly đồ uống đặc biệt, lúc quay về bàn thì, ngọn núi nhỏ trước mặt gần như đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Tạ Hào không nhịn được hỏi: “Đồ ăn đâu rồi?”

Mạc Bắc Hồ vỗ vỗ bụng mình: “Ở đây nạ!”

Tạ Hào: “......”

Dù chỉ nhìn thể tích vật lý, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó tin.

Tạ Hào há miệng th* d*c, nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng rực như nho đen của Mạc Bắc Hồ, vẫn đành phải im lặng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Ăn chậm một chút, nếu không sẽ khó tiêu.”

“Dạ dạ!” Mạc Bắc Hồ vội vàng gật đầu.

Mạc Bắc Hồ còn lo lắng doạ Tạ Hào sợ hãi, nhân cơ hội hắn đi lấy nước, lại lén lút lấy thêm hai đĩa, tìm một góc không có người gió cuốn mây tan, sau đó mới mang một đĩa thức ăn và đồ uống quay về bên cạnh Tạ Hào.

Cậu còn đưa ra quyết định, lần sau mang A Thống đến đây, không có những người khác, cậu sẽ có thể ăn uống thỏa thích!

Tạ Hào hoàn toàn không ngờ tới, có người ở trước mặt hắn, trong lòng lại nhớ thương người (hệ thống) khác.

Hắn lúc này đang suy nghĩ về một vấn đề sinh học có lẽ không quá sâu sắc -- sức mạnh và sức ăn của con người có thật sự tương quan với nhau không?

Trên mạng cũng từng xuất hiện một số nhân vật đại dạ dày vương linh tinh, nhưng dường như chưa từng nghe nói bọn họ có sức lực rất mạnh…

Mới vừa quay đầu lại, đã thấy Mạc Bắc Hồ quan tâm nhìn hắn hỏi: “Ông chủ, anh không ăn ạ?”

Tạ Hào lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu ăn no rồi?”

“No rồi no rồi.” Mạc Bắc Hồ hơi hơi cảm thán, có thể kiểm soát được sức ăn của mình, không làm kinh động đến nhân loại, cậu quả thật đã trưởng thành hơn không ít!

Tạ Hào hoàn toàn không biết Mạc Bắc Hồ đang nghĩ gì, chỉ biết cậu vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, im lặng một lát, lộ ra một chút ý cười nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

Mạc Bắc Hồ kinh ngạc nhìn Tạ Hào, rồi lại nhìn đồ ăn trên đĩa của hắn: “Không ăn nữa ạ?”

Tạ Hào hơi hơi nhướng mày, cười gắp một miếng thịt bò đưa cho cậu: “Vậy cậu ăn giúp tôi được chứ?”

Mạc Bắc Hồ không cưỡng lại được cám dỗ, há miệng ngậm lấy thức ăn trên nĩa đối phương.

Tạ Hào vốn chỉ định trêu chọc cậu, không ngờ cậu lại thật sự ăn.

Tay cầm nĩa đột nhiên siết chặt, Tạ Hào thậm chí còn có một thoáng nghi ngờ có phải đối phương đang cố tình hay không, nghi ngờ nói: “Cậu...”

Mạc Bắc Hồ đã cầm đĩa của hắn đi, vẻ mặt chính nghĩa chỉ vào biểu ngữ treo trên trần nhà hàng buffet: “Ông chủ, không được lãng phí lương thực đâu ạ! Để iem để iem!”

Tạ Hào: “......”

Chắc là hắn suy nghĩ nhiều.

Tạ Hào chậm rãi thu hồi nĩa, nhìn cậu rồi không nhịn được thở dài một hơi, chống cằm lo lắng hỏi: “Tiểu Hồ à, trong đầu cậu ngoài đồ ăn ra còn gì khác không?”

Mạc Bắc Hồ do dự một chút, trả lời: “Fans?”

Tạ Hào: “......”

Đối diện với ánh mắt của Tạ Hào, Mạc Bắc Hồ đột nhiên nhanh trí, vội vàng nói thêm: “Còn có ông chủ!”

Cậu bắn tim về phía Tạ Hào: “Ông chủ, làm ăn phát đạt.”

Cậu dừng một chút rồi hỏi: “Còn muốn thêm đào hoa không?”

Tạ Hào cảm thấy buồn cười: “Cậu cứ xem rồi đưa đi.”

...…

Ăn xong bữa cơm này, Tạ Hào dẫn theo Mạc Bắc Hồ đang vô cùng vui vẻ phấn khích về nhà.

“Thiếu gia.” Quản gia Trương hạ giọng nói: “Hôm nay phu nhân có khách ở nhà, ngài có muốn đến chào hỏi không?”

“À--” Tạ Hào lộ ra biểu cảm đau đầu: “Không đi thì có vẻ không lễ phép, nhưng nếu đi thì dễ bị dây dưa không dứt.”

“Ôi.” Vẻ mặt quản gia Trương khẽ động, tiếc nuối nhìn về phía hắn: “Có lẽ ngài cũng không còn cách nào khác đâu, phu nhân biết ngài đã về rồi, bảo ngài giúp đưa tiểu thư đi.”

Mạc Bắc Hồ dựng lỗ tai lên, có chút ngoài ý muốn: “Tiểu thư? Là chị em gái của anh ạ?”

“Cũng có thể... Xem như là em gái tôi vậy.” Tạ Hào đau khổ thở dài: “Em ấy được cưng chiều hơn tôi nhiều.”

“Đi nào Tiểu Hồ, cùng chịu khổ thôi.”

Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, nhưng rất có tinh thần trượng nghĩa mà đi theo.

Đi đến cửa, Tạ Hào xoa xoa mặt, bày ra nụ cười chuyên nghiệp đẩy cửa, chào hỏi những người trong nhà: “Các quý cô buổi chiều vui vẻ, hương vị tiệc trà chiều hôm nay không tệ chứ?”

“Mẹ, con đã về rồi.”

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn bày ra gương mặt tươi cười, cũng nói: “Chào mọi người.”

Sau đó nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tạ Hào.

“Ừm, đã về rồi.” Mẹ Tạ Hào, Triệu Vân Kỳ mỉm cười với cậu, buông tay khỏi chú chó phốc sóc nhỏ màu nâu vẻ ngoài ngọt ngào trong lòng, hơi đẩy đẩy về phía Tạ Hào, dịu dàng nói: “Đi đi, Khả Khả, đi chơi với anh trai một lát.”

Triệu Vân Kỳ mặc một thân đồ trong nhà đơn giản, tóc tùy tiện búi lên, so với những phu nhân trang sức lộng lẫy khác, có một loại khí chất thoát tục đặc biệt. Con chó nhỏ ôm trong lòng cũng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen tròn xoe, dáng vẻ ngọt ngào, giống như một cục kẹo bông gòn hương cà phê.

Mạc Bắc Hồ mở to hai mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, đây là em gái anh ạ?”

“Ừm.” Tạ Hào thở dài, một phen ôm con chó Phốc sóc nhỏ ngọt ngào lên, sau đó thuần thục nắm mõm chó của nó, nhỏ giọng đe dọa: “Anh đến cứu nhóc đây, không được gầm gừ anh!”

Sau đó ngoài dự đoán của hắn, vị “tiểu thư” vốn luôn vô pháp vô thiên nhà hắn, khi nhìn thấy hắn lại không hề sủa như điên, ngược lại vô cùng dịu dàng.

Nếu có người lần đầu tiên nhìn thấy nó, có lẽ thật sự sẽ bị dáng vẻ của nó lừa, cho rằng nó là một con chó ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Mạc Bắc Hồ nhìn xung quanh một vòng, mới phát hiện trong nhà vẫn còn vài con chó nhỏ khác, cơ bản đều do các quý cô có mặt ở đây mang vào.

Thấy Tạ Hào ôm Khả Khả định đi, một vị phu nhân vẻ ngoài vô cùng phú quý vội vàng đứng dậy: “Ôi, Tiểu Tạ, hay là cậu mang hết mấy bé cưng ra ngoài đi dạo nhé? Vừa lúc chúng ta nói chuyện phiếm, chúng nằm ở nơi này cũng nhàm chán, thả chúng ra vườn chạy một chút.”

Lông mày của Triệu Vân Kỳ khó nhận ra mà nhíu nhíu lại một chút, Tạ Hào quả nhiên nhún vai, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Ngại quá, con còn phải đến nói chuyện công ty với ba, có lẽ không tiện lắm...”

Lông mày Triệu Vân Kỳ hơi hơi giãn ra, thúc giục hắn: “Con mau đi đi, mấy ông cụ tuổi già phiền phức thật sự, đến muộn lại còn giận dỗi.”

Lúc này, một người đàn ông tóc dài mặc đường trang màu đen ngồi ở phía sau mấy người đột nhiên đứng dậy: “Tôi giúp các phu nhân mang chó nhỏ ra ngoài.”

Tạ Hào hơi hơi nhướng mày, nhưng không ngăn cản.

Hắn và Mạc Bắc Hồ ra khỏi phòng chưa được hai bước, người đàn ông vừa rồi đã nhanh chóng đuổi theo: “Tạ tổng!”

Tạ Hào nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, hạ giọng nói: “Phiền phức tới rồi.”

Mạc Bắc Hồ không rõ nguyên nhân, quay đầu nhìn một chút.

Người đàn ông đã mỉm cười tiến lên, đưa cho Tạ Hào một tấm danh thiếp.

Tạ Hào nhận lấy, nhìn lướt qua, biểu cảm không đổi: “Xin chào, ngài Đỗ.”

“Hân hạnh hân hạnh.” Đỗ Duyên Niên cười đầy cao thâm khó đoán: “Tôi đã bảo hôm nay sẽ gặp quý nhân, quả nhiên.”

“Tôi nghe nói Tạ tổng mở công ty giải trí? Vậy chúng ta hẳn có thể có một vài nghiệp vụ giao lưu.”

Tạ Hào nhún vai: “Xin lỗi, công ty chúng tôi xưa nay không làm những chuyện này.”

Đỗ Duyên Niên cũng không nản lòng: “Tôi biết, rất nhiều người đều như vậy, đặc biệt là người trẻ tuổi.”

“Chỉ là Tạ tổng, nếu không phải nhìn thấy anh bị yêu nghiệt quấy nhiễu, tôi cũng sẽ không đường đột đến bắt chuyện đâu!”

Mạc Bắc Hồ lập tức trợn tròn mắt -- Hắn ta đang nói bậy cái gì! Cậu không có quấy nhiễu ông chủ mà!

Vẻ mặt của Tạ Hào lập tức trở nên kỳ quái.

Hôm nay Khả Khả đã ngoan một cách bất thường rồi, hắn sợ đại tiểu thư tức giận đớp hắn một miếng, vẫn nên đặt cô nhóc xuống đất trước đã.

Đỗ Duyên Niên nhìn thấy động tác của hắn, tưởng rằng hắn đã nghe vào tai, không ngừng cố gắng mở miệng: “Tôi trực tiếp nói thẳng vậy, Tạ tổng, trong nhà ngài có yêu quái.”

Tạ Hào lộ ra một chút ý cười: “Lời kịch này hơi quen tai.”

“Chẳng lẽ tiếp theo anh muốn nói, là hai con xà yêu ngàn năm, một con xanh một con trắng?”

Hắn mặt không đổi sắc: “Trong hũ rượu của ba tôi đúng thật đang ngâm vài con rắn, nhưng là màu đen.”

Đỗ Duyên Niên vẻ mặt sốt ruột: “Tạ tổng! Liên quan đến tính mạng con người!”

“Nếu không phải cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp phù đồ, tôi sao lại đường đột...”

Tạ Hào ngắt lời đối phương: “Anh là đạo sĩ?”

Đỗ Duyên Niên mặt mang ý cười: “Bần đạo đến từ Thanh Nguyên cư sĩ...”

Tạ Hào trầm ngâm: “Nhưng phù đồ là của Phật gia mà?”

Đỗ Duyên Niên : “......”

Mạc Bắc Hồ xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên hỏi người kia: “Vậy đạo trưởng, anh xem tui thì sao?”

“Cậu?” Đỗ Duyên Niên có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng tiến vào trạng thái, làm bộ làm tịch tính toán, mỉm cười mở miệng: “Cậu thuở nhỏ gặp nhiều gian khổ, nhưng gặp được quý nhân, không bao lâu nữa sẽ cá chép hóa rồng.”

Hắn ta đưa mắt ra hiệu với Mạc Bắc Hồ: “Chỉ là đáng tiếc, trong mệnh quý nhân của cậu có một kiếp, còn phải xem tạo hóa của hắn vậy.”

Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ--”

Cậu kéo Tạ Hào qua, vẻ mặt chính nghĩa nói: “Đừng tin hắn ta, hắn ta là kẻ lừa đảo!”

Ngay cả chuyện tui là yêu quái mà hắn cũng không nhìn ra!


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 56
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...