Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Chương 55
“Đây là tiếng Hy Lạp.” Tạ Hào liếc mắt nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, nhắc nhở cậu: “Có lẽ là ‘Xin chào’.”
Mạc Bắc Hồ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, làm cậu giật mình!
Hôm nay trước khi đến đây, cậu đã cố tình chi một vạn tích phân để mua trọn bộ kỹ năng tiếng Anh do hệ thống sản xuất, theo lời hệ thống nói, bây giờ cậu nói tiếng Anh còn chuyên nghiệp hơn cả người bản xứ, có thể xưng một câu tiếng Anh thành tinh!
Nhưng vừa rồi khi người kia mở miệng, cậu không nghe hiểu được một câu nào, làm cậu sợ đến mức tưởng rằng hệ thống trục trặc hay kỹ năng bị vô hiệu hóa rồi!
Mạc Bắc Hồ có chút sùng kính nhìn về phía Tạ Hào, còn không quên nịnh nọt: “Ông chủ anh biết tiếng Hy Lạp nữa sao, thật giỏi!”
Tạ Hào vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi không biết.”
“Nhưng đối phương cũng không biết, chẳng qua buổi trà chiều lần này theo chủ đề Hy Lạp cổ đại, nên tôi đoán cậu ta có nói cũng sẽ nói tiếng Hy Lạp, hơn nữa chạy tới hô thì có lẽ hơn một nửa sẽ là ‘Xin chào’.”
“Chỉ có mấy ngày như vậy, đoán chừng cậu ta cũng không học được bao nhiêu từ.”
Mạc Bắc Hồ: “......”
Từ Đông Dương chạy đến trước mặt bọn họ, đầu tiên là bắt tay Tạ Hào, sau đó liếc mắt đánh giá Mạc Bắc Hồ từ đầu đến chân, mỉm cười nói: “Ôi, trông thật giống một tác phẩm nghệ thuật.”
Mạc Bắc Hồ giật mình: “Hả? Không giống người sao?”
“Khụ.” Tạ Hào nhịn cười, hắng hắng giọng, nhắc nhở Từ Đông Dương: “Đừng dùng quá nhiều phép tu từ, cậu ấy không hiểu đâu.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Từ Đông Dương cười rộ lên, dẫn bọn họ vào trong: “Lúc tôi mới về cũng giống vậy, cứ mở miệng ra là ngữ pháp sẽ có cảm giác hơi lạ lạ.”
Cậu ta sâu kín mà thở dài một hơi, chống cằm cười khổ: “Lúc phòng triển lãm khai trương các anh không đến, lúc đó có một vị khách nước ngoài ghé vào, còn hỏi tiếng Trung của tôi là tự học hay sao, ôi, suýt nữa làm tôi tức chết.”
Tạ Hào cười khách sáo: “Không sao, cũng không hẳn là quên hết vì xuất ngoại đâu.”
“Ừm?” Từ Đông Dương hơi hơi nghiêng đầu: “Nói như thế nào?”
Tạ Hào thản nhiên cười: “Khi còn nhỏ cậu biết nói chuyện muộn, hơn nữa nói cũng không tốt lắm, nhưng lại rất giỏi khóc lóc.”
Từ Đông Dương: “......”
Cậu ta trừng mắt nhìn Tạ Hào một cái đầy trách móc, lôi kéo Mạc Bắc Hồ nói: “Cậu xem cái người này đi, làm bạn với hắn ta mệt lắm phải không? Ngày nào cũng nói mấy lời làm người khác tức chết.”
“Cũng tàm tạm.” Mạc Bắc Hồ theo bản năng bảo vệ ông chủ nhà mình: “Anh ấy nói chuyện... rất bình thường mà!”
“Nghe thấy rồi chứ?” Tạ Hào kiêu ngạo nhướng mày, kéo Mạc Bắc Hồ từ tay Từ Đông Dương về: “Tiểu Hồ cho đánh giá, công bằng, công chính.”
“Thôi được.” Từ Đông Dương buông tay ra: “Hai người vẫn là một phe.”
Cậu ta bĩu môi: “Tôi đã nói trước rồi, tiệc trà hôm nay theo phong cách Hy Lạp cổ đại, sao hai người lại đến như vậy?”
Tạ Hào mặt không đổi sắc: “Chúng tôi đóng vai những người hiện đại vô tình xuyên không đến Hy Lạp cổ đại.”
Mạc Bắc Hồ hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ có thể gật đầu theo Tạ Hào.
Từ Đông Dương: “......”
Cậu ta có chút buồn bực: “Anh gian lận!”
“Đây là khái niệm.” Tạ Hào hai tay đút túi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bây giờ làm nghệ thuật, không phải rất nhiều người đều bán khái niệm sao?”
Từ Đông Dương bĩu môi: “Đó là thiết kế trang sức của các anh, chúng tôi là nghệ thuật thuần túy, càng thuần khiết hơn!”
“Đúng đúng đúng.” Tạ Hào thuận miệng trả lời: “Tôi là phong cách làm ăn của thương nhân, không giống nghệ thuật gia các cậu.”
Từ Đông Dương nheo mắt nhìn hắn, nói thầm một tiếng: “Rốt cuộc có phải đang chân thành khen người hay không, nghe có vẻ âm dương quái khí.”
Cậu ta chỉ cho Tạ Hào một hướng: “Em gái tôi ở đằng kia, anh cũng không đến chào hỏi một chút.”
Tạ Hào liếc cậu ta một cái: “Chẳng lẽ cậu đang...”
“Yên tâm.” Từ Đông Dương cười chắp tay, cầm một cái bình đá lên: “Tôi không giống những ông cụ cổ hủ thích ghép đôi kia, mới không dễ dàng gả em gái cho anh.”
“Hơn nữa, Tây Nguyệt tự có suy nghĩ riêng, tôi nói cũng không tính.”
“Chẳng qua tôi thấy em ấy nhàm chán, nói không chừng anh có thể nói chuyện với em ấy.”
Tạ Hào đang định gọi Mạc Bắc Hồ đi cùng, nhưng Từ Đông Dương đã ngăn cản hắn: “Để Tiểu Hồ lại chỗ tôi đi.”
Tạ Hào cảnh giác nhìn cậu ta, kéo Mạc Bắc Hồ ra sau lưng: “Hồ Hồ nhà tôi còn nhỏ.”
“Cái gì?” Từ Đông Dương cảm thấy buồn cười: “Tôi cũng không lớn hơn bao nhiêu mà? Bọn tôi nhìn thế nào cũng đều là bạn đồng trang lứa.”
Tạ Hào nheo mắt: “Thiên Hỏa chúng tôi về phương diện bảo vệ nghệ sĩ luôn là...”
Từ Đông Dương cuối cùng cũng ý thức được hắn đang nói cái gì, mặt lập tức đỏ bừng, giơ tay đánh hắn một cái: “Anh nói hươu nói vượn cái gì! Tôi là chiến thần thuần khiết, rất có nam đức, tuyệt đối không làm mấy trò kim chủ kia.”
“Tôi để anh dẫn cậu ấy theo là bởi vì chúng tôi muốn tổ chức một buổi vẽ ký hoạ, tôi muốn để cậu ấy làm người mẫu.”
Cậu ta cẩn thận đánh giá khuôn mặt Mạc Bắc Hồ, càng nhìn càng hài lòng: “Nguyên tắc của tôi là, nghệ thuật phải đẹp, muốn vẽ thì phải vẽ người đẹp.”
Tạ Hào hai tay đút túi: “Bạn bè nghệ thuật gia của các cậu cũng vẽ cùng à? Bên trong đều là người đứng đắn? Vẽ có mặc quần áo không?”
Từ Đông Dương nhất thời có chút do dự: “Chắc đều đứng đắn cả, ở chung với tôi lâu như vậy, cũng không ai có ý đồ xấu.”
Tạ Hào vẻ mặt kỳ quái: “Có khi nào là bởi vì cậu khiến bọn họ không có...”
Từ Đông Dương tức giận trừng hắn: “Tạ Hào!”
“Đứa nhỏ nhà tôi lần đầu ra ngoài, tôi hơi căng thẳng, cậu thông cảm một chút.” Tạ Hào lộ ra ý cười: “Được rồi, ít nhất thì tôi tin cậu là người đứng đắn, bạn nhỏ nhà tôi giao cho cậu, chăm sóc tốt cho cậu ấy giúp tôi.”
“Yên tâm đi.” Từ Đông Dương hừ một tiếng: “Em gái tôi ở đằng kia.”
Mạc Bắc Hồ đi đến nơi xa lạ, vẫn còn hơi nhút nhát, không dám nói nhiều, chỉ dựng lỗ tai nhạy bén quan sát xung quanh.
Hầu hết mọi người đều phối hợp với sở thích của Từ Đông Dương, mặc trang phục mang phong cách Hy Lạp cổ đại, chỉ có một số ít qua loa có lệ chỉ đội một vòng nguyệt quế trên đầu.
Giống như cậu ấy và Tạ Hào, hoàn toàn không phối hợp như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Đương nhiên, Tạ Hào là cố tình không phối hợp, còn cậu thì hoàn toàn không biết chuyện này.
Từ Đông Dương dẫn cậu đi, lấy cho cậu một ly nước ép trái cây, nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu và Tạ Hào... quen nhau bao lâu rồi?”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng trả lời: “69 ngày.”
Từ Đông Dương quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Mạc Bắc Hồ sững sờ, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Tui nhớ nhầm sao?”
“Cậu...” Từ Đông Dương ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Cậu đang đếm số ngày sống sao? Ngày quen biết mà nhớ rõ ràng như vậy?”
Mạc Bắc Hồ bất an đảo đảo tròng mắt, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người sẽ không nhớ à?”
Từ Đông Dương vẻ mặt phức tạp: “Dù sao thì người bình thường như tôi chắc chắn sẽ không nhớ.”
“Khụ, vậy thời gian hai người quen nhau cũng không ngắn, tôi chỉ hỏi cậu một chút thôi...”
Cậu ta hạ giọng ghé vào lỗ tai Mạc Bắc Hồ: “Bên cạnh hắn thật sự vẫn luôn không có người sao?”
Mạc Bắc Hồ thần sắc mờ mịt: “Hả?”
“Ôi đúng rồi, hắn nói cậu nghe không hiểu mấy phép tu từ này, tôi nói trực tiếp một chút nhé.” Từ Đông Dương hắng hắng giọng, có chút ngượng ngùng: “Chuyện là hai vị nhà tôi muốn tác hợp cho hắn với em gái tôi, nhưng cậu cũng nhìn thấy thái độ của hắn rồi, tôi cảm thấy hắn không phải quá để bụng.”
“Em gái tôi cũng không quan tâm, nhưng em ấy cũng không quá để bụng chuyện yêu đương, chỉ nói đừng xấu đến mức quá đáng, không ảnh hưởng đến công việc của em ấy, tìm một người thích hợp để kết hôn thì kết hôn thôi.”
Mạc Bắc Hồ cái hiểu cái không, nghi hoặc hỏi: “Không tìm người mình thích sao?”
“Đâu có đơn giản như vậy?” Từ Đông Dương xòe tay: “Tôi thấy em ấy chỉ thích vật lý thôi, những thứ khác đều kiểu sao cũng được.”
“Ồ...” Mạc Bắc Hồ tiếc nuối gật gật đầu: “Sở thích của mỗi người đều khác nhau mà.”
“Có người rất dễ dàng phải lòng người khác, nhưng có người lại rất khó.”
“Còn không phải sao.” Từ Đông Dương cảm thấy cậu đẹp trai, người lại săn sóc, không nhịn được muốn gần gũi với cậu hơn, nhét vào tay cậu một phần gan ngỗng nhỏ: “Ý của ba tôi là, nếu như em gái đã nói như vậy rồi, thì cứ chọn cho con bé một người đáng tin cậy hiểu rõ gốc rễ.”
“Ông ấy chọn Tạ Hào.”
Từ Đông Dương hạ giọng: “Nhưng tôi cảm thấy, Tạ Hào là người rất thông minh.”
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
“Cho nên, nhiều năm như vậy thoạt nhìn bên cạnh hắn không có người, nhưng chưa chắc thật sự không có người.” Từ Đông Dương sờ cằm suy tư: “Cũng có thể là... Hắn không muốn cho người khác biết.”
Mạc Bắc Hồ bừng tỉnh đại ngộ: “Úi! Cậu đến hỏi thăm chuyện tình cảm của anh ấy với tui!”
“Cũng gần giống như ý này.” Từ Đông Dương khoác vai cậu: “Tôi cũng đang cân nhắc giúp em gái tôi, nếu hắn không thích hợp, tôi phải nhân lúc còn sớm nhắc nhở ba tôi đổi người khác. Lần trà chiều này tôi cũng gọi một số thanh niên tài tuấn khác, để em gái tôi nhìn một chút, có lẽ sẽ có người em ấy coi trọng.”
“Dù sao cũng đừng treo cổ chỗ Tạ Hào...”
“Từ Đông Dương.”
Vừa mới nói được một nửa, Từ Đông Dương đã bị Tạ Hào gọi tên rồi tiến lại gần.
Hắn cười như không cười chỉ vào người bên cạnh: “Cậu không cảm thấy em gái cậu càng thích hợp làm người mẫu so Tiểu Hồ nhà chúng tôi hơn à?”
Mạc Bắc Hồ thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, hơi hơi mở to mắt - Hóa ra em gái của Từ Đông Dương không phải người, mà là đá tinh! Yêu quái của thế giới này lại có thể quang minh chính đại đi lại bên ngoài đường như vậy!
“Cậu xem này.” Tạ Hào chỉ vào mặt Từ Tây Nguyệt: “Khuôn mặt như được đao tước rìu đục như vậy, đây mới là tác phẩm nghệ thuật mà cậu nói đúng không?”
Từ Đông Dương há miệng th* d*c, nhìn về phía Từ Tây Nguyệt bên cạnh Tạ Hào, có chút hỏng mất: “Tây Nguyệt! Em đang làm cái gì vậy!”
Từ Tây Nguyệt nhấc nhẹ mũ đầu tượng đá lên một chút, lộ ra khuôn mặt thanh tú: “Không phải anh nói sao? Tiệc trà phong cách Hy Lạp cổ đại.”
“Em đội đầu của ai vậy!” Từ Đông Dương điên cuồng gãi đầu: “Em, em... em trước đó đều chào hỏi những người khác như vậy sao?”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nói: “Archimedes thì phải.”
“Là một nhà vật lý học.”
“Cậu biết à!” Từ Tây Nguyệt sáng mắt, vội vàng chạy lên bắt tay cậu: “Cậu là người đầu tiên nhận ra trong ngày hôm nay đấy! Cậu cũng thích vật lý sao?”
Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Tui hoàn toàn không hiểu vật lý.”
Tạ Hào cười cười: “Không phải cậu nói muốn cậu ấy làm người mẫu sao? Sao vẫn chưa bắt đầu?”
“À.” Từ Đông Dương không ngờ hắn lại tìm tới nhanh như vậy, hắng hắng giọng: “Những người khác vẫn chưa đến.”
“Phải không? Vậy vừa rồi các cậu đang nói chuyện gì?” Tạ Hào nhướng mày: “Hình như tôi nghe thấy tên mình thì phải?”
“Ờm...” Từ Đông Dương cười gượng hai tiếng, che miệng cười: “Tùy tiện hỏi thăm thôi, vừa lúc nói đến anh.”
“Thời gian cũng ổn ổn rồi, tôi gọi bọn họ đến vẽ tranh.”
“Hay là hôm nay các cậu vẽ Archimedes đi?” Tạ Hào nháy mắt ra hiệu với Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, đến giờ rồi.”
“Hả?” Từ Đông Dương ngạc nhiên: “Giờ gì?”
Mạc Bắc Hồ nhận được tín hiệu, vội vàng đứng bên cạnh Tạ Hào: “Đến giờ anh ấy bị đau chân rồi.”
Cơ thể Tạ Hào hơi nghiêng, khoác bả vai Mạc Bắc Hồ, cúi đầu ấn lên chân mình: “Hít--”
“Ôi ôi cái chân này của tôi, có vẻ như vẫn chưa khỏi hẳn, đi nào Tiểu Hồ, chúng ta đến bệnh viện tái khám một chút.”
Từ Đông Dương: “......”
“Xin lỗi nhé.” Tạ Hào lộ ra gương mặt tươi cười: “Lần sau có cơ hội tôi sẽ lại đến có lệ cậu.”
Mạc Bắc Hồ nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Nói nhầm rồi kìa ông chủ!”
“Ôi ôi.” Tạ Hào giả vờ khập khiễng xoay người, sau đó lôi kéo cậu bước đi nhanh như bay.
Từ Đông Dương: “......”
Từ Tây Nguyệt: “......”
Từ Đông Dương hít sâu một hơi, có chút tức giận: “Em xem hắn ta kìa!”
Từ Tây Nguyệt đội mũ Archimedes lên đầu: “Vẽ không?”
Từ Đông Dương: “......”
Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
